Quyển 5 - Chương 13: Mạt Lăng đại hỉ(thượng)
Dục Hỏa Trọng Sinh
16/04/2013
Thành Mạt Lăng chìm vào trong niềm vui sung sướng, thành Mạt Lăng trong hai năm qua vô cùng phồn vinh hưng thịnh trông thấy, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, cái này đương nhiên có liên quan tới ánh mắt không tầm thường chút nào của người thanh niên trẻ này. Bởi vậy, dân chúng tuyệt nhiên không hề keo kiệt, những tiếng vô tay và ca ngợi đều giành tặng cho hắn.
Lộ trình vốn dĩ chỉ cần một canh giờ, lại phải dùng tới cả một buổi trưa, có thể thấy được tốc độ đi rất chậm. Điều này có quan hệ rất lớn tới sự phát triển của thành Mạt Lăng trong hai năm qua, nhưng sự nhiệt tình của dân chúng chính là đầu sỏ.
Mà ngay cả lúc trước đề ra cái ý kiến này Quách gia cũng không ngờ Trương Lãng lại được lòng của bách tính thành Mạt Lăng như vậy, có được sự kính yêu của dân chúng, cái này được gọi là giành được tấm lòng trong thiên hạ. Nếu như dân chúng Giang Nam cũng đều ủng hộ Trương Lãng như vậy thì lo gì thiên hạ bất bình.
Hào khí nhiệt liệt lan truyền trong mỗi người, Trương Lãng không nhịn nổi tâm tình đang sùng sôi lên bèn nói với thủ hạ sắp xếp tiệc chè chén say sưa ba ngày trong thành Mạt Lăng, quan phủ tiến hành các tiết mục giải trí, dành ra một lượng tiền bạc lớn để hy vọng dân chúng Mạt Lăng đều có thể vào trong đó quân dân cùng vui vẻ.
Quả nhiên chủ ý của Trương Lãng đã giành được sự ủng hộ của mọi người. Thành Mạt Lăng phát ra một chút tiền bạc nhưng nếu như có thể dành được lòng tin hơn của dân chúng, hơn nữa quân dân tương hòa, cái được sẽ hơn nhiều so với cái mất đi.
Trời đã gần hoàng hôn, khó khăn lắm mới kết thúc được cuộc du hành trong mênh mông này.
Ý ban đầu của Trương Lãng muốn trở về quý phủ trước, đi gặp nàng Văn Cơ và Điêu Thuyền, nhưng đám thuộc hạ lại không thấy tình đạt lí, càng muốn lưu lại ấn tượng trong lòng Trương Lãng nên cử hành một bữa yến tiệc tiếp đón long trọng.
Trương Lãng bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.
Yến tiệc hào khí vô cùng nhiệt liệt đã tiến hành được một nửa, Trương Lãng bảy tám phần say rồi chịu không nổi nỗi tương tư, bèn cáo từ trước tiên.
Chúng quan văn võ lúc này từng người một uống đến đỏ hồng lên, ngã trái ngã phải từng đám, chỉ có Yến Minh, Điều Vi và một số võ tướng khác vẫn còn ngươi một chén ta một chén, thấy Dương Dung đỡ Trương Lãng, mỗi người đều nở một nụ cười sâu sắc.
Ra khỏi phủ quận Mạt Lăng, đêm đã khuya, trời đầy sao.
Một làn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua, mùi rượu của Trương Lãng cũng tỉnh ra không ít, đầu cũng tỉnh táo nhiều.
Nhìn Dương Dung xinh đẹp trong lồng ngực, trong lòng vui vẻ nói:
- Bảo bối, chúng ta về nhà đi.
- Ừ.
Dương Dung nhu mỳ nhìn Trương Lãng áng mắt giống như làm tan chảy cõi lòng hắn khẽ khàng lên tiếng.
Hàn Cử đã dẫn một đoàn binh mã chờ ngoài cửa từ lâu, thấy Trương Lãng cùng Dương Dung đi ra, lập tức cung kính đưa hai người lên xe.
Trên xe, Trương Lãng vội vã hỏi:
- Dung nhi, từ sau khi thất lạc ở Lạc Thủy, nàng vẫn tốt chứ?
Dương Dung thấy trong câu nói của Trương Lãng những yêu thương quan tâm vô hạn, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng nghĩ tới tình cảnh ấy tim lại đập nhanh một hồi:
- Phu quân biết không, khi đó nhìn người rơi xuống nước, Dung nhi đau lòng tan nát, nếu như không phải trong lòng vẫn luôn tin tưởng chắc chắn người sẽ sống sót, nếu như không có sự chăm sóc của Tiểu Vũ thiếp đã sớm không còn muốn sống nữa.
Trương Lãng trong lòng kích động không ngừng, trên mặt lại vờ giận dỗi nói:
- Nha đầu ngốc, sao lại không tin phu quân như thế.
Dương Dung không thèm để ý, hạnh phúc dựa vào trong ngực Trương Lãng, nhắm mắt khẽ nói:
- Dung nhi biết nhất định người sẽ trở về, cho nên mới kiên cường sống. Nếu như không có người, cuộc sống của ta cũng không còn ý nghĩa.
Trương Lãng hít một hơi thật dài, cảm động không nói lên lời trước sự si tình của Dương Dung, chỉ biết vuốt ve mái tóc dài của nàng. Một lúc sau mới hỏi:
- Văn Cơ bọn họ vẫn khỏe chứ?
Dương Dung vốn đang vui vẻ, nghe thấy lời của Trương Lãng, sắc mặt có chút lo lắng nói:
- Phu quân, thiếp nói với chàng một chuyện chàng đừng buồn nhé.
Trương Lãng sợ hãi kêu lên một tiếng, mồ hồi tứa ra, trong lòng hốt hoảng nói:
- Xảy ra chuyện gì rồi? Văn Cơ các nàng ấy làm sao rồi?
Dương Dung cảm nhận thấy tâm trạng vô cùng lo lắng của Trương Lãng, vội an ủi:
- Phu quân không nên kích động, không xấu như những gì chàng tưởng tượng đây, Văn Cơ chỉ vì quá thương nhớ người cho nên sinh bệnh. Người cũng biết, tương tư như cắt từng khúc ruột. ngay cả thiếp cũng không có cách nào.
Nói đến đây Dương Dung cười phá lên nói:
- Thế này thì tốt rồi, chỉ cần chàng trở về là liều thuốc tốt nhất, cô ấy sẽ khỏe lại rất nhanh thôi.
Thế này phải rồi, Trương Lãng nghe Văn Cơ sinh bệnh nặng, tim đau đến chết, ngoại trừ Dương Dung bên cạnh, Trương Lãng thương nhất là Thái Diễm. Nhớ tới nàng vừa tri thức vừa hiểu lễ nghĩa, nét đẹp nội tâm lẫn bên ngoài, chỉ tức không lập tức trở về quý phủ, vừa nghĩ tới giai nhân, chỉ biết thúc cho ngựa chạy nhanh hơn.
Rất nhanh đã trở về phủ.
Quan môn vẫn còn mở vửa,*** hiện ra tươi sáng, hiển nhiên đang còn đợi Trương Lãng trở về.
Lúc này Thái Văn Cơ ngồi trên giường tâm thần bất định không ngừng, hướng con mắt nhìn ra phía cửa.
Trên giường còn có hai vị đại mỹ nữ Điêu Thuyền và Mi Hoàn.
Xem ra các nàng sau khi biết tin tức vẫn cố ý ở phòng Văn Cơ chờ đợi người trong lòng trở về.
Nếu như Trương Lãng chứng kiến cảnh này nhất định sẽ đau lòng muốn chết.
Thái Văn Cơ sau một thời gian bệnh nặng, người gầy như hoa cúc. Ánh mắt vô biên, yếu ớt, đôi má trắng bệch, không còn nét đỏ tươi yêu kiều của ngày đó, lúc này đang nằm trên giường, ai nhìn thấy cũng thương xót.
Còn Điêu Thuyền và Mi Hoàn cũng không khá hơn là bao nhiêu, ai nấy cũng đều tiều tụy đi nhiều. Ba người không một ai nói chuyện, nhưng biểu lộ cũng giống nhau, bất an vô cùng, chờ mong Trương Lãng trở vờ.
Ngay khi ba đại mỹ nữ chau mày, có một nha đầu xinh đẹp chạy không kịp thở vào, vừa tung tăng vui vẻ như một con chim sẻ nói:
- Ba vị phu nhân, tin tốt, tin tốt vô cùng, lão gia đã trở về rồi.
Nha đầu báo tin là Hàn Sương, nhìn cũng thấy cô ta cũng rất vui vẻ.
- Hả
Ba người cùng đồng thanh hô lên một tiếng, vui mừng hoan hỷ.
Việc đầu tiên Điêu Thuyền nghĩ đến là đi trang điểm và thay trang phục, hồn nhiên quên mất rằng từ khi biết tin Trương Lãng trở về, nàng đã mặc trước từ mấy canh giờ. Còn Mỵ Hoàn lôi tay Hàn Sương, hỏi này hỏi nọ, lại không ngờ hỏi gì cũng không biết, chỉ biết đập mạnh Kim Liên. Thái Văn Cơ không biết khí lực từ đây, thoáng một phát đã rời khỏi hương sập thảng chừng đã không rời ba tháng, hoàn toàn không có chút gì bệnh tình cả.
Tóm lại ai nấy đều kích động vô cùng.
Lộ trình vốn dĩ chỉ cần một canh giờ, lại phải dùng tới cả một buổi trưa, có thể thấy được tốc độ đi rất chậm. Điều này có quan hệ rất lớn tới sự phát triển của thành Mạt Lăng trong hai năm qua, nhưng sự nhiệt tình của dân chúng chính là đầu sỏ.
Mà ngay cả lúc trước đề ra cái ý kiến này Quách gia cũng không ngờ Trương Lãng lại được lòng của bách tính thành Mạt Lăng như vậy, có được sự kính yêu của dân chúng, cái này được gọi là giành được tấm lòng trong thiên hạ. Nếu như dân chúng Giang Nam cũng đều ủng hộ Trương Lãng như vậy thì lo gì thiên hạ bất bình.
Hào khí nhiệt liệt lan truyền trong mỗi người, Trương Lãng không nhịn nổi tâm tình đang sùng sôi lên bèn nói với thủ hạ sắp xếp tiệc chè chén say sưa ba ngày trong thành Mạt Lăng, quan phủ tiến hành các tiết mục giải trí, dành ra một lượng tiền bạc lớn để hy vọng dân chúng Mạt Lăng đều có thể vào trong đó quân dân cùng vui vẻ.
Quả nhiên chủ ý của Trương Lãng đã giành được sự ủng hộ của mọi người. Thành Mạt Lăng phát ra một chút tiền bạc nhưng nếu như có thể dành được lòng tin hơn của dân chúng, hơn nữa quân dân tương hòa, cái được sẽ hơn nhiều so với cái mất đi.
Trời đã gần hoàng hôn, khó khăn lắm mới kết thúc được cuộc du hành trong mênh mông này.
Ý ban đầu của Trương Lãng muốn trở về quý phủ trước, đi gặp nàng Văn Cơ và Điêu Thuyền, nhưng đám thuộc hạ lại không thấy tình đạt lí, càng muốn lưu lại ấn tượng trong lòng Trương Lãng nên cử hành một bữa yến tiệc tiếp đón long trọng.
Trương Lãng bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.
Yến tiệc hào khí vô cùng nhiệt liệt đã tiến hành được một nửa, Trương Lãng bảy tám phần say rồi chịu không nổi nỗi tương tư, bèn cáo từ trước tiên.
Chúng quan văn võ lúc này từng người một uống đến đỏ hồng lên, ngã trái ngã phải từng đám, chỉ có Yến Minh, Điều Vi và một số võ tướng khác vẫn còn ngươi một chén ta một chén, thấy Dương Dung đỡ Trương Lãng, mỗi người đều nở một nụ cười sâu sắc.
Ra khỏi phủ quận Mạt Lăng, đêm đã khuya, trời đầy sao.
Một làn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua, mùi rượu của Trương Lãng cũng tỉnh ra không ít, đầu cũng tỉnh táo nhiều.
Nhìn Dương Dung xinh đẹp trong lồng ngực, trong lòng vui vẻ nói:
- Bảo bối, chúng ta về nhà đi.
- Ừ.
Dương Dung nhu mỳ nhìn Trương Lãng áng mắt giống như làm tan chảy cõi lòng hắn khẽ khàng lên tiếng.
Hàn Cử đã dẫn một đoàn binh mã chờ ngoài cửa từ lâu, thấy Trương Lãng cùng Dương Dung đi ra, lập tức cung kính đưa hai người lên xe.
Trên xe, Trương Lãng vội vã hỏi:
- Dung nhi, từ sau khi thất lạc ở Lạc Thủy, nàng vẫn tốt chứ?
Dương Dung thấy trong câu nói của Trương Lãng những yêu thương quan tâm vô hạn, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng nghĩ tới tình cảnh ấy tim lại đập nhanh một hồi:
- Phu quân biết không, khi đó nhìn người rơi xuống nước, Dung nhi đau lòng tan nát, nếu như không phải trong lòng vẫn luôn tin tưởng chắc chắn người sẽ sống sót, nếu như không có sự chăm sóc của Tiểu Vũ thiếp đã sớm không còn muốn sống nữa.
Trương Lãng trong lòng kích động không ngừng, trên mặt lại vờ giận dỗi nói:
- Nha đầu ngốc, sao lại không tin phu quân như thế.
Dương Dung không thèm để ý, hạnh phúc dựa vào trong ngực Trương Lãng, nhắm mắt khẽ nói:
- Dung nhi biết nhất định người sẽ trở về, cho nên mới kiên cường sống. Nếu như không có người, cuộc sống của ta cũng không còn ý nghĩa.
Trương Lãng hít một hơi thật dài, cảm động không nói lên lời trước sự si tình của Dương Dung, chỉ biết vuốt ve mái tóc dài của nàng. Một lúc sau mới hỏi:
- Văn Cơ bọn họ vẫn khỏe chứ?
Dương Dung vốn đang vui vẻ, nghe thấy lời của Trương Lãng, sắc mặt có chút lo lắng nói:
- Phu quân, thiếp nói với chàng một chuyện chàng đừng buồn nhé.
Trương Lãng sợ hãi kêu lên một tiếng, mồ hồi tứa ra, trong lòng hốt hoảng nói:
- Xảy ra chuyện gì rồi? Văn Cơ các nàng ấy làm sao rồi?
Dương Dung cảm nhận thấy tâm trạng vô cùng lo lắng của Trương Lãng, vội an ủi:
- Phu quân không nên kích động, không xấu như những gì chàng tưởng tượng đây, Văn Cơ chỉ vì quá thương nhớ người cho nên sinh bệnh. Người cũng biết, tương tư như cắt từng khúc ruột. ngay cả thiếp cũng không có cách nào.
Nói đến đây Dương Dung cười phá lên nói:
- Thế này thì tốt rồi, chỉ cần chàng trở về là liều thuốc tốt nhất, cô ấy sẽ khỏe lại rất nhanh thôi.
Thế này phải rồi, Trương Lãng nghe Văn Cơ sinh bệnh nặng, tim đau đến chết, ngoại trừ Dương Dung bên cạnh, Trương Lãng thương nhất là Thái Diễm. Nhớ tới nàng vừa tri thức vừa hiểu lễ nghĩa, nét đẹp nội tâm lẫn bên ngoài, chỉ tức không lập tức trở về quý phủ, vừa nghĩ tới giai nhân, chỉ biết thúc cho ngựa chạy nhanh hơn.
Rất nhanh đã trở về phủ.
Quan môn vẫn còn mở vửa,*** hiện ra tươi sáng, hiển nhiên đang còn đợi Trương Lãng trở về.
Lúc này Thái Văn Cơ ngồi trên giường tâm thần bất định không ngừng, hướng con mắt nhìn ra phía cửa.
Trên giường còn có hai vị đại mỹ nữ Điêu Thuyền và Mi Hoàn.
Xem ra các nàng sau khi biết tin tức vẫn cố ý ở phòng Văn Cơ chờ đợi người trong lòng trở về.
Nếu như Trương Lãng chứng kiến cảnh này nhất định sẽ đau lòng muốn chết.
Thái Văn Cơ sau một thời gian bệnh nặng, người gầy như hoa cúc. Ánh mắt vô biên, yếu ớt, đôi má trắng bệch, không còn nét đỏ tươi yêu kiều của ngày đó, lúc này đang nằm trên giường, ai nhìn thấy cũng thương xót.
Còn Điêu Thuyền và Mi Hoàn cũng không khá hơn là bao nhiêu, ai nấy cũng đều tiều tụy đi nhiều. Ba người không một ai nói chuyện, nhưng biểu lộ cũng giống nhau, bất an vô cùng, chờ mong Trương Lãng trở vờ.
Ngay khi ba đại mỹ nữ chau mày, có một nha đầu xinh đẹp chạy không kịp thở vào, vừa tung tăng vui vẻ như một con chim sẻ nói:
- Ba vị phu nhân, tin tốt, tin tốt vô cùng, lão gia đã trở về rồi.
Nha đầu báo tin là Hàn Sương, nhìn cũng thấy cô ta cũng rất vui vẻ.
- Hả
Ba người cùng đồng thanh hô lên một tiếng, vui mừng hoan hỷ.
Việc đầu tiên Điêu Thuyền nghĩ đến là đi trang điểm và thay trang phục, hồn nhiên quên mất rằng từ khi biết tin Trương Lãng trở về, nàng đã mặc trước từ mấy canh giờ. Còn Mỵ Hoàn lôi tay Hàn Sương, hỏi này hỏi nọ, lại không ngờ hỏi gì cũng không biết, chỉ biết đập mạnh Kim Liên. Thái Văn Cơ không biết khí lực từ đây, thoáng một phát đã rời khỏi hương sập thảng chừng đã không rời ba tháng, hoàn toàn không có chút gì bệnh tình cả.
Tóm lại ai nấy đều kích động vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.