Chương 419: Trở lại Mễ Thước Á Thánh ma học viện
Phong Thái Lai
21/03/2013
Trong khi quân đội Cuồng Long đế quốc cùng Nạp Lan Đế quốc đang chuẩn bị đại chiến với Ngạo Nguyệt đế quốc, thì ở Tinh linh sâm lâm Long Nhất đang mang theo 3 nữ nhân của mình đi dạo chơi khắp nơi.
Hôm nay, Long Nhất đang ngồi bên cạnh một dòng suối nhỏ, chống hai tay nhìn ngắm những cặp chân trần trắng như ngọc của tam nữ đang nghịch loạn trong nước, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng. Nếu có ngày nào đó hết thảy mọi việc đều yên ổn, hắn sẽ mang theo toàn bộ chúng nữ quay về Tinh linh sâm lâm, mỗi ngày sẽ yên ổn thỏa thích vui đùa giữa tiên cảnh như thế này. Nếu có thể hoàn toàn giũ sạch mọi phiền nhiễu, cùng mỹ nhân chu du thiên hạ thì thật là sảng khoái biết bao nhiêu.
-"Phu quân, sao chàng cười khúc khích vậy?"- Đột nhiên một âm thanh trong như ngọc vang lên, sau đó một trận hương thơm nhào tới.
Hoa một tiếng, Long Nhất bị Nạp Lan Như Nguyệt hất một trận nước bắn tới đầu đầu, khuôn mặt ướt sũng, hắn giả vờ giận dữ nói:
-"Như Nguyệt, nàng muốn làm phản sao".
-"Phản thì phản, ai ngờ phu quân bèo như vậy, có chút chyện cũng tránh không được"- Nạp Lan Như Nguyệt cười duyên đáp, tiếp tục hất nước về phía Long Nhất, ánh mặt trời xuyên qua tàng lá chiếu lên trên người nàng, nụ cười sáng lạng, thân thể mềm mại vũ mị lại tràn ngập sức sống, tựa như một thiên sứ giữa phàm trần.
Long Nhất nhìn đến ngẩn ngơ, để mặc cho nước suối làm ướt cả người hắn.
-"Thật sự là làm phản rồi, để xem ta làm thế nào để thu thập nàng"- Long Nhất lấy lại tinh thần, kêu oa oa rồi nhảy xuống giữa suối, hai tay vốc nước tạt về phía Nạp Lan Như Nguyệt.
-"A, Vô Song tỷ tỷ, Bối Toa, mau tới hỗ trợ"- Nạp Lan Như Nguyệt vừa cười vừa né, một mặt lại kêu gọi liên minh chống lại Long Nhất.
Dòng suối nhỏ chợt trở nên xuân ý dồi dào, tiếng cười vui vẻ vang khắp Tinh linh sâm lâm.
Khi bọn họ ngừng lại thì đều ướt như chuột lột, cả 4 người ngồi lên tảng đá cạnh bờ suối thở dốc không ngừng.
Long Nhất dâm đãng nhìn khắp thân thể 3 nữ nhân. Bị nước suối làm ướt đẫm khiến quần áo 3 nàng như dính sát vào da, những đường cong mê người trên thân thể lồ lộ ra, quả thật toàn là những tác phẩm nghệ thuật của trời cao ban xuống mà.
-"Nhìn cái gì, Phu quân sắc lang, cũng không phải là chưa từng thấy mà"- Nạp Lan Như Nguyệt thấy ánh mắt dâm đảng của Long Nhất không khỏi gắt giọng quát.
Long Nhất hắc hắc cười hai tiếng, ánh mắt chuyển đến Vô Song rồi chuyển qua Bối Toa, bây giờ hắn mới phát hiện vóc người của Tiểu hồ ly này đã đầy đặn hơn rất nhiều, có thể so sánh với Mễ Thước Á hoàng hậu - cô cô của nàng.
-"Không cho chàng nhìn nàng ta, nàng ta có cái gì đẹp mắt đâu"- Nạp Lan Như Nguyệt dịch người che Bối Toa rồi chu miệng nói.
Bối Toa vốn là có chút thẹn thùng, giờ gặp Nạp Lan Như Nguyệt chặn lại như vậy khiến tính quật cường của nàng trỗi dậy. Thân hinh nàng chợt lóe, thân hình đã chuyển đến góc độ mà Long Nhất có thể thấy được. Vừa dùng ánh mắt đầy mị ý nhìn hắn, vừa từ từ kéo vạt áo hai bên ra, một con đường sâu thăm thẳm bị hai ngọn nùi cao đè ép lồ lộ hiện ra trước mắt Long Nhất.
Cô đông, đồng tử Long Nhất đột nhiên trợn to, mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào cảnh xuân quan lồ lộ của Bối Toa.
-"Con hồ lý đáng ghét này, ai cho phép ngươi câu dẫn Phu quân ta"- Nạp Lan Như Nguyệt nóng lên giơ tay đánh về phía Long Nhất, nắm lấy hai tai hắn rồi đem đầu hắn dí sát vào hai hòn núi cao của nàng, không cho hắn mê mẩn nhìn chằm chằm Bối Toa nữa.
Long Nhất khẽ lắc đầu, liền cảm thấy mềm mại vô cùng. Ác niệm cùng tà niệm đột nhiên bùng phát, liền nghiêng đầu xuyên qua quần áo của Nạp Lan Như Nguyệt mà cắn vào hòn ngọc hồng hồng trên đỉnh núi, rồi dùng đầu lưỡi mơn trớn xung quanh. Chỉ nghe một tiếng rên nhẹ đủ khiến cả thiên hạ nghiêng ngửa, đôi ngọc thủ của nàng đã buông tha hắn mà xụi lơ thả lỏng xuống.
-"Phu quân, thật....đáng ghét...... "- Nạp Lan Như Nguyệt run rẩy nói, muốn đẩy Long Nhất ra mà toàn thân lại không kiếm ra chút sức lực nào.
Bối Toa bên cạnh chỉ bĩu môi, tự nhiên nàng biết Long Nhất vừa làm chuyện xấu gì. Còn Vô Song chỉ nhẹ nhàng nhìn hai người mà cười, một người là tỷ muội của nàng, một người là cả tính mạng của nàng, thế gian quả thật có những tao ngộ kỳ diệu, đôi nam nữ sống cách nhau mấy ngàn năm lại có thể đi đến cùng nhau.
Một lúc lâu sau, Long Nhất mới buông Nạp Lan Như Nguyệt ra, mà sắc mặt nàng lúc này đã đỏ hồng, ngồi tựa trên người Long Nhất mà thở dốc.
4 người náo nhiệt một trận rồi nằm lăn trên bãi cỏ để phơi nắng cho khô quần áo.
-"Chỉ có sự rực rỡ của Tinh linh sâm lâm làm cho người ta cảm giác được sự ấm áp, không quá lạnh cũng không quá nóng, không giống như bên ngoài đã cảm thấy nóng bức phi thường rồi"- Nạp Lan Như Nguyệt gối đầu lên cánh tay Long Nhất rồi thoải mái nói.
-"Đúng vậy, Long Nhất, ngươi không cảm thấy khí trời có điểm khác thường sao? Nếu vậy băng tuyết ở Ngạo Nguyệt đế quốc bên ngoài Hoành đoạn sơn mạch sẽ rất nhanh tan rã hết thôi"
Long Nhất giật nảy mình, hai mắt đột nhiên mở bừng, tinh quang bắn ra bốn phía.
Gió vẫn khẽ lay động như cũ, không có chút dấu vế khác lạ gì, vẫn làm cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.
---------------------------
Một dải ánh sáng đỏ rực từ từ hiện lên phía sau rặng núi của Mễ Thước Á Thánh ma học viện, trên một đỉnh núi hoang vu lại có một bóng ảnh đang đứng, bóng người cô độc nhìn về hướng mặt trời mọc.
-"Tây Môn Vũ, chàng rốt cuộc đang ở nơi nào? Cuồng Long đế quốc, Ngạo Nguyệt đế quốc? Hay đang ở một góc phòng nào đó ỷ hồng ôi thúy đây"- Long Linh Nhi một thân áo dài màu trắng, có vẻ hơi giống trang phục của nam nhân nhưng lại tôn lên vẻ thanh tú tuyệt luân của nàng, tạo nên một phong vị khác thường.
Từ khi Long Nhất rời Mễ Thước Á công quốc để lên đường, Long Linh Nhi đột nhiên lại thích mặc kiểu áo dài màu trắng độc quyền của Long Nhất, khi nàng mặc như vậy lại cảm giác được sự ôn nhu của hắn trên người mình, tựa như hắn đang ở cạnh mình vậy, đây có thể coi như là một loại tư niệm được biểu hiện đến mức tận cùng.
-"Vậy là chàng đã thành thân rồi, tân nương cũng không phải là thiếp, mặc dù thiếp biết chàng không quên thiếp, nhưng trong lòng thiếp vẫn có ý hận chàng, chàng có biết chăng?"- Long Linh Nhi than khẽ một tiếng, chỉ biết hướng tới những ngọn gió mơn man trên khuôn mặt mà than thở, đương nhiên, "Hận" của nàng bây giờ so với "Hận" lúc xưa tất cả đều là 2 loại ý niệm đối lập hoàn toàn.
Nhớ lại ân oán với Long Nhất mấy năm trước, Long Linh Nhi không nhịn được một trận cảm khái, lúc đầu đối với hắn là hận thấu xương, hận không thể cắn từng miếng thịt của hắn, vậy mà trời trêu người, mấy năm sau tự mình lại tư niệm về hắn, mỗi khi nhớ đến hắn cái loại cảm giác tê tê trong lòng luôn khiến nàng rơi lệ.
Ái - Hận chỉ cách nhau một sợi tơ, người xưa nói Yêu càng sâu thì hận càng sâu. Không ngờ nàng lại có cảm giác ngược lại, lúc đầu hận hắn quá sâu thì khi yêu càng sâu hơn nữa. Mấy năm trước nếu kể chuyện có người vì nhớ người yêu đến mức rơi lệ thì nàng nhất định sẽ khinh thường kẻ ấy, nhưng rốt cuộc bây giờ nàng thấm thía nỗi nhớ đó rồi.
Yêu cũng được mà hận cũng tốt, chỉ cần trong nội tâm phản ứng một cách chân thật, thì không oán không hối hận. Đời người cũng chỉ như thế này, lúc đầu hai người có thể yêu đến chết đi sống lại nói không chừng sau lại có người sống hận cả đời, còn những người lúc đầu tựa như oan gia chỉ như muốn cắn cừu nhân một cái, rốt cuộc khi yêu nhau thì trở thành những si nam oán nữ như núi lửa bộc phát mãnh liệt.
-"Linh nhi, biết ngay ngươi ở đây mà"- một âm thanh ôn nhu vang lên phía sau tai Long Linh Nhi, một thân áo trắng như tuyết, một mái tóc đen mượt mà, khí chất của Tây Môn Vô Hận làm người ta liên tưởng đến cây xanh căng đầy nhựa sống giữa mùa xuân.
Long Linh Nhi quay đầu, tư niệm nồng đậm giữa đôi mi như biến mất, chỉ cười nói:
-"Vô Hận, ngươi lại bỏ bữa sáng mà lên đây sao?"
Tây Môn Vô Hận cười cười vung vẩy thứ gỉ đó trong tay đáp:
-"Ngươi mỗi buổi sáng đều lên đây rồi đứng ngẩn người, lại không chịu ăn cái gì cả, sao còn nói người ta đây? Nếu Nhị ca thấy ngươi gầy như vậy lại trách ta mất thôi".
-"Hắn làm gì quan tâm đến sự chết sống của ta, quay qua quay lại cũng đã hai năm rồi, ngươi xem đó, một cái ma pháp phong tín hắn cũng không gửi đến, rõ ràng là không quan tâm gì đến ta mà"- Long Linh Nhi hừ một tiếng đáp lại.
-"Linh nhi, ngươi cũng đừng trách Nhị ca, ngươi không phải không biết tới tình thế của Thương Lan đại lục hôm nay sao, Nhị ca dám chắc cả đồ dùng cần thiết cũng không mang theo, đào đâu ra ma pháp phong tín gửi cho ngươi chứ"- Tây Môn Vô Hận vội vàng giải thích.
-"Ngươi là muội muội của hắn, tất nhiên vì hắn mà giải thích rồi. Hừ, nếu nhìn thấy hắn ta đốt sạch lông mày của hắn, đá hắn lăn ra đất rồi đạp thêm hai ba cái nữa mới hả giận được"- Long Linh Nhi hận hận nói.
Tây Môn Vô Hận khe khẽ cười, chỉ là giữa đôi mi lại hiện lên vẻ đau khổ, đúng vậy, chỉ là muội muội của hắn mà thôi.
-"Linh nhi, mỗi ngày ngươi đều đi theo Lâm Na nên bạo lực giống nàng ta rồi, chỉ là ta cũng muốn thấy cảnh Nhị ca ngã lăn ra, râu tóc lông mày đều bị cháy sạch như ngươi nói"- Tây Môn Vô Hận cười nói, thuận tay đưa bữa sáng cho Long Linh Nhi.
-"Chờ xem đi Vô Hận, chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt ta là biết ngay"- Long Linh Nhi đành hanh hừ hai tiếng, sau khi nhận lấy bữa sáng liền bắt đầu ưu nhã thường thức.
2 người hàn huyên một hồi, chủ đề cũng vòng vòng một hồi lại quay về Long Nhất.
-"Vô Hận, ngươi có thấy Nhược Nhan tỷ tỷ có chút kỳ quái không?"- Sau bữa sáng, Long Linh Nhi nói với Tây Môn Vô Hận.
Tây Môn Vô Hận suy nghĩ một chút rồi nhíu mày đáp:
-"Đúng là vậy, trước kia mỗi ngày nàng đều đi cùng chúng ta, mấy hôm nay lại thấy nàng thơ thẩn ở đâu chứ không thấy trong học viện"
-"Không bằng hôm nay chúng ta theo dõi nàng ta xem sao"- Long Linh Nhi đôi mắt sáng lên nói.
-"Cái này... không tốt lắm đâu, nếu Nhược Nhan tỷ tỷ có chuyện không muốn cho chúng ta biết thì chắc chắng có đạo lý riêng, một khi bị nàng ta phát hiện thì trong lòng chắc chắn không thoải mái đâu"- Tây Môn Vô Hận không đồng ý với cách làm của Long Linh Nhi.
Long Linh Nhi cũng do dự một hồi rồi ngẩn đầu nói:
-"Chắc không đâu, nàng là tỷ muội của chúng ta dám chắc sẽ không trách chúng ta đâu, huống hồ chúng ta chỉ là lo lắng cho nàng"
Tây Môn Vô Hận cắn cắn môi dưới, có chút trù trừ đáp:
-"Mỗi người đều có bí mật của chính mình, chúng ta coi như là không biết đi"
Long Linh Nhi tức giận gật đầu nhưng không cam lòng nói:
- "Vậy vạn nhất nàng ta ước hẹn bí mật với nam nhân khác thì làm sao?"
-"Ai muốn ước hẹn bí mật với nam nhân vậy?"- Chính lúc này, một tiếng nói vui vẻ từ 4 phương 8 hướng truyền đến, trong sát na như đánh trúng vào tâm linh của Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận.
Long Linh Nhi ngẩn người, lệ đã rơi đầy, những lời nói mạnh mẽ khi nãy tựa như đã bay đến chín tầng trời chứ không còn trong nàng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.