Quyển 1 - Chương 38: Hàn Cử.
Dục Hỏa Trọng Sinh
16/04/2013
Bởi vì buổi tối cho nên để an toàn bọn họ mỗi tấc đi là kiểm tra phía trước, Trương Liêu cũng gan lớn mà Trương Lãng và Dương Dung từng là bộ đội đặc chủng tinh anh, tuy hành tẩu rất chậm chạp nhưng cũng yên ổn.
Tới gần ba mươi mét, bọn họ nghe thấy từng tiếng ca múa vui sướng hớn hở, Trương Lãng lòng như lửa đốt nhưng vì đường khó đi cho nên cố gắng nén sự kích động lại từ từ như ốc sên tiếng tới.
Ở bên trong lĩnh lúc này, vì ngày đại hỉ của Hàn Cử, cho nên bọn họ cũng canh giữ không nghiêm ngặt với lại ai cũng không nghĩ có người ban đêm tới đây.
Ở trong sơn trại từng thanh âm hò hét chạm cốc vang lên, mùi hương thịt thoang thoảng không biết rằng đã có đại địch tới cửa.
Hàn Cử kia mày thô mặt to, có vẻ của một đại hồ tử, lúc này khuôn mặt của hắn đỏ bừng, cùng với thủ hạ uống rượu không ngừng.
Mà Hàn Sương và Hàn Tuyết thì ở bên trong thỉnh thoảng an ủi Thái Văn Cơ muốn tìm cái chết bọn họ không ngờ Thái Văn Cơ dáng vẻ yếu nhược như vậy mà lại cương liệt đến thế, điểm này rất giống Thái Ung.
Lúc này có một thủ lĩnh gia hỏa đã say tới trước mạt Hàn Cử nói:
- Đại đương gia có được người đẹp ta thay tất cả huynh đệ chúc huynh một chén, hắc hắc...
Hàn Cử nghe xong liền cười ha hả, mặt của hắn mười phần say bỗng nhiên vịn bàn đứng lên nói to;
- Các vị huynh đệ cạn chén, đại ca ta xin lỗi không thể bồi tiếp nữa được.
Ở trong hành lang lại toát ra một tràng cười thanh âm càng trở nên rối loạn.
Hàn Cử đắc ý vô cùng, nhớ tới mỹ nhân như hoa như ngọc kia, hôm nay là người của mình thì trong lòng nóng hầm hập, trước hết uống cạn một chén rượu sau đó lại dưới sự ồn ào của thủ hạ mà hướng về phía động phòng mà tới.
Lúc này Trương Lãng đã nhanh chóng xông vào trong trại bên ngoài không có một người canh gác, bên trong ngược lại khí thế ngất trời, hắn cùng với Dương Dung và Trương Liêu len lén đi vào.
Sơn trại đại hỉ đám thổ phỉ phòng thủ rời rạc, Trương Lãng đi vào như chỗ không người.
Lúc này Trương Lãng nhìn thấy một tên hồ tử y phục màu đỏ, đang đi từ phía bên phải, Trương Lãng liền vui mừng, xem ra tiểu tử này chính là Hàn Cử, vẫn còn chưa làm chuyện bậy bạ với Thái Văn Cơ.
Chưa đầy nửa khắc sau, Hàn Cử tiến tới trước một gian phòng chữ Hỉ mà dừng lại hắn còn sửa sang lại quần áo, trong lòng khẩn trương.
Lúc này từ trong phòng đi ra hai nữ nhân, mượn ánh trăng Trương Lãng nhìn thấy đó là hai nữ tử rất xinh đẹp tuy không phải là đại mỹ nữ nhưng tuyệt đối là vưu vật, khuôn mặt phong tình ăn mặc như đúc, trang điểm rất đẹp.
Hai nữ tử kia kéo Hàn Cử qua không ngừng nói điều gì đó, Trương Lãng thấy ba người này quanh lưng về phía mình thì thấy đay là thời cơ tốt liền nhảy cửa sổ đi vào.
Thái Văn Cơ đang tâm thần bất an, đi đi lại lại ở trong phòng, khăn cô dâu đỏ thẫm đã ném đi lòng nàng trầm xuống phương tâm tuyệt vọng, bàn tay cầm chặt lấy cái kéo nhỏ thỉnh thoảng lại đổ mồ hôi, ngẫu nhiên trong đầu lại hiện lên ánh mắt của Trương Lãng khiến cho người ta phải thẹn thùng.
Thái Văn Cơ đang nghĩ lung tung bỗng nhiên có người từ bên ngoài cửa sổ xông vào nàng bỗng nhiên dừng lại khẩn trương nhìn người mới tới.
Sau khi thấy rõ người tới là ai Thái Văn Cơ ngây ngốc cái kéo rơi xuống mặt đất lòng trống rỗng chỉ biết ngơ ngá mà nhìn, Trương Lãng long hành hổ bộ thân ảnh cường tráng xuất hiện trước mặt nàng, nàng lẩm bẩm nói: Là hắn hắn đã tới. Trên mặt hiện ra vẻ vui mừng thẹn thùng.
Trương Lãng thấy Văn Cơ đỏ bừng cả khuôn mặt, sắc mặt tuy hơi tái nhợt nhưng không làm tổn hao sự tú lệ của nàng.
Hắn liên đi tới trước mặt nàng ôm lấy eo nhỏ, nắm chặt lấy thân thể ôn nhu mềm mại kia.
Thân thể Văn Cơ chấn động trở nên mềm mại, tuy nhiên một lúc sau chôn vào trong ngực của Trương Lãng không biết là xấu hổ hay là vui mừng.
Trương Lãng bỗng nhiên đưa hai tay sờ lên trên mặt ngọc của nàng, nhìn qua khuôn mặt động lòng người của nàng mà ôn nhu nói:
- Tiểu nha đầu không cần phải sợ là ta tới cứu muội.
Nhìn thấy ánh mắt quen thuộc kia nghe nhịp tim kia lần đầu tiên Văn Cơ cảm thấy mình được quan tâm bảo vệ và lo lắng, tuyệt không có một chút tạp ý.
Đúng lúc này bỗng nhiên cánh cửa két két mở ra, Hàn Cử đạp cửa đi vào miệng lẩm bẩm:
- Nương tử ta đã tới.
Tuy nhiên khi nhìn thấy trong phòng đã có nhiều hơn một nam nhân khôi ngô đang ôm chặt Thái Văn Cơ thì hắn giận dữ nói:
- Ngươi là ai tại sao lại ở chỗ này?
Thái Văn Cơ từ trong ôn nhu triền miên tỉnh lại, thấy Hàn Cử nổi giận đùng đùng hơn nữa ra vẻ muốn ăn thịt người thì mặt tái xanh không còn một hột máu, thần sắc bối rối nhanh chóng tránh về phía sau lưng của Trương Lãng, lúc này nàng mới phát hiện ra Trương Lãng đã ôm chặt lấy bờ eo nhỏ nhắn của mình giãy dụa thế nào cũng không có kết quả.
Nàng ngẩng đầu nhìn trộm Trương Lãng thấy sắc mặt của hắn không đổi khóe miệng cười lạnh thì mới an tâm.
Trương Lãng một bên ôm lấy Thái Văn Cơ một bên nhìn Hàn Cử mà cười lạnh:
- Ta là ai ta chính là trượng phu của Văn cơ ta đến đây đón nàng về.
Hàn Cử nghe xong thì tứ tới phát điên.
Thái Văn Cơ nghe thấy Trương Lãng trước mặt người khác nói mình là thê tử của hắn lại mập mờ ôm mình khuôn mặt đỏ bừng.
Hàn Cử tức giận quá thành cười nói:
- Ngươi chính là Vệ Trọng?
Trương Lãng lắc đầu nói:
- Vệ Trọng còn chưa có bản lĩnh đó.
Sau đó hắn quay đầu lại ôn nhu nói với Thái Văn Cơ:
- Nương tử chúng ta đi thôi.
Thái Văn Cơ xấu hổ dậm chân ngọc nhưng lại không biết phản bác thế nào, chỉ có thể hận Trương Lãng trời sinh miệng lưỡi lợi hại.
Hàn Cử bỗng nhiên hoành tay ra, cả giận nói:
- Thương Long Lĩnh Hàn Thiên trại ngươi muốn tới là tới muốn đi là đi sao?
Trương Lãng hào hùng bốn phía cười dài nói;
- Thương Long Lĩnh Hàn Thiên trại trong mắt của ta không khác gì gà đất chó gạch, Hàn Cử ngươi còn không đưa đầu ra đây.
Hàn Cử kia run rẩy cả thân thể, cuồng nộ nói:
- Tiểu tử ngông cuồng ngày ngày năm sau chính là ngày dỗ của ngươi.
Trương Lãng liên tục thủ thắng, bức ép đối thủ, chiến thuật cao minh vô cùng.
Trương Lãng không buông tay mà cất cao giọng nói:
Ta thấy ngươi tuy vào núi làm giặc cướp nhưng vẫn còn là hảo hán, hôm nay chúng ta đấu một phen xem ai thắng thì Văn Cơ thuộc sở hữu của người đó.
Hàn Cở nắm chặt đấm lại quát nói:
- Được.
Lúc này đôi tỷ muội song sinh bỗng nhiên đạp cửa xông vào, hóa ra các nàng sợ đại ca đánh Thái Văn Cơ cho nên tới đây xe không ngờ lại có người xông vào cứu người, vừa rồi đối thoại của Trương Lãng và Hàn Cử hai người đều nghe rõ ràng.
Mày liễu của Hàn Tuyết giương lên, nàng nhìn qua khôn mặt lãnh khốc và kiên nghị của Trương Lãng, hai mắt như hai lưỡi kiếm sắc bắn lên trên người của mình, toát ra một vẻ lãng tử mê đắm, không ngừng dò xét bản thân của mình, nhất là bộ ngực.
Tới gần ba mươi mét, bọn họ nghe thấy từng tiếng ca múa vui sướng hớn hở, Trương Lãng lòng như lửa đốt nhưng vì đường khó đi cho nên cố gắng nén sự kích động lại từ từ như ốc sên tiếng tới.
Ở bên trong lĩnh lúc này, vì ngày đại hỉ của Hàn Cử, cho nên bọn họ cũng canh giữ không nghiêm ngặt với lại ai cũng không nghĩ có người ban đêm tới đây.
Ở trong sơn trại từng thanh âm hò hét chạm cốc vang lên, mùi hương thịt thoang thoảng không biết rằng đã có đại địch tới cửa.
Hàn Cử kia mày thô mặt to, có vẻ của một đại hồ tử, lúc này khuôn mặt của hắn đỏ bừng, cùng với thủ hạ uống rượu không ngừng.
Mà Hàn Sương và Hàn Tuyết thì ở bên trong thỉnh thoảng an ủi Thái Văn Cơ muốn tìm cái chết bọn họ không ngờ Thái Văn Cơ dáng vẻ yếu nhược như vậy mà lại cương liệt đến thế, điểm này rất giống Thái Ung.
Lúc này có một thủ lĩnh gia hỏa đã say tới trước mạt Hàn Cử nói:
- Đại đương gia có được người đẹp ta thay tất cả huynh đệ chúc huynh một chén, hắc hắc...
Hàn Cử nghe xong liền cười ha hả, mặt của hắn mười phần say bỗng nhiên vịn bàn đứng lên nói to;
- Các vị huynh đệ cạn chén, đại ca ta xin lỗi không thể bồi tiếp nữa được.
Ở trong hành lang lại toát ra một tràng cười thanh âm càng trở nên rối loạn.
Hàn Cử đắc ý vô cùng, nhớ tới mỹ nhân như hoa như ngọc kia, hôm nay là người của mình thì trong lòng nóng hầm hập, trước hết uống cạn một chén rượu sau đó lại dưới sự ồn ào của thủ hạ mà hướng về phía động phòng mà tới.
Lúc này Trương Lãng đã nhanh chóng xông vào trong trại bên ngoài không có một người canh gác, bên trong ngược lại khí thế ngất trời, hắn cùng với Dương Dung và Trương Liêu len lén đi vào.
Sơn trại đại hỉ đám thổ phỉ phòng thủ rời rạc, Trương Lãng đi vào như chỗ không người.
Lúc này Trương Lãng nhìn thấy một tên hồ tử y phục màu đỏ, đang đi từ phía bên phải, Trương Lãng liền vui mừng, xem ra tiểu tử này chính là Hàn Cử, vẫn còn chưa làm chuyện bậy bạ với Thái Văn Cơ.
Chưa đầy nửa khắc sau, Hàn Cử tiến tới trước một gian phòng chữ Hỉ mà dừng lại hắn còn sửa sang lại quần áo, trong lòng khẩn trương.
Lúc này từ trong phòng đi ra hai nữ nhân, mượn ánh trăng Trương Lãng nhìn thấy đó là hai nữ tử rất xinh đẹp tuy không phải là đại mỹ nữ nhưng tuyệt đối là vưu vật, khuôn mặt phong tình ăn mặc như đúc, trang điểm rất đẹp.
Hai nữ tử kia kéo Hàn Cử qua không ngừng nói điều gì đó, Trương Lãng thấy ba người này quanh lưng về phía mình thì thấy đay là thời cơ tốt liền nhảy cửa sổ đi vào.
Thái Văn Cơ đang tâm thần bất an, đi đi lại lại ở trong phòng, khăn cô dâu đỏ thẫm đã ném đi lòng nàng trầm xuống phương tâm tuyệt vọng, bàn tay cầm chặt lấy cái kéo nhỏ thỉnh thoảng lại đổ mồ hôi, ngẫu nhiên trong đầu lại hiện lên ánh mắt của Trương Lãng khiến cho người ta phải thẹn thùng.
Thái Văn Cơ đang nghĩ lung tung bỗng nhiên có người từ bên ngoài cửa sổ xông vào nàng bỗng nhiên dừng lại khẩn trương nhìn người mới tới.
Sau khi thấy rõ người tới là ai Thái Văn Cơ ngây ngốc cái kéo rơi xuống mặt đất lòng trống rỗng chỉ biết ngơ ngá mà nhìn, Trương Lãng long hành hổ bộ thân ảnh cường tráng xuất hiện trước mặt nàng, nàng lẩm bẩm nói: Là hắn hắn đã tới. Trên mặt hiện ra vẻ vui mừng thẹn thùng.
Trương Lãng thấy Văn Cơ đỏ bừng cả khuôn mặt, sắc mặt tuy hơi tái nhợt nhưng không làm tổn hao sự tú lệ của nàng.
Hắn liên đi tới trước mặt nàng ôm lấy eo nhỏ, nắm chặt lấy thân thể ôn nhu mềm mại kia.
Thân thể Văn Cơ chấn động trở nên mềm mại, tuy nhiên một lúc sau chôn vào trong ngực của Trương Lãng không biết là xấu hổ hay là vui mừng.
Trương Lãng bỗng nhiên đưa hai tay sờ lên trên mặt ngọc của nàng, nhìn qua khuôn mặt động lòng người của nàng mà ôn nhu nói:
- Tiểu nha đầu không cần phải sợ là ta tới cứu muội.
Nhìn thấy ánh mắt quen thuộc kia nghe nhịp tim kia lần đầu tiên Văn Cơ cảm thấy mình được quan tâm bảo vệ và lo lắng, tuyệt không có một chút tạp ý.
Đúng lúc này bỗng nhiên cánh cửa két két mở ra, Hàn Cử đạp cửa đi vào miệng lẩm bẩm:
- Nương tử ta đã tới.
Tuy nhiên khi nhìn thấy trong phòng đã có nhiều hơn một nam nhân khôi ngô đang ôm chặt Thái Văn Cơ thì hắn giận dữ nói:
- Ngươi là ai tại sao lại ở chỗ này?
Thái Văn Cơ từ trong ôn nhu triền miên tỉnh lại, thấy Hàn Cử nổi giận đùng đùng hơn nữa ra vẻ muốn ăn thịt người thì mặt tái xanh không còn một hột máu, thần sắc bối rối nhanh chóng tránh về phía sau lưng của Trương Lãng, lúc này nàng mới phát hiện ra Trương Lãng đã ôm chặt lấy bờ eo nhỏ nhắn của mình giãy dụa thế nào cũng không có kết quả.
Nàng ngẩng đầu nhìn trộm Trương Lãng thấy sắc mặt của hắn không đổi khóe miệng cười lạnh thì mới an tâm.
Trương Lãng một bên ôm lấy Thái Văn Cơ một bên nhìn Hàn Cử mà cười lạnh:
- Ta là ai ta chính là trượng phu của Văn cơ ta đến đây đón nàng về.
Hàn Cử nghe xong thì tứ tới phát điên.
Thái Văn Cơ nghe thấy Trương Lãng trước mặt người khác nói mình là thê tử của hắn lại mập mờ ôm mình khuôn mặt đỏ bừng.
Hàn Cử tức giận quá thành cười nói:
- Ngươi chính là Vệ Trọng?
Trương Lãng lắc đầu nói:
- Vệ Trọng còn chưa có bản lĩnh đó.
Sau đó hắn quay đầu lại ôn nhu nói với Thái Văn Cơ:
- Nương tử chúng ta đi thôi.
Thái Văn Cơ xấu hổ dậm chân ngọc nhưng lại không biết phản bác thế nào, chỉ có thể hận Trương Lãng trời sinh miệng lưỡi lợi hại.
Hàn Cử bỗng nhiên hoành tay ra, cả giận nói:
- Thương Long Lĩnh Hàn Thiên trại ngươi muốn tới là tới muốn đi là đi sao?
Trương Lãng hào hùng bốn phía cười dài nói;
- Thương Long Lĩnh Hàn Thiên trại trong mắt của ta không khác gì gà đất chó gạch, Hàn Cử ngươi còn không đưa đầu ra đây.
Hàn Cử kia run rẩy cả thân thể, cuồng nộ nói:
- Tiểu tử ngông cuồng ngày ngày năm sau chính là ngày dỗ của ngươi.
Trương Lãng liên tục thủ thắng, bức ép đối thủ, chiến thuật cao minh vô cùng.
Trương Lãng không buông tay mà cất cao giọng nói:
Ta thấy ngươi tuy vào núi làm giặc cướp nhưng vẫn còn là hảo hán, hôm nay chúng ta đấu một phen xem ai thắng thì Văn Cơ thuộc sở hữu của người đó.
Hàn Cở nắm chặt đấm lại quát nói:
- Được.
Lúc này đôi tỷ muội song sinh bỗng nhiên đạp cửa xông vào, hóa ra các nàng sợ đại ca đánh Thái Văn Cơ cho nên tới đây xe không ngờ lại có người xông vào cứu người, vừa rồi đối thoại của Trương Lãng và Hàn Cử hai người đều nghe rõ ràng.
Mày liễu của Hàn Tuyết giương lên, nàng nhìn qua khôn mặt lãnh khốc và kiên nghị của Trương Lãng, hai mắt như hai lưỡi kiếm sắc bắn lên trên người của mình, toát ra một vẻ lãng tử mê đắm, không ngừng dò xét bản thân của mình, nhất là bộ ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.