Quyển 7 - Chương 4: Lưu Diệp (hạ)
Dục Hỏa Trọng Sinh
26/08/2013
Từ Tuyên vừa nói xong Trương Chiêu và Cố Ung đều kêu lên:
- không thể.
Cố Ung lại nói;
- Nếu như một nghìn con chiến mã và chức quan vô dụng kia thì đúng là nhặt được hạt vừng ném đi dưa hấu.
Từ Tuyên cười ha hả nói:
- Cố đại nhân không cần phải gấp trước hết nghe tại hạ nói đã.
Từ Tuyên lại nhìn Trương Lãng bình tĩnh mà nói:
- Tuy nói là kết minh kỳ thật chúa công có thể làm cho qua loa trước ra Lang gia tiến quân Bắc Hải sau đó trấn giữ Thái Sơn, thèm thuồng nhìn Thanh Châu sau đó đại quân bất động lại từ đó thủ Ích Khẩu Tĩnh Quan, chỉ cần chúa công không chủ động xuất kích tin rằng Viên quân cũng không chủ động tiến công, đên lúc đó quân Tào Tháo thắng chúng ta có thể vượt sông thuận tay nắm lấy bộ phận Ký Châu nếu như Tào Tháo bại chúa công chỉ cần lui về Hạ Bi, chiếm đóng cửa khẩu trọng yếu sau đó phái người kết minh với Lưu Biểu, ở Trường Giang phòng Viên Thiệu xuôi nam là bình an như núi.
Cố Ung hiểu ra mãnh liệt khen:
- Từ Tuyên kế này vô cùng vi diệu.
Chỉ có Trương Chiêu mê hoặc nói:
- Nếu quân ta chỉ làm bộ vậy thì Tào Tháo lại có m ấy phần bại, khó đảm bảo rằng Viên Thiệu sau khi thắng sẽ không xuôi nam tranh giành Giang Đông.
Điền Phong liên tục lắc đầu:
- Tử Bố quá lo lắng, Viên Thiệu hiện tại muốn nhất là hiệp thiên tử lệnh chư hầu, hơn nữa hắn đối với Quan Trung có hứng thú vượt xa Giang Nam nếu hắn thật sự thắng, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể xuôi nam.
Trương Chiêu vẫn lo lắng:
- Khó đảm bảo vạn nhất, sự tình phải cẩn thận thì tốt hơn.
Trình Dục hiển nhiên trầm giọng;
- Nếu Viên Thiệu dám xuôi nam đó là hắn tự tìm đường chết.
Trương Chiêu ngạc nhiên hỏi:
- Trọng Đức sao lại nói thế?
Trình Dục cười nhạo:
- Tư lệ đổi chủ, Mã Đằng Hàn Toại ở phía sau, quân phía Bắc không quen thủy chiến, lặn lội đường xa không hợp khí hậu, binh sĩ ngang ngược kiêu ngạo đủ để bọn họ đại bại trở về.
Mọi người nghe được thì liên tục gật đầu.
Trương Chiêu thấy vậy thì cũng không nói gì.
Lúc này Trương Lãng bỗng nhiên ném ra một vấn đề:
- Mọi người nói xem nếu ta cùng với Viên Thiệu kết minh đối phó với Tào Tháo thì sao?
Lời này vừa nói ra bọn họ đều sững sờ, quả nhiên vượt quá dự liệu của họ.
Điền Phong hiểu ý của Trương Lãng, Tào Tháo tiềm ẩn nguy hiểm vượt xa Viên Thiệu liền nói:
- Chúa công muốn diệt Tào điều này có thể hiểu nhưng chỉ sợ Viên Thiệu tâm cao khí ngạo đã tồn tại khúc mắc thì khó có thể kết minh được.
Trương Lãng trầm tư nửa ngày sau đó lại nói:
- Viên Thiệu người này không bằng Tào Tháo, chẳng lẽ chúng ta không nên thừa thời cơ này trước trừ Tào sau đó quần nhau với Viên Thiệu sao?
Từ tuyên vỗ tay:
- Ánh mắt của chúa công như đuốc Viên Thiệu mạnh mẽ nhưng không nguy hiểm bằng Tào Tháo, chỉ là không biết hiện tại trả lời Lưu Diệp thế nào?
Thái Sử Từ trầm ngâm:
- Không bằng trước hết đáp ứng Lưu Diệp trước trước nhận lễ sau đó sai người gửi thư cho Viên Thiệu xem ý tứ của hắn thế nào.
Trương Chiêu bất mãn nói:
- Nếu Viên Thiệu đồng ý kết minh, chúa công lâm trận quay giáo không sợ bị người trong thiên hạ chế nhạo sao?
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Chế nhạo thì thế nào, diệt Tào mới là chuyện quan trọng.
Sau đó Trương Lãng cùng với thủ hạ thương lượng tỉ mỉ lại hỏi tình hình kinh tế ở Giang Đông sau khi được đáp án hài lòng mới để bọn họ rời đi.
Lúc Trương Lãng rời khỏi phòng hội nghị thì trời đã xế chiều, đúng lúc này Hàn Tuyết chạy ra nói:
- Chúa công Lữ Bố đã tới chờ chúa công lâu rồi.
Trương Lãng hơi sững sờ vốn mình định hôm nay đi tìm Lữ Bố không ngờ hắn đã tới cửa. Trương Lãng mê hoặc hỏi:
- Hắn ở nơi nào.
- Hắn đang ở đại sảnh.
Trương Lãng lập tức đi ra hỏi:
- Phụng Tiên vội vã tìm ta như vậy không biết có chuyện gì quan trọng không?
Lữ Bố bỗng nhiên xấu hổ chà xát tay khuôn mặt đỏ bừng ấp úng không nói nên lời.
Trương Lãng kỳ quái:
- Phung Tiên có gì cứ nói thẳng đi.
Lữ Bố lòng quyết tâm ngượng ngùng nói:
- Trương tướng quân hôm nay sáng sớm Bố đi du lịch Mạt Lăng chạm phải một nữ tử xinh đẹp như hoa khuynh quốc khuynh thành nhìn như tiên nữ nhất thời xúc động đường đột giai nhân sau đó nghĩ lại vô cùng hối hận.
Trương Lãng thở ra thầm nghĩ Lữ Bố đúng là tới thỉnh tội nào ngờ Trương Lãng còn chưa nghĩ xong Lữ Bố đã chuyển hướng khiến cho hắn trợn mắt há hốc mồm:
- Sau khi trở về Lữ Bố cơm nước không vào, tưởng nhớ bóng hình xinh đẹp này nghe ngóng nhiều mặt mới biết nàng ta tên là Quách Hoàn, cùng với phu nhân của tướng quân rất quen thuộc Bố có một chuyện muốn xin mong tướng quân thành toàn.
- Mong tướng quân làm Nguyệt lão đem nàng tứ hôn với Lữ Bố.
- Cái gì?
Trương Lãng hét lớn.
Lữ Bố kinh ngạc:
- Tướng quân...
Trương Lãng thầm mắng to Lữ Bố mới đến Mạt Lăng vài ngày đã muốn tìm gái, nữ hài khác thì còn tốt đằng này lại là Quách Hoàn, đáp ứng nàng không phải là đầy vào hố lửa sao, cho dù mình đồng ý thì Dương Dung và Chân Mật cũng không tha cho mình.
Lữ Bố khó hiểu:
- Tướng quân, sao vậy?
Tuy Lữ Bố thân thủ cao minh hắn cũng vô cùng coi trọng nhưng không phải muốn gì là được nấy Trương Lãng không kìm chế được lửa giận lạnh lùng nói:
- Chuyện này không được.
Lữ Bố lộ vẻ bất mãn;
- Tướng quân tại sao?
Trương Lãng không hề nghĩ ngợi nói;
- Quách Hoàn là thê tử chưa xuất giá của Trương Lãng.
Lữ Bố kinh ngạc trong mắt hiện ra vẻ ghen ghét, nhưng hắn vẫn cầu xin:
- Tướng quân vậy có thể từ bỏ yêu thích đem nàng cho Lữ Bố được không?
Trương Lãng lạnh lùng phản cảm cực điểm với Lữ Bố:
- Chuyện này không có khả năng về sau không cần nói lại.
Lữ Bố hậm hực nói:
- Trương tướng quân Lữ Bố tuy vừa mới tới dưới trướng tay không có công nhưng tướng quân hậu đãi, Bố tự nhiên liều mình tương báo, hi vọng tướng quân định giá lại.
Trương Lãng phất tay tỏ ý không kiên nhẫn:
- Không cần ngươi đi đi.
Lữ Bố nhìn chằm chằm vào Trương Lãng cao thấp toát ra hàn khí, không tự giá toát ra sát khí bao phủ Trương Lãng.
Trương Lãng cũng đưa mắt sắc như hai bảo kiếm thẳng quét về phía Lữ Bố.
Lữ Bố tiếp xúc biểu lộ của Trương Lãng thì chấn động sau thời gian ngắn ngủi hắn minh bạch tình huống thì cung kính nói:
- Trương tướng quân, Bố xin từ biệt sau này gặp lại.
Trương Lãng vung tay không khách khí nói:
- Không tiễn.
Trương Lãng nhìn theo bóng hình cao lớn của Lữ Bố khuôn mặt vẫn lạnh lùng không biểu tình.
Mấy ngày kế tiếp Trương Lãng bắt đầu vội vã xử lý một chuyện quân vụ.
Đồng thời hắn bắt đầu hạ lệnh cho đám người Quách Gia Triệu Vân áp giải Tôn Sách Lỗ Túc bọn họ về Mạt Lăng, mà Từ Hoảng thì tiếp nhận Nhữ Nam, canh gác những nơi trọng yếu, tây trông chừng Lưu Biểu.
Trương Lãng mấy lần gặp Chu Du thấy tâm tình của hắn không tốt lắm.
Trương Liêu sau khi được mệnh lệnh của Trương Lãng thì để lại rất ít người ở Bái quận lui về Từ Châu ngày đêm rèn luyện binh sĩ, tăng cường chú ý động tĩnh Hoàng Hà.
- không thể.
Cố Ung lại nói;
- Nếu như một nghìn con chiến mã và chức quan vô dụng kia thì đúng là nhặt được hạt vừng ném đi dưa hấu.
Từ Tuyên cười ha hả nói:
- Cố đại nhân không cần phải gấp trước hết nghe tại hạ nói đã.
Từ Tuyên lại nhìn Trương Lãng bình tĩnh mà nói:
- Tuy nói là kết minh kỳ thật chúa công có thể làm cho qua loa trước ra Lang gia tiến quân Bắc Hải sau đó trấn giữ Thái Sơn, thèm thuồng nhìn Thanh Châu sau đó đại quân bất động lại từ đó thủ Ích Khẩu Tĩnh Quan, chỉ cần chúa công không chủ động xuất kích tin rằng Viên quân cũng không chủ động tiến công, đên lúc đó quân Tào Tháo thắng chúng ta có thể vượt sông thuận tay nắm lấy bộ phận Ký Châu nếu như Tào Tháo bại chúa công chỉ cần lui về Hạ Bi, chiếm đóng cửa khẩu trọng yếu sau đó phái người kết minh với Lưu Biểu, ở Trường Giang phòng Viên Thiệu xuôi nam là bình an như núi.
Cố Ung hiểu ra mãnh liệt khen:
- Từ Tuyên kế này vô cùng vi diệu.
Chỉ có Trương Chiêu mê hoặc nói:
- Nếu quân ta chỉ làm bộ vậy thì Tào Tháo lại có m ấy phần bại, khó đảm bảo rằng Viên Thiệu sau khi thắng sẽ không xuôi nam tranh giành Giang Đông.
Điền Phong liên tục lắc đầu:
- Tử Bố quá lo lắng, Viên Thiệu hiện tại muốn nhất là hiệp thiên tử lệnh chư hầu, hơn nữa hắn đối với Quan Trung có hứng thú vượt xa Giang Nam nếu hắn thật sự thắng, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể xuôi nam.
Trương Chiêu vẫn lo lắng:
- Khó đảm bảo vạn nhất, sự tình phải cẩn thận thì tốt hơn.
Trình Dục hiển nhiên trầm giọng;
- Nếu Viên Thiệu dám xuôi nam đó là hắn tự tìm đường chết.
Trương Chiêu ngạc nhiên hỏi:
- Trọng Đức sao lại nói thế?
Trình Dục cười nhạo:
- Tư lệ đổi chủ, Mã Đằng Hàn Toại ở phía sau, quân phía Bắc không quen thủy chiến, lặn lội đường xa không hợp khí hậu, binh sĩ ngang ngược kiêu ngạo đủ để bọn họ đại bại trở về.
Mọi người nghe được thì liên tục gật đầu.
Trương Chiêu thấy vậy thì cũng không nói gì.
Lúc này Trương Lãng bỗng nhiên ném ra một vấn đề:
- Mọi người nói xem nếu ta cùng với Viên Thiệu kết minh đối phó với Tào Tháo thì sao?
Lời này vừa nói ra bọn họ đều sững sờ, quả nhiên vượt quá dự liệu của họ.
Điền Phong hiểu ý của Trương Lãng, Tào Tháo tiềm ẩn nguy hiểm vượt xa Viên Thiệu liền nói:
- Chúa công muốn diệt Tào điều này có thể hiểu nhưng chỉ sợ Viên Thiệu tâm cao khí ngạo đã tồn tại khúc mắc thì khó có thể kết minh được.
Trương Lãng trầm tư nửa ngày sau đó lại nói:
- Viên Thiệu người này không bằng Tào Tháo, chẳng lẽ chúng ta không nên thừa thời cơ này trước trừ Tào sau đó quần nhau với Viên Thiệu sao?
Từ tuyên vỗ tay:
- Ánh mắt của chúa công như đuốc Viên Thiệu mạnh mẽ nhưng không nguy hiểm bằng Tào Tháo, chỉ là không biết hiện tại trả lời Lưu Diệp thế nào?
Thái Sử Từ trầm ngâm:
- Không bằng trước hết đáp ứng Lưu Diệp trước trước nhận lễ sau đó sai người gửi thư cho Viên Thiệu xem ý tứ của hắn thế nào.
Trương Chiêu bất mãn nói:
- Nếu Viên Thiệu đồng ý kết minh, chúa công lâm trận quay giáo không sợ bị người trong thiên hạ chế nhạo sao?
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Chế nhạo thì thế nào, diệt Tào mới là chuyện quan trọng.
Sau đó Trương Lãng cùng với thủ hạ thương lượng tỉ mỉ lại hỏi tình hình kinh tế ở Giang Đông sau khi được đáp án hài lòng mới để bọn họ rời đi.
Lúc Trương Lãng rời khỏi phòng hội nghị thì trời đã xế chiều, đúng lúc này Hàn Tuyết chạy ra nói:
- Chúa công Lữ Bố đã tới chờ chúa công lâu rồi.
Trương Lãng hơi sững sờ vốn mình định hôm nay đi tìm Lữ Bố không ngờ hắn đã tới cửa. Trương Lãng mê hoặc hỏi:
- Hắn ở nơi nào.
- Hắn đang ở đại sảnh.
Trương Lãng lập tức đi ra hỏi:
- Phụng Tiên vội vã tìm ta như vậy không biết có chuyện gì quan trọng không?
Lữ Bố bỗng nhiên xấu hổ chà xát tay khuôn mặt đỏ bừng ấp úng không nói nên lời.
Trương Lãng kỳ quái:
- Phung Tiên có gì cứ nói thẳng đi.
Lữ Bố lòng quyết tâm ngượng ngùng nói:
- Trương tướng quân hôm nay sáng sớm Bố đi du lịch Mạt Lăng chạm phải một nữ tử xinh đẹp như hoa khuynh quốc khuynh thành nhìn như tiên nữ nhất thời xúc động đường đột giai nhân sau đó nghĩ lại vô cùng hối hận.
Trương Lãng thở ra thầm nghĩ Lữ Bố đúng là tới thỉnh tội nào ngờ Trương Lãng còn chưa nghĩ xong Lữ Bố đã chuyển hướng khiến cho hắn trợn mắt há hốc mồm:
- Sau khi trở về Lữ Bố cơm nước không vào, tưởng nhớ bóng hình xinh đẹp này nghe ngóng nhiều mặt mới biết nàng ta tên là Quách Hoàn, cùng với phu nhân của tướng quân rất quen thuộc Bố có một chuyện muốn xin mong tướng quân thành toàn.
- Mong tướng quân làm Nguyệt lão đem nàng tứ hôn với Lữ Bố.
- Cái gì?
Trương Lãng hét lớn.
Lữ Bố kinh ngạc:
- Tướng quân...
Trương Lãng thầm mắng to Lữ Bố mới đến Mạt Lăng vài ngày đã muốn tìm gái, nữ hài khác thì còn tốt đằng này lại là Quách Hoàn, đáp ứng nàng không phải là đầy vào hố lửa sao, cho dù mình đồng ý thì Dương Dung và Chân Mật cũng không tha cho mình.
Lữ Bố khó hiểu:
- Tướng quân, sao vậy?
Tuy Lữ Bố thân thủ cao minh hắn cũng vô cùng coi trọng nhưng không phải muốn gì là được nấy Trương Lãng không kìm chế được lửa giận lạnh lùng nói:
- Chuyện này không được.
Lữ Bố lộ vẻ bất mãn;
- Tướng quân tại sao?
Trương Lãng không hề nghĩ ngợi nói;
- Quách Hoàn là thê tử chưa xuất giá của Trương Lãng.
Lữ Bố kinh ngạc trong mắt hiện ra vẻ ghen ghét, nhưng hắn vẫn cầu xin:
- Tướng quân vậy có thể từ bỏ yêu thích đem nàng cho Lữ Bố được không?
Trương Lãng lạnh lùng phản cảm cực điểm với Lữ Bố:
- Chuyện này không có khả năng về sau không cần nói lại.
Lữ Bố hậm hực nói:
- Trương tướng quân Lữ Bố tuy vừa mới tới dưới trướng tay không có công nhưng tướng quân hậu đãi, Bố tự nhiên liều mình tương báo, hi vọng tướng quân định giá lại.
Trương Lãng phất tay tỏ ý không kiên nhẫn:
- Không cần ngươi đi đi.
Lữ Bố nhìn chằm chằm vào Trương Lãng cao thấp toát ra hàn khí, không tự giá toát ra sát khí bao phủ Trương Lãng.
Trương Lãng cũng đưa mắt sắc như hai bảo kiếm thẳng quét về phía Lữ Bố.
Lữ Bố tiếp xúc biểu lộ của Trương Lãng thì chấn động sau thời gian ngắn ngủi hắn minh bạch tình huống thì cung kính nói:
- Trương tướng quân, Bố xin từ biệt sau này gặp lại.
Trương Lãng vung tay không khách khí nói:
- Không tiễn.
Trương Lãng nhìn theo bóng hình cao lớn của Lữ Bố khuôn mặt vẫn lạnh lùng không biểu tình.
Mấy ngày kế tiếp Trương Lãng bắt đầu vội vã xử lý một chuyện quân vụ.
Đồng thời hắn bắt đầu hạ lệnh cho đám người Quách Gia Triệu Vân áp giải Tôn Sách Lỗ Túc bọn họ về Mạt Lăng, mà Từ Hoảng thì tiếp nhận Nhữ Nam, canh gác những nơi trọng yếu, tây trông chừng Lưu Biểu.
Trương Lãng mấy lần gặp Chu Du thấy tâm tình của hắn không tốt lắm.
Trương Liêu sau khi được mệnh lệnh của Trương Lãng thì để lại rất ít người ở Bái quận lui về Từ Châu ngày đêm rèn luyện binh sĩ, tăng cường chú ý động tĩnh Hoàng Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.