Chương 374: Thương Lan kỷ sự.
Phong Thái Lai
21/03/2013
Cây cối thương lung, mùi cây mục nồng nặc, mùi cỏ thơm nhàn nhạt quanh người, chim non vui sướng hót vang, cách đó không xa còn truyền đến tiếng nước chảy róc rách của một dòng suối.
Long Nhất say mê hút liền mấy ngụm không khí, đây mới chính là thế giới quen thuộc của hắn, trong lòng hắn bỗng trở nên yên bình.
-"Tốt lắm, chúng ta rốt cuộc cũng ra khỏi cái Lôi thần cấm khu chết tiệt này, mấy ngày không có mùi thịt, miệng mồm đều mọc vảy cá hết rồi" Long Nhất cười cười nhìn xung quanh.
-"Tốt quá, phụ thân, con muốn ăn thịt nướng, muốn thật nhiều, thật nhiều..." Nữu nhân nằm trong lòng Long Nhất, vừa nghe đến thịt nướng lập tức hai mắt sáng rực nước miếng không tự chủ được đã chảy ròng ròng.
-"Muốn làm thịt nướng, phải tìm nguyên liệu đã" Long Nhất vỗ vỗ đầu của Nữu nhân.
Nữu nhân cũng không nói hai lời, nhanh chóng cùng Hoả kỳ lân, Cuồng Lôi thú và Tiểu Tam phóng vào trong rừng để săn mồi. Long Nhất dẫn theo mọi người đi một chút đã đến một thác nước cách đó không xa, đó là một nơi rễ cây tầng tầng lớp lớp chồng lên bức tường đá tạo thành một vách cây, trên tường đá rêu xanh mọc đầy, thác nước trong suốt từ trên cao đổ xuống, một trận gió thổi tới mang theo bọt nước trắng xóa bay lên mang theo cảm giác tươi mát đéên mọi người.
-“Oa, nơi này thật xinh đẹp, nếu như cất nhà ở đây cũng tốt lắm” Nạp Lan Như Nguyệt kinh ngạc thốt lên, nàng quen nhìn biển rộng hùng tráng nên giờ nhìn thác nươc này cũng xuất hiện một cảm giác khác lạ.
-“Nếu muốn cất nhà ở lâu thì nên chọn tinh linh sâm lâm, tinh linh sâm lâm cảnh sắc so với nơi này con đẹp hơn” Long Nhất cười nói, hắn không khỏi nhớ đến tiên cảnh của tinh linh sâm lâm, nơi đó còn có người hắn yêu là tinh linh công chúa Lộ Thiến Á, còn có tinh linh nữ vương đẹp đến câu hồn dẫn phách nữa, nhớ đến bộ ngực ra ngực, mông ra mông sung mãn kia thật là thiên hạ cực phẩm a…..-
-“Sắc lang, ngươi lại suy nghĩ bậy bạ nữa rồi” Vô Song thấy bộ dáng dâm đãng si mê của Long Nhất, còn không biết trong lòng hắn đang nghĩ đến nữ nhân sao, trong lòng nàng đột nhiên nổi lên một cảm giác khó chịu.
Long Nhất lấy lại tinh thần, thấy chúng nữ đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, hắn liền hắc hắc cười vài tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác:
-“Tiếp theo mọi người tính sao đây?”
-“Đương nhiên là đi trở về, đi cùng Nữu Nhân về, ta cùng muội ấy về Ma huyễn Sâm lâm” Liễu Nhữ lên tiếng đầu tiên.
Long Nhất nhíu máy hỏi:
-“Không bằng nàng đi chung với chúng ta dạo một vòng Thương Lan Đại lục? Mỗi ngày đều ru rú trong Ma huyễn sâm lâm bộ nàng không thấy chán sao ?”
Liễu Nhứ lắc đầu, khuôn mặt vẫn cao ngạo như cũ thản nhiên nói:
-“Mặc dù Long tộc trưởng lão tạm thời buông tha chúng ta, nhưng không có nghĩa là đại biểu cho toàn thể Long tộc, một khi Nữu Nhân chưa trưởng thành, mà thực lực của ta không đủ đối phó mọi tình huống, ta không thể mạo hiểm”
Long Nhất ngẩn người rồi gật đầu nói:
-“ Vậy cũng được, Long tộc có biện pháp đặc thù để truy tung các ngươi qua khí tức, bây giờ Quang minh thần bài không có trên người ta, quả thật không nên mạo hiểm”
Khi Long Nhất vừa tỉnh dậy đã không thấy Quang minh thần bài và Hắc ám thần bài, liên tưởng đến sự mất tích của Đông Phương Khả Hinh và thái độ khác thường của Phong Linh, hắn đại khái đoán ra sự tình gì nhưng vì nghĩ đến tâm tình của Phong Linh nên hắn vẫn không chủ động nhắc đến.
-“Long Nhất, thiếp muốn về Mạc Tây tộc một chuyến, thiếp đã lâu lắm không về lại nơi đó rồi” Ti Bích ôn nhu nhìn Long Nhất nói, trong ánh mắt mang theo một tia chờ đợi.
-“Phu quân, thiếp và Linh nhi phải về Hắc ám giáo hội phụng mệnh, nên sẽ đi cùng đường với Ti Bích" Lãnh U U không hề tị hiềm việc mọi người đang nhìn mà ôm lấy một cánh tay của Long Nhất.
Về phần Nạp Lan Như Nguyệt vvà Man Ngưu, tất nhiên là cùng cưỡi chung con ngựa với Long Nhất, hắn đi đâu thì bọn họ đi theo đó. Long Nhất suy nghĩ một chút, dù sao cũng phải cùng Vô Song đi Dĩ thất chi thành một chuyến, không bằng đi từ phía Hoang mãng thảo nguyên ở phía bắc Ngạo Nguyệt đế quốc, như vậy không phải có thể đi cùng Ti Bích và Lãnh U U hai nàng này so, nếu có thể nói, có lẽ còn có thể đi Hoành đoạn sơn mạch, ghé qua Thước Á công quốc thăm bọn Linh nhi và Vô Hận.
-“Được rồi, ta cùng các nàng đi Ngạo Nguyệt đế quốc, chỉ là không biết bây giờ tình hình Thương Lan Đại lục đã biến thành dạng gì rồi? ”Long Nhất cười nói, hắn không biết bên ngoài đã trải qua hơn nửa năm thời gian, ngọn lửa chiến tranh đã lan tỏa khắp Thương Lan Đại lục.
--------------
Thương Lan lịch ngày 22 tháng 12 năm 878, từ lúc Long Nhất xông vào Lôi thần cấm khu đã qua 5 tháng rồi. Quân đội của Cuồng Long đế quốc và Nạp Lan Đế quốc từng bước tiến tới, đất đai Ngạo Nguyệt đế quốc mất đi tính ra cũng hơn ngàn dặm. Cùng thời gian này, 8 công quốc và hơn 10 tiểu vương quốc thuộc địa của Ngạo Nguyệt đế quốc cũng toàn bộ khởi binh trợ giúp Ngạo Nguyệt đế quốc, mà các thuộc địa của Cuồng Long đế quốc và Nạp Lan Đế quốc 2 đại đế quốc này cũng đã dấy binh tham chiến. Cho đến lúc này, Thương Lan Đại lục ngoại trừ Hoành đoạn sơn mạch cùng các vùng xa xăm khác, ngọn lửa chiến tranh đã bao trùm cả Thương Lan Đại lục, vô số thành thị biến thành phế khu, vô số bách tính phải bỏ xứ chạy loạn, ngắn ngủi có nửa năm, cả Thương Lan Đại lục đã tổn thất mấy mươi phần trăm thanh niên binh lính, còn có mấy trăm vạn dân chúng vô tội bị giết hại.
Mặc dù chiến trường chủ yếu ở tại biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc và mấy công quốc khác, nhưng những thành thị biến thành phế khu không chỉ có giới hạn trong vòng nhiêu đó, thôn trang thành trấn biên giới của Cuồng Long đế quốc và Nạp Lan Đế quốc thưòng xuyên bị khinh kỵ đội Ngạo Nguyệt đế quốc tấn công giết hại. Bị buộc vào thế chân tường, các công quốc và tiểu vương quốc của Ngạo Nguyệt đế quốc lại phi thường đoàn kết, bọn họ thay đổi chiến lược thủ thành, bắt đầu tiến vào nội địa Nạp Lan Đế quốc tiến hành chém giết, thi chất đầy đồng, bọn họ chọn chiến lược hung ác nhất, không chính diện chống đỡ quân đội chính quy, chuyên công kích dân chúng tay không tấc sắt bình thườn, hơn nữa không kể nam nữ giả trẻ đều không tha một ai sống sót.
Loại chiến tranh du kích dĩ chiến dưỡng chiến* này đã làm cho Cuồng Long đế quốc và Nạp Lan Đế quốc đau đầu, hơn nữa chiến tranh càng lúc càng leo thang, dữ truyền đến từphía sau trận doanh của hai đại đế quốc tin liền khơi dậy hung tính của họ, mỗi một lần công hãm thành đều là đồ thành, lúc này chiến tranh đã làm cho cả đại lục đều trở nên điên cuồng
(ND: Dùng chiến tranh nuôi chiến tranh. Anh em ta học qua lịch sử nước nhà có nhớ ra mấy giai đoạn lịch sử có loại hình chiến tranh này không?)
Vô Song doanh của Cuồng Long đế quốc lúc này danh tiếng tăng cao như mặt trời giữa ngọ, bọn họ làm cho quân đội Ngạo Nguyệt đế quốc nghe danh đã khiếp đảm, nhưng đồng thời cũng lấy được sự kính trọng của chúng, bởi vì Vô Song doanh quân kỷ nghiêm minh, khi công thành chỉ dùng thủ đoạn an phủ, không làm thương tổn đến tính mạng dânh chúng, nhưng đối với quân đội địch nhân thì điên cuổng thảm sát không khỏi làm cho người khác ngã ngửa kinh hoàng.
Hùng Bá - phó quân đoàn trưởng Vô Song doanh chỉ trong năm tháng ngắn ngủi đã giết hơn một vạn binh lính kẻ thù, mọi người đều gọi hắn là Cồng Phách sát thần, mà trí mưu cao siêu cùng thủ đoạn lãnh huyết của Bắc Đường Vũ trong cảnh địa ngục này càng có đất dụng võ.
Lúc này, trong phủ đệ thành chủ của một tòa thành đã bị công hãm xong, Bắc Đường Vũ đang tập trung tình thần nhìn chằm chằm vào bản đồ quân sự treo trên tường, bản tay nhỏ bé thình thoảng đánh dấu vài điểm trên bản đồ, thần sắc lại lộ ra vẻ trầm tư.
- “Bắc Đường tướng quân, Tây Môn Thiên phó quân đoàn trưởng Cuồng long Quân đoàn truyền đến quân báo” Nam Cung Nỗ một thân khôi giáp bước vào phòng bẩm báo, ngọn lửa chiến tranh đã hun đúc một tên tiểu tử thành một quân nhân uy nghi lẫm liệt, ánh mắt đã trở nên lợi hại, hơn nữa trên người còn tỏa ra một loại sát khí không kẻ nào có được.
-“Đưa ta xem” Bắc Đường Vũ nhíu đôi mi thanh tú tiếp nhận một mật phong ma pháp từ Nam Cung Nỗ. Đối với sự quản lý của Vô Song doanh, Hùng Bá giao toàn quyền cho Bắc Đường Vũ xử lý, do đó cũng có thể thấy được địa vị của Bắc Đường Vũ tại Vô Song doanh như thế nào.
Liếc mắt nhìn qua nội dung bên trong, Bắc Đường Vũ cười lạnh, bàn tay phất nhẹ, quân báo này liền biến thành bụi phấn. Nàng lạnh lùng nói:
-“Phó quân đoàn trưởng yêu cầu Vô Song doanh chúng ta đi đường vòng đánh lén Tĩnh An thành, hừ, ta còn không biết chủ ý của hắn sao, Tĩnh an thành mặc dù chỉ là một tòa thành thị cấp 2, nhưng bốn phía đều có binh doanh đồn trú, một khi tiến hành đánh lén liền lâm vào cảnh bốn bề thọ địch, nếu phó quân đoàn trưởng cứu viện chậm một chút, Vô Song doanh chúng ta không phải bị xóa sổ toàn quân sao”
-“Bắc Đường tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?” Nam Cung Nỗ hỏi.
-“Cho người nói lại với hắn, Vô Song doanh chúng ta vừa mới công thành xong, binh tướng mỏi mệt, phải nghỉ ngơi, gọi hắn mời doanh khác mà đi đánh” Bắc Đường Vũ cười lạnh nói, Vô Song doanh tuy mang tiếng là nằm trong hệ thống Cuồng long quân đoàn, nhưng là một doanh tuyệt đối độc lập, Long Nhất từng nói qua, cho dù là Hoàng thượng Long chiến đích thân hạ mệnh lệnh cũng mặc kệ gã già đó.
Nam Cung Nỗ lĩnh mệnh đi ra, Bắc Đường Vũ tiếp tục nhìn lên bản đồ quân sự trên tường, hôm nay Vô Song doanh như một mũi dao nhọn cắm sâu vào trong bụng của Ngạo Nguyệt đế quốc, các đại quân đoàn khác đều lấy Vô Song doanh làm trục đánh ra hai bên.
-“Không thể tiếp tục xâm nhập sâu thêm nữa, nếu lỡ có kẻ khác từ phía sau tập hậu, vậy thì gặp phiền toái lớn rồi” Bắc Đường Vũ nhìn bản đồ quân sự lẩm bẩm nói, Vô Song doanh là của tình lang nàng, nàng nhất định phải bảo vệ nó cẩn thận, bằng không còn mặt mũi nào gặp lại hắn nữa.
Bắc Đường Vũ ngồi xuống chiếc gếh đặt bên cạnh, trong chốc lát nàng lai nhớ khuôn mặt cười xấu xa của Long Nhất tại khuê phòng, trong chốc lát lại hiện ra khuôn mặt tuấn tú lạnh khốc của hắn tại quân doanh tựa như một ngọn núi đá không đổi, khuôn mặt nàng không khỏi hiện lên vẻ si mê. Có thể nói Vô Song doanh chính là quân hồn của Long Nhất, nhất cử nhất động của hắn, từ ngữ khí đến động tác trong lúc nói chuyện đều làm cho tướng sĩ Vô Song doanh điên cuồn bắt chước theo.
---------------------------
Bóng đêm ôn nhu lặng lẽ phủ lên mặt hồ, chậm rãi phủ đầy đáy lòng, Long Nhất nửa nhắm nửa hở đôi mắt ngồi dựa vào gốc cây đại thụ cạnh trướng bồng, đối với tiếng đánh nhau cách đó không xa coi chưa hề nghe thấy.
Bởi vì Lôi thần cấm khu biến mất làm cho mọi người biết là đã có người hoàn thành nhiệm vụ, từ đó các nhóm mạo hiểm động lòng tham bắt đầu tìm kiếm nhóm đã may mắn hoàn thành nhiệm vụ đó, trong lúc nhất thời xung đột không ngừng.
Long Nhất đối với việc này cũng không có hứng thú, dù sao cũng đừng chọc vào hắn là được, việc chết sống kẻ khác hắn chẳng buồn quan tâm đến.
-“Đêm nay ngủ ở trướng bồng nào đây? Của U U? hay của Vô Song?” Long Nhất trong lòng nôn nóng như có lửa đốt, nghĩ đến vóc người ma quỷ dụ hoặc của Lãnh U U, lại nhớ đến làn da mịn màng của Vô Song, thật sự làm cho hắn không muốn rời tay ra, Long Nhất dám cam đoan dù hắn có tiến vào trướng bồng nào thì các nàng ấy đều không cự tuyệt, cũng làm hắn không khỏi thầm nghĩ nên có một cái trướng bồng thật lớn chứa hết tất cả thì quá tốt rồi (ND: Cho xin….. 1VS1 đã chảy không biết bao nhiêu lít máu mũi, đàng này cùng một lúc VS bấy nhiêu nàng, chắc dịch giả đi cấp cứu quá J )
Đang lúc Long Nhất còn đang suy tính, một bóng lưng cô đơn xuất hiện trong tầm mắt Long Nhất, một mái tóc dài màu xanh đậm tung bay loạn trong gió đêm, thì ra là Phong Linh, nàng phi thân lên một cây đại thụ, ngồi trên ngọn cây đung đưa theo gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.