Quyển 1 - Chương 49: Gặp mặt Tử Long
Dục Hỏa Trọng Sinh
16/04/2013
Vốn cổ đại ấn biên chế chính quy là như thế này: Lấy năm ngươi làm một nhóm, hai nhóm thành hỏa, năm hỏa thành đội, hai đội thành quan, hai quan làm khúc, hai khúc thành bộ, hai bộ thành hiệu, hai hiệu thành bì, hai bì thành quân. Tính theo số người thì một khúc là hai trăm người, một bộ bốn trăm người, một hiệu tám trăm người, một quân ba ngàn hai trăm người.
Sắp xếp bên quân đội rất nhiều chủng loại, nhưng chủ yếu là có các binh chủng như bộ binh, kỵ binh, nỗ binh và thủy quân. Chiến lực thủy quân Từ Châu không mạnh, bộ, kỵ lấy Đan Dương làm chủ, nhưng đều là mới vào chiến trường, chưa huấn luyện kỹ càng. Sau khi Trương Lãng được Đào Khiêm, Tào Báo đồng ý, lấy thủ đoạn bàn tay sắt trị quân. Kết quả dựng sào thấy bóng, sức chiến đấu của binh sĩ tăng lên không ít.
Chế độ tòng quân thì noi theo Đông Hán, chủ yếu là thực hành mộ lính. Chỉ là bởi vì chiến loạn kéo dài, đào binh tăng nhiều, giảm nhân khẩu, mộ binh càng khó khăn, vì giữ cho binh lực, lại dùng chiêu mộ, thu hàng, trưng binh bổ sung quân đội. Còn có rất nhiều thủ đoạn, từ dân tộc thiểu số đạt được nhiều binh lính, ví dụ như binh Sơn Việt.
Lúc này Trương Lãng mồ hôi rơi như mưa cùng Trương Liêu la hét huấn luyện binh sĩ. Chợt thấy Hàn Tuyết vội vàng tiến vào giáo trường, hắn thầm kinh ngạc. Có câu vô sự không đăng tam bảo điện, bình thường họ chưa bao giờ tới đây, chắc chắn là có chuyện gì rồi.
Quả nhiên, Hàn Tuyết chạy chậm tới, khuôn mặt đỏ ửng dụ hoặc.
Đợi nàng đứng trước mặt mình điều chỉnh hơi thở, hắn mới lấy làm lạ hỏi:
- Tiểu Tuyết, ngươi không cùng phu nhân mà chạy tới đây làm gì?
Hàn Tuyết trước tiên nhún người chào, sau đó thỏ thẻ nói:
- Chủ nhân, đại ca của nô tỳ đã trở về, còn dẫn theo mấy khách nhân, phu nhân ra lệnh nô tỳ đến thông báo.
Trương Lãng kinh kêu một tiếng:
- A!
Hắn mừng như điên, vội vàng lệnh Trương Liêu theo mình về phủ. Tiếp theo hắn lập tức ôm lấy Hàn Tuyết chạy nhanh về nhà. Trương Liêu lòng thầm kinh ngạc, ra lệnh binh sĩ chăm chỉ luyện tập, mới đuổi theo Trương Lãng chạy về nhà.
Trương Lãng một bước vào phủ, không có chút phong độ quăng Hàn Tuyết xuống đất, vừa đi vừa lớn tiếng hô to:
- Cao Thuận, Điền Phong, Điển Vi đâu rồi!
Cùng lúc đó mấy người bước ra đại đường, biểu tình kích động, ngóng cổ nhìn, đúng là đám Cao Thuận.
Trương Lãng cực kỳ hưng phấn, tựa như gió vọt tới trước mặt Điển Vi, xúc động ôm lấy thân thể cao to của gã, sau đó đẩy ra đánh hai cú đấm, kích động nói:
- Cha nó! Tiểu tử nhà ngươi, lâu không gặp chắc khỏe hơn à!
Trương Lãng làm động tác này khiến mọi người bên cạnh đều giật nảy mình, đặc biệt là Trương Liêu đầu đầy mồ hôi mới bước vào cửa. Bởi vì thời đại này đâu có động tác hoan nghênh như vậy, khiến người dễ dàng nghĩ sai. Nhưng điều này cũng nói lên một điều, Trương Lãng làm người kiếm tốn có lễ thế mà làm như vậy, nghĩa là không xem họ thành hạ nhân.
Điển Vi nước mắt lưng tròng, khuôn mặt xấu xí vo thành một nắm, nức nở nói:
- Đại ca, Điển Vi cũng nhớ ca muốn chết!
Trương Lãng vui sướng hưng phấn, mạnh gật đầu nói với Điển Vi:
- Thôi đi cha nội, ta không phải đàn bà, nghĩ tới ta làm gì?
Mọi người phá ra cười.
Tiếp theo hắn ngoái đầu thấy Cao Thuận cũng vẻ mặt kích động nhìn mình, khuôn mặt tục tằng gầy đi nhiều, cười ha ha nói:
- Cao Thuận, chắc ngươi đã lành hẳn vết thương rồi, để ta xem coi!
Nói rồi hắn mạnh đánh ra hai đấm.
Cao Thuận hưng phấn không nói nên lời, chỉ biết dùng sức túm cánh tay Trương Lãng, thật lâu không nói nên lời.
Lúc này bên cạnh bỗng vang giọng nói thanh nhã:
- Chúa công, từ khi từ biệt người vẫn khỏe chứ?
Trương Lãng vội vàng ngoái đầu, thấy Điền Phong mặt tươi cười nhìn mình, đôi mắt cơ trí biến sâu thẳm.
Hắn vui vẻ nói:
- Tốt, tốt, ta tốt lắm.
Tiếp theo hung hăng đánh Điền Phong hai đấm.
Điền Phong là thư sinh, đâu chịu nổi trọng quyền của Trương Lãng, bị đánh đến mày nhăn tít, suýt chút rên rỉ ra tiếng.
Mọi người thấy Điền Phong bộ dáng khổ không thể tả, cùng lớn tiếng cười, không khí rất là náo nhiệt.
Trương Lãng lúc này mới phát hiện trong đại đường còn có hai nam một nữ, trong lòng cực kỳ kích động, chẳng lẽ là…
Điền Phong phát hiện ra Trương Lãng nhìn ba người, vội kêu ba người tiến lên, giới thiệu nói:
- Chúa công, Phong không làm thất bại sứ mệnh, đã mang Tử Long đến.
Trong ba người có một người chắp tay thi lễ, cực kỳ hùng hồn sang sảng nói:
- Thường Sơn, Tử Long, được tướng quân yêu quý, vô cùng cảm kích, tại hạ nguyện lấy thân khuyển mã báo đáp.
Người lên tiếng là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mắt như ánh sao, mặt như thoa phấn, thiếu niên cười nói.
Trương Lãng cẩn thận đánh giá Triệu Vân, trong lòng có chút nghi hoặc lập tức giải tỏa. Thấy y mặc áo trăng, thân hình cao ngất khí vũ hiên ngang, khí khái anh hùng.
Hắn nắm chặt cánh tay Triệu Vân, liên tục mừng rỡ nói:
- Tốt, tốt, Tử Long à, ta đêm ngày trông mong, ngươi rốt cuộc tới rồi.
Triệu Vân vốn ngụ ở Thường Sơn, có một ngày bỗng có hai người đến viếng, chính là Điền Phong và Điển Vi phụng mệnh của Trương Lãng đến mời xuống núi. Mới bắt đầu Triệu Vân không đồng ý, có ý định đi theo Công Tôn. Sau thấy Điền Phong đại trí, Điển Vi dũng mãnh phi thường, cùng mình luận bàn ngang tay, lòng bội phục. Y lại nghe nói người mời mình chính là Trương Lãng đại chiến Lữ Bố tại Hổ Lao quan, thầm nghĩ mình cũng nên ra ngoài xem thử. Nếu không phải minh chủ thì rời đi cũng không muộn. Cho nên y mới theo Điền Phong tới Duyện Châu, chờ tin tức tại chỗ Cao Thuận. Lúc này Cao Thuận lập nhiều chiến công dưới tay Tào Tháo, quan đến chức phó tướng, thực ấp hai trăm, cho nên Điền Phong tới chỗ Cao Thuận nhưng không muốn để Tào Tháo biết, giả bộ làm thực khách của Cao Thuận.
Không lâu trước đây bỗng nhiên nhận được thư của Hàn Cử, khiến Cao Thuận, Điền Phong mừng như điên. Tuy Tào Tháo đối với Cao Thuận rất là hậu đãi, Điền Phong lại nói Tào Tháo là anh hùng đương thời nhưng không sánh bằng Trương Lãng. Mọi người cả đêm không từ mà biệt, chạy hướng Từ Châu.
Vốn Triệu Vân đã định giữ thái độ đứng xem, xem coi Trương Lãng có phải là minh chủ không. Không ngờ Trương Lãng vừa vào cửa thì đã nhiệt tình với đám người Cao Thuận, Điển Vi như vậy. Người khiêm tốn có lễ mà làm động tác ôm siết như thế, có thể thấy ra trong lòng hắn sung sướng và vui vẻ, tuyệt không xem họ là người hầu kêu đến hét đi, mà xem như bằng hữu, huynh đệ. Triệu Vân bị cảm động vì điểm này, mới nói ra những lời như vậy. Lại thấy Trương Lãng xem trọng mình đến thế, lòng y nổi lên kẻ sĩ hiểu nhau.
Sắp xếp bên quân đội rất nhiều chủng loại, nhưng chủ yếu là có các binh chủng như bộ binh, kỵ binh, nỗ binh và thủy quân. Chiến lực thủy quân Từ Châu không mạnh, bộ, kỵ lấy Đan Dương làm chủ, nhưng đều là mới vào chiến trường, chưa huấn luyện kỹ càng. Sau khi Trương Lãng được Đào Khiêm, Tào Báo đồng ý, lấy thủ đoạn bàn tay sắt trị quân. Kết quả dựng sào thấy bóng, sức chiến đấu của binh sĩ tăng lên không ít.
Chế độ tòng quân thì noi theo Đông Hán, chủ yếu là thực hành mộ lính. Chỉ là bởi vì chiến loạn kéo dài, đào binh tăng nhiều, giảm nhân khẩu, mộ binh càng khó khăn, vì giữ cho binh lực, lại dùng chiêu mộ, thu hàng, trưng binh bổ sung quân đội. Còn có rất nhiều thủ đoạn, từ dân tộc thiểu số đạt được nhiều binh lính, ví dụ như binh Sơn Việt.
Lúc này Trương Lãng mồ hôi rơi như mưa cùng Trương Liêu la hét huấn luyện binh sĩ. Chợt thấy Hàn Tuyết vội vàng tiến vào giáo trường, hắn thầm kinh ngạc. Có câu vô sự không đăng tam bảo điện, bình thường họ chưa bao giờ tới đây, chắc chắn là có chuyện gì rồi.
Quả nhiên, Hàn Tuyết chạy chậm tới, khuôn mặt đỏ ửng dụ hoặc.
Đợi nàng đứng trước mặt mình điều chỉnh hơi thở, hắn mới lấy làm lạ hỏi:
- Tiểu Tuyết, ngươi không cùng phu nhân mà chạy tới đây làm gì?
Hàn Tuyết trước tiên nhún người chào, sau đó thỏ thẻ nói:
- Chủ nhân, đại ca của nô tỳ đã trở về, còn dẫn theo mấy khách nhân, phu nhân ra lệnh nô tỳ đến thông báo.
Trương Lãng kinh kêu một tiếng:
- A!
Hắn mừng như điên, vội vàng lệnh Trương Liêu theo mình về phủ. Tiếp theo hắn lập tức ôm lấy Hàn Tuyết chạy nhanh về nhà. Trương Liêu lòng thầm kinh ngạc, ra lệnh binh sĩ chăm chỉ luyện tập, mới đuổi theo Trương Lãng chạy về nhà.
Trương Lãng một bước vào phủ, không có chút phong độ quăng Hàn Tuyết xuống đất, vừa đi vừa lớn tiếng hô to:
- Cao Thuận, Điền Phong, Điển Vi đâu rồi!
Cùng lúc đó mấy người bước ra đại đường, biểu tình kích động, ngóng cổ nhìn, đúng là đám Cao Thuận.
Trương Lãng cực kỳ hưng phấn, tựa như gió vọt tới trước mặt Điển Vi, xúc động ôm lấy thân thể cao to của gã, sau đó đẩy ra đánh hai cú đấm, kích động nói:
- Cha nó! Tiểu tử nhà ngươi, lâu không gặp chắc khỏe hơn à!
Trương Lãng làm động tác này khiến mọi người bên cạnh đều giật nảy mình, đặc biệt là Trương Liêu đầu đầy mồ hôi mới bước vào cửa. Bởi vì thời đại này đâu có động tác hoan nghênh như vậy, khiến người dễ dàng nghĩ sai. Nhưng điều này cũng nói lên một điều, Trương Lãng làm người kiếm tốn có lễ thế mà làm như vậy, nghĩa là không xem họ thành hạ nhân.
Điển Vi nước mắt lưng tròng, khuôn mặt xấu xí vo thành một nắm, nức nở nói:
- Đại ca, Điển Vi cũng nhớ ca muốn chết!
Trương Lãng vui sướng hưng phấn, mạnh gật đầu nói với Điển Vi:
- Thôi đi cha nội, ta không phải đàn bà, nghĩ tới ta làm gì?
Mọi người phá ra cười.
Tiếp theo hắn ngoái đầu thấy Cao Thuận cũng vẻ mặt kích động nhìn mình, khuôn mặt tục tằng gầy đi nhiều, cười ha ha nói:
- Cao Thuận, chắc ngươi đã lành hẳn vết thương rồi, để ta xem coi!
Nói rồi hắn mạnh đánh ra hai đấm.
Cao Thuận hưng phấn không nói nên lời, chỉ biết dùng sức túm cánh tay Trương Lãng, thật lâu không nói nên lời.
Lúc này bên cạnh bỗng vang giọng nói thanh nhã:
- Chúa công, từ khi từ biệt người vẫn khỏe chứ?
Trương Lãng vội vàng ngoái đầu, thấy Điền Phong mặt tươi cười nhìn mình, đôi mắt cơ trí biến sâu thẳm.
Hắn vui vẻ nói:
- Tốt, tốt, ta tốt lắm.
Tiếp theo hung hăng đánh Điền Phong hai đấm.
Điền Phong là thư sinh, đâu chịu nổi trọng quyền của Trương Lãng, bị đánh đến mày nhăn tít, suýt chút rên rỉ ra tiếng.
Mọi người thấy Điền Phong bộ dáng khổ không thể tả, cùng lớn tiếng cười, không khí rất là náo nhiệt.
Trương Lãng lúc này mới phát hiện trong đại đường còn có hai nam một nữ, trong lòng cực kỳ kích động, chẳng lẽ là…
Điền Phong phát hiện ra Trương Lãng nhìn ba người, vội kêu ba người tiến lên, giới thiệu nói:
- Chúa công, Phong không làm thất bại sứ mệnh, đã mang Tử Long đến.
Trong ba người có một người chắp tay thi lễ, cực kỳ hùng hồn sang sảng nói:
- Thường Sơn, Tử Long, được tướng quân yêu quý, vô cùng cảm kích, tại hạ nguyện lấy thân khuyển mã báo đáp.
Người lên tiếng là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mắt như ánh sao, mặt như thoa phấn, thiếu niên cười nói.
Trương Lãng cẩn thận đánh giá Triệu Vân, trong lòng có chút nghi hoặc lập tức giải tỏa. Thấy y mặc áo trăng, thân hình cao ngất khí vũ hiên ngang, khí khái anh hùng.
Hắn nắm chặt cánh tay Triệu Vân, liên tục mừng rỡ nói:
- Tốt, tốt, Tử Long à, ta đêm ngày trông mong, ngươi rốt cuộc tới rồi.
Triệu Vân vốn ngụ ở Thường Sơn, có một ngày bỗng có hai người đến viếng, chính là Điền Phong và Điển Vi phụng mệnh của Trương Lãng đến mời xuống núi. Mới bắt đầu Triệu Vân không đồng ý, có ý định đi theo Công Tôn. Sau thấy Điền Phong đại trí, Điển Vi dũng mãnh phi thường, cùng mình luận bàn ngang tay, lòng bội phục. Y lại nghe nói người mời mình chính là Trương Lãng đại chiến Lữ Bố tại Hổ Lao quan, thầm nghĩ mình cũng nên ra ngoài xem thử. Nếu không phải minh chủ thì rời đi cũng không muộn. Cho nên y mới theo Điền Phong tới Duyện Châu, chờ tin tức tại chỗ Cao Thuận. Lúc này Cao Thuận lập nhiều chiến công dưới tay Tào Tháo, quan đến chức phó tướng, thực ấp hai trăm, cho nên Điền Phong tới chỗ Cao Thuận nhưng không muốn để Tào Tháo biết, giả bộ làm thực khách của Cao Thuận.
Không lâu trước đây bỗng nhiên nhận được thư của Hàn Cử, khiến Cao Thuận, Điền Phong mừng như điên. Tuy Tào Tháo đối với Cao Thuận rất là hậu đãi, Điền Phong lại nói Tào Tháo là anh hùng đương thời nhưng không sánh bằng Trương Lãng. Mọi người cả đêm không từ mà biệt, chạy hướng Từ Châu.
Vốn Triệu Vân đã định giữ thái độ đứng xem, xem coi Trương Lãng có phải là minh chủ không. Không ngờ Trương Lãng vừa vào cửa thì đã nhiệt tình với đám người Cao Thuận, Điển Vi như vậy. Người khiêm tốn có lễ mà làm động tác ôm siết như thế, có thể thấy ra trong lòng hắn sung sướng và vui vẻ, tuyệt không xem họ là người hầu kêu đến hét đi, mà xem như bằng hữu, huynh đệ. Triệu Vân bị cảm động vì điểm này, mới nói ra những lời như vậy. Lại thấy Trương Lãng xem trọng mình đến thế, lòng y nổi lên kẻ sĩ hiểu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.