Chương 444: Tiện nghi vẫn là tiện nghi
Phong Thái Lai
21/03/2013
“Tiểu Y, không được chạy…Tiểu Y…” Long Nhất vươn tay nắm bắt, bất quá hắn chỉ phí công, cả người chấn động, từ trong mộng bừng tỉnh trở lại.
Cuồng Lôi thú thấy Long Nhất tỉnh lại, trở nên cao hứng, nhảy lên người hắn như con chó nhỏ, kêu lên hai tiếng ô ô.
Long Nhất nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nhìn lại thân thể trần truồng của mình, vẻ mặt ngơ ngẩn cả nửa ngày, sau đó mới thở dài, lẩm bẩm nói: “Hắc Ám và Quang Minh trong ta đối đầu, cuối cùng như thế nào? Tiểu Y chẳng lẽ là nhìn thấy trong mộng? Tại sao lâu rồi mà ngươi không bước ra chứ?”
Long Nhất suy nghĩ đến lời tiên đoán trong mộng một chút. Đây là lần thứ hai hắn mơ thấy Tiểu Y, bất quá lời tiên đoán của nàng vẫn như cũ, như lọt vào trong mây mù vậy. Hắn khẽ chạm vào Dự Ngôn châu, có chút khí tức của Tiểu Y bên trong, điều này chứng minh nàng vẫn còn sống. Bởi vì Tiểu Y đã nói nếu một ngày hắn không cảm giác được khí tức của nàng nữa thì điều đó chứng minh nàng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Một lúc lâu, Long Nhất khẽ rửa sạch cơ thể, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bộ quần áo, mặc vào. Bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra. Lúc đó hắn đang ngủ thì trong ý thức hải, Lôi Thần thần bài không thể khống chế được nữa, dẫn động các nguyên tố của các hệ ma pháp va chạm lẫn nhau. Cảm giác đó thật giống như địa ngục, nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Long Nhất tập trung tinh thần, tiến vào trong ý thức hải, tại trung tâm vẫn là khối toàn chuyển ma pháp màu tím bạc xoay tròn. Lôi Thần thần bài vẫn ở phía trên, thoạt nhìn thì không thấy gì khác biệt, chỉ là ý thức của Long Nhất cảm thấy có gì đó khác lạ.
“Kỳ quái thật, khối toàn qua Lôi hệ ma pháp như thế nào lại tồn tại những nguyên tố ma pháp khác?” Long Nhất nhìn chằm chằm vào khối toàn qua, phát hiện ra những tia màu đen, màu trắng và màu hồng ẩn hiện, quấn quýt lại với nhau, bất giác ngẩn người. Ba màu sắc trên chính là Hắc Ám ma pháp nguyên tố, Quang Minh ma pháp nguyên tố, Hỏa hệ ma pháp nguyên tố. Một khi thi triển phóng xuất ra ma pháp thì những loại ma pháp không giống nhau có thể thi triển chung với nhau nhưng trong ý thức hải thì lại khác. Nơi đây vốn là bốn nguyên tố ma pháp lực, cực kỳ tinh thuần, nguyên chất. Cho tới bây giờ vẫn chưa hề nghe qua có vị song hệ, đa hệ ma pháp sư nào có bổn nguyên ma pháp lực hỗn tạp như hắn lúc này vậy.
“Lôi Liên thuật.” Long Nhất vung tay lên, mi tâm xuất ra Lôi hệ bổn nguyên ma pháp lực, theo sự điều khiển của ý niệm, hai đạo lôi liên xuất hiện giữa không trung, hung dữ bắn xuống đám loạn thạch. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, nơi nào lôi liên lướt qua thì tất cả đều bị hủy diệt thành tro bụi, chỉ để lại hai dấu ấn ký màu đen sâu hoắm trên mặt đất.
Long Nhất tiến lên quan sát, hai dấu ấn ký này. Hắn cảm giác được trong hai đạo lôi liên này có tứ hệ ma pháp, đương nhiên Lôi hệ là chủ đạo. Bất quá có thêm tác dụng của Quang Minh, Hắc Ám, Hỏa Hệ trợ giúp. Tứ hệ ma pháp liên kết thực làm tăng sức công phá lên nhiều lần.
Long Nhất trong lòng mừng rỡ không thôi. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, sau đó thu hồi Cuồng Lôi thú, thân hình lóe lên, nhắm hướng Thương Nguyệt thành bay đến.
Sau cơn bão táp, Thương Nguyệt thành trở nên tiêu điều xơ xác, ngã tư đường đều hết sức thảm hại, đồ đạc ngổn ngang khắp nơi. Tùy ý mà nhìn thì còn có thể nhìn thấy một số nội khố của nữ nhân bị cuốn lên cây, theo gió phiêu đãng. Hẳn là trong lúc bão ập đến thì có rất nhiều người không kịp thu lấy quần áo đang phơi.
Long Nhất theo một cơn gió đêm, bay lượn trên bầu trời Thương Nguyệt thành, khi bay qua Thúy Yên các của Mộc Hàm Yên thì hắn dừng lại, suy tư một chút rồi đám xuống hậu viện. Hắn muốn hỏi rõ ràng về vấn đề của Lạp Pháp Nhĩ.
Khuê phòng của Mộc Hàm Yên lúc này đã chìm trong bóng tối, nàng dường như đã ngủ.
Khoé miệng Long Nhất khẽ mỉm cười, cũng không cần dấu đi khí tức của mình. Hắn biết Mộc Hàm Yên cảm giác rất linh mẫn, sợ rằng nàng đã sớm biết hắn đến nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ lại muốn như lần trước, muốn mình hái hoa.
Ý niệm này nổi lên, nhất thời nội tâm Long Nhất có chút dao động. Hắn đẩy cửa phòng bước vào. Trong phòng truyền đến hương thơm ngào ngạt, mùi phấn son hoà quyện với mùi mỹ nhân, tạo thành một mùi u hương đặc dị.
Trên giường, màn đã buông xuống. Nghĩ đến Mộc Hàm Yên lúc này đang mặc tiểu khố gợi cảm ngủ. Long Nhất dễ dàng bị kích động. Từ tâm lý của hắn mà nói thì đàn bà khi ngủ tản ra một sự hấp dẫn vô cùng.
“Lão bản nương, phu quân của ngươi đến, ngươi còn không mau nhanh chóng đứng lên nghênh đón.” Long Nhất khẽ mỉm cười, đứng bên giường nói.
Một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Long Nhất khẽ nhíu mày, lấy tay giở màn lên, phát hiện trên giường không một bóng người, lấy tay sờ vào giường chỉ thấy lạnh lẽo mà thôi. Hiển nhiên là Mộc Hàm Yên không ở đây, bất quá Long Nhất vẫn cảm thấy kỳ quái, dĩ nhiên là phải có người ở trên giường thì mới có thể có tinh thần dao động, hơn nữa cảm ứng khí tức này so với Mộc Hàm Yên thì lại tương đồng với nhau.
“Kỳ quái, trời còn chưa sáng mà tiểu tao hóa này đi đâu rồi?” Long Nhất lẩm bẩm nói, đoạn nằm lên giường của Mộc Hàm Yên, ngửi thấy mùi thơm từ trên giường truyền lại, ý niệm trong đầu càng chuyển biến dữ dội, càng tiếp xúc với nàng hắn càng cảm thấy thực sự nàng như có một tầng sương mù dày đặc bao quanh, thật sự nhìn không thấu được.
Ngay lúc này hắn khẽ nhíu mày, nhất thời thu liễm toàn bộ khí tức trên người lại. Hắn vừa mới cảm ứng được khí tức của nữ nhân, bất quá lại không giống với Mộc Hàm Yên, không lẽ là các cô nương của Thúy Yên các?
“Kẹt…” Cánh cửa đã mở ra, ma pháp trong phòng vận khởi, Long Nhất xuyên qua màn, nhìn kỹ, trong lòng cả kinh, suýt chút nữa đã buột miệng kêu lên.
Đó chính là một nữ nhân thân mặc hoa phục lộng lẫy, quý phái, thần tình lạnh như băng, cặp mắt phát ra vẻ kiêu hãnh. Có thể chinh phục một nữ nhân như vậy tin rằng đó là ước mơ của rất nhiều nam nhân. Chỉ là đa số nam nhân tại trước mặt nàng sẽ không có được sự tự tin, thay vào đó là một cảm giác tự ti.
“Phiêu Miểu tiên tử?” Nàng như thế nào lại ở nơi đây, chẳng lẽ…” Long Nhất nhất thời khiếp sợ trong lòng.
“Hàm Yên, ngủ rồi không biết ta đến sao?” Phiêu Miễu tiên tử tự đến ngồi trước bàn trang điểm, sửa sang lại dung nhan một chút, lên tiếng nói.
Long Nhất lại được một trận ngạc nhiên, Phiêu Miễu tiên tử và Mộc Hàm Yên cuối cùng là quan hệ như thế nào? Sự thật làm cho hắn có chút cảm thấy hồ đồ. Lần trước hắn thấy Lạp Pháp Nhĩ từ đây đi ra, bây giờ lại thấy Phiêu Miễu tiên tử.
“Kỳ lạ, đang minh tưởng hay sao?” Phiêu Miễu tiên tử tự nhủ, gỡ cây trâm từ trên đầu xuống, mái tóc mềm mại như mây nhất thời xoã xuống, phi tán, thực phong tình mê người. Long Nhất liếc mắt một cái, tặc nhãn thầm đánh giá, một quý phụ cao quý trong chốc lát lại có thể biến thành vũ mị hấp dẫn như thế này.
Lúc này Phiêu Miễu tiên tử đứng lên, quay lưng về phía Long Nhất, chậm rãi giải khai thắt lưng.
Long Nhất một trận căng thẳng đầu óc, ánh mắt tỏa sáng, mặc dù Phiêu Miễu tiên tử đưa lưng về phía hắn nhưng có thể nhìn từ trong kính thấy bộ ngực cao vút của nàng, thật là to, so về kích thước chắc cũng bằng ngực của Mộc Hàm Yên.
Phiêu Miễu tiên tử cởi bỏ áo ngoài, lộ ra hắc sa nội y trong suốt ở bên trong, không cần nhìn cũng biết chính là của Lệ Nhân phường làm ra.
“Màu đen quả thật là có tiềm chất của hồ ly tinh.” Long Nhất trong lòng khẽ lẩm bẩm, chờ đợi nàng mau mau cởi quần áo.
Áo ngoài được cởi bỏ, để lộ ra bờ vai nuột nà, mái tóc phủ xoã lên, thập phần mê người.
Chỉ là trong tình trạng nửa kín nửa hở như vậy, Phiêu Miễu tiên tử đột nhiên khẽ run lên, mặc lại quần áo, quay đầu lại nhìn trên giường, lớn giọng nói: “Nhìn đủ chưa, ngươi muốn nhìn tới khi nào nữa?”
Dĩ nhiên là đã bị phát hiện, thật sự là đáng tiếc, Long Nhất từ trên giường, chậm rãi nhảy xuống, cười hắc hắc nói: “Sờ thì cũng đã sờ qua, ngắm một chút có gì mà khẩn trương chứ.”
Phiêu Miễu tiên tử hừ một tiếng, chất vấn: “Ngươi tại sao lại ở đây?”
“Những lời này ta hỏi ngươi mới đúng. Đây là nơi ta hay tới, ngươi tới đây làm gì? Ngay cả cửa cũng không gõ, cứ thế mà xông vào, vạn nhất chúng ta đang làm việc nọ thì làm thế nào?” Long Nhất nhìn chằm chằm vào Phiêu Miễu tiên tử hỏi.
Phiêu Miễu tiên tử không chút bối rối, khuôn mặt thản nhiên, hỏi ngược lại: “Mộc Hàm Yên đang ở đâu?”
Long Nhất nhún vai: “Ta làm sao biết, vốn là muốn đến để làm việc nhưng người ta lại không có mặt, thật là thất vọng.”
Phiêu Miễu tiên tử trừng mắt nhìn Long Nhất, hừ lạnh một tiếng: “Vậy ngươi cứ ở chỗ này mà chờ người, ta không quấy rầy.”
Nói còn chưa dứt câu, Phiêu Miễu tiên tử chợt lóe lên, biến mất, không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lưu lại mùi hương nhẹ nhẹ.
Long Nhất thu lại nụ cười, đi đến trước bàn trang điểm, lấy một chút phấn son ngửi, phát hiện ra cùng một nơi sản xuất nhưng bất quá tại đây lại có hai chủng loại khác nhau, mùi thơm bất đồng.
Sau đó hắn lại đứng lên, mở tủ quần áo của Mộc Hàm Yên ra, chỉ thấy bên trong chứa đầy quần áo, cũng chia làm hai phong cách, một loại thì nóng bỏng, hấp dẫn mà Mộc Hàm Yên hay mặc, một loại thì cao sang quý phái mà Phiêu Miễu tiên tử hay mặc. Trong đó hiển nhiên là có chiếc áo tơ tử sắc kim biên đã xuất hiện trong tửu hội lần trước.
Như thế xem ra hai nữ nhân này có quan hệ thật đặc biệt, bất quá không biết là quan hệ như thế nào? Có phải là tỷ muội hay không? Mình nhìn Phiêu Miễu tiên tử thì có cảm giác quen thuộc, nhưng khí chất hai nàng thì rất khác biệt, cho dù khi lớn lên thì mỗi người sẽ có sự khác biệt nhưng tựu chung vẫn phải có chút tương đồng chứ.
Mộc Hàm Yên ơi là Mộc Hàm Yên, ngươi cuối cùng là ai đây? Long Nhất lẩm bẩm trong đầu.
Ngay lúc này thì Long Nhất nghe phía vách tường trong phòng phát ra tiếng động. Sau đó khẽ tách ra làm hai.
“Đã trễ thế này ngươi đến phòng ta làm gì? Không phải là thâu hương hay sao?” Mộc Hàm Yên thấy Long Nhất ngẩn ra, lập tức đi đến cười hỏi, vách tường phía sau tự động khép lại.
“Nàng nói gì?” Long Nhất nhìn chăm chăm vào con ngươi nàng, muốn nhìn thấu tâm sự của nàng.
Mộc Hàm Yên mỉm cười, không đáp, đột nhiên hỏi: “Ngươi tới trộm tình, rốt cuộc có thành công hay không? Chiếm được tiểu tiện nghi hay đại tiện nghi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.