Chương 643: Sáng chế thần?
Phong Thái Lai
21/03/2013
Long Nhất bị vây loạn trong linh vụ thành từng vòng, không tìm thấy một điểm phương hướng.
“Mặc Vận, đây rốt cuộc là cái địa phương quỷ quái gì a.” Long Nhất trong lòng kêu lên, nhưng Mặc Vận lại không hề phản ứng.
Đột nhiên Long Nhất dừng lại cước bộ, nhìn thấy bóng đen tựa hồ là một khối thạch đầu.
Long Nhất tâm sinh cảnh giác, chậm rãi bước đến. Đến lúc thấy rõ thạch đầu thì đột nhiên chấn động. Hình dáng của nó y hệt đầu lâu, xung quang đầy kín văn lí huyền bí, bên trên còn có lưỡng đạo liệt phùng như đôi mắt đang nhắm lại.
Kinh ngạc, đây là cảm giác của Long Nhất, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả thứ cảm giác này. Thần bí văn lí như khắc họa vũ trụ thương tang cùng huyền bí, làm cho tâm thần người khác trở nên trầm mê lúc nào không biết.
Một tia hắc khí từ trong cơ thể Long Nhất xuất ra, hóa thành thân hình hắc ám chi thần Mặc Vận, chỉ thấy nàng ta hướng cự thạch phủ phục xuống, giống như một thánh đồ thành kính, khiến cho Long Nhất phải há hốc, vật mà cả một chủ thần phải cúng bái rốt cuộc là cái gì?
“Mặc Vận bái kiến phụ thần*, cầu phụ thần hiện thân gặp mặt.” Mặc Vận thanh âm run run nói.
(*phụ thần: Cha làm thần nên gọi là phụ thần)
Phụ thần? Ách… kia không phải là sáng chế thần sao! Long Nhất đầu não một trận mê muội. Từ khi minh ngộ, thì hắn đã hiểu thần cùng ma chẳng qua là hai chủng sinh vật cường hãn bất đồng giới, thật sự là sáng chế thần sáng tạo bất thành, cát đó thật sự… thật sự không thể tin.
Long Nhất nghĩ loạn thành một đoàn, nếu nói sáng chế thần sáng tạo các loại bất đồng chủng loại sinh vật, thần cùng ma đều từ tay hắn dựng nên, vậy vấn đề thiên ma vương chẳng phải dễ dàng giải quyết rồi sao.
Đúng lúc này, lưỡng đạo liệt phùng đột nhiên thiểm xuất một trận hồng mang, văn lí thần bí nổi lên thất thải quang mang, cùng linh vụ như có sinh mệnh bắt đầu hội tụ, ngưng tụ thành một hư ảnh cao hơn mười thước.
“Hài tử của ta, đến đây.” Thanh âm trầm thấp như ngưng kết từ vạn niên tuế nguyệt vọng lại từ bốn phương tám hướng, làm cho người khác cảm nhận được một loại ai thương không thể tả.
“Phụ thần.” Mặc Vận đứng dậy, như một hài tử ngưỡng mộ nhìn lên hư ảnh, ánh mắt hiện lên một tia nghẹn ngào, ai có thể tưởng tượng hắc ám chi thần-một trong thất đại chủ thần mà cũng có thể khóc?
Long Nhất thật không dám tin. Nếu vũ trụ là sáng chế thần sáng tạo ra, vậy cùng với thiên địa pháp tắc mà hắn minh ngộ rõ ràng trái ngược. Vũ trụ rõ ràng từ một vụ bạo tạc dữ dội hình thành ức vạn tinh thể, nhưng trước mắc Mặc Vận lại xưng hô với hư ảnh là phụ thần thì giải thích như thế nào đây?
Lúc này, Long Nhất cảm giác hư ảnh kia đang nhìn vào hắn, trong lòng nổi lên một trận sợ hãi. Bản năng nói cho hắn biết, cái gọi là sáng chế thần đối với hắn tựa hồ không có cái gì hảo ý.
“Phụ thần. Thiên ma vương làm hại tam giới, thế giới tương khuynh. Phụ thần…” Mặc Vận bình phục tâm tình, nói.
“Việc này ta đương nhiên biết, thiên ma vương là do ta sáng tạo ra. Thật không nghĩ lại tạo nên hậu quả lớn như thế. Đáng tiếc năng lượng của ta từ sau khi sáng tạo vũ trụ này đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ lưu lại nơi này một tia thần thức.”Hư ảnh thở dài.
« Vậy làm sao bây giờ ? » Mặc Vận vội hỏi. « Cũng không phải không có biện pháp, ta cần đủ thân thể mới có thể đi ra nơi đây, khống chế trường khuynh hạo kiếp. » Hư ảnh nói. Đầu lại nhìn về phía Long Nhất.
Đôi mắt Long Nhất khẽ nhíu lại, đột nhiên hiểu được ý định của hư ảnh. Hắn muốn chiếm đoạt thân xác của Long Nhất. Long Nhất trong lòng cười lạnh, sáng chế thần có thể tạo ra vũ trụ, năng lực có thể nói khôn cùng. Cho dù chỉ còn một tia thần thức cũng có thể làm thiên ma vương phi hôi yên diệt, còn cần thân xác này của mình sao? Chẳng qua cho dù hắn thật sự là sáng chế thần, muốn chiếm đoạt thân thể, cũng không cần phải hỏi mình có hay không đáp ứng. Mà cho dù là thần thì cũng không kẻ nào có thể bắt buộc hắn làm những thứ hắn không muốn.
“Ngươi thật sự là sáng chế thần?” Long Nhất tiến lên từng bước, đùa cợt hỏi.
“Hài tử của ta, đương nhiên.” Hư ảnh hiền từ đáp.
“Như vậy… ngươi có thể biết ta đến từ đâu không?” Long Nhất cười hỏi.
“Hài tử của ta, ngươi tên gọi Tây Môn Vũ, là một người đến từ Thương Lan đại lục Tây Môn gia tộc.” Hư ảnh không nhanh không chậm nói, tựa hồ thiên địa hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Long Nhất đột nhiên cười ha ha. Nếu hắn thật sự là sáng chế thần, há có thể không biết hắn đến từ một chiều không gian song song sao?
“Long Nhất, không được vô lễ với phụ thần.” Mặc vận yêu kiều quát.
Long Nhất không để ý tới Mặc Vận, dừng tiếng cười xoa xoa bụng, nhìn hư ảnh nói: “Sáng chế thần đại nhân, ngươi muốn phủ xuống thân thể ta sao?” – “Nếu muốn chấm dứt trường khuynh thế hạo kiếp, chỉ có thể như thế. Thân thể ngươi trải qua thiên địa tối thuần năng lượng luyện hóa, đối với ta tựu thích hợp nhất. Sau khi đẩy lùi trường khuynh thế hạo kiếp, ta sẽ mang thân thể trao lại cho ngươi.” Hư ảnh kia đáp.
“Vậy sao, sáng thế thần đại nhân, thất đại chủ thần kia thần thể so với ta còn cường hãn hơn nhiều, vì cái gì ngươi không chọn bọn họ. À, tuy nhiên bọn họ lại bị trúng thần chi trớ chú, bất quá bằng vào năng lực của đại nhân giải quyết nó cũng chỉ giống như một bữa điểm tâm thôi phải không?” Long Nhất tươi cười vô cùng xán lạn.
“Ta tuy sáng tạo vũ trụ này, nhưng vũ trụ cũng tự hình thành độc lập pháp tắc, cho dù ta cũng không có khả năng thay đổi, cho nên chỉ có thể mượn cơ thể của ngươi để duy trì vũ trụ pháp tắc, cũng chỉ có thể mượn cơ thể ngươi phá trừ thần chi trớ chú, đây là sự thật không thể thay đổi. Hài tử của ta, ngươi còn không hiểu sao?” Hư ảnh trả lời.
Mặc Vận vừa nghe Long Nhất chất vấn mấy vấn đề, bỗng hiện lên một tia cảm xúc không thể miêu tả. Phụ thần là vũ trụ tối cao tồn tại, muốn đoạt lấy thân thể nhân loại, có thật là vì duy trì vũ trụ pháp tắc?
Không, không, ta như thế nào hoài nghi phụ thần chứ? Ta rõ ràng cảm ứng được phụ thần bổn nguyên lực, tuyệt đối không thể có vấn đề.
“Ta… không hiểu cho lắm, bất quá sáng chế thần đại nhân một khi muốn mượn thân xác này của ta, thì thật là vinh hạnh, đến đây đi.” Long Nhất tươi cười, dang tay nói.
“Không hổ là hài tử của ta, ta có thể cam đoan, sau này thực lực của ngươi tuyệt đối không khác thất đại chủ thần.” Hư ảnh khẽ gật đầu, thập phần vui mừng nói.
“Thật là tốt quá, dát dát, được, ta còn có một thỉnh cầu sáng chế thần đại nhân. Sau khi đẩy lùi trường hạo kiếp, mong rằng Mặc Vận có thể làm vợ của ta.” Long Nhất liếc mắt nhìn Mặc Vận, cười gian nói.
“Tốt, đương nhiên, chỉ cần Mặc Vận đồng ý.” Hư ảnh ngữ khí có vẻ vội vàng, đang nói tựa hồ phát hiện sơ hở điều gì, lập tức thay đổi ngữ điệu không vội không hoãn nói tiếp câu sao.
Long Nhất cười hắc hắc, tĩnh tọa tại mặt đất, tinh thần thả lỏng, ra vẻ chờ đợi sáng chế thần tiến nhập thân thể.
Hư ảnh khí tức một trận dao động, bỗn nhiên nén thành một cái quang đoàn nhập vào mi tâm Long Nhất.
Thân thể Long Nhất một trận khinh chiến, toàn thân đột nhiên bạo xuất thất thải hoa quang.
“Hài tử, ngươi làm gì thế?” Hư ảnh kinh hoảng tại ý thức hải hô lên.
“Ta là con mẹ ngươi đây. Dám mạo xưng sáng chế thần, còn tưởng rằng có bao nhiêu cường đại, nguyên lai chỉ là một con hổ giấy nhìn được mà xài không được. Hôm nay thiếu gia cho ngươi hôi phi yên diệt. » Long Nhất dát dát cười to, lục khối thần bài cấm chế trụ quang đoàn.
Lúc này Mặc Vận thấy được vẻ mặc Long Nhất có chút không đúng, hóa thành một lũ hắc mang tiếng vào ý thức hải Long Nhất, lập tức thấy hắn đang cấm chế trụ thần thức của phụ thần, trong lòng không khỏi cả kinh.
“Long Nhất, ngươi làm gì thế?” Mặc Vận kêu lên.
Long Nhất vừa muốn trả lời, hư ảnh lập tức kêu lên: “Mặc Vận, hắn muốn phôn thệ thần thức của ta, mau ngăn cản hắn.”
Mặc Vận theo bản năng, ý niệm vừa động không chế hắc ám thần bài nghịch chuyển, quang đoàn thừa dịp lập tức giãy dụa. “Đồ đần nhà ngươi không có não à! Ngươi nằm mơ sao, hắn nếu thật sự là sáng chế thần còn có thể bị thần bài cấm chế trụ?” Long Nhất cố chịu một trận đau đớn mắng to.
Mặc Vận rùng mình, không khỏi đoạn khai khống chế hắc ám thần bài. Phụ thần quả thật có chút kỳ quái, nhưng tia bổn nguyên chi lực lại cùng nàng liên lệ vô cùng thân mật a.
Long Nhất nhân cơ họi dùng toàn bộ tinh thần áp súc, quang đoàn lập tức oa oa kêu to, một thân ảnh nhũ bạch sắc theo đoàn thần thức bắt đầu ngưng tụ, từ từ hiện lên hình dáng một tiểu hài tử.
“Cái này…” Mặc Vận á khẩu, thế mới biết nàng quỳ bái khi nãy không phải phụ thần, đôi mắt mấy phút trước còn đẫm lệ, lập tức đỏ bừng, sát khí tràn ra bốn phía.
Không cần Long Nhất bức cung, tiểu hài tử lập tức đem hết thảy vốn liếng ra khai tất.
Nguyên lai khối cự thạch không biết năm tháng nào tồn tại nơi đây, cuồn cuộn không ngừng sinh ra linh vụ nhè nhẹ. Cự thạch nguyên lai có một đoàn bổn nguyên lực vô cùng cường đại, ngoài ra còn có một tia thần thức tại bên trong, nhưng không biết vì sao thần thức ý thức dần dần đạm hóa, cho đến khi hòa vào bổn nguyên lực không thể phân biệt được nữa.
Cũng không biết qua bao nhiêu vạn năm, đoàn bổn nguyên lực bên trong linh vụ dần dần có linh trí, tuy nhiên ý thức vẫn chưa có, nhưng nguồn tin tức lưu lại làm cho linh vụ có thể hiểu rõ nhiều việc, như thần giới, ma giới cùng Thương Lan đại lục … khiến cho tinh linh dần trở nên cường đại, nhưng không thể thoát ly cự thạch tự do hoạt động.*** Khi Mặc Vận cùng Long Nhất tiến vào địa để không gian, linh vụ tinh linh do sở hữu bổn nguyên lực nên có phản ứng, theo bản năng biết được thân phận hắc ám chi thần của Mặc Vận. Lại bởi vì Mặc Vận tưởng rằng hắn là sáng chế thần, sau đó tâm thần hoàn toàn buông lỏng, hắn mới biết được thân phận Long Nhất, muốn lợi dụng thân phận sáng chế thần dụ dỗ đoạt lấy thân xác Long Nhất.
***Rút gọn nội dung đoạn này cho đọc giả dễ hiểu chính là: trăm ngàn vạn năm trước ở trong tảng đá có một thần thức nhưng dần tiêu tán, theo năm tháng thiên địa linh khí hình thành một linh hồn có trí tuệ, nhờ minh ngộ của thần thức khi xưa lưu lại mà trở nên cường đại.
Vốn tưởng rằng sau khi nhầm hắn là sáng chế thần tất cả đều sẽ làm theo lời hắn, lại chẳng biết thế nào không cẩn thận trong giọng nói xuất hiện lỗ hổng. Cũng không tưởng tượng đụng tới tên quái thai Long Nhất, ngược lại bị hắn dụ vào ý thức hải cấm chế trụ.
“Bổn thần phải hủy ngươi.” Sau khi tinh linh nói xong tình huống, Mặc Vận trở nên giận dữ, muốn đem linh vụ ý thức hoàn toàn hủy diệt.
“Tha mạng, chỉ cần không hủy đi ý thức của ta, muốn gì cũng được.” Linh vụ tinh linh cầu xin tha thứ.
“Bao nhiêu cũng không đủ đền tội. Cho ta thấy ngươi có một chút giá trị, bằng không để xem ta lấy cái gì tha cho ngươi.” Long Nhất hắc hắc cười ngăn cản Mặc Vận.
“Ta hữu dụng, ta đại hữu dụng, chỉ cần các ngươi tha ta, ta còn có một bí mật nói cho các ngươi.” Linh vụ tinh linh vội vàng đáp.
“Vậy sao, nói ta nghe.” Long Nhất tra vấn, có chút chờ mong giá trị của linh vụ.
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.