Quyển 2 - Chương 18: Mãnh tướng như mây
Dục Hỏa Trọng Sinh
16/04/2013
Thái Sử Từ mặt mày tuấn tú, hai mắt sáng như sao, thân thể vạm vỡ, tuổi mới hai mươi tám, dạt dào sức sống. Gã vốn là đồng hương của lạt sử Lưu Diêu Dương Châu, có thư kêu gọi thì đi theo. Một ngày kia gã về Bắc Hải thăm viếng, xem mẹ già sức yếu đau ốm liên miên, vừa lúc Điền Phong cầm lá thư Trương Lãng viết tới tìm, mời hai người cùng đi Từ Châu. Thái Sử Từ vốn bởi vì Lưu Diêu mà không muốn, nghe Điền Phong nói Từ Châu có thần y có thể chữa được bệnh hiểm nghèo cho mẫu thân, lòng mừng rỡ liền đồng ý đi Từ Châu. Quả nhiên Dương Dung ra thuốc đến bệnh trừ, mẫu thân gã mặt mày sáng sủa, bước đi như bay, thường cười vui vẻ. Thái Sử Từ vốn là một đứa con có hiếu, thấy Dương Dung đối xử với mình như khách quý, càng quan tâm chăm sóc mẫu thân, cảm tạ ân đức, đầu về Từ Châu.
Tào Tháo thấy trong quân Trương Lãng lao ra một đại tướng, mặc thanh đồng chiến giáp, áo choàng xanh lam, cầm trong tay điểm cương thương, lưng cắm đoản kích, ngồi trên ngựa vàng gầm gừ, khí thế cuồng dã, lòng thầm kinh ngạc.
Thái Sử Từ vỗ ngựa chạy hướng Hạ Hầu Đôn, tức giận vô cùng quát:
- Ngươi tựa như đồ tể giết heo, sao dám huênh hoang trên chiến trường, coi ta giết ngươi đây!
Hạ Hầu Đôn rất là tức giận, mình tung hoành sa trường mấy năm, chưa từng nghe lời như vậy.
Gã cầm thương vọt hướng Thái Sử Từ, to giọng nói:
- Người đến là ai? Dưới thương của Hạ Hầu Đôn ta không chém tướng vô danh!
Thái Sử Từ nhếch môi cười nhạt, nói:
- Ta chính là Đông Lai Hoàng Huyện, Thái Sử Từ!
Vừa dứt lời gã giục ngựa lao lên, trường thương đâm ra như rắn phun lưỡi, không có xảo chiêu, dựa vào là tốc độ và sức mạnh. Hạ Hầu Đôn thầm giật mình, biết mình đã gặp phải một người trời sinh có thần lực. Trường thương đổi từ trái sang phải, nghiêng người đá.
Hai người ngựa lướt qua nhau đã biến hóa ba, bốn chiêu, đến đi nhanh nhẹn, biến hóa không dấu vết, đúng là bậc cao thủ đọ tài.
Thái Sử Từ cũng biết đối thủ cường đại, vô cùng hưng phấn. Từ khi mình xuất đạo chưa gặp địch thủ, hôm nay đã đạt được tâm nguyện rồi. Gã vội lấy ra tuyệt chiêu, thương pháp từ ban đầu đánh thẳng đến bây giờ bóng thương nổi lên bốn phía, khá là tinh diệu, thế mạnh lực trầm, thêm vào trời sinh lực cánh tay mạnh, điểm cương thương rít gào xé gió nhanh nhẹn như rắn.
Hạ Hầu Đôn cũng không tỏ ra yếu thế, trường thương trong tay như mãnh hổ xuống núi, rất là bá khí, dốc sức cường công, liên miên bất tận như nước Trường Giang, từng chiêu liên hoàn, đối phương sơ xảy một chút thôi là vạn kiếp bất phục.
Hai bên giục ngựa lướt qua nhanh đấu năm mươi hiệp không phân thắng bại.
Hạ Hầu Uyên, đệ đệ của Hạ Hầu Đôn không kiềm được nữa, cầm đao ra định giáp công Thái Sử Từ.
Trương Liêu thấy vậy, cầm Nguyệt Nha kích giục ngựa lao ra chặn đường Hạ Hầu Uyên, quát to nói:
- Đừng hòng lấy nhiều khi ít, để Văn Viễn này thử sức với ngươi!
Hạ Hầu Uyên không đáp lời, trường đao chém nhanh.
Trương Liêu quát to:
- Tới vừa lúc!
Cả người gồng lên, Nguyệt Nha kích đón đánh. Hai binh khí phát ra tiếng va chạm giòn vang, hỏa hoa bắn bốn phía. Hai người thoáng chốc giằng co lực cánh tay không chia trên dưới.
Nguyệt Nha kích của Trương Liêu là thần binh khó được, sợi tóc xẹt qua liền đứt. Đoạn Hồn đại đao của Hạ Hầu Uyên cũng không bình thường. Hai người ngươi đến ta đi, đặc sắc không thua gì trận của Thái Sử Từ và Hạ Hầu Đôn.
Trong trận bốn người chia thành hai đôi. Giết khó phân thắng bại.
Trương Lãng thấy bốn người trong chốc lát không chia thắng bại, trầm giọng nói với Tàng Bá đứng ngồi không yên:
- Tuyên Cao, ngươi đi khiêu chiến.
Tàng Bá vốn là hạng người háo thắng, lúc Thái Sử Từ ra trận thì tay đã ngứa rồi, nhưng Trương Lãng không có ý sai bảo mình. Lúc này nghe hắn nói vậy thì gã mừng lắm, tay nắm Tử Long đao vọt ra.
Đại tướng dưới tay Tào Tháo là Vu Cấm thấy trong quân Từ Châu lao ra một vị đại tướng diện mạo khôi ngô kiên nghị, mặc huyền giáp xanh, tay cầm đao tím thì nổi chiến ý, giục ngựa giết ra, đấu với Tàng Bá.
Tào Tháo thấy vậy thì thầm chấn kinh. Dưới tay Trương Lãng từ khi nào có nhiều mãnh tướng đến thế? Lòng y thầm buồn bực, lại lệnh cho Tào Nhân ra trận.
Từ khi bắt đầu chiến đấu đến nay Triệu Vân không thèm để ý gì hết, dùng từ ngữ của thế kỷ hai mươi mốt thì chính là rất oách, Trương Lãng còn phải thầm khâm phục. Lúc này được Trương Lãng gật đầu đồng ý, Triệu Vân cầm ngân thương xuất chiến cùng Tào Nhân.
Tào Nhân mặt râu ria xồm xoàm, khuôn mặt hung tợn. Gã thấy trong quân Từ Châu đi ra một tiểu sinh mặt trắng, toàn thân màu bạc, thương trắng, ngựa trắng, chỉ có tóc là không trắng.
Gã kiềm không được cười dài châm chọc nói:
- Đâu ra thằng con nít còn chưa cai sữa, cũng dám ra trận, không lẽ Từ Châu không có người để dùng rồi sao?
Triệu Vân không đáp lời mà giục bạch mã xông lên. Trương Lãng nghe thế thì thầm cười, hay cho Tào Nhân, đây chẳng phải là tự tìm đường chết?
Hai người giục ngựa sát qua nhau. Triệu Vân Bạch Vân thương nhanh như tia chớp, góc độ, tốc độ khiến người khó tưởng tượng ập đến. Chỉ chớp mắt đã cách mặt gã chưa đến ba tấc, Tào Nhân kinh ngạc vô cùng. May là gã phản ứng rất nhanh, chật vật tránh đi. Người chuyên nghiệp chỉ cần duỗi tay liền hiểu thấu hết tất cả. Tào Nhân biết mình đụng phải đối thủ mạnh nhất từ khi chào đời tới nay. Tuy lòng giận dữ nhưng gã vững vàng vung lên đại đao, dốc hết sức đấu với Triệu Vân. Chỉ là đấu chưa đến năm mươi hiệp thì cánh tay Tào Nhân tê dại, không còn sức chống đỡ, đao pháp rối loạn, lòng kinh sợ vô cùng.
Tào Hồng ở trong trận cũng nhìn ra Tào Nhân khó địch lại, vội vàng giục ngựa hỗ trợ.
Triệu Vũ xinh xắn đáng yêu thấy có hai người định bao vây ca ca của mình, rất là tức giận. Nàng không thèm xin Trương Lãng đồng ý, cầm Mai Hoa thương đâm ra trợ trận. Bởi vì Tào quân thấy đối phương ra trận là một nữ tướng nên không xuất chiến. Triệu Vũ chặn Tào Hồng, giằng co một chỗ.
Tào Tháo kinh ngạc, không ngờ đối phương có mãnh tướng như mây. Cao Thuận, Điển Vi còn chưa xuất chiến, đại tướng dưới tay mình không còn lại mấ ngườiy. Lại thấy Tào Nhân đã ở thế bại, mà Tào Hồng đấu với Triệu Vũ không chiếm ưu thế bao nhiêu, y vội vã lệnh cho Lý Điển, Nhạc Tiến ra ngựa hỗ trợ. Ai dè nửa đường bị Điển Vi chặn, hai người đấu với nhau, không chiếm ưu thế được.
Tào Tháo chảy mồ hôi lạnh, vội vàng ra lệnh tay trống đánh vang hơn, lại ra lệnh cho Mao Giới, Lữ Kiền mỗi người lĩnh ba ngàn binh xung phong lên. Trương Lãng thấy vậy ra lệnh phóng pháo hiệu, hai cánh một vạn nỗ binh chỉnh tề xông ra. Vạn nỗ cùng bắn, trung quân cung tiễn thủ cũng ùa lên bắn loạn. Tào quân sao mà chắn được chứ? Binh sĩ xông lên lập tức ngã xuống một mảnh, vội vàng lùi về sau. Làm sao Trương Lãng bỏ qua cơ hội tốt như vậy được? Hắn xua đại quân xung phong. Binh Từ Châu bây giờ trải qua Trương Liêu, Triệu Vân nghiêm khắc huấn luyện đã biểu hiện ra chiến lực cường đại, ai cũng kiêu dũng lạ thường, dốc sức tiến lên. Yến Minh, Hàn Cử huấn luyện Bộ hạ Hắc Ưng Vệ thì càng là một giết mười, dũng mãnh không thể đỡ. Tào quân binh bại như núi lở, Tào Tháo cầm thanh công bảo kiếm quát to, kẻ đào binh lập tức giết ngay tại chỗ. Các binh tướng nghe vậy thì ra sức liều chết mới miễn cưỡng chặn lại binh Từ Châu, đại bại quay về.
Tào Tháo thấy trong quân Trương Lãng lao ra một đại tướng, mặc thanh đồng chiến giáp, áo choàng xanh lam, cầm trong tay điểm cương thương, lưng cắm đoản kích, ngồi trên ngựa vàng gầm gừ, khí thế cuồng dã, lòng thầm kinh ngạc.
Thái Sử Từ vỗ ngựa chạy hướng Hạ Hầu Đôn, tức giận vô cùng quát:
- Ngươi tựa như đồ tể giết heo, sao dám huênh hoang trên chiến trường, coi ta giết ngươi đây!
Hạ Hầu Đôn rất là tức giận, mình tung hoành sa trường mấy năm, chưa từng nghe lời như vậy.
Gã cầm thương vọt hướng Thái Sử Từ, to giọng nói:
- Người đến là ai? Dưới thương của Hạ Hầu Đôn ta không chém tướng vô danh!
Thái Sử Từ nhếch môi cười nhạt, nói:
- Ta chính là Đông Lai Hoàng Huyện, Thái Sử Từ!
Vừa dứt lời gã giục ngựa lao lên, trường thương đâm ra như rắn phun lưỡi, không có xảo chiêu, dựa vào là tốc độ và sức mạnh. Hạ Hầu Đôn thầm giật mình, biết mình đã gặp phải một người trời sinh có thần lực. Trường thương đổi từ trái sang phải, nghiêng người đá.
Hai người ngựa lướt qua nhau đã biến hóa ba, bốn chiêu, đến đi nhanh nhẹn, biến hóa không dấu vết, đúng là bậc cao thủ đọ tài.
Thái Sử Từ cũng biết đối thủ cường đại, vô cùng hưng phấn. Từ khi mình xuất đạo chưa gặp địch thủ, hôm nay đã đạt được tâm nguyện rồi. Gã vội lấy ra tuyệt chiêu, thương pháp từ ban đầu đánh thẳng đến bây giờ bóng thương nổi lên bốn phía, khá là tinh diệu, thế mạnh lực trầm, thêm vào trời sinh lực cánh tay mạnh, điểm cương thương rít gào xé gió nhanh nhẹn như rắn.
Hạ Hầu Đôn cũng không tỏ ra yếu thế, trường thương trong tay như mãnh hổ xuống núi, rất là bá khí, dốc sức cường công, liên miên bất tận như nước Trường Giang, từng chiêu liên hoàn, đối phương sơ xảy một chút thôi là vạn kiếp bất phục.
Hai bên giục ngựa lướt qua nhanh đấu năm mươi hiệp không phân thắng bại.
Hạ Hầu Uyên, đệ đệ của Hạ Hầu Đôn không kiềm được nữa, cầm đao ra định giáp công Thái Sử Từ.
Trương Liêu thấy vậy, cầm Nguyệt Nha kích giục ngựa lao ra chặn đường Hạ Hầu Uyên, quát to nói:
- Đừng hòng lấy nhiều khi ít, để Văn Viễn này thử sức với ngươi!
Hạ Hầu Uyên không đáp lời, trường đao chém nhanh.
Trương Liêu quát to:
- Tới vừa lúc!
Cả người gồng lên, Nguyệt Nha kích đón đánh. Hai binh khí phát ra tiếng va chạm giòn vang, hỏa hoa bắn bốn phía. Hai người thoáng chốc giằng co lực cánh tay không chia trên dưới.
Nguyệt Nha kích của Trương Liêu là thần binh khó được, sợi tóc xẹt qua liền đứt. Đoạn Hồn đại đao của Hạ Hầu Uyên cũng không bình thường. Hai người ngươi đến ta đi, đặc sắc không thua gì trận của Thái Sử Từ và Hạ Hầu Đôn.
Trong trận bốn người chia thành hai đôi. Giết khó phân thắng bại.
Trương Lãng thấy bốn người trong chốc lát không chia thắng bại, trầm giọng nói với Tàng Bá đứng ngồi không yên:
- Tuyên Cao, ngươi đi khiêu chiến.
Tàng Bá vốn là hạng người háo thắng, lúc Thái Sử Từ ra trận thì tay đã ngứa rồi, nhưng Trương Lãng không có ý sai bảo mình. Lúc này nghe hắn nói vậy thì gã mừng lắm, tay nắm Tử Long đao vọt ra.
Đại tướng dưới tay Tào Tháo là Vu Cấm thấy trong quân Từ Châu lao ra một vị đại tướng diện mạo khôi ngô kiên nghị, mặc huyền giáp xanh, tay cầm đao tím thì nổi chiến ý, giục ngựa giết ra, đấu với Tàng Bá.
Tào Tháo thấy vậy thì thầm chấn kinh. Dưới tay Trương Lãng từ khi nào có nhiều mãnh tướng đến thế? Lòng y thầm buồn bực, lại lệnh cho Tào Nhân ra trận.
Từ khi bắt đầu chiến đấu đến nay Triệu Vân không thèm để ý gì hết, dùng từ ngữ của thế kỷ hai mươi mốt thì chính là rất oách, Trương Lãng còn phải thầm khâm phục. Lúc này được Trương Lãng gật đầu đồng ý, Triệu Vân cầm ngân thương xuất chiến cùng Tào Nhân.
Tào Nhân mặt râu ria xồm xoàm, khuôn mặt hung tợn. Gã thấy trong quân Từ Châu đi ra một tiểu sinh mặt trắng, toàn thân màu bạc, thương trắng, ngựa trắng, chỉ có tóc là không trắng.
Gã kiềm không được cười dài châm chọc nói:
- Đâu ra thằng con nít còn chưa cai sữa, cũng dám ra trận, không lẽ Từ Châu không có người để dùng rồi sao?
Triệu Vân không đáp lời mà giục bạch mã xông lên. Trương Lãng nghe thế thì thầm cười, hay cho Tào Nhân, đây chẳng phải là tự tìm đường chết?
Hai người giục ngựa sát qua nhau. Triệu Vân Bạch Vân thương nhanh như tia chớp, góc độ, tốc độ khiến người khó tưởng tượng ập đến. Chỉ chớp mắt đã cách mặt gã chưa đến ba tấc, Tào Nhân kinh ngạc vô cùng. May là gã phản ứng rất nhanh, chật vật tránh đi. Người chuyên nghiệp chỉ cần duỗi tay liền hiểu thấu hết tất cả. Tào Nhân biết mình đụng phải đối thủ mạnh nhất từ khi chào đời tới nay. Tuy lòng giận dữ nhưng gã vững vàng vung lên đại đao, dốc hết sức đấu với Triệu Vân. Chỉ là đấu chưa đến năm mươi hiệp thì cánh tay Tào Nhân tê dại, không còn sức chống đỡ, đao pháp rối loạn, lòng kinh sợ vô cùng.
Tào Hồng ở trong trận cũng nhìn ra Tào Nhân khó địch lại, vội vàng giục ngựa hỗ trợ.
Triệu Vũ xinh xắn đáng yêu thấy có hai người định bao vây ca ca của mình, rất là tức giận. Nàng không thèm xin Trương Lãng đồng ý, cầm Mai Hoa thương đâm ra trợ trận. Bởi vì Tào quân thấy đối phương ra trận là một nữ tướng nên không xuất chiến. Triệu Vũ chặn Tào Hồng, giằng co một chỗ.
Tào Tháo kinh ngạc, không ngờ đối phương có mãnh tướng như mây. Cao Thuận, Điển Vi còn chưa xuất chiến, đại tướng dưới tay mình không còn lại mấ ngườiy. Lại thấy Tào Nhân đã ở thế bại, mà Tào Hồng đấu với Triệu Vũ không chiếm ưu thế bao nhiêu, y vội vã lệnh cho Lý Điển, Nhạc Tiến ra ngựa hỗ trợ. Ai dè nửa đường bị Điển Vi chặn, hai người đấu với nhau, không chiếm ưu thế được.
Tào Tháo chảy mồ hôi lạnh, vội vàng ra lệnh tay trống đánh vang hơn, lại ra lệnh cho Mao Giới, Lữ Kiền mỗi người lĩnh ba ngàn binh xung phong lên. Trương Lãng thấy vậy ra lệnh phóng pháo hiệu, hai cánh một vạn nỗ binh chỉnh tề xông ra. Vạn nỗ cùng bắn, trung quân cung tiễn thủ cũng ùa lên bắn loạn. Tào quân sao mà chắn được chứ? Binh sĩ xông lên lập tức ngã xuống một mảnh, vội vàng lùi về sau. Làm sao Trương Lãng bỏ qua cơ hội tốt như vậy được? Hắn xua đại quân xung phong. Binh Từ Châu bây giờ trải qua Trương Liêu, Triệu Vân nghiêm khắc huấn luyện đã biểu hiện ra chiến lực cường đại, ai cũng kiêu dũng lạ thường, dốc sức tiến lên. Yến Minh, Hàn Cử huấn luyện Bộ hạ Hắc Ưng Vệ thì càng là một giết mười, dũng mãnh không thể đỡ. Tào quân binh bại như núi lở, Tào Tháo cầm thanh công bảo kiếm quát to, kẻ đào binh lập tức giết ngay tại chỗ. Các binh tướng nghe vậy thì ra sức liều chết mới miễn cưỡng chặn lại binh Từ Châu, đại bại quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.