Quyển 8 - Chương 27: La huyện (thượng)
Dục Hỏa Trọng Sinh
26/08/2013
Quách Gia cúi đầu đi tới đi lui hai bước, sắp xếp cách nghĩ của mình, cảm thấy không có gì sai sót mới từ từ nói:
- Bây giờ vị trí của chúng ta là trong lãnh địa La Huyện, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Vương Uy đã nghe được tiếng gió rồi, còn chuẩn bị sẵn sàng quyết tử chiến với quân ta tại Ba Khâu. Nếu đã vậy thì chẳng bằng đánh bất ngờ, dọc theo Vân Mộng Trạch chỉ huy tây tiến, dường dài đánh Tác Đường huyện. Tác Đường huyện vừa lúc ở giữa Võ Lăng, Sàn Lăng, Ba Lăng, trạng thái tam không quản trị. Vương Uy muốn khống chế nơi này cũng không được, Võ Lăng Kim Toàn muốn cai quản cũng không được, Công An Hàn Ký vốn không muốn cai quản. Cứ thế, lực lượng phòng thủ của Tác Đường huyện cực kỳ mỏng manh. Chỉ cần đại quân của chúa công tới gần, sợ là thủ tướng chưa chiến liền đầu hàng. Chỉ cần đánh hạ Tác Đường huyện, làm ra biểu hiện giả dối muốn thẳng tiến Công An, hì hì, đến lúc đó ngươi hãy nói xem sẽ có bộ dạng gì nào?
Trương Lãng phấn chấn tinh thần, hào hứng nói:
- Tất nhiên Kinh Châu sẽ trên dưới hỗn loạn, Công An cách Nam quận chỉ mấy trăm dặm. Tác Đường huyện thất thủ, nếu Công An có sơ sẩy gì thì Nam quận chấn động, Giang Lăng không ổn định. Dù chúng ta có không ưu thế về binh lực, nhưng vấn đề ở chỗ đại quân của Lưu Biểu mới không lâu đi tới Miện Dương, quân đội vừa tụ tập lại ít nhất cần nửa tuần. Càng đừng nói tới mấy vạn nhân mã Nam quận bị Từ Hoảng khống chế, Lưu Bị nhập xuyên dẫn theo quân đội. Nam quận một trăm gần như trở thành vùng trống rỗng.
Quách Gia nhìn Trương Lãng tinh thần phấn chấn, mỉm cười nói rằng:
- Dù một vạn nhân mã của chúng ta không có lực lượng đánh hạ Nam quận, nhưng xao sơn chấn hổ hù dọa bọn chúng thì đủ rồi. Nếu Lưu Biểu không để ý, vậy nguyên con đường mặc cho quân ta bắt bớ. Mười vạn đại quân Hán Dương hậu bổ thành vấn đề khó khăn cực lớn, thế thì thảm rồi.
Trương Lãng vui vẻ suy nghĩ sự việc từ đầu tới đuôi, lúc này mới bắt đầu ngẫm nghĩ chỗ mạo hiểm trong kế này.
Hắn hơi nhíu mày nói:
- Xâm nhập kinh môn như vậy, bốn phương tám hướng toàn là quân Lưu Biểu, lỡ xảy ra chút sai sót gì là không còn mẩu xương, thế này có phải là quá mạo hiểm? Có nói sao thì nếu Lưu Biểu nhạy bén chút, chặn đường lui của chúng ta thì chẳng phải tiêu rồi?
Quách Gia bình tĩnh mà tự tin nói:
- Chúa công yên tâm đi, được Tác Đường huyện rồi lập tức buông tay, giống như là vứt bỏ Trường Sa, lập tức đi hướng Công An, hơn nữa lan truyền một ít tin đồn để tăng độ tin cậy. Ngầm thì nhanh chóng rút lui chuyển hướng Ba Khâu. Chỉ cần cẩn thận tránh đi quân từ Ba Khâu đến thì chắc chắn không thành vấn đề.
Trương Lãng suy tư, nói:
- Nếu như Tác Đường huyện thất thủ, chỉ sợ Võ Lăng, Sàn Lăng, Ba Lăng, ba vùng nhân mã sẽ không còn e ngại cái gì cùng bao vây chúng ta, hình thành cái võng mạnh mẽ. Chúng ta muốn thoát khỏi đó khá là gay go.
Quách Gia nói:
- Chúa công, từ khi nào ngươi mất tự tin đến vậy? Vân Mộng Trạch rộng tới tám trăm dặm, cho dù đến lúc đó thật sự không được thì chúng ta vẫn có thể từ thủy lục cắt đuôi kẻ địch, từ đường bộ rút lui.
Trương Lãng tức giận nói:
- Ngươi muốn quăng ta xuống hồ cho cá ăn à?
Quách Gia cười to, mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cuối cùng, Trương Lãng nghiêm túc nói:
- Hành động lần này là vì điều động binh lực phòng tuyến Ba Khâu, nếu như họ không mắc mưu thì sao?
Quách Gia bộ dáng nắm chắc nói:
- Về điều này thì xin chúa công cứ yên tâm, cứ đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ, nếu như ngươi hai mặt gặp địch, có phải là sẽ dưới điều kiện nhất định điều động binh lực bốn phía hợp thành một quân chủ lực dẫn đầu không?
Trương Lãng suy nghĩ, bất giác gật đầu, nói:
- Ta sẽ.
Quách Gia cười hì hì nói:
- Vậy chẳng phải là được rồi?
Trương Lãng nhớ tới lúc mình ở Võ Xương thì Quách Gia đã xúi giục hắn dẫn đội nam hạ, chẳng lẽ vì nước cờ hôm nay đột kích Tác Đường, sau đó làm mồi câu?
Lòng đầy thắc mắc, Trương Lãng hỏi thẳng Quách Gia:
- Phụng Hiếu, lúc trước tại Võ Xương có phải ngươi đã nghĩ tới nước này không? Thành thật nói cho ta nghe coi.
Hiển nhiên Quách Gia không ngờ Trương Lãng sẽ hỏi câu đó, con mắt xoay tròn tìm cớ chối.
Trương Lãng cười lạnh nói:
- Hay cho Quách Phụng Hiếu, thật đúng là thiên tài nhỉ. Chưa ra khỏi Võ Xương thì ngươi đã đoán được nước này rồi. Thôi bỏ qua, chỉ đáng giận là biết rõ sự việc sẽ phát triển đến bây giờ mà ngươi còn xúi ta mang đội đi, đến Tác Đường huyện làm mồi câu, trêu hoa ghẹo bướm, hấp dẫn thật nhiều quân Lưu Biểu bao vây tiêu diệt ta. Ngươi cho rằng ta thật là mèo tinh chín mạng không chết được hả?
Quách Gia sớm đổi vẻ mặt chân chó, đầy nịnh nọt nói:
- Chúa công tuyệt đối đừng giận, thuộc hạ biết ngươi đại nhân rộng lượng mà. Huống chi thuộc hạ không lợi hại như ngươi đã nói, chẳng qua sau khi lấy được Trường Sa thì bỗng nghĩ ra vài cách mà thôi.
Trương Lãng hừ hừ, hiển nhiên vẫn cực kỳ buồn bực và bất mãn. Mắt trâu trừng Quách Gia. Gã thì cười toe toét, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Trương Lãng giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Đừng để ta bắt được điểm yếu của ngươi, nếu không thì, hừ hừ…
Trương Lãng nhướng mày, mắt đao chém ra.
Hắn nói xong quay đầu đối diện Hoàng Tự, biểu tình cực kỳ nghiêm túc nói:
- Truyền quân lệnh của ta xuống, hôm nay thay đổi tuyến đường, dọc theo Vân Mộng Trạch tây tiến, mục tiêu là Tác Đường huyện. Nếu chúng ta cùng nhau hành động thì mục tiêu quá rõ ràng, rất dễ làm lộ. Bây giờ ta quyết định chia binh ba đường, xé lẻ. Ngụy Diên một đội, Trương Ninh một đội, ta một đội. Tới lúc đó chúng ta tập hợp tại Tác Đường huyện.
Mấy tướng sĩ bị gọi tên vang dội nhận lệnh, đi ra ngoài điểm binh.
Trương Lãng bỗng quát to:
- Quay lại!
Đám Ngụy Diên, Trương Ninh ngừng bước, cung kính hỏi Trương Lãng:
- Chúa công còn có gì sai bảo?
Trương Lãng nói:
- Chuyện vừa nói trừ số ít tướng sĩ cao tầng như các ngươi biết ra, tuyệt đối không được nhắc tới trước mặt ai khác. Còn nữa, trên đường các ngươi phải cẩn thận, không thể để Lưu Biểu phát hiện ra. Nếu mục tiêu lộ thì các ngươi rút về Võ Xương, không được tiếp tục đi hướng Tác Đường, rõ chưa?
Các vị tướng cùng đáp:
- Đã rõ!
Cứ thế, quân đoàn Trương Lãng bỗng trong một đêm biến mất tại vùng Vân Mộng Trạch, một tuần sau đều không có tin tức gì. Điều này khiến đám Vương Uy, Thái Mạo cực kỳ bất an, không tốn chút sức cướp về Trường Sa, không có chút cảm giác an toàn. Thái Mạo vốn tưởng Trương Lãng sẽ tấn công Ba Khâu, cố ý đích thân mang mấy vạn binh sĩ chi viện. Ai ngờ Trương Lãng bỗng chơi trò mất tích, khiến chúng trong phút chốc không biết làm sao.
Trong khi Thái Mạo buồn bực lo âu nửa tuần thì Hạ Khẩu mang đến tin quan trọng. Hoàng Tổ tấn công gặp bất trắc, bị Điền Phong thiết kế dụ giết Hoàng Xạ. Nếu không phải Hoàng Tổ liều mạng già huyết chiến, giây phút mấu chốt được viện quân Thạch Dương cứu viện thì chỉ sợ trong một ngày, phụ tử họ Hoàng sẽ cùng chết trận, Ô Lâm thất thủ.
- Bây giờ vị trí của chúng ta là trong lãnh địa La Huyện, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Vương Uy đã nghe được tiếng gió rồi, còn chuẩn bị sẵn sàng quyết tử chiến với quân ta tại Ba Khâu. Nếu đã vậy thì chẳng bằng đánh bất ngờ, dọc theo Vân Mộng Trạch chỉ huy tây tiến, dường dài đánh Tác Đường huyện. Tác Đường huyện vừa lúc ở giữa Võ Lăng, Sàn Lăng, Ba Lăng, trạng thái tam không quản trị. Vương Uy muốn khống chế nơi này cũng không được, Võ Lăng Kim Toàn muốn cai quản cũng không được, Công An Hàn Ký vốn không muốn cai quản. Cứ thế, lực lượng phòng thủ của Tác Đường huyện cực kỳ mỏng manh. Chỉ cần đại quân của chúa công tới gần, sợ là thủ tướng chưa chiến liền đầu hàng. Chỉ cần đánh hạ Tác Đường huyện, làm ra biểu hiện giả dối muốn thẳng tiến Công An, hì hì, đến lúc đó ngươi hãy nói xem sẽ có bộ dạng gì nào?
Trương Lãng phấn chấn tinh thần, hào hứng nói:
- Tất nhiên Kinh Châu sẽ trên dưới hỗn loạn, Công An cách Nam quận chỉ mấy trăm dặm. Tác Đường huyện thất thủ, nếu Công An có sơ sẩy gì thì Nam quận chấn động, Giang Lăng không ổn định. Dù chúng ta có không ưu thế về binh lực, nhưng vấn đề ở chỗ đại quân của Lưu Biểu mới không lâu đi tới Miện Dương, quân đội vừa tụ tập lại ít nhất cần nửa tuần. Càng đừng nói tới mấy vạn nhân mã Nam quận bị Từ Hoảng khống chế, Lưu Bị nhập xuyên dẫn theo quân đội. Nam quận một trăm gần như trở thành vùng trống rỗng.
Quách Gia nhìn Trương Lãng tinh thần phấn chấn, mỉm cười nói rằng:
- Dù một vạn nhân mã của chúng ta không có lực lượng đánh hạ Nam quận, nhưng xao sơn chấn hổ hù dọa bọn chúng thì đủ rồi. Nếu Lưu Biểu không để ý, vậy nguyên con đường mặc cho quân ta bắt bớ. Mười vạn đại quân Hán Dương hậu bổ thành vấn đề khó khăn cực lớn, thế thì thảm rồi.
Trương Lãng vui vẻ suy nghĩ sự việc từ đầu tới đuôi, lúc này mới bắt đầu ngẫm nghĩ chỗ mạo hiểm trong kế này.
Hắn hơi nhíu mày nói:
- Xâm nhập kinh môn như vậy, bốn phương tám hướng toàn là quân Lưu Biểu, lỡ xảy ra chút sai sót gì là không còn mẩu xương, thế này có phải là quá mạo hiểm? Có nói sao thì nếu Lưu Biểu nhạy bén chút, chặn đường lui của chúng ta thì chẳng phải tiêu rồi?
Quách Gia bình tĩnh mà tự tin nói:
- Chúa công yên tâm đi, được Tác Đường huyện rồi lập tức buông tay, giống như là vứt bỏ Trường Sa, lập tức đi hướng Công An, hơn nữa lan truyền một ít tin đồn để tăng độ tin cậy. Ngầm thì nhanh chóng rút lui chuyển hướng Ba Khâu. Chỉ cần cẩn thận tránh đi quân từ Ba Khâu đến thì chắc chắn không thành vấn đề.
Trương Lãng suy tư, nói:
- Nếu như Tác Đường huyện thất thủ, chỉ sợ Võ Lăng, Sàn Lăng, Ba Lăng, ba vùng nhân mã sẽ không còn e ngại cái gì cùng bao vây chúng ta, hình thành cái võng mạnh mẽ. Chúng ta muốn thoát khỏi đó khá là gay go.
Quách Gia nói:
- Chúa công, từ khi nào ngươi mất tự tin đến vậy? Vân Mộng Trạch rộng tới tám trăm dặm, cho dù đến lúc đó thật sự không được thì chúng ta vẫn có thể từ thủy lục cắt đuôi kẻ địch, từ đường bộ rút lui.
Trương Lãng tức giận nói:
- Ngươi muốn quăng ta xuống hồ cho cá ăn à?
Quách Gia cười to, mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cuối cùng, Trương Lãng nghiêm túc nói:
- Hành động lần này là vì điều động binh lực phòng tuyến Ba Khâu, nếu như họ không mắc mưu thì sao?
Quách Gia bộ dáng nắm chắc nói:
- Về điều này thì xin chúa công cứ yên tâm, cứ đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ, nếu như ngươi hai mặt gặp địch, có phải là sẽ dưới điều kiện nhất định điều động binh lực bốn phía hợp thành một quân chủ lực dẫn đầu không?
Trương Lãng suy nghĩ, bất giác gật đầu, nói:
- Ta sẽ.
Quách Gia cười hì hì nói:
- Vậy chẳng phải là được rồi?
Trương Lãng nhớ tới lúc mình ở Võ Xương thì Quách Gia đã xúi giục hắn dẫn đội nam hạ, chẳng lẽ vì nước cờ hôm nay đột kích Tác Đường, sau đó làm mồi câu?
Lòng đầy thắc mắc, Trương Lãng hỏi thẳng Quách Gia:
- Phụng Hiếu, lúc trước tại Võ Xương có phải ngươi đã nghĩ tới nước này không? Thành thật nói cho ta nghe coi.
Hiển nhiên Quách Gia không ngờ Trương Lãng sẽ hỏi câu đó, con mắt xoay tròn tìm cớ chối.
Trương Lãng cười lạnh nói:
- Hay cho Quách Phụng Hiếu, thật đúng là thiên tài nhỉ. Chưa ra khỏi Võ Xương thì ngươi đã đoán được nước này rồi. Thôi bỏ qua, chỉ đáng giận là biết rõ sự việc sẽ phát triển đến bây giờ mà ngươi còn xúi ta mang đội đi, đến Tác Đường huyện làm mồi câu, trêu hoa ghẹo bướm, hấp dẫn thật nhiều quân Lưu Biểu bao vây tiêu diệt ta. Ngươi cho rằng ta thật là mèo tinh chín mạng không chết được hả?
Quách Gia sớm đổi vẻ mặt chân chó, đầy nịnh nọt nói:
- Chúa công tuyệt đối đừng giận, thuộc hạ biết ngươi đại nhân rộng lượng mà. Huống chi thuộc hạ không lợi hại như ngươi đã nói, chẳng qua sau khi lấy được Trường Sa thì bỗng nghĩ ra vài cách mà thôi.
Trương Lãng hừ hừ, hiển nhiên vẫn cực kỳ buồn bực và bất mãn. Mắt trâu trừng Quách Gia. Gã thì cười toe toét, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Trương Lãng giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Đừng để ta bắt được điểm yếu của ngươi, nếu không thì, hừ hừ…
Trương Lãng nhướng mày, mắt đao chém ra.
Hắn nói xong quay đầu đối diện Hoàng Tự, biểu tình cực kỳ nghiêm túc nói:
- Truyền quân lệnh của ta xuống, hôm nay thay đổi tuyến đường, dọc theo Vân Mộng Trạch tây tiến, mục tiêu là Tác Đường huyện. Nếu chúng ta cùng nhau hành động thì mục tiêu quá rõ ràng, rất dễ làm lộ. Bây giờ ta quyết định chia binh ba đường, xé lẻ. Ngụy Diên một đội, Trương Ninh một đội, ta một đội. Tới lúc đó chúng ta tập hợp tại Tác Đường huyện.
Mấy tướng sĩ bị gọi tên vang dội nhận lệnh, đi ra ngoài điểm binh.
Trương Lãng bỗng quát to:
- Quay lại!
Đám Ngụy Diên, Trương Ninh ngừng bước, cung kính hỏi Trương Lãng:
- Chúa công còn có gì sai bảo?
Trương Lãng nói:
- Chuyện vừa nói trừ số ít tướng sĩ cao tầng như các ngươi biết ra, tuyệt đối không được nhắc tới trước mặt ai khác. Còn nữa, trên đường các ngươi phải cẩn thận, không thể để Lưu Biểu phát hiện ra. Nếu mục tiêu lộ thì các ngươi rút về Võ Xương, không được tiếp tục đi hướng Tác Đường, rõ chưa?
Các vị tướng cùng đáp:
- Đã rõ!
Cứ thế, quân đoàn Trương Lãng bỗng trong một đêm biến mất tại vùng Vân Mộng Trạch, một tuần sau đều không có tin tức gì. Điều này khiến đám Vương Uy, Thái Mạo cực kỳ bất an, không tốn chút sức cướp về Trường Sa, không có chút cảm giác an toàn. Thái Mạo vốn tưởng Trương Lãng sẽ tấn công Ba Khâu, cố ý đích thân mang mấy vạn binh sĩ chi viện. Ai ngờ Trương Lãng bỗng chơi trò mất tích, khiến chúng trong phút chốc không biết làm sao.
Trong khi Thái Mạo buồn bực lo âu nửa tuần thì Hạ Khẩu mang đến tin quan trọng. Hoàng Tổ tấn công gặp bất trắc, bị Điền Phong thiết kế dụ giết Hoàng Xạ. Nếu không phải Hoàng Tổ liều mạng già huyết chiến, giây phút mấu chốt được viện quân Thạch Dương cứu viện thì chỉ sợ trong một ngày, phụ tử họ Hoàng sẽ cùng chết trận, Ô Lâm thất thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.