Quyển 6 - Chương 28: Chiêm lấy Nhữ Nam (thượng)
Dục Hỏa Trọng Sinh
26/08/2013
Dù Hoàng Tự khinh thường nhưng không dám xem nhẹ, Lê Hoa đao vừa đúng chen vào khoảng trống, một chiêu phá thế công của Tôn Sách.
Tôn Sách chưa nản lòng, giục ngựa lướt qua, lật tay một thương, rất có sức uy hiếp.
Hoàng Tự nhớ tới quân sư còn đang chờ tin của mình, không dám nhường nhịn nữa. Lê Hoa đao trước tiên đánh bật thế công của đối phương, sau đó không chờ Tôn Sách biến chiêu, vô cùng nhanh chóng chém xéo một đao, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, gió rít vù vù.
Nếu là Tôn Sách bình thường thì né tránh hoặc đánh bật ra tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng bây giờ rõ ràng gã bất lực, tránh né cực kỳ chật vật mới thoát khỏi chiêu của Hoàng Tự.
Hoàng Tự được thế không tha người, liên tục cường công, buộc Tôn Sách luống cuống tay chân, mất hết mặt mũi.
Ngay khi Hoàng Tự đấu với Tôn Sách thì Quách Gia tập hợp binh sĩ, bắt đầu rầm rộ chuẩn bị tấn công thành Nhữ Nam.
Tôn Sách rời đi không lâu thì Từ Hoảng bắt đầu tập hợp binh sĩ, sau đó trong khoảng thời gian ngắn lấy ra công cụ đã chuẩn bị sẵn, chỉ huy binh sĩ cõng bao cát lấp sông hộ thành. Khi binh sĩ thủ thành phát hiện thì mãnh liệt phản kích, tên bay như mưa rơi xuống, nước sôi, dầu sôi, tảng đá, các loại công cụ thủ thành ùn ùn bất tận.
Đội quân công kiên bị oanh tạc mãnh liệt, Từ Hoảng lần thứ hai tổ chức nhân mã bị đánh lui cả, tiến độ lấp sông biến chậm.
Từ Hoảng giận dữ, lập tức tổ chức nhiệm vụ lấp sông đợt ba. Trước tiên ra lệnh phó tướng gióng trống trợ uy, sau đó gã thay khinh trang, cõng bao cát làm gương cho binh sĩ, xông tới vô số mũi tên.
Hành động của Từ Hoảng khiến binh sĩ nhận được khích lệ rất lớn, ai cũng phấn chấn tinh thần, bỏ qua sống chết, theo chủ tướng anh dũng xông lên.
Trống trận đánh càng dồn dập, tiếng kêu la càng điên cuồng.
Thủ binh Nhữ Nam trước đòn phản công điên cuồng của quân Trương Lãng, bắt đầu sợ hãi, kẻ gan nhỏ đã chạy vắt giò lên cổ.
Vốn theo Tôn Sách rời đi thì tâm lý thủ tướng Nhữ Nam đã không yên, bây giờ địch quân bày ra thế tấn công mãnh liệt, trong lòng bị đè ép nặng nề không thở nổi.
Trước trận thế lớn như vậy, Trương Hoành rất sốt ruột, cả thành Nhữ Nam bắt đầu bất an.
Tuy là vậy nhưng Trương Hoành không từ bỏ, gã biết rõ một khi địch quân lấp sông hộ thành thì việc thành Nhữ Nam bị phá là việc sớm hay muộn.
Trương Hoành liều mạng chỉ huy binh sĩ tử thủ phản kích, ý định khống chế ranh giới này.
Tuy binh sĩ của Tôn Sách cố gắng nhưng về mặt hình thức thì đã nghiêng về phía Từ Hoảng.
Trống nổi vang vọng nơi chân trời, dường như binh sĩ không ngừng nghỉ gào la. Đêm yên tĩnh bị đánh nát.
Từ Hoảng chúa công, binh sĩ dưới tay bước đi như bay. Quách Gia đích thân chỉ huy áp trận, binh sĩ tăng thêm niềm tin.
Binh sĩ Giang Đông khổ luyện mấy năm nay, rốt cuộc thể hiện trong chiến dịch này.
Đám lính dù cõng bao cát thì vẫn bước đi nhanh nhẹn, phản ứng mau lẹ, rất ít có người bị tên lạc bắn trúng. Cho dù có ngã xuống thì binh sĩ mặt sau lập tức ùa lên, tre già măng mọc. Qua ba canh giờ, trước khi trời sáng, Từ Hoảng dẫn theo binh sĩ, rốt cuộc cưỡng ép lấp sông hộ thành.
Lúc này, phía đỉnh núi xa xăm tràn ngập khói đen, ánh lửa chiếu rọi, khá nhiều người đều trông thấy kỳ cảnh này.
Trình Dục mừng rỡ hét to:
- Tôn Sách trúng kế rồi!
Trương Hoành cũng trông thấy, lòng dâng lên cảm giác không may, thêm vào địch quân lấp sông thành, biết đã mất đại thế, mặt ướt đẫm nước mắt.
Quách Gia thấy mục đích đã đạt được, lập tức ra lệnh thu binh, muốn để binh sĩ của mình tạm thở dốc. Cùng lúc đó chuẩn bị đợt sau tấn công đoạt thành.
Trương Hoành thấy địch quân không lao lên ngay thì thầm thở ra, lập tức ra lệnh tổ chức phòng tuyến mới.
Ngoài thành, đại trại trung quân, Từ Hoảng lộ lồng ngực, toàn thân cơ bắp rắn chắc lộ ra ngoài không khí, cánh tay trái quấn vải trắng, mặt trên thấm tơ máu. Thì ra khi Từ Hoảng lấp sông hộ thành vì bởi vì sơ ý đã bị mũi tên lạc của đối phương đâm trúng, may là vết thương không sâu, không có việc gì phải lo. Điều này không ảnh hưởng tâm tình của gã, ngược lại mặt cười rạng rỡ, hai chân mày vừa thô vừa rậm dán chặt một chỗ, tay kia cầm chén rượu lớn uống một hơi.
Trình Dục ở một bên vẻ mặt khâm phục khen nói:
- Từ tướng quân lấy thân phạm hiểm, anh dũng đi đầu, nếu không thì chỉ sợ khó mà dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ như vậy.
Từ Hoảng khiêm tốn cười nói:
- Tiên sinh quá khen rồi.
Quách Gia ở bên cạnh thì bình tĩnh cười nói:
- Thành Nhữ Nam đã mất đi bình chướng cuối cùng, Tôn Sách đã mất đại thế, ngày bình định ở ngay trước mắt rồi. Tất cả đã nằm trong lòng bàn tay, bây giờ chỉ chờ tin chiến thắng của Hoàng Tự.
Quách Gia vừa dứt lời thì có binh sĩ tiến vào thông báo nói:
- Bẩm quân sư, tướng quân, Hoàng Tự tướng quân đã bắt được Tôn Sách, đặc biệt lệnh cho thuộc hạ đến báo cáo!
Từ Hoảng mừng rỡ, nặng nề đặt bát xuống bàn, hưng phấn đứng bật dậy, kêu lên:
- Tốt lắm! Tôn Sách đang ở đâu?
Binh sĩ cung kính nói:
- Hoàng tướng quân đang trên đường, còn chưa trở về.
Quách Gia và Trình Dục nhìn nhau cười, người sau nói:
- Chỉ không biết tình huống bên chúa công như thế nào rồi.
Quách Gia trầm ngâm, nói:
- Cho dù Chu Du có lợi hại đến đây thì bây giờ không thể làm ra chuyện gì được nữa.
Từ Hoảng vẻ mặt đầy mong chờ nói:
- Quân sư, không bằng chúng ta tung tin sau đó một hơi đánh hạ Nhữ Nam đi!
Quách Gia lắc đầu, nói:
- Không được, vẫn nên hành động theo kế hoạch, đợi trời tối thì đại quân yểm hộ, trong kịch chiến quật tử quân lén vào thành. Vậy thì có tin chắc hơn, nếu bây giờ để thủ quân Nhữ Nam biết tin tức thì khó bảo đảm họ có ‘chó cùng rứt giậu’ không. Nếu thế thì mất nhiều hơn được.
Từ Hoảng liên tục gật đầu nói:
- Quân sư nói có lý.
Sau đó đám Lữ Khoáng, Lữ Tường, Cao Thuận lục tục trở về. Thắng lớn, ai cũng biểu tình đắc ý. Trong đó còn thu được không ít chiến lợi phẩm như ngựa, binh khí, điều này khiến họ rất là vui vẻ.
Trình Dục thì ghi lại hết quân công của họ, thúc giục mau đi nghỉ ngơi, chờ phát động đợt tổng tấn công cuối cùng.
Đêm hôm đó, Từ Hoảng mãnh liệt tấn công thành Nhữ Nam.
Trương Hoành đã sớm có chuẩn bị, hai phương tổ chức trận đại chiến.
‘Quật tử quân’ bắt đầu dọc theo địa đạo đã đào trước đó dần xâm nhập, thực hiện nhiệm vụ đào mười thước cuối cùng.
Mười chiếc xe bắn đá đến yểm hộ, ở phía sau liên tục oanh tạch. Từng tảng đá to lớn rít gào đập vào thành, khi rơi xuống đất thì phát ra tiếng *rầm rầm* điếc tai.
Chớp mắt, thủ quân trên tường thành bị đập gà bay chó sủa.
Tôn Sách chưa nản lòng, giục ngựa lướt qua, lật tay một thương, rất có sức uy hiếp.
Hoàng Tự nhớ tới quân sư còn đang chờ tin của mình, không dám nhường nhịn nữa. Lê Hoa đao trước tiên đánh bật thế công của đối phương, sau đó không chờ Tôn Sách biến chiêu, vô cùng nhanh chóng chém xéo một đao, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, gió rít vù vù.
Nếu là Tôn Sách bình thường thì né tránh hoặc đánh bật ra tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng bây giờ rõ ràng gã bất lực, tránh né cực kỳ chật vật mới thoát khỏi chiêu của Hoàng Tự.
Hoàng Tự được thế không tha người, liên tục cường công, buộc Tôn Sách luống cuống tay chân, mất hết mặt mũi.
Ngay khi Hoàng Tự đấu với Tôn Sách thì Quách Gia tập hợp binh sĩ, bắt đầu rầm rộ chuẩn bị tấn công thành Nhữ Nam.
Tôn Sách rời đi không lâu thì Từ Hoảng bắt đầu tập hợp binh sĩ, sau đó trong khoảng thời gian ngắn lấy ra công cụ đã chuẩn bị sẵn, chỉ huy binh sĩ cõng bao cát lấp sông hộ thành. Khi binh sĩ thủ thành phát hiện thì mãnh liệt phản kích, tên bay như mưa rơi xuống, nước sôi, dầu sôi, tảng đá, các loại công cụ thủ thành ùn ùn bất tận.
Đội quân công kiên bị oanh tạc mãnh liệt, Từ Hoảng lần thứ hai tổ chức nhân mã bị đánh lui cả, tiến độ lấp sông biến chậm.
Từ Hoảng giận dữ, lập tức tổ chức nhiệm vụ lấp sông đợt ba. Trước tiên ra lệnh phó tướng gióng trống trợ uy, sau đó gã thay khinh trang, cõng bao cát làm gương cho binh sĩ, xông tới vô số mũi tên.
Hành động của Từ Hoảng khiến binh sĩ nhận được khích lệ rất lớn, ai cũng phấn chấn tinh thần, bỏ qua sống chết, theo chủ tướng anh dũng xông lên.
Trống trận đánh càng dồn dập, tiếng kêu la càng điên cuồng.
Thủ binh Nhữ Nam trước đòn phản công điên cuồng của quân Trương Lãng, bắt đầu sợ hãi, kẻ gan nhỏ đã chạy vắt giò lên cổ.
Vốn theo Tôn Sách rời đi thì tâm lý thủ tướng Nhữ Nam đã không yên, bây giờ địch quân bày ra thế tấn công mãnh liệt, trong lòng bị đè ép nặng nề không thở nổi.
Trước trận thế lớn như vậy, Trương Hoành rất sốt ruột, cả thành Nhữ Nam bắt đầu bất an.
Tuy là vậy nhưng Trương Hoành không từ bỏ, gã biết rõ một khi địch quân lấp sông hộ thành thì việc thành Nhữ Nam bị phá là việc sớm hay muộn.
Trương Hoành liều mạng chỉ huy binh sĩ tử thủ phản kích, ý định khống chế ranh giới này.
Tuy binh sĩ của Tôn Sách cố gắng nhưng về mặt hình thức thì đã nghiêng về phía Từ Hoảng.
Trống nổi vang vọng nơi chân trời, dường như binh sĩ không ngừng nghỉ gào la. Đêm yên tĩnh bị đánh nát.
Từ Hoảng chúa công, binh sĩ dưới tay bước đi như bay. Quách Gia đích thân chỉ huy áp trận, binh sĩ tăng thêm niềm tin.
Binh sĩ Giang Đông khổ luyện mấy năm nay, rốt cuộc thể hiện trong chiến dịch này.
Đám lính dù cõng bao cát thì vẫn bước đi nhanh nhẹn, phản ứng mau lẹ, rất ít có người bị tên lạc bắn trúng. Cho dù có ngã xuống thì binh sĩ mặt sau lập tức ùa lên, tre già măng mọc. Qua ba canh giờ, trước khi trời sáng, Từ Hoảng dẫn theo binh sĩ, rốt cuộc cưỡng ép lấp sông hộ thành.
Lúc này, phía đỉnh núi xa xăm tràn ngập khói đen, ánh lửa chiếu rọi, khá nhiều người đều trông thấy kỳ cảnh này.
Trình Dục mừng rỡ hét to:
- Tôn Sách trúng kế rồi!
Trương Hoành cũng trông thấy, lòng dâng lên cảm giác không may, thêm vào địch quân lấp sông thành, biết đã mất đại thế, mặt ướt đẫm nước mắt.
Quách Gia thấy mục đích đã đạt được, lập tức ra lệnh thu binh, muốn để binh sĩ của mình tạm thở dốc. Cùng lúc đó chuẩn bị đợt sau tấn công đoạt thành.
Trương Hoành thấy địch quân không lao lên ngay thì thầm thở ra, lập tức ra lệnh tổ chức phòng tuyến mới.
Ngoài thành, đại trại trung quân, Từ Hoảng lộ lồng ngực, toàn thân cơ bắp rắn chắc lộ ra ngoài không khí, cánh tay trái quấn vải trắng, mặt trên thấm tơ máu. Thì ra khi Từ Hoảng lấp sông hộ thành vì bởi vì sơ ý đã bị mũi tên lạc của đối phương đâm trúng, may là vết thương không sâu, không có việc gì phải lo. Điều này không ảnh hưởng tâm tình của gã, ngược lại mặt cười rạng rỡ, hai chân mày vừa thô vừa rậm dán chặt một chỗ, tay kia cầm chén rượu lớn uống một hơi.
Trình Dục ở một bên vẻ mặt khâm phục khen nói:
- Từ tướng quân lấy thân phạm hiểm, anh dũng đi đầu, nếu không thì chỉ sợ khó mà dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ như vậy.
Từ Hoảng khiêm tốn cười nói:
- Tiên sinh quá khen rồi.
Quách Gia ở bên cạnh thì bình tĩnh cười nói:
- Thành Nhữ Nam đã mất đi bình chướng cuối cùng, Tôn Sách đã mất đại thế, ngày bình định ở ngay trước mắt rồi. Tất cả đã nằm trong lòng bàn tay, bây giờ chỉ chờ tin chiến thắng của Hoàng Tự.
Quách Gia vừa dứt lời thì có binh sĩ tiến vào thông báo nói:
- Bẩm quân sư, tướng quân, Hoàng Tự tướng quân đã bắt được Tôn Sách, đặc biệt lệnh cho thuộc hạ đến báo cáo!
Từ Hoảng mừng rỡ, nặng nề đặt bát xuống bàn, hưng phấn đứng bật dậy, kêu lên:
- Tốt lắm! Tôn Sách đang ở đâu?
Binh sĩ cung kính nói:
- Hoàng tướng quân đang trên đường, còn chưa trở về.
Quách Gia và Trình Dục nhìn nhau cười, người sau nói:
- Chỉ không biết tình huống bên chúa công như thế nào rồi.
Quách Gia trầm ngâm, nói:
- Cho dù Chu Du có lợi hại đến đây thì bây giờ không thể làm ra chuyện gì được nữa.
Từ Hoảng vẻ mặt đầy mong chờ nói:
- Quân sư, không bằng chúng ta tung tin sau đó một hơi đánh hạ Nhữ Nam đi!
Quách Gia lắc đầu, nói:
- Không được, vẫn nên hành động theo kế hoạch, đợi trời tối thì đại quân yểm hộ, trong kịch chiến quật tử quân lén vào thành. Vậy thì có tin chắc hơn, nếu bây giờ để thủ quân Nhữ Nam biết tin tức thì khó bảo đảm họ có ‘chó cùng rứt giậu’ không. Nếu thế thì mất nhiều hơn được.
Từ Hoảng liên tục gật đầu nói:
- Quân sư nói có lý.
Sau đó đám Lữ Khoáng, Lữ Tường, Cao Thuận lục tục trở về. Thắng lớn, ai cũng biểu tình đắc ý. Trong đó còn thu được không ít chiến lợi phẩm như ngựa, binh khí, điều này khiến họ rất là vui vẻ.
Trình Dục thì ghi lại hết quân công của họ, thúc giục mau đi nghỉ ngơi, chờ phát động đợt tổng tấn công cuối cùng.
Đêm hôm đó, Từ Hoảng mãnh liệt tấn công thành Nhữ Nam.
Trương Hoành đã sớm có chuẩn bị, hai phương tổ chức trận đại chiến.
‘Quật tử quân’ bắt đầu dọc theo địa đạo đã đào trước đó dần xâm nhập, thực hiện nhiệm vụ đào mười thước cuối cùng.
Mười chiếc xe bắn đá đến yểm hộ, ở phía sau liên tục oanh tạch. Từng tảng đá to lớn rít gào đập vào thành, khi rơi xuống đất thì phát ra tiếng *rầm rầm* điếc tai.
Chớp mắt, thủ quân trên tường thành bị đập gà bay chó sủa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.