Phong Lưu Pháp Sư

Chương 493: Vua Dong Binh

Phong Thái Lai

21/03/2013



Tinh Tinh cô nương xinh đẹp ai ai cũng biết, chỉ là người nhìn thấy nàng cực ít, người chịu chi hai mươi thập tử tinh để gặp nàng tuy rất nhiều, nhưng đại đa số đều chỉ được nhìn nàng qua rèm, người chân chính nhìn thấy diện mục của nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mấy người đã thấy qua dung mạo nàng đều coi nàng là thần tiên, cũng ở bên ngoài tuyên truyền, không cần phải nói, có thể thấy người gặp được Tinh Tinh cô nương đều là nhân vật có máu mặt, lời bọn họ có độ tin cậy cực cao, vì vậy tạo nên danh tiếng của Tinh Tinh cô nương tại Bạch Vân thành.

Đang lúc Long Nhất kéo rèm xuống, cả ba người kinh hô một tiếng, chỉ bất quá trung niên nhân và công tử kia là vì vẻ đẹp của Tinh Tinh mà kinh hô, còn Long Nhất không phải vì thế mà kinh ngạc.

Vẻ đẹp của Tinh Tinh không phải là hư danh, mày thanh mi tú sắc như lá liễu, ánh mắt thăm thẳm, da thịt trắng ngọc trắng ngà, trên người là một kiện hoa phục trắng tinh, thủ công cực kì tinh sảo, nàng toát ra khí thế bất phàm, không giống người trần.

Chỉ là giờ phút này mỹ nhân khẽ bĩu môi vẻ khinh thường, nét mặt ấn chứa tức giận, trong mắt có một tia lãnh ý nhìn Long Nhất, nàng xem ra không có chút phong trần nào, ngược lại còn có phần kiêu ngạo.

Trung niên nhân cùng công tử kia vẻ mặt si mê như mất hồn, đắm chìm trong sự kinh ngạc rất lâu không thể kiềm chế.

Long Nhất ánh mắt sắc bén đánh giá thân thể Tinh Tinh từ trên xuống dưới, sự kinh ngạc hiện lên trên mặt càng ngày càng rõ, dáng người, dáng người giống nàng ta quá, chính là tiên tử thần bí cao quý người người kính ngưỡng kia, nhưng vừa mới vén rèm lên nhìn thấy nàng, liền phát hiện không phải, chỉ là có chút giống thôi, mi mục xuất ra khí tức bất đồng.

“Ngươi đã gặp ta?” Tinh Tinh nhìn Long Nhất nghi hoặc hỏi. Nàng thấy thần thái Long Nhất không giống hai người bên cạnh, không phải là vẻ kinh diễm mà là một vẻ kinh ngạc ngoài ý muốn.

“Chưa từng, Tinh Tinh cô nương quả nhiên xinh đẹp như hoa, người thô bỉ như ta làm sao có thể gặp qua nàng được?” Long Nhất liền cười hắc hắc nói, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ quái, Mộc Hàm Yên, tiên tử thần bí, với cả Tinh Tinh cô nương có bảy phần giống tiên tử thần bí này, ba người này quan hệ tựa hồ không đơn giản.

Tinh Tinh ánh mắt trở nên lãnh đạm, vung tay xuất ra một cỗ quang minh lực nhu hòa, tứ nữ đang bị trung niên nhân chế trụ liền được cứu, thản nhiên nói: “Đêm đã khuya, tiểu nữ có chút mệt mỏi, ba vị cứ tự nhiên” Nói xong liền cười lạnh mang theo bốn thị nữ đi vào gian trong.



Lúc này trung niên nhân và công tử bị Tinh Tinh làm cho thần hồn điên đảo kia đã trở lại mặt đất.

“Tinh Tinh cô nương quả nhiên danh bất hư truyền, có thể thấy mặt nàng, đáng giá, đáng giá…” Công tử kia lắc đầu ảo não. Hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, còn trung niên nhân nọ nhãn thần trở nên trong suốt, làm Long Nhất hoài nghị bộ dạng vừa rồi của hắn chỉ là làm bộ.

Công tử kia thấy mỹ nhân đã đi khỏi, cũng không lưu lại, hắn oán độc nhìn Long Nhất và trung niên nhân một cái, vung tay áo chuyển người đi xuống.

Long Nhất cười hắc hắc một tiếng, quay về ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà, cười nói: “Xem ra tiểu tử này sẽ không dễ gì bỏ qua”.

“Một thằng ngu mà thôi, hà tất phải để ý đến hắn” Trung niên nhân khinh thường nói, chuyển thân ngồi cạnh Long Nhất tự châm tự ẩm.

Mục quang Long Nhất nhìn tới cái chén trên tay trung niên nhân, đồng tử co lại, tay người này đâu đâu cũng có cục chai màu đen, khớp xương thô to ẩn chứa huyết quang, sát khí đậm đặc làm cho người ta tim đập chân run. Nắm tay này khẳng định là đã giết qua vô số người mới biến thành ra như vậy, Long Nhất âm thầm nghĩ trong lòng.

“Tại hạ Long Nhất, không biết vị đại ca này xưng hô thế nào?” Long Nhất nâng chén kính trung niên nhân một cái, tùy tiện mở miệng hỏi.

“Cuồng sư Mạc Ngôn. Hôm nay còn phải đa tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi, sẽ không thấy được diện mạo thật của Tinh Tinh cô nương này, nàng không ngờ lại xinh đẹp như vậy” Trung niên nhân cười ha ha nói.

“Cuồng sư… vua Dong Binh Cuồng Sư…” Long Nhất giật mình, Cuồng Sư trong giới dong binh là một nhân vật thần thoại, hơn mười năm trước như tuệ tinh quật khởi, cho tới bây giờ đều là độc lai độc vãng, là một tên dong binh đạt tới cấp SS cực kì thần bí, hơn nữa còn tại đại hội dong binh năm năm một lần liên tiếp ba lần chiến thắng dành lấy danh hiêu vua Dong Binh.

Long Nhất từng hỏi qua Hồng nương tử - một vị dong binh cấp SS khác, hỏi nàng với Cuồng sư ai mạnh hơn ai, Hồng nương tử chưa bao giờ nhận thua cũng phải lắc đầu cảm thán, ta với hắn không cùng đẳng cấp, đối mặt hắn, ta không có hi vọng thắng.



“Nghĩ không ra Tây Môn thiếu gia đã từng nghe qua tên ta, thật là vinh hạnh” Cuồng Sư cười một tiếng đổ rượu vào trong miệng.

Long Nhất ánh mắt chợt lóe, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

“Tây Môn thiếu gia không cần khẩn trương, ma pháp dịch dung của ngài ai cũng nhìn không ra, chỉ là ngài vừa mới tự xưng mình là Long Nhất, phài biết rằng ngài tại Mễ Á công quốc cũng tự xưng mình là Long Nhất, mặc dù người biết tên này của ngài không nhiều nhưng cũng không ít” Cuồng sư cười nói.

Long Nhất sắc mặt nhẹ nhõm, hóa ra là sơ suất của mình, trong mắt mọi người, điều này căn bản cũng không có gì bí mật.

“Mỹ nhân đã đi rồi, cũng không cần phải ở đây nữa, chi bằng huynh đệ chúng ta đến nơi nào đó đánh chén?” Long Nhất đứng lên nói.

“Muốn còn không được” Cuồng Sư hào sảng cười lớn, tâm tình hắn lúc này cũng rất hoan hỉ, nghe nói Tây Môn thiếu gia này thực lực thế gian ít người địch lại, hôm nay gặp được phải thỉnh giáo một phen.

Hai người vai kề vai rời khỏi phòng, lúc Long Nhất nghĩ tới thủ đoạn Cuồng Sư đã dùng để chế trụ bốn thị nữ kia, không nhịn được hỏi: “Cuồng Sư, ngươi rốt cục là tu luyện môn gì vậy? Tựa hồ không có một điểm liên quan tới đấu khí và ma pháp.

Cuồng Sư lắc đầu, thở dài nói: “Ta đây không có số học ma pháp với đấu khí, ta cũng không tu luyện qua môn gì, nên không biết gọi nó là cái gì, có lẽ là ngộ ra trong khi giết người”.

Long Nhất ngẩn ra, vừa muốn hỏi tiếp, một thị nữ liền vội vã chắn trước mặt bọn họ, Long Nhất nhớ ra đây là một trong bốn thị nữ kia.

“Vị khách nhân này, xin mời ngài dừng bước, tiểu thư ta muốn mời ngài đến đàm đạo” Thị nữ này nhìn Long Nhất nói.

“Ha ha, huynh đệ thật có diễm phúc, ta cũng không làm phiền, nếu như có việc thì đến Phượng Hoàng lữ điếm tìm ta” Cuồng Sư cười cười một chút, thân hình như mũi tên đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook