Quyển 4 - Chương 1: Cổ Hủ đau khổ.
Dục Hỏa Trọng Sinh
16/04/2013
Cổ Hủ trở về phủ đệ, lúc hắn bước vào trong thư phòng lấy tay chà xát kích động vô cùng, nhịn không được lớn tiếng hò hét:
- Muốn dân trăm họ thương thay, muôn dân trăm họ thương thay.
Hắn nói xong nhịn không được mà nghẹn ngào khóc rống, bỗng nhiên hai tay giơ lên trời thì thào lẩm bẩm:
- Muốn dân trăm họ thương thay, mong Từ Châu Trương Lãng, Duyện Châu Tào Tháo, hoặc Viên Thiệu sớm ngày đem binh tới Trường An bình định sói giữ, dẹp loạn họa quốc, đưa Đại Hán ta thái bình.
Thanh âm càng ngày càng cao vút cuối cùng trở thành nghẹn ngào khóc rống không ngừng.
Nghĩ lại với tài năng của Trương Lãng hoặc Tào Tháo tất có biện pháp ứng phó, Quách Tỷ Lý Thúc cũng không phải là đối thủ, một thời gian sau hắn lại thút thít nỉ non nói:
- Tiên hoàng ôi, Hủ tội đứng đầu,là xấu hổ với liệt tổ liệt tông , Quách Tỷ Lý Túc hai người nhập vào Trường An loạn lạc như vậy, sinh linh đồ thán là lỗi của tội thần nếu như tội thần không vì cái tàn mệnh này thì cũng không có chuyện như vậy.
Cổ Hủ bi thống gào thét lệ rơi đầy mặt, đau đớn vô cùng.
Đúng thé, tội của Cổ Hủ, tình huống lúc đó Đổng Trác chết rồi Vương Duẫn là người có tài chính trực ở trong triều, ngoài ra còn có Hoàng Phủ Tung Chu Tuấn các danh tướng, Quan Trung tinh binh mấy vạn mà hoạn quan đã trừ cho dù không thể phục chấn triều hán nhưng nhất thời vẫn có thể yên ổn. Chỉ vì Cổ Hủ thúc giục Lý Thúc Quách Tỷ hai người báo thù cho Đổng Trác mà mang binh vào Trường An, vây Trường An mười ngày khiến Lữ Bố thua chạy về sau chính quyền không còn được lệnh thiên hạ uy tín mất dần, chư hầu các nơi không coi trọng hoàng đế ở kinh đô nữa, hào kiệt Quan Đông thừa cơ náo động, bắt đầu đại quy mô công thành chiếm đát, làm lớn mạnh thế lực của mình, lúc trước kia chư hầu còn chưa dám hành động nhưng từ khi Cổ Hủ đề nghị thiên hạ Đông Hán rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có.
Cổ Hủ thiết kế để cho Lý Quách tiến quân tới Lạc Dương cho tới lúc tam quốc quy Tấn, chiến loạn kéo dài hơn chín mươi năm, sức dân hao kiệt gần như không còn.
Ngày hôm sau Hiến Đế phát ra một phong thư để khoái mã mang tới Mạt Lăng.
Cùng một thời gian này Lý Thúc và Quách Tỷ đồng ý ngưng chiến với nhau.
Giang Đông sau khi được tin tức này thì như nổ tung, chúng mưu sĩ liên tục bàn luận tiến hay không tiến, bên nào cũng cho mình là phải tranh luận tới mức mặt đỏ tía tai thiếu chút nữa thì trở mặt, mà không chỉ có chúng mưu sĩ không thống nhất mà Trương Lãng cũng thờ ơ lạnh nhạt để mặc cho bọn họ tranh luận.
Phe đồng ý đưa ngọc tỷ trở về Trường An cầm đầu là Quách Gia, chỉ thấy hắn mặt đỏ tới mang tai kích động vạn phần nói:
- Đây là cơ hội trời ban cho chúa công, cần phải nắm chắc nếu không hối hận không kịp, Hiến đế ít nhất trên danh nghĩa là thiên tử, tuy hắn đối với các thế lực quân phiệt các nơi càng ngày càng khống chế ít đi nhưng vẫn có uy tín nhất định, giống như Đông Chu Liệt quốc, chỉ cần chúa công đưa ngọc tỷ về thiên tử nhất định sẽ thưởng lớn cho chúa công, lĩnh chức đầu mục Từ Dương hai châu, dùng thiên tử làm bù nhìn đạt tới mục đích bình định cường quốc an ổn giang sơn.
Mà phe không muốn mạo hiểm cầu đầu là Từ Thứ, tuy là biệt giá nhưng hắn là phụ tá cao cấp của Trương Lãng, biểu hiện của hắn vô cùng bình tĩnh trầm giọng phản kích mà nói:
- Quân ta mấy năm liên tục chinh chiến, Từ Châu mặc dù lương thực phong phú, nhưng chinh chiến chư quận cũng có lúc không tiếp tế kịp, cộng thêm chúa công bình định Giang Nam, kho lương hư không nếu như muốn tiến lên Trường An không có đại đội đi cùng thì không thể tự bảo vệ mình, thử nghĩ xem ai cũng nhìn chằm chằm vào ngọc tỷ, không phái đại quân hộ tống tự mình xâm nhập cho dù tới được Trường An, đón Hiến đế tới Mạt Lăng đến lúc đó cũng phải rút tay co chân, gây chuyện không tốt còn mang danh giang thần tội ác thiên cổ.
Trương Chiêu ở bên cạnh cũng giúp Từ Thứ nói;
- Không sai chúa công nhập Trường An quả là hành động không khôn ngoan, hơn nữa Quan Trung Hà Bắc đều là những nơi mạo hiểm, là trung tâm kinh tế văn hóa, thiên tử làm sao chịu di chuyển về phía Nam, cho dù thánh thượng chịu thì bá quan văn võ cũng không chịu.
Mọi người không đồng ý chuyện chuyển ngọc tỷ lập tức lớn tiếng hòa cùng.
Trương Lãng nâng chung trà lên uống một ngụm hứng thú nhìn mọi người đang đỏ mặt tới mang tai.
Thần sắc của Quách Gia vô cùng không vui, đối với việc bảo thủ của Từ Thứ vô cùng bất mãn mà bén nhọn nói:
- Giang Đông phát triển bồng bột, chính ổn dân hòa, hiện lên xu thế bay lênh mạnh mẽ, lần này đúng là cơ hội cho chúa công mở kế hoạch lớn. Loạn Lý Quách chính là cơ hội của chúa công, danh nghĩa Hán thất đủ để hàng phục chư hầu, dùng thiên tử mà hiệu lệnh thiên hạ, chúa công cần mang ngọc tỷ quay trở về Trường An, nhận phần thưởng lĩnh chức đầu mục Từ Dương hai chân, ổn định chính trị, xa thân đánh gần. Mà quân tư càng không lo lắng, hiện tại Từ Dương phát triển kinh tế, cộng thêm chúa công giảm binh số, vẫn còn dư, mà Từ Châu Dương Châu có thể điều động tài lực trợ giúp chúa công tiến vào Trường An.
Điền Phong nghe xong thì gật đầu sau đó bổ sung thêm:
- Phàm là người muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, trái sợ sói sau sợ hổ làm sao có thể xong việc, phong hiểm càng lớn thì phần thưởng càng cao càng phải cân nhắc chu đáo chặt chẽ, nghênh đón hoàng đế tới Giang Nam, cũng không phải không được mặc dù Hán thất không thịnh nhưng các quân phiệt trên danh nghĩa đều là Hán thần, cũng không dám công nhiên phản đối thánh mệnh, đâu có ai muốn gánh vác tội danh nghịch thần, cho nên đưa ngọc tỷ về tất có tương lai.
Những người đồng ý để Trương Lãng đưa ngọc tỷ về Trường An đều lớn tiếng đồng ý.
Từ Thứ phản kích:
- Chính là bởi như vậy Hiến Đế sau khi về đến Giang Nam chỉ sợ chúa công làm việc không tốt, trước sau theo ý mình thánh mệnh không để ý dùng thiên tử làm bù nhìn, không giống Đổng Trác Lý Thúc Quách Tỷ chư tặc, thì làm sao có thể yên ổn thiên hạ, cứu muôn dân trăm họ trong nước lửa.
Hai phe liên tục khẩu chiến nước miếng tung bay mỗi người một lý không ai nhường ai.
Trương Lãng thấy sự tình tiếp tục phát triển chỉ sợ mọi người trở mặt với nhau lúc này mới từ từ đứng lên, đôi mắt tràn ngập hào quang quét qua không giận mà uy.
Cảm thấy động tác của Trương Lãng ngoại trừ những người tranh luận tới mức đỏ mặt tái tai không tiện phân tâm còn lại đều im bặt, tràng diện thoáng cái đang nóng trở nên lạnh tay ai cũng lặng ngắt như tờ, Quách Gia Từ Thứ cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Lãng mặt không biểu tình nhìn bọn họ, đôi mắt đen láy không mang theo một chút cảm xúc nào thì không khỏi rét lạnh.
- Muốn dân trăm họ thương thay, muôn dân trăm họ thương thay.
Hắn nói xong nhịn không được mà nghẹn ngào khóc rống, bỗng nhiên hai tay giơ lên trời thì thào lẩm bẩm:
- Muốn dân trăm họ thương thay, mong Từ Châu Trương Lãng, Duyện Châu Tào Tháo, hoặc Viên Thiệu sớm ngày đem binh tới Trường An bình định sói giữ, dẹp loạn họa quốc, đưa Đại Hán ta thái bình.
Thanh âm càng ngày càng cao vút cuối cùng trở thành nghẹn ngào khóc rống không ngừng.
Nghĩ lại với tài năng của Trương Lãng hoặc Tào Tháo tất có biện pháp ứng phó, Quách Tỷ Lý Thúc cũng không phải là đối thủ, một thời gian sau hắn lại thút thít nỉ non nói:
- Tiên hoàng ôi, Hủ tội đứng đầu,là xấu hổ với liệt tổ liệt tông , Quách Tỷ Lý Túc hai người nhập vào Trường An loạn lạc như vậy, sinh linh đồ thán là lỗi của tội thần nếu như tội thần không vì cái tàn mệnh này thì cũng không có chuyện như vậy.
Cổ Hủ bi thống gào thét lệ rơi đầy mặt, đau đớn vô cùng.
Đúng thé, tội của Cổ Hủ, tình huống lúc đó Đổng Trác chết rồi Vương Duẫn là người có tài chính trực ở trong triều, ngoài ra còn có Hoàng Phủ Tung Chu Tuấn các danh tướng, Quan Trung tinh binh mấy vạn mà hoạn quan đã trừ cho dù không thể phục chấn triều hán nhưng nhất thời vẫn có thể yên ổn. Chỉ vì Cổ Hủ thúc giục Lý Thúc Quách Tỷ hai người báo thù cho Đổng Trác mà mang binh vào Trường An, vây Trường An mười ngày khiến Lữ Bố thua chạy về sau chính quyền không còn được lệnh thiên hạ uy tín mất dần, chư hầu các nơi không coi trọng hoàng đế ở kinh đô nữa, hào kiệt Quan Đông thừa cơ náo động, bắt đầu đại quy mô công thành chiếm đát, làm lớn mạnh thế lực của mình, lúc trước kia chư hầu còn chưa dám hành động nhưng từ khi Cổ Hủ đề nghị thiên hạ Đông Hán rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có.
Cổ Hủ thiết kế để cho Lý Quách tiến quân tới Lạc Dương cho tới lúc tam quốc quy Tấn, chiến loạn kéo dài hơn chín mươi năm, sức dân hao kiệt gần như không còn.
Ngày hôm sau Hiến Đế phát ra một phong thư để khoái mã mang tới Mạt Lăng.
Cùng một thời gian này Lý Thúc và Quách Tỷ đồng ý ngưng chiến với nhau.
Giang Đông sau khi được tin tức này thì như nổ tung, chúng mưu sĩ liên tục bàn luận tiến hay không tiến, bên nào cũng cho mình là phải tranh luận tới mức mặt đỏ tía tai thiếu chút nữa thì trở mặt, mà không chỉ có chúng mưu sĩ không thống nhất mà Trương Lãng cũng thờ ơ lạnh nhạt để mặc cho bọn họ tranh luận.
Phe đồng ý đưa ngọc tỷ trở về Trường An cầm đầu là Quách Gia, chỉ thấy hắn mặt đỏ tới mang tai kích động vạn phần nói:
- Đây là cơ hội trời ban cho chúa công, cần phải nắm chắc nếu không hối hận không kịp, Hiến đế ít nhất trên danh nghĩa là thiên tử, tuy hắn đối với các thế lực quân phiệt các nơi càng ngày càng khống chế ít đi nhưng vẫn có uy tín nhất định, giống như Đông Chu Liệt quốc, chỉ cần chúa công đưa ngọc tỷ về thiên tử nhất định sẽ thưởng lớn cho chúa công, lĩnh chức đầu mục Từ Dương hai châu, dùng thiên tử làm bù nhìn đạt tới mục đích bình định cường quốc an ổn giang sơn.
Mà phe không muốn mạo hiểm cầu đầu là Từ Thứ, tuy là biệt giá nhưng hắn là phụ tá cao cấp của Trương Lãng, biểu hiện của hắn vô cùng bình tĩnh trầm giọng phản kích mà nói:
- Quân ta mấy năm liên tục chinh chiến, Từ Châu mặc dù lương thực phong phú, nhưng chinh chiến chư quận cũng có lúc không tiếp tế kịp, cộng thêm chúa công bình định Giang Nam, kho lương hư không nếu như muốn tiến lên Trường An không có đại đội đi cùng thì không thể tự bảo vệ mình, thử nghĩ xem ai cũng nhìn chằm chằm vào ngọc tỷ, không phái đại quân hộ tống tự mình xâm nhập cho dù tới được Trường An, đón Hiến đế tới Mạt Lăng đến lúc đó cũng phải rút tay co chân, gây chuyện không tốt còn mang danh giang thần tội ác thiên cổ.
Trương Chiêu ở bên cạnh cũng giúp Từ Thứ nói;
- Không sai chúa công nhập Trường An quả là hành động không khôn ngoan, hơn nữa Quan Trung Hà Bắc đều là những nơi mạo hiểm, là trung tâm kinh tế văn hóa, thiên tử làm sao chịu di chuyển về phía Nam, cho dù thánh thượng chịu thì bá quan văn võ cũng không chịu.
Mọi người không đồng ý chuyện chuyển ngọc tỷ lập tức lớn tiếng hòa cùng.
Trương Lãng nâng chung trà lên uống một ngụm hứng thú nhìn mọi người đang đỏ mặt tới mang tai.
Thần sắc của Quách Gia vô cùng không vui, đối với việc bảo thủ của Từ Thứ vô cùng bất mãn mà bén nhọn nói:
- Giang Đông phát triển bồng bột, chính ổn dân hòa, hiện lên xu thế bay lênh mạnh mẽ, lần này đúng là cơ hội cho chúa công mở kế hoạch lớn. Loạn Lý Quách chính là cơ hội của chúa công, danh nghĩa Hán thất đủ để hàng phục chư hầu, dùng thiên tử mà hiệu lệnh thiên hạ, chúa công cần mang ngọc tỷ quay trở về Trường An, nhận phần thưởng lĩnh chức đầu mục Từ Dương hai chân, ổn định chính trị, xa thân đánh gần. Mà quân tư càng không lo lắng, hiện tại Từ Dương phát triển kinh tế, cộng thêm chúa công giảm binh số, vẫn còn dư, mà Từ Châu Dương Châu có thể điều động tài lực trợ giúp chúa công tiến vào Trường An.
Điền Phong nghe xong thì gật đầu sau đó bổ sung thêm:
- Phàm là người muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, trái sợ sói sau sợ hổ làm sao có thể xong việc, phong hiểm càng lớn thì phần thưởng càng cao càng phải cân nhắc chu đáo chặt chẽ, nghênh đón hoàng đế tới Giang Nam, cũng không phải không được mặc dù Hán thất không thịnh nhưng các quân phiệt trên danh nghĩa đều là Hán thần, cũng không dám công nhiên phản đối thánh mệnh, đâu có ai muốn gánh vác tội danh nghịch thần, cho nên đưa ngọc tỷ về tất có tương lai.
Những người đồng ý để Trương Lãng đưa ngọc tỷ về Trường An đều lớn tiếng đồng ý.
Từ Thứ phản kích:
- Chính là bởi như vậy Hiến Đế sau khi về đến Giang Nam chỉ sợ chúa công làm việc không tốt, trước sau theo ý mình thánh mệnh không để ý dùng thiên tử làm bù nhìn, không giống Đổng Trác Lý Thúc Quách Tỷ chư tặc, thì làm sao có thể yên ổn thiên hạ, cứu muôn dân trăm họ trong nước lửa.
Hai phe liên tục khẩu chiến nước miếng tung bay mỗi người một lý không ai nhường ai.
Trương Lãng thấy sự tình tiếp tục phát triển chỉ sợ mọi người trở mặt với nhau lúc này mới từ từ đứng lên, đôi mắt tràn ngập hào quang quét qua không giận mà uy.
Cảm thấy động tác của Trương Lãng ngoại trừ những người tranh luận tới mức đỏ mặt tái tai không tiện phân tâm còn lại đều im bặt, tràng diện thoáng cái đang nóng trở nên lạnh tay ai cũng lặng ngắt như tờ, Quách Gia Từ Thứ cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Lãng mặt không biểu tình nhìn bọn họ, đôi mắt đen láy không mang theo một chút cảm xúc nào thì không khỏi rét lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.