Phong Lưu Tam Quốc

Quyển 5 - Chương 36: Âm thầm giúp đỡ(hạ)

Dục Hỏa Trọng Sinh

21/04/2013

Điền Phong im lặng đã lâu đột nhiên mở miệng nói:

- Tôn Sách cũng là bị bất đắc dĩ, khổ sở sinh tồn trong kẽ hở. Mặt đông có chúa công trấn, thực lực hiện tại của họ vốn không cách nào phản kháng. Mặt tây có Lưu Biểu bá chiếm bát quận Kinh Châu mấy năm trời, binh tinh tướng mạnh. Bây giờ chỉ đành nhờ vào ngoại lực tìm chỗ phát triển.

Càng đào sâu vào vấn đề, Trương Lãng đánh rùng mình, nói:

- Có lẽ bọn họ đã sớm bí mật kết minh. Hèn chi lần trước ta bị bao vây tại Đại Lý trang thì có mấy trăm thích khách che mặt nói giọng Giang Nam.

Điền Phong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kinh hô:

- Nói không chừng chuyện ám sát thuộc hạ quân sư Tự Thụ của Viên Thiệu cũng là do họ làm!

Trương Lãng nghe vậy thì lưng đẫm mồ hôi lạnh. Hay cho Tôn Sách, Tào Tháo, thủ đoạn thật là âm ngoan cùng cực.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nghĩ ra lúc này bỗng dưng chen ra một Tào Tháo.

Trương Lãng nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Mặc kệ như thế nào, các ngươi nhất định phải nghĩ ra cách gì đó cho ta! Phải ngăn cản Tào Tháo xuất binh! Nếu không thì trận này không cần đánh đã thua rồi.

Nói xong hắn phất tay áo xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bức tranh treo cao trong đại đường, rơi vào suy tư.

Mọi người không ngờ Trương Lãng sẽ có thái độ quyết tuyệt như vậy, choáng chốc đều lặng im không nói.

Đợi một lát, Quách Gia rốt cuộc dưới ánh mắt của Thái Sử Từ và các vị tướng, chậm rãi lê bước ra khỏi hàng.

Các quan tướng đến từ Giang Đông như là qua mây đen thấy trời trong, ai cũng ánh mắt đầy khát vọng nhìn Quách Gia, hy vọng gã có cách hay.

Đám quan Hoài Nam tuy có nghe danh tiếng Quách Gia nhưng đa số chưa từng gặp mặt, thế nên rất là nghi ngờ nhìn gã vẻ mặt bình tĩnh. Họ không dám tin việc khiến Từ Thứ còn phải nhức đầu, người thanh niên này sẽ có bản lĩnh kinh người gì đây?

Quách Gia cúi đầu, trước tiên là khom lưng vái chào thật sâu với Trương Lãng đưa lưng hướng mình, sau đó mới từ từ nói:

- Thưa chúa công, theo ý kiến của thuộc hạ thì tuy việc này khó giải quyết nhưng vẫn còn đường lật ngược.

Trương Lãng mạnh xoay người, trầm giọng nói:

- Tốt lắm.

Quách Gia mỉm cười nói:



- Đầu tiên là, Tào Tháo và chúa công bất hòa là điều người trong thiên hạ đều biết. Nhưng Tào Tháo vẫn không xé rách tầng da này, chứng minh trong lòng y có điều kiêng kỵ. Tiếp theo, tại sao Tào Tháo đột nhiên ngừng bước chân tới Quan Trung? Không lẽ thật sự là vì nghênh Hiến đế mà rút về Hứa đô ư? Thuộc hạ không cho rằng như vậy. Có lẽ đấy cũng là một nguyên nhân, nhưng lý do lớn nhất là quân Thanh Châu liên tục chinh chiến, binh sĩ mệt mỏi, quân tư thiếu hụt. Nếu không thì dã tâm như Tào Tháo tại sao chịu bỏ qua cơ hội cực tốt như vậy chứ?

Nói đến đây thì mọi người bên dưới liên tục gật đầu, khen rằng Quách Gia nói có lý.

Quách Gia tiếp tục thưa:

- Cứ như vậy, xem tình hình hiện tại thì Tào Tháo rất có thể xuất binh, nhưng chắc chắn sẽ không kiên quyết bao nhiêu. Vậy nên thuộc hạ cho rằng, ta có thể lợi dụng y chần chờ mà âm thầm theo dõi diễn biến tâm lý của y, khiến Tào Tháo mang binh ra Dĩnh Xuyên, yên tâm tây tiến Dự Châu.

Trương Lãng chân mày cau giãn ra, dịu giọng nói:

- Vậy hành động cụ thể ra sao?

Quách Gia nhìn Trương Lãng, ánh mắt ra hiệu, chỉ cười không nói.

Trương Lãng hiểu ra, thầm mắng mình ngu ngốc, việc quân cơ đại sự như vậy sao có thể nói ra trong đại sảnh đông người?

Trương Lãng mặt đầy tươi cười, thầm chuyển đề tài sang chuyện khác:

- Nếu Phụng Hiếu đã có suy tính thì ta không hỏi nhiều nữa, tin tưởng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.

Mọi người thế là mới biết người thanh niên này chính là Quách Gia, đều rất khâm phục.

Trương Lãng quay đầu nói với Từ Thứ:

- Đại quân ta tiến lên, ta đã lệnh cho Cao Thuận đóng trú Hợp Phì chuẩn bị tùy thời xuất phát. Mao Anh lĩnh quân Sơn Việt kiêu dũng thiện chiến bây giờ đã xâm nhập Thư huyện chờ lệnh. Hiện tại chỉ chờ Nguyên Trực cho ta biết tình huống phân bố binh lực của Tôn Sách, sau đó dẫn binh tây tiến, một hơi đánh ngã.

Từ Thứ cười cười bảo:

- Đợi lát nữa thuộc hạ sẽ nói chuyện đó kỹ càng với chúa công hơn.

Trương Lãng chớp mắt, nhìn dưới đại đường vài chục quan viên, đúng là bây giờ không tiện lắm.

Hắn mở miệng nói:

- Hội nghị hôm nay ngừng tại đây, mọi người có thể trở về nghỉ ngơi.

Các quan tuân lệnh lùi xuống.



Trương Lãng thấy mọi người lục tục cất bước rời đi, thế này mới nói với mấy tâm phúc rằng:

- Phụng Hiếu, Phù Hạo, Trọng Đức, Nguyên Trực, Tử Long, Tử Nghĩa, Công Minh ở lại hết.

Quách Gia và Từ Thứ sớm đã biết ý của Trương Lãng cho nên không động đậy, những người khác nghe tiếng ngừng bước, cung kính hành lễ với Trương Lãng.

Từ Thứ phất tay vẫy lui thị tòng bên cạnh, mới nói:

- Chúa công…

Đợi quan viên, thị tòng đều đi hết, Trương Lãng mỉm cười nói:

- Lấy vài cái ghế lại đây, chúng ta ngồi nói chuyện.

Tuy bảy người lo lắng về lễ tiết nên từ chối, nhưng trước ý tốt của Trương Lãng thì vẫn là lần lượt ngồi xuống.

Đợi tất cả ngồi xuống hết, Trương Lãng trước tiên hỏi Quách Gia:

- Phụng Hiếu, ngươi có thể nói được rồi.

Quách Gia thủng thẳng đứng dậy, nói:

- Nhìn từ tình hình của Tào Tháo thì không thấy mạnh hơn bao nhiêu. Hoàng Hà phía bắc phải phòng Viên Thiệu, Duyện Châu mặt đông phải chiến đấu với Lữ Bố. Mà y thì đối với khối thịt mỡ Ty Lệ khó mà cắt bỏ, bởi vì nhiều nhân tố hoàn cảnh như thế, chỉ có thể bất lực với hai châu Kinh, Dương, không dám có động tác gì.

Tuy Trình Dục đồng ý suy nghĩ của Quách Gia nhưng vẫn có ý tưởng của mình, nói:

- Tuy rằng là vậy, nhưng nếu thật sự có ích lợi thì Tào Tháo tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.

Quách Gia cười nói:

- Vậy thì chúa công có thể sai người viết thư cho Trương Liêu, ra lệnh hắn tăng cường phối hợp cùng Lữ Bố tấn công Đông A, mượn đó uy hiếp Tào Tháo, cùng lúc đó sai người đưa thêm lá thư cho Tào Tháo, nói chỉ cần y không can thiệp vào ân oán giữa Tôn Sách với chúa công là có thể thu binh Từ Châu.

Điền Phong cau mày nói:

- Nếu làm theo lời Phụng Hiếu thì có phải là mất nhiều hơn được? Đông quận đã ở trước mắt bỗng nhiên thu binh, chưa nói tới quan hệ với Lữ Bố xuất hiện cương cứng, cho dù Tào Tháo đồng ý thì cũng khó bảo đảm y sẽ không ngầm ra ám chiêu gì.

Quách Gia lắc đầu, cười nói:

- Hiện tại không phải là cơ hội tốt đánh hạ Đông quận, nguyên nhân thì chắc mọi người hiểu rõ rồi. Lữ Bố trừ dũng mãnh ra, làm người háo thắng, không nghe trung ngôn, yêu thích tiểu nhân, sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện. Về mặt bày mưu lập kế thì càng kém xa. Nếu như không có Trần Cung phụ tá, chỉ sợ y sớm bỏ mạng nơi đâu rồi. Nhân vật như vậy đặt ở Lỗ quốc, đơn giản là đem y làm tấm chắn mà thôi. Nếu y dám trở mặt thì tùy. Nếu như chúa công rút binh, Lữ Bố không chịu lùi cũng phải lùi. Lấy năng lực và quyết đoán y, căn bản không nuốt nổi khối thịt mỡ Đông quận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Tam Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook