Quyển 7 - Chương 13: Bức lui Lưu Bị (thượng)
Dục Hỏa Trọng Sinh
26/08/2013
Trương Lãng rầu rĩ nói.
Trương Ninh không biết Trương Lãng nói thật hay giả liền thăm dò hỏi:
- Là kỳ thư gì?
- Là độn giáp thiên thư.
- Độn giáp thiên thư?
Trương Ninh kinh ngạc nói.
- Nàng cũng biết độn giáp thiên thư?
Trương Lãng giật mình hỏi.
- Đúng thế trong thái bình yếu thuật có ghi về độn giáp thiên thư.
Trương Ninh không hề nghĩ ngợi mà nói.
Trương Lãng mặc dù cười nhưng không ra tiếng khóe miệng tiếng tới.
Trương Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, kêu lên một tiếng che cái miệng nhỏ nhắn lại.
- Trương Ninh thái bình yếu thuật và độn giáp thiên thư có quan hệ gì nàng nói cho ta nghe một chút.
Trương Ninh nói:
- Kỳ thật ghi lại cũng không nhiều, theo thuộc hạ nhớ thì ở bên trong có Thanh Nang sách, Thái Bình Yếu thuật Đôn Giáp Thiên thư ba loại mà ba quyển sách này xưng là tam đại kỳ thư, Thái Bình yếu thuật có thể hô phong hoán vũ, mà Thanh Nang sách thì có thể dưỡng sinh tu hành, luyện đan Độn giáp Thiên thư thì liên quan đến nhiều phương diện tri thức, mang tới hòa bình an lạc.
Trương Lãng liền nói:
- Vậy Độn giáp Thiên thư không phải cũng giống như Thái Bình Yếu thuật hay sao/
Trương Ninh bỗng nhiên hiểu ra, nàng áy náy nói:
- Thuộc hạ không dám khẳng định vì thuộc hạ chưa từng nhìn qua nội dung trên sách.
Trương Lãng vỗ trán mình rồi nói:
- Cái này ta quên ngươi đi theo ta.
Trương Lãng mang Trương Ninh tới soái trại đi vào bên trong.
Ở bên trong có ba nữ tử, Dương Dung Chân Mật và Triệu Vũ, Trương Lãng liền giới thiệu:
- Đây là Trương Ninh nàng ta ngày đó nhận thức ta ở ngũ long sơn hiện tại đang giúp ta huấn luyện khô lâu binh.
Dương Dung và Triệu Vũ đều bừng tỉnh.
Trương Lãng sau đó lấy Độn giáp Thiên thư ra nói với Trương Ninh:
- Nàng nhìn xem.
Trương Ninh tiếp nhận sách trong lòng cảm thấy kích động.
Nửa ngày sau Trương Ninh mới gấp sách lại.
Trương Lãng gấp giọng hỏi:
- Trương Ninh cái này thế nào/
Trương Ninh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Độn Giáp thiên thư này so với Thái Bình yếu thuật thì khó hiểu hơn nhiều ý nghĩa thâm ảo càng khó lý giải, muốn học được thì rất khó.
Trương Lãng rầu rĩ không vui khó chịu đến cực điểm.
Trương Ninh lại nói:
- Kỳ thật không phải là không hiểu toàn bộ một bộ phận lúc đầu vẫn có thể hiểu một chút tuy nhiên rất khó lý giải sâu, đằng sau thì tuyệt đối không hiểu gì cả.
Trương Lãng hưng phấn nói:
- Mặc dù chỉ là một bộ phận nhưng chúng ta vẫn nên nghiên cứu, tin rằng một thời gian sẽ có thành tựu.
Trương Ninh không ngờ Trương Lãng có lòng tin như vậy liền nói:
- Vậy để thuộc hạ theo ý của nó rồi phiên dịch nhưng thuộc hạ khó bảo đảm rằng trong đó không có sai lầm, cho nên trước hết mong tướng quân thứ tội.
Trương Lãng tâm tình rất tốt liền liên tục khoát tay:
- Không cần gấp trước hết ngươi cứ cầm lấy mà nghiên cứu, tranh thủ giảm sai lầm đến mức thấp nhất rồi đưa cho ta.
Trương Ninh tưởng mình nghe lầm mà nhìn Trương Lãng.
Trương Lãng thấy Trương Ninh ngây ngốc thì hỏi:
- Trương Ninh có vấn đề gì sao?
- Tướng quân đây chính là thiên thư, làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác, không sợ Trương Ninh nổi lòng xấu sao thêm mọt bản sao?
Trương Lãng nhún vai:
- Vậy thì đã sao, cho ngươi xem sao thêm một bản cũng được.
Trương Ninh choáng váng không ngờ trong thiên hạ lại có người hào phóng như Trương Lãng.
Trương Lãng gật đầu rồi nói:
- Được rồi ngươi đi làm việc đi ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Trương Ninh cầm ba quyển sách cung kính lui xuống, trong tay cảm thấy nặng trịch.
Ngày hôm sau phòng tuyến Ba Khâu đã có cơ bản, ở trên chân núi nhìn xuống, trạm gác đều có thiết binh canh giữ mà lối đi tối trọng yếu nhất Trương Lãng đã đặt quân chủ lực của mình ở đó.
Trương Lãng thấy sau khi đã hoàn thành công tác sơ sơ liền bắt đầu tiến hành thương nghị.
Trương Lãng sau khi thấy mọi người chờ mình mở miệng thì lên tiếng:
- Tin rằng mọi người cũng đã biết, làm sao có thể thuận lợi cầm lấy Bình Đô bức lui Lưu Bị là cả một vấn đề.
Dừng lại một chút Trương Lãng lại nói:
- Mọi người có suy nghĩ gì hay xin mời cứ nói.
Điền Phong nói:
- Binh lực của quân ta không có gì chiếm ưu thế, hơn nữa chúa công một phương đối phương lại ổn định phòng tuyến làm sao để thay đổi làm chủ động mới là điều mấu chốt.
Đinh Phụng bước ra khỏi hàng mà nói:
- Theo ý kiến của thuộc hạ chúa công nên dùng đại quân ra trợ gúp Dự Chương để quân địch trước khi phát giác đã có ưu thế lớn, ở đây quân địch tê liệt chủ quan, mà chúa công lại phái tinh binh dùng kế sách nắm lấy Bình Đô thì có nhiều khả năng thành công.
Trương Lãng gật đầu:
- Không sai, Đinh Phụng cùng với Điền Phong không mưu mà hợp một lần hành động nắm lấy Bình Đô, chúng ta đem chiến cuộc chuyển biến, giành quyền chủ động ở trong tay, sau khi tình hình chiến đấu tiến triển vô cùng có lợi.
Hoàng Tự xung phong nhận việc:
- Thuộc hạ nguyện cùng với chúa công nắm giữ Bình Đô trấn.
Trương Lãng lắc đầu:
- Hoàng Tự ngươi đừng đi ta còn có chuyện khác muốn ngươi xử lý.
Hoàng Tự hơi nhụt chí.
Trương Lãng ngẩng đầu cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Đinh Phụng.
Đinh Phụng cũng cảm nhận được ánh mắt mong chờ của Trương Lãng thầm nghĩ sau khi mình bị thương đã lâu không tới sa trường, có lỗi với Trương Lãng liền sục sôi chờ lệnh:
- Chúa công việc này giao cho thuộc hạ xử lý nhất định không sự phó thác.
Trương Lãng trầm ngâm một hồi rồi nói với Đinh Phụng:
- Binh Đô trấn binh lính thủ tới sáu bảy nghìn người mặt khác rải rác có một nghìn binh sĩ xung quanh chủ trì đại tướng là trường sa thái thú người này có trí lực tuy nhiên hành động xúc động, đây là nhược điểm ta hi vọng ngươi có thể khai thác.
Đinh Phụng thận trọng gật nhẹ đầu:
- Thuộc hạ hiểu rõ ý của chúa công, chúa công cứ yên tâm nếu Đinh Phụng có nửa điểm sai lầm sẽ mang đầu tới gặp.
Trương Lãng nghiêm túc nói:
- Chuyện này trọng đại, quân ta dùng Ba Khâu Bình Đô làm trung tâm nếu không thể công hãm quân ta đều bị tê liệt ngươi ngàn vạn lần không được chủ quan
Đinh Phụng nói:
- Thuộc hạ minh bạch.
Trương Lãng trầm tư:
- Bên trái Bình Đô trấn năm mươi dặm là Bố Lặc núi, ở dưới núi có một nghìn binh sĩ, tủy chỉ một nghìn người nhưng không thể xem nhẹ, vì xuất chiên Bình Đô rất hạn chế thời gain, vô cùng khó khăn.
Đinh Phụng cẩn thận suy nghĩ lời Trương Lãng nói trong lòng thầm nghĩ mình phải làm thế nào.
Sau đó Đinh Phụng chuẩn bị rời đi Trương Lãng lại gọi:
- Lữ Khoáng Lữ Tường.
Hai huynh đệ sinh đôi này nghe Trương Lãng gọi thì liền bước ra khỏi hàng:
- Có thuộc hạ.
Trương Ninh không biết Trương Lãng nói thật hay giả liền thăm dò hỏi:
- Là kỳ thư gì?
- Là độn giáp thiên thư.
- Độn giáp thiên thư?
Trương Ninh kinh ngạc nói.
- Nàng cũng biết độn giáp thiên thư?
Trương Lãng giật mình hỏi.
- Đúng thế trong thái bình yếu thuật có ghi về độn giáp thiên thư.
Trương Ninh không hề nghĩ ngợi mà nói.
Trương Lãng mặc dù cười nhưng không ra tiếng khóe miệng tiếng tới.
Trương Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, kêu lên một tiếng che cái miệng nhỏ nhắn lại.
- Trương Ninh thái bình yếu thuật và độn giáp thiên thư có quan hệ gì nàng nói cho ta nghe một chút.
Trương Ninh nói:
- Kỳ thật ghi lại cũng không nhiều, theo thuộc hạ nhớ thì ở bên trong có Thanh Nang sách, Thái Bình Yếu thuật Đôn Giáp Thiên thư ba loại mà ba quyển sách này xưng là tam đại kỳ thư, Thái Bình yếu thuật có thể hô phong hoán vũ, mà Thanh Nang sách thì có thể dưỡng sinh tu hành, luyện đan Độn giáp Thiên thư thì liên quan đến nhiều phương diện tri thức, mang tới hòa bình an lạc.
Trương Lãng liền nói:
- Vậy Độn giáp Thiên thư không phải cũng giống như Thái Bình Yếu thuật hay sao/
Trương Ninh bỗng nhiên hiểu ra, nàng áy náy nói:
- Thuộc hạ không dám khẳng định vì thuộc hạ chưa từng nhìn qua nội dung trên sách.
Trương Lãng vỗ trán mình rồi nói:
- Cái này ta quên ngươi đi theo ta.
Trương Lãng mang Trương Ninh tới soái trại đi vào bên trong.
Ở bên trong có ba nữ tử, Dương Dung Chân Mật và Triệu Vũ, Trương Lãng liền giới thiệu:
- Đây là Trương Ninh nàng ta ngày đó nhận thức ta ở ngũ long sơn hiện tại đang giúp ta huấn luyện khô lâu binh.
Dương Dung và Triệu Vũ đều bừng tỉnh.
Trương Lãng sau đó lấy Độn giáp Thiên thư ra nói với Trương Ninh:
- Nàng nhìn xem.
Trương Ninh tiếp nhận sách trong lòng cảm thấy kích động.
Nửa ngày sau Trương Ninh mới gấp sách lại.
Trương Lãng gấp giọng hỏi:
- Trương Ninh cái này thế nào/
Trương Ninh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Độn Giáp thiên thư này so với Thái Bình yếu thuật thì khó hiểu hơn nhiều ý nghĩa thâm ảo càng khó lý giải, muốn học được thì rất khó.
Trương Lãng rầu rĩ không vui khó chịu đến cực điểm.
Trương Ninh lại nói:
- Kỳ thật không phải là không hiểu toàn bộ một bộ phận lúc đầu vẫn có thể hiểu một chút tuy nhiên rất khó lý giải sâu, đằng sau thì tuyệt đối không hiểu gì cả.
Trương Lãng hưng phấn nói:
- Mặc dù chỉ là một bộ phận nhưng chúng ta vẫn nên nghiên cứu, tin rằng một thời gian sẽ có thành tựu.
Trương Ninh không ngờ Trương Lãng có lòng tin như vậy liền nói:
- Vậy để thuộc hạ theo ý của nó rồi phiên dịch nhưng thuộc hạ khó bảo đảm rằng trong đó không có sai lầm, cho nên trước hết mong tướng quân thứ tội.
Trương Lãng tâm tình rất tốt liền liên tục khoát tay:
- Không cần gấp trước hết ngươi cứ cầm lấy mà nghiên cứu, tranh thủ giảm sai lầm đến mức thấp nhất rồi đưa cho ta.
Trương Ninh tưởng mình nghe lầm mà nhìn Trương Lãng.
Trương Lãng thấy Trương Ninh ngây ngốc thì hỏi:
- Trương Ninh có vấn đề gì sao?
- Tướng quân đây chính là thiên thư, làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác, không sợ Trương Ninh nổi lòng xấu sao thêm mọt bản sao?
Trương Lãng nhún vai:
- Vậy thì đã sao, cho ngươi xem sao thêm một bản cũng được.
Trương Ninh choáng váng không ngờ trong thiên hạ lại có người hào phóng như Trương Lãng.
Trương Lãng gật đầu rồi nói:
- Được rồi ngươi đi làm việc đi ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Trương Ninh cầm ba quyển sách cung kính lui xuống, trong tay cảm thấy nặng trịch.
Ngày hôm sau phòng tuyến Ba Khâu đã có cơ bản, ở trên chân núi nhìn xuống, trạm gác đều có thiết binh canh giữ mà lối đi tối trọng yếu nhất Trương Lãng đã đặt quân chủ lực của mình ở đó.
Trương Lãng thấy sau khi đã hoàn thành công tác sơ sơ liền bắt đầu tiến hành thương nghị.
Trương Lãng sau khi thấy mọi người chờ mình mở miệng thì lên tiếng:
- Tin rằng mọi người cũng đã biết, làm sao có thể thuận lợi cầm lấy Bình Đô bức lui Lưu Bị là cả một vấn đề.
Dừng lại một chút Trương Lãng lại nói:
- Mọi người có suy nghĩ gì hay xin mời cứ nói.
Điền Phong nói:
- Binh lực của quân ta không có gì chiếm ưu thế, hơn nữa chúa công một phương đối phương lại ổn định phòng tuyến làm sao để thay đổi làm chủ động mới là điều mấu chốt.
Đinh Phụng bước ra khỏi hàng mà nói:
- Theo ý kiến của thuộc hạ chúa công nên dùng đại quân ra trợ gúp Dự Chương để quân địch trước khi phát giác đã có ưu thế lớn, ở đây quân địch tê liệt chủ quan, mà chúa công lại phái tinh binh dùng kế sách nắm lấy Bình Đô thì có nhiều khả năng thành công.
Trương Lãng gật đầu:
- Không sai, Đinh Phụng cùng với Điền Phong không mưu mà hợp một lần hành động nắm lấy Bình Đô, chúng ta đem chiến cuộc chuyển biến, giành quyền chủ động ở trong tay, sau khi tình hình chiến đấu tiến triển vô cùng có lợi.
Hoàng Tự xung phong nhận việc:
- Thuộc hạ nguyện cùng với chúa công nắm giữ Bình Đô trấn.
Trương Lãng lắc đầu:
- Hoàng Tự ngươi đừng đi ta còn có chuyện khác muốn ngươi xử lý.
Hoàng Tự hơi nhụt chí.
Trương Lãng ngẩng đầu cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Đinh Phụng.
Đinh Phụng cũng cảm nhận được ánh mắt mong chờ của Trương Lãng thầm nghĩ sau khi mình bị thương đã lâu không tới sa trường, có lỗi với Trương Lãng liền sục sôi chờ lệnh:
- Chúa công việc này giao cho thuộc hạ xử lý nhất định không sự phó thác.
Trương Lãng trầm ngâm một hồi rồi nói với Đinh Phụng:
- Binh Đô trấn binh lính thủ tới sáu bảy nghìn người mặt khác rải rác có một nghìn binh sĩ xung quanh chủ trì đại tướng là trường sa thái thú người này có trí lực tuy nhiên hành động xúc động, đây là nhược điểm ta hi vọng ngươi có thể khai thác.
Đinh Phụng thận trọng gật nhẹ đầu:
- Thuộc hạ hiểu rõ ý của chúa công, chúa công cứ yên tâm nếu Đinh Phụng có nửa điểm sai lầm sẽ mang đầu tới gặp.
Trương Lãng nghiêm túc nói:
- Chuyện này trọng đại, quân ta dùng Ba Khâu Bình Đô làm trung tâm nếu không thể công hãm quân ta đều bị tê liệt ngươi ngàn vạn lần không được chủ quan
Đinh Phụng nói:
- Thuộc hạ minh bạch.
Trương Lãng trầm tư:
- Bên trái Bình Đô trấn năm mươi dặm là Bố Lặc núi, ở dưới núi có một nghìn binh sĩ, tủy chỉ một nghìn người nhưng không thể xem nhẹ, vì xuất chiên Bình Đô rất hạn chế thời gain, vô cùng khó khăn.
Đinh Phụng cẩn thận suy nghĩ lời Trương Lãng nói trong lòng thầm nghĩ mình phải làm thế nào.
Sau đó Đinh Phụng chuẩn bị rời đi Trương Lãng lại gọi:
- Lữ Khoáng Lữ Tường.
Hai huynh đệ sinh đôi này nghe Trương Lãng gọi thì liền bước ra khỏi hàng:
- Có thuộc hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.