Quyển 7 - Chương 49: Bàng Thống
Dục Hỏa Trọng Sinh
26/08/2013
Trương Lãng chém đinh chặt sắt nói:
- Thiên ý khó dò cái này không ai nói được.
Bàng Thống trầm mặc không nói gì.
Trương Lãng liền nói:
- Với tài của tiên sinh có thể so với Quản Trọng Nhạc Nghị tại sao không rời núi giúp ta một tay.
Bàng Thống lắc đầu.
Trương Lãng trong lòng thất vọng đến cực điểm:
- Tiên sinh không muốn giúp ta sao?
Bàng Thống thu hồi ngạo khí, biểu lộ khẩn thiết:
- Tướng quân hiểu lầm rồi, cũng không phải là Bàng Thống không muốn giúp mà là thời cơ chưa tới, nếu như tất cả thuận lợi, sự tình sẽ sáng tỏ.
Trương Lãng liền thích thú hỏi:
- Có phải Sĩ nguyên vì Gia Cát Khổng Minh mời mà do dự không dứt?
Bàng Thống liền gật đầu nói:
- Tướng quân không phải phàm nhân những chuyện này không thể lừa được.
Trương Lãng liền nói:
- Ta có thể hiểu được tuy nhiên ta có một chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh:
Bàng Thống liền đáp:
- Tướng quân cứ hỏi.
Trương Lãng đáp:
- Mấy năm trước quân ta trấn áp Sơn Việt, Ô Liêu sơn bị đánh bại mấy trận, có phải là từ tay của Sĩ Nguyên.
Bàng Thống hiện ra vẻ kinh ngạc;
- Tướng quân làm sao đoán được là Bàng mỗ?
Trương Lãng ngạo nghễ cười nói:
- Toàn bộ Giang Đông, có thể làm cho chúng ta bại trận thì số người đếm trên đầu ngón tay, mà Bàng Thống hẳn là một trong số đó.
Bàng Thống buồn bực thầm nghĩ khi đó mình mới tới Giang Đông một thời gian Trương Lãng làm sao biết được?
Trương Lãng liền nói:
- Không biết Sĩ Nguyên có biết gần đây ở vùng Dương Hồ thường xuyên xuất hiện thủy tặc không?
Bàng Thống đáp:
- Có nghe qua.
Trương Lãng cung kính nói:
- Mong Sĩ Nguyên dạy ta.
Bàng Thống không đáp mà hỏi lại:
- Tướng quân có ý gì?
Trương Lãng liền đáp:
- Đây là sách lược mà Lưu Biểu muốn kìm chế ta.
Bàng Thống hứng thú hỏi:
- Tướng quân vì sao mà cho là như vậy?
Trương Lãng không cần nghĩ ngợi mà đáp:
- Giao Châu chi biến, kìm chế đại lượng tài lực quân sĩ bên ta, mà Lưu Biểu không muốn nhìn ta càng lúc càng mạnh hơn cho nên dùng mưu này để ta khổ sở ứng phó.
Bàng Thống cười ha hả:
- Tướng quân chỉ đoán đúng một nửa.
Trương Lãng mê hoặc hỏi:
- Còn một nửa nữa thì sao?
Bàng Thống đứng lên nghiêm nghị nói:
- Tướng quân cho rằng Lưu Biểu chỉ là người muốn thủ không muốn mở rộng lãnh địa sao?
Trương Lãng thấy không ổn liền hỏi gấp:
- Vậy Sĩ Nguyên có cao kiến gì?
Bàng Thống trầm giọng nói:
- Lưu Biểu tự tiếp thánh dụ, sau đó lẻ loi một mình đơn thương độc mã tiến về phía Kinh Châu, mà không bao lâu sau thì kinh đô đã xảy ra loạn Đổng Trác lúc này Lưu Biểu nắm lấy Kinh Châu mục có thể nói là rỗng tuếch không có bất kỳ thế lực nào giúp đỡ hắn, Tôn Kiên vì cớ thảo phạt Đổng Trác mà giết hại Kinh Châu Mục Vương Duệ, Kinh Châu như rắn mất đầu, càng địa phương đều ngang ngược làm loạn, kinh tương tám quận không chỗ nào không náo động. Mà Viên Thuật cũng đóng quân ở Lỗ Dương, nhìn chằm chằm vào khối thịt mỡ ở Kinh CHâu Lưu Biểu trong hỗn loạn nguy cấp đơn thương độc mã tiến vào Tương Dương Nghi thành nếu như không có dũng có trí thì làm sao có thể bào toàn tính mạng, sau đó Lưu Biểu dùng kế sách của Khoái Lương dụ giết năm mươi lăm tên địa phương ngang ngược hợp nhất võ trang lại để cho Khoái Việt thuyết phục Tương Dương Trương Hổ và Trần Tôn khiến cho Kinh Châu càng lúc càng ổn định không đầy vài năm là có thể quét sạch tất cả các thế lực lớn nhỏ, điều này cho thấy Lưu Biểu là người có tài trí hơn người.
Trương Lãng ngẫm lại thì đúng là như thế liền hỏi:
- Lưu Biểu nếu như sống ở thời thái bình thịnh thế thì có thể làm thế thệ tam công cửu khanh nhưng dấn thân vào loạn thế chỉ sợ thiếu đi vài phần dã tâm.
Bàng Thống cười lạnh nói:
- Dã tâm dã tâm là thứ tướng quân có thể nhìn thấy sao?
Trương Lãng ngạo nghễ nói:
- Nếu như ta không hình thành thanh thế Giang Đông như hiện tại thì chỉ sợ Lưu Biểu vẫn sống ở trong vinh dự quá khứ, trải qua chuỗi thời gian say mê.
Bàng Thống hờ hững sau đó mới chậm rãi nói:
- Tướng quân đã nghĩ vậy Thống cũng không phản đối tuy nhiên có mấy câu muốn nói rõ với tướng quân.
Trương Lãng cung kính nói:
- Nguyện nghe tiên sinh dạy bảo.
Bàng Thống hít một hơi thật sâu sau đó mới trầm trọng nói ra:
- Hiện tại thủ hạ của Lưu Biểu là Thái Mạo mặc dù chấp chưởng quân quyền tuy người này lòng dạ hẹp hòi nhưng vẫn có vài phần bổn sự, đặc biệt là đối với thủy quân, thủy tặc này mười phần là do hắn hành sự.
Trương Lãng gọn gàng dứt khoát nói:
- Thái Mạo là người như vậy chuyện này không cần nghĩ cũng biết.
Bàng Thống thấy Trương Lãng nói vậy thì cười ha hả:
- Tướng quân cái gì cũng minh bạch tại sao còn muốn Bàng Thống nói.
Trương Lãng không ngừng nói:
- Tiên sinh không nên hiểu lầm xinh mời giảng tiếp.
Bàng Thống cười mị nói:
- Tướng quân cho rằng chỉ như vậy là xong sao?
Trương Lãng sững sờ khó hiểu hỏi:
- Trong đó còn gì nữa sao?
Bàng Thống thâm trường nói:
- Chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Trương Lãng giật mình truy vấn:
- Ý của tiên sinh là?
Bàng Thống lạnh lùng nói:
- Tướng quân phải chăng muốn đem sự tình quá mức đơn giản, cho rằng mời Lưu Bị chiến tây thủy thì có thể di chuyển trọng tâm giảm bớt áp lực phía nam sao, Bàng Thống nói cho tướng quân biết tướng quân sai rồi, hơn nữa vô cùng sai có lẽ Lưu Biểu ngay từ đầu đã có ý định chinh phạt tướng quân nhưng mà không ngờ tướng quân nổi lên quá nhanh nhanh đến mức Lưu Biểu cảm nhận được uy hiếp cường đại, lại để cho hắn không thể không lập tức nhìn vào sự hiện hữu của tướng quân, mà Lưu Bị nhập xuyên tây chinh bất quá chỉ mang có mấy vạn đối với Lưu Biểu mà nói không đáng là gì, nếu như nắm lấy được Hán Trung Tây Thục thì đó là của từ trên trời rớt xuống, nhặt được tiện nghi, đến lúc đó triệu hồi Lưu Bị không phải là vật trong bàn tay sao? Nếu như Lưu Bị không theo chỉ cần bằng vào việc hắn dừng chân chưa ổn thừa cơ cấu kết với đại binh Xuyên Trung từ đó đoạt lại nếu như không nắm được Hán Trung thì hắn cũng không tổn thất gì cả. Lần này thủy tặc lẻn vào đơn giản chỉ là muốn làm tê liệt tướng quân quấy rối sự phát triển sau đó sẽ đem đại quân lẻn vào.
Trương Lãng nghe vậy thì tay chân đều mất thất hồn lạc phách mà nói:
- Tiên sinh làm sao biết chuyện Lưu Bị xuất binh tới Hán Trung là chủ ý của tại hạ.
Bàng Thống coi rẻ nói:
- Tương Tây cuộc chiến, chỉ cần dụng tâm là nhìn ra.
Trương Lãng hít hơi lạnh thất thanh nói:
- Nếu như thế Lưu Bị lần này nhập xuyên Lưu Biểu đã sớm đoán được ý đồ sao?
Bàng Thống mỉm cười nói:
- Cái này khó nói tuy Khoái gia huynh đệ lợi hại nhưng chưa tính đến nước này, ngược lại Lưu Biểu mặc dù tín nhiệm Lưu Bị nhưng chỉ sợ vạn nhất nữ nhân hóng gió vào tai của hắn, một ngày hai ngày không sao lâu dần chỉ sợ...
Trương Lãng không khỏi nhớ tới tiểu thiếp Hoàng thị của Lưu Biểu thì trong lòng liền băng giá, đúng lúc này Trương Lãng nhức đầu hậm hực nói:
- May mà Bàng tiên sinh không phải là người của Lưu Biểu nếu không thì thật là nguy hiểm.
- Thiên ý khó dò cái này không ai nói được.
Bàng Thống trầm mặc không nói gì.
Trương Lãng liền nói:
- Với tài của tiên sinh có thể so với Quản Trọng Nhạc Nghị tại sao không rời núi giúp ta một tay.
Bàng Thống lắc đầu.
Trương Lãng trong lòng thất vọng đến cực điểm:
- Tiên sinh không muốn giúp ta sao?
Bàng Thống thu hồi ngạo khí, biểu lộ khẩn thiết:
- Tướng quân hiểu lầm rồi, cũng không phải là Bàng Thống không muốn giúp mà là thời cơ chưa tới, nếu như tất cả thuận lợi, sự tình sẽ sáng tỏ.
Trương Lãng liền thích thú hỏi:
- Có phải Sĩ nguyên vì Gia Cát Khổng Minh mời mà do dự không dứt?
Bàng Thống liền gật đầu nói:
- Tướng quân không phải phàm nhân những chuyện này không thể lừa được.
Trương Lãng liền nói:
- Ta có thể hiểu được tuy nhiên ta có một chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh:
Bàng Thống liền đáp:
- Tướng quân cứ hỏi.
Trương Lãng đáp:
- Mấy năm trước quân ta trấn áp Sơn Việt, Ô Liêu sơn bị đánh bại mấy trận, có phải là từ tay của Sĩ Nguyên.
Bàng Thống hiện ra vẻ kinh ngạc;
- Tướng quân làm sao đoán được là Bàng mỗ?
Trương Lãng ngạo nghễ cười nói:
- Toàn bộ Giang Đông, có thể làm cho chúng ta bại trận thì số người đếm trên đầu ngón tay, mà Bàng Thống hẳn là một trong số đó.
Bàng Thống buồn bực thầm nghĩ khi đó mình mới tới Giang Đông một thời gian Trương Lãng làm sao biết được?
Trương Lãng liền nói:
- Không biết Sĩ Nguyên có biết gần đây ở vùng Dương Hồ thường xuyên xuất hiện thủy tặc không?
Bàng Thống đáp:
- Có nghe qua.
Trương Lãng cung kính nói:
- Mong Sĩ Nguyên dạy ta.
Bàng Thống không đáp mà hỏi lại:
- Tướng quân có ý gì?
Trương Lãng liền đáp:
- Đây là sách lược mà Lưu Biểu muốn kìm chế ta.
Bàng Thống hứng thú hỏi:
- Tướng quân vì sao mà cho là như vậy?
Trương Lãng không cần nghĩ ngợi mà đáp:
- Giao Châu chi biến, kìm chế đại lượng tài lực quân sĩ bên ta, mà Lưu Biểu không muốn nhìn ta càng lúc càng mạnh hơn cho nên dùng mưu này để ta khổ sở ứng phó.
Bàng Thống cười ha hả:
- Tướng quân chỉ đoán đúng một nửa.
Trương Lãng mê hoặc hỏi:
- Còn một nửa nữa thì sao?
Bàng Thống đứng lên nghiêm nghị nói:
- Tướng quân cho rằng Lưu Biểu chỉ là người muốn thủ không muốn mở rộng lãnh địa sao?
Trương Lãng thấy không ổn liền hỏi gấp:
- Vậy Sĩ Nguyên có cao kiến gì?
Bàng Thống trầm giọng nói:
- Lưu Biểu tự tiếp thánh dụ, sau đó lẻ loi một mình đơn thương độc mã tiến về phía Kinh Châu, mà không bao lâu sau thì kinh đô đã xảy ra loạn Đổng Trác lúc này Lưu Biểu nắm lấy Kinh Châu mục có thể nói là rỗng tuếch không có bất kỳ thế lực nào giúp đỡ hắn, Tôn Kiên vì cớ thảo phạt Đổng Trác mà giết hại Kinh Châu Mục Vương Duệ, Kinh Châu như rắn mất đầu, càng địa phương đều ngang ngược làm loạn, kinh tương tám quận không chỗ nào không náo động. Mà Viên Thuật cũng đóng quân ở Lỗ Dương, nhìn chằm chằm vào khối thịt mỡ ở Kinh CHâu Lưu Biểu trong hỗn loạn nguy cấp đơn thương độc mã tiến vào Tương Dương Nghi thành nếu như không có dũng có trí thì làm sao có thể bào toàn tính mạng, sau đó Lưu Biểu dùng kế sách của Khoái Lương dụ giết năm mươi lăm tên địa phương ngang ngược hợp nhất võ trang lại để cho Khoái Việt thuyết phục Tương Dương Trương Hổ và Trần Tôn khiến cho Kinh Châu càng lúc càng ổn định không đầy vài năm là có thể quét sạch tất cả các thế lực lớn nhỏ, điều này cho thấy Lưu Biểu là người có tài trí hơn người.
Trương Lãng ngẫm lại thì đúng là như thế liền hỏi:
- Lưu Biểu nếu như sống ở thời thái bình thịnh thế thì có thể làm thế thệ tam công cửu khanh nhưng dấn thân vào loạn thế chỉ sợ thiếu đi vài phần dã tâm.
Bàng Thống cười lạnh nói:
- Dã tâm dã tâm là thứ tướng quân có thể nhìn thấy sao?
Trương Lãng ngạo nghễ nói:
- Nếu như ta không hình thành thanh thế Giang Đông như hiện tại thì chỉ sợ Lưu Biểu vẫn sống ở trong vinh dự quá khứ, trải qua chuỗi thời gian say mê.
Bàng Thống hờ hững sau đó mới chậm rãi nói:
- Tướng quân đã nghĩ vậy Thống cũng không phản đối tuy nhiên có mấy câu muốn nói rõ với tướng quân.
Trương Lãng cung kính nói:
- Nguyện nghe tiên sinh dạy bảo.
Bàng Thống hít một hơi thật sâu sau đó mới trầm trọng nói ra:
- Hiện tại thủ hạ của Lưu Biểu là Thái Mạo mặc dù chấp chưởng quân quyền tuy người này lòng dạ hẹp hòi nhưng vẫn có vài phần bổn sự, đặc biệt là đối với thủy quân, thủy tặc này mười phần là do hắn hành sự.
Trương Lãng gọn gàng dứt khoát nói:
- Thái Mạo là người như vậy chuyện này không cần nghĩ cũng biết.
Bàng Thống thấy Trương Lãng nói vậy thì cười ha hả:
- Tướng quân cái gì cũng minh bạch tại sao còn muốn Bàng Thống nói.
Trương Lãng không ngừng nói:
- Tiên sinh không nên hiểu lầm xinh mời giảng tiếp.
Bàng Thống cười mị nói:
- Tướng quân cho rằng chỉ như vậy là xong sao?
Trương Lãng sững sờ khó hiểu hỏi:
- Trong đó còn gì nữa sao?
Bàng Thống thâm trường nói:
- Chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Trương Lãng giật mình truy vấn:
- Ý của tiên sinh là?
Bàng Thống lạnh lùng nói:
- Tướng quân phải chăng muốn đem sự tình quá mức đơn giản, cho rằng mời Lưu Bị chiến tây thủy thì có thể di chuyển trọng tâm giảm bớt áp lực phía nam sao, Bàng Thống nói cho tướng quân biết tướng quân sai rồi, hơn nữa vô cùng sai có lẽ Lưu Biểu ngay từ đầu đã có ý định chinh phạt tướng quân nhưng mà không ngờ tướng quân nổi lên quá nhanh nhanh đến mức Lưu Biểu cảm nhận được uy hiếp cường đại, lại để cho hắn không thể không lập tức nhìn vào sự hiện hữu của tướng quân, mà Lưu Bị nhập xuyên tây chinh bất quá chỉ mang có mấy vạn đối với Lưu Biểu mà nói không đáng là gì, nếu như nắm lấy được Hán Trung Tây Thục thì đó là của từ trên trời rớt xuống, nhặt được tiện nghi, đến lúc đó triệu hồi Lưu Bị không phải là vật trong bàn tay sao? Nếu như Lưu Bị không theo chỉ cần bằng vào việc hắn dừng chân chưa ổn thừa cơ cấu kết với đại binh Xuyên Trung từ đó đoạt lại nếu như không nắm được Hán Trung thì hắn cũng không tổn thất gì cả. Lần này thủy tặc lẻn vào đơn giản chỉ là muốn làm tê liệt tướng quân quấy rối sự phát triển sau đó sẽ đem đại quân lẻn vào.
Trương Lãng nghe vậy thì tay chân đều mất thất hồn lạc phách mà nói:
- Tiên sinh làm sao biết chuyện Lưu Bị xuất binh tới Hán Trung là chủ ý của tại hạ.
Bàng Thống coi rẻ nói:
- Tương Tây cuộc chiến, chỉ cần dụng tâm là nhìn ra.
Trương Lãng hít hơi lạnh thất thanh nói:
- Nếu như thế Lưu Bị lần này nhập xuyên Lưu Biểu đã sớm đoán được ý đồ sao?
Bàng Thống mỉm cười nói:
- Cái này khó nói tuy Khoái gia huynh đệ lợi hại nhưng chưa tính đến nước này, ngược lại Lưu Biểu mặc dù tín nhiệm Lưu Bị nhưng chỉ sợ vạn nhất nữ nhân hóng gió vào tai của hắn, một ngày hai ngày không sao lâu dần chỉ sợ...
Trương Lãng không khỏi nhớ tới tiểu thiếp Hoàng thị của Lưu Biểu thì trong lòng liền băng giá, đúng lúc này Trương Lãng nhức đầu hậm hực nói:
- May mà Bàng tiên sinh không phải là người của Lưu Biểu nếu không thì thật là nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.