Quyển 8 - Chương 3: Hồ Phàn Dương (thượng)
Dục Hỏa Trọng Sinh
26/08/2013
Cùng lúc đó, ẩn núp dưới hồ Phàn Dương quá rộng, lại thêm không có sức chịu đựng, thoáng chốc tựa đá chìm đáy biển, không có chút tiếng gió. Ngược lại sau này tìm đến Hoa Hâm lão, ra lệnh đi xuống các thôn huyện, kêu gọi toàn thể dân chúng nếu có việc lạ đại hạn gì thì trước tiên báo lên quan phủ. Sự việc chỉ có thể trong phập phồng lo sợ trôi qua.
Kiến An năm thứ sáu, mùa xuân. Trương Lãng tụ tập năm vạn đại quân, rầm rộ đi đến Sài Tang. Quân tư phong phú, bắt đầu không ngừng vận chuyển. Hơn nữa Thọ Xuân, Nhu Tu lĩnh, Hội Kê, các nơi điều động binh sĩ lục tục đi tới Hoàn Nam. Chính vì những điều này mới khiến Lưu Biểu không thể không tin Trương Lãng thật sự là muốn bắt đầu.
Cùng năm, cuối xuân. Sau khi Lưu Biểu biết tin, nhanh chóng làm ra phản ứng. Gã từ bỏ chuẩn bị ban đầu bí mật tấn công Giang Hạ, khiến Thái Mạo làm thống lĩnh, Trương Doãn làm phó tướng, Khoái Việt làm tham mưu, Vương Xán làm Tư Mã trong quân, đám Văn Sính, Tô Phi, Thái Trung, Thái Hòa làm tướng quân, bắt đầu mười vạn quân thủy lục đóng ở Miện Dương. Điều động Hoàng Tổ làm tiên phong, lĩnh một vạn binh đóng ở Hán Dương, cùng Hạ Khẩu nhìn nhau qua sông. Trong đó còn khiến con trai của Hoàng Tổ là Hoàng Xạ, lĩnh năm ngàn tướng binh trấn giữ phòng tuyến Ô Lâm. Lại ra lệnh cho trung lang tướng Vương Uy dẫn hai vạn binh sĩ đi đến Ba Lăng, một mặt là sẵn sàng chi viện Trường Sa, mặt khác là tùy thời dòm ngó cứ điểm chiến lược trọng điểm khác của Giang Hạ, Xích Bích.
Ba đường quân mã của Lưu Biểu thanh thế rầm rộ, chi viện lẫn nhau. Lại có đại bản doanh Nam quận làm hậu phương, có thể ba đường cùng tấn công, có thể qua sông, lùi thì phòng thủ phòng tuyến Hán Dương, toàn phòng tuyến tổ chức tầng tầng lớp lớp, không lọt được cả một con muỗi. Do đó có thể thấy ra Lưu Biểu sau một thời gian do dự, rốt cuộc bắt đầu ngay mặt đối diện cường địch Trương Lãng.
Trái lại Trương Lãng tuy thành công điều độ quân Lưu Biểu, còn khiến đại quân chuyển quân đến Miện Dương, khiến mục tiêu rõ ràng hơn. Trong đó còn chưa tính đến binh sĩ Lưu Biểu có thể liên miên bất tận chi viện. Chỉ nhìn từ tình thế thì cánh quân Giang Đông như rơi vào gian nguy trùng trùng.
Sài Tang.
- Chúa công, bây giờ mọi chuyện đều trong suy tính của chúa công cả. Bước đầu tiên cơ bản đã hoàn thành rồi, nhưng tiếp theo sẽ là trận ác chiến, không biết chúa công có diệu kế gì không?
Tuy vẻ mặt Điền Phong nghi ngờ, nhưng trong mắt gã thì tràn đầy tin tưởng Trương Lãng. Tin tưởng có hắn lãnh đạo, họ sẽ lại lần nữa đánh bại kẻ địch cường đại trước mắt.
Trương Lãng suy tư, nói:
- Lưu Biểu không giống như các đối thủ trước đây của chúng ta. Thực lực của gã đã thành hình, hơn nữa căn cơ tại Kinh Châu đã cắm vững vàng. Văn có huynh đệ Khoái Việt, võ có Thái Mạo. Trương Doãn là tay giỏi về thủy chiến, lại có hai mươi ba vạn đại quân Kinh Châu tùy thời sẵn sàng chiến đấu. Chỉ tính một điểm này thôi, có thể nói trước mắt chúng ta gặp phải quân đoàn mạnh nhất trong các kẻ địch.
Điền Phong e ngại nói:
- Đúng thế, dù từ các nơi đã vắt hết sức điều động binh sĩ nhưng Tử Long nam hạ, Từ Châu lại gặp nguy cấp giặc Oa, phân tán quân tác chiến tinh nhuệ nhất của ta. Dù chúng ta vẫn có thể thủ được an nguy Hạ Khẩu, nhưng nhìn xa thì vẫn là cực kỳ bất lợi với phe ta.
Trương Lãng bình tĩnh nói:
- Đây là một trận chiến dịch, không đánh không được, chẳng qua thời gian hơi gấp chút, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Tuy nhiên, nói đi phải nói lại, nếu đã chuyện tới rồi thì chúng ta không thể lùi. Ta nhắc lại, chúng ta nhất định phải giữ vững nguyên tắc, tuyệt đối không thể cùng Lưu Biểu đánh lâu dài, một khi giằng co thì quân ta thua chắc rồi.
Điền Phong gật đầu, đồng ý nói:
- Chúa công nói rất đúng. Theo thuộc hạ thấy thì chính diện tác chiến hiển nhiên là cực kỳ bất lợi cho quân ta. Vậy thì chẳng bằng lấy Hạ Khẩu làm mồi, phát huy sở trường tác chiến nhanh nhẹn của chúng ta, dắt mũi Thái Mạo đánh trận chiến này?
Điền Phong như là ngộ ra điều gì, rất là xúc động nói:
- Một vị tướng bất tài thì mệt chết ba quân!
Trương Lãng tay chống cằm, ngón tay không ngừng gõ gò má, đôi mắt sâu thăm thẳm, bên ngoài không thấy ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Ngẫm nghĩ một lúc, bước chân hắn quay về bên cạnh bàn.
Trên bàn trải rộng một tấm bản đồ, mặt trên ghi chi chít các cứ điểm thành trấn, non xanh nước biếc, còn có tiêu chí cờ đỏ xanh hai phe. Bên cạnh Quách Gia đang nhìn bản đồ suy tư. Thái Sử Từ thì lo lắng đi qua đi lại.
Lúc này, Quách Gia nhăn trán, mặt ngày càng trầm trọng. Bởi vì mấy năm nay Quách Gia luôn ở bên ngoài tòng chính, thay Trương Lãng xử lý rất nhiều việc, dù tuổi chưa tới trung niên mà mặt đã như trải qua phong sương. Tính tình không chịu trói buộc nay thêm phần trầm ổn, khiến người cảm giác rất đáng tin.
Trương Lãng phát hiện điều này, bật thốt hỏi:
- Phụng Hiếu, làm sao vậy?
Quách Gia không ngẩng đầu lên, trong lòng đang suy tính điều gì đó.
Nửa ngày gã mới nặng nề nói:
- Xem ra lần này Lưu Biểu thật sự không tiếc bỏ vốn gốc, nhất định phải đoạt trở lại trọng trấn Hạ Khẩu.
Điền Phong không chút nghĩ ngợi tiếp lời:
- Đó là tất nhiên. Tại lưu vực trung hạ Trường Giang, Hạ Khẩu là vị trí hết sức quan trọng. Dù ai chiếm được chỗ này thì quyền chủ động nằm trong tay người đó. Hạ Khẩu chính là cánh cửa nam quân tây tiến, kéo dài Kinh Tương. Còn dưới phía đông Kinh Châu, Hạ Khẩu cũng là một ván cầu quan trọng nhất. Dù ai chiếm được Hạ Khẩu, toàn bộ chiến lược sẽ nắm quyền chủ động, quyền cơ động cực kỳ lớn.
Trương Lãng tiếp lời:
- Từ xưa thủ được Giang Lăng có thể mở ra thục đạo, thủ được Tương Dương có thể viện Xuyên, Thiểm. Thủ được Hạ Khẩu thì Cửu Giang sẽ toàn ngô. Mà hợp Thục, Hán, Ngô làm một thì cần thủ được Giang Nam. Nếu nhìn từ cục bộ thì đất Giang Hạ đối Kinh, Dương đều có địa vị cực kỳ quan trọng.
Mọi người cùng gật đầu, rất đồng ý cách nói của Trương Lãng.
Trương Lãng nửa cười đùa bảo:
- Nói vậy là chúng ta vẫn chiếm ưu thế chủ động đó chứ.
Điền Phong nói:
- Đại binh Thái Mạo tới gần, thế như mãnh hổ, mũi nhọn sắc bén. Lại có mười lăm vạn đại quân, khí thế đang như diều gặp gió, thế mà bị kẹt tại Hán Dương, phút chốc không có hành động gì, rõ ràng là kiêng dè phòng ngự ở Hạ Khẩu, không dám dễ dàng xuất binh vượt sông. Nếu trận đầu đã khiến binh sĩ đánh ác liệt mà không có nắm chắc tất thắng thì sẽ ảnh hưởng sĩ khí rất lớn.
Trương Lãng bỗng nhiên được gợi ý, hỏi:
- Nếu bọn họ đã e ngại Hạ Khẩu, vậy chúng ta chủ động xuất kích có được không?
Lúc này Quách Gia ngẩng đầu lên, ánh mắt trí tuệ lóe tia sáng.
Gã lắc đầu, rất không đồng ý nói:
- Tuyệt đối không được!
Kiến An năm thứ sáu, mùa xuân. Trương Lãng tụ tập năm vạn đại quân, rầm rộ đi đến Sài Tang. Quân tư phong phú, bắt đầu không ngừng vận chuyển. Hơn nữa Thọ Xuân, Nhu Tu lĩnh, Hội Kê, các nơi điều động binh sĩ lục tục đi tới Hoàn Nam. Chính vì những điều này mới khiến Lưu Biểu không thể không tin Trương Lãng thật sự là muốn bắt đầu.
Cùng năm, cuối xuân. Sau khi Lưu Biểu biết tin, nhanh chóng làm ra phản ứng. Gã từ bỏ chuẩn bị ban đầu bí mật tấn công Giang Hạ, khiến Thái Mạo làm thống lĩnh, Trương Doãn làm phó tướng, Khoái Việt làm tham mưu, Vương Xán làm Tư Mã trong quân, đám Văn Sính, Tô Phi, Thái Trung, Thái Hòa làm tướng quân, bắt đầu mười vạn quân thủy lục đóng ở Miện Dương. Điều động Hoàng Tổ làm tiên phong, lĩnh một vạn binh đóng ở Hán Dương, cùng Hạ Khẩu nhìn nhau qua sông. Trong đó còn khiến con trai của Hoàng Tổ là Hoàng Xạ, lĩnh năm ngàn tướng binh trấn giữ phòng tuyến Ô Lâm. Lại ra lệnh cho trung lang tướng Vương Uy dẫn hai vạn binh sĩ đi đến Ba Lăng, một mặt là sẵn sàng chi viện Trường Sa, mặt khác là tùy thời dòm ngó cứ điểm chiến lược trọng điểm khác của Giang Hạ, Xích Bích.
Ba đường quân mã của Lưu Biểu thanh thế rầm rộ, chi viện lẫn nhau. Lại có đại bản doanh Nam quận làm hậu phương, có thể ba đường cùng tấn công, có thể qua sông, lùi thì phòng thủ phòng tuyến Hán Dương, toàn phòng tuyến tổ chức tầng tầng lớp lớp, không lọt được cả một con muỗi. Do đó có thể thấy ra Lưu Biểu sau một thời gian do dự, rốt cuộc bắt đầu ngay mặt đối diện cường địch Trương Lãng.
Trái lại Trương Lãng tuy thành công điều độ quân Lưu Biểu, còn khiến đại quân chuyển quân đến Miện Dương, khiến mục tiêu rõ ràng hơn. Trong đó còn chưa tính đến binh sĩ Lưu Biểu có thể liên miên bất tận chi viện. Chỉ nhìn từ tình thế thì cánh quân Giang Đông như rơi vào gian nguy trùng trùng.
Sài Tang.
- Chúa công, bây giờ mọi chuyện đều trong suy tính của chúa công cả. Bước đầu tiên cơ bản đã hoàn thành rồi, nhưng tiếp theo sẽ là trận ác chiến, không biết chúa công có diệu kế gì không?
Tuy vẻ mặt Điền Phong nghi ngờ, nhưng trong mắt gã thì tràn đầy tin tưởng Trương Lãng. Tin tưởng có hắn lãnh đạo, họ sẽ lại lần nữa đánh bại kẻ địch cường đại trước mắt.
Trương Lãng suy tư, nói:
- Lưu Biểu không giống như các đối thủ trước đây của chúng ta. Thực lực của gã đã thành hình, hơn nữa căn cơ tại Kinh Châu đã cắm vững vàng. Văn có huynh đệ Khoái Việt, võ có Thái Mạo. Trương Doãn là tay giỏi về thủy chiến, lại có hai mươi ba vạn đại quân Kinh Châu tùy thời sẵn sàng chiến đấu. Chỉ tính một điểm này thôi, có thể nói trước mắt chúng ta gặp phải quân đoàn mạnh nhất trong các kẻ địch.
Điền Phong e ngại nói:
- Đúng thế, dù từ các nơi đã vắt hết sức điều động binh sĩ nhưng Tử Long nam hạ, Từ Châu lại gặp nguy cấp giặc Oa, phân tán quân tác chiến tinh nhuệ nhất của ta. Dù chúng ta vẫn có thể thủ được an nguy Hạ Khẩu, nhưng nhìn xa thì vẫn là cực kỳ bất lợi với phe ta.
Trương Lãng bình tĩnh nói:
- Đây là một trận chiến dịch, không đánh không được, chẳng qua thời gian hơi gấp chút, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Tuy nhiên, nói đi phải nói lại, nếu đã chuyện tới rồi thì chúng ta không thể lùi. Ta nhắc lại, chúng ta nhất định phải giữ vững nguyên tắc, tuyệt đối không thể cùng Lưu Biểu đánh lâu dài, một khi giằng co thì quân ta thua chắc rồi.
Điền Phong gật đầu, đồng ý nói:
- Chúa công nói rất đúng. Theo thuộc hạ thấy thì chính diện tác chiến hiển nhiên là cực kỳ bất lợi cho quân ta. Vậy thì chẳng bằng lấy Hạ Khẩu làm mồi, phát huy sở trường tác chiến nhanh nhẹn của chúng ta, dắt mũi Thái Mạo đánh trận chiến này?
Điền Phong như là ngộ ra điều gì, rất là xúc động nói:
- Một vị tướng bất tài thì mệt chết ba quân!
Trương Lãng tay chống cằm, ngón tay không ngừng gõ gò má, đôi mắt sâu thăm thẳm, bên ngoài không thấy ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Ngẫm nghĩ một lúc, bước chân hắn quay về bên cạnh bàn.
Trên bàn trải rộng một tấm bản đồ, mặt trên ghi chi chít các cứ điểm thành trấn, non xanh nước biếc, còn có tiêu chí cờ đỏ xanh hai phe. Bên cạnh Quách Gia đang nhìn bản đồ suy tư. Thái Sử Từ thì lo lắng đi qua đi lại.
Lúc này, Quách Gia nhăn trán, mặt ngày càng trầm trọng. Bởi vì mấy năm nay Quách Gia luôn ở bên ngoài tòng chính, thay Trương Lãng xử lý rất nhiều việc, dù tuổi chưa tới trung niên mà mặt đã như trải qua phong sương. Tính tình không chịu trói buộc nay thêm phần trầm ổn, khiến người cảm giác rất đáng tin.
Trương Lãng phát hiện điều này, bật thốt hỏi:
- Phụng Hiếu, làm sao vậy?
Quách Gia không ngẩng đầu lên, trong lòng đang suy tính điều gì đó.
Nửa ngày gã mới nặng nề nói:
- Xem ra lần này Lưu Biểu thật sự không tiếc bỏ vốn gốc, nhất định phải đoạt trở lại trọng trấn Hạ Khẩu.
Điền Phong không chút nghĩ ngợi tiếp lời:
- Đó là tất nhiên. Tại lưu vực trung hạ Trường Giang, Hạ Khẩu là vị trí hết sức quan trọng. Dù ai chiếm được chỗ này thì quyền chủ động nằm trong tay người đó. Hạ Khẩu chính là cánh cửa nam quân tây tiến, kéo dài Kinh Tương. Còn dưới phía đông Kinh Châu, Hạ Khẩu cũng là một ván cầu quan trọng nhất. Dù ai chiếm được Hạ Khẩu, toàn bộ chiến lược sẽ nắm quyền chủ động, quyền cơ động cực kỳ lớn.
Trương Lãng tiếp lời:
- Từ xưa thủ được Giang Lăng có thể mở ra thục đạo, thủ được Tương Dương có thể viện Xuyên, Thiểm. Thủ được Hạ Khẩu thì Cửu Giang sẽ toàn ngô. Mà hợp Thục, Hán, Ngô làm một thì cần thủ được Giang Nam. Nếu nhìn từ cục bộ thì đất Giang Hạ đối Kinh, Dương đều có địa vị cực kỳ quan trọng.
Mọi người cùng gật đầu, rất đồng ý cách nói của Trương Lãng.
Trương Lãng nửa cười đùa bảo:
- Nói vậy là chúng ta vẫn chiếm ưu thế chủ động đó chứ.
Điền Phong nói:
- Đại binh Thái Mạo tới gần, thế như mãnh hổ, mũi nhọn sắc bén. Lại có mười lăm vạn đại quân, khí thế đang như diều gặp gió, thế mà bị kẹt tại Hán Dương, phút chốc không có hành động gì, rõ ràng là kiêng dè phòng ngự ở Hạ Khẩu, không dám dễ dàng xuất binh vượt sông. Nếu trận đầu đã khiến binh sĩ đánh ác liệt mà không có nắm chắc tất thắng thì sẽ ảnh hưởng sĩ khí rất lớn.
Trương Lãng bỗng nhiên được gợi ý, hỏi:
- Nếu bọn họ đã e ngại Hạ Khẩu, vậy chúng ta chủ động xuất kích có được không?
Lúc này Quách Gia ngẩng đầu lên, ánh mắt trí tuệ lóe tia sáng.
Gã lắc đầu, rất không đồng ý nói:
- Tuyệt đối không được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.