Quyển 3 - Chương 44: Nhớ nhà.
Dục Hỏa Trọng Sinh
16/04/2013
Trương Lãng kích động cầm chặt bàn tay trắng ngọc của Dương Dung mà nói:
- Đêm nay nhất định cần phải tận lễ với Dung nhi.
Dương Dung không ngờ Trương Lãng mới đứng đắn được vài phút lại đùa nghịch nàng vừa thẹn vừa buồn cười, thần sắc ôn nhu lúc nãy đã không cánh mà bay, thấp giọng nói:
- Hừ, chàng đúng là sắc lang, Vũ nhi vẫn còn ở gần đây chàng nói lung tung không chừng sẽ dạy xấu nàng.
Trương Lãng lúc này mới phát hiện ra ở cạnh mình còn có một tiểu thái muội, tuy nhiên hắn cũng không để trong lòng cứ làm theo ý mình người khác thấy thì thế nào, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Triệu Vũ dưới ánh sao ửng đỏ cả khuôn mặt, nhìn về phía Dương Dung và Trương Lãng biểu lộ kỳ quái.
Hắn nhịn không được mà trêu đùa:
- Vũ gia nghe gì mà nhập thần vậy, tiểu hài tử không lo học cho giỏi mà nghe lén chuyện của người khác.
Dương Dung cười cười rõ ràng miệng của hắn không che lại còn mắng người khác nghe lén, nàng tức giận nói:
- Chàng thật là vô lại, đúng là không có biên pháp.
Triệu Vũ thì cong miệng lên lộ vẻ mất hứng:
- Ai là hài tử, người ta đã 17 tuổi rồi.
Trương Lãng thất thanh nói:
- Ra là thế Vũ nhi đã trưởng thành 17 tuổi rồi, đã trở thành mỹ nhân lập gia đình được rồi.
Triệu Vũ nghe xong thì trên mặt lộ vẻ vui thích hoàn toàn không để ý tới ánh mắt giảo hoạt của Trương Lãng tự hào nói:
- Đó là chuyện đương nhiên.
Trương Lãng cười thầm:
- Hóa ra là có tư xuân rồi khó trách được.
- Huynh nói gì?
Triệu Vũ xấu hổ mặt đỏ thẫm, bàn tay đánh về phía Trương Lãng, ghét hắn ngang ngược không nói đạo lý
Trương Lãng nhanh tay lẹ mắt nắm lấy bàn tay của Triệu Vũ mà cười hì hì nói:
- Nghe nói nữ hài tử lúc tư xuân vô cùng buồn bực trong người động cái là đánh người, xem ra Vũ nhi nhà ta thực sự có chuyện này rồi, thật là thô lỗ không có phong độ của một thục nữ, về sau nhất định phải tìm cách áp chế muội.
Triệu Vũ nghe Trương Lãng nói lời này thì không những không xấu hổ mà còn hung hăng, dùng sức giãy dụa khỏi hổ trảo của Trương Lãng, hai tay túm lấy một đám cỏ trên mặt đất mà đánh ra, sau đó nói:
- Lãng ca ca huynh thật ghê gớm, Triệu Vũ muội không để ý tới huynh nữa.
Nàng nói tới đây không thèm nói nữa.
Dương Dung hứng thú nhìn hai người đùa giỡn lẳng lặng ở bên cạnh xem tình hình thế nào.
Nửa ngày sau Trương Lãng chợt nhớ ra điều gì đó liền nhìn về phía tinh không đôi mắt hiện ra vẻ suy nghĩ.
Lúc này quần tinh sáng chói, ở phía xa xa núi non trùng điệp bên cạnh thì nước sông cuồn cuộn bầu trời trở nên yên tĩnh.
Triệu Vũ đỏ mặt lui xuống, phương tâm kỳ quái, nàng khó hiểu hỏi:
- Lãng ca huynh đang suy nghĩ gì đó?
Trương Lãng không yên lòng lắc đầu mà nói:
- Không nghĩ gì cả
Hai mắt của hắn nhìn về phía tinh không ngẩn người.
Dương Dung ở bên cạnh hiểu được ôm lấy Trương Lãng mùi thơm xộc vào mũi rồi nói:
- Lão công không nên nghĩ quá nhiều, bá phụ bá mẫu bọn họ đều kiên cường, còn nữa ca ca cũng rất hiếu thuận sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.
Trương Lãng vươn tay ôm Dương Dung vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài của nàng, kìm không được ngửi mùi thêm trên người nàng mê ly mà nói:
- Bình thường ta chưa từng biết cái gì gọi là hiếu thuận, chỉ để ý đến việc mình sống phóng túng vui vẻ, hôm nay cách xa bọn họ từng chuyện từng chuyện hiện lại trong đầu, thật là nhớ nhưng.
Dương Dung động tình ôm chặt lấy Trương Lãng không nói một câu trong lòng nhớ lại thời đại trước kia của mình và hắn.
- Không biết chúng ta còn có thể quay trở lại thăm bọn họ không.
Trương Lãng bỗng nhiên phát sinh ý muốn sau đó ảo não mà nói.
Nếu như đem Thái Diễm Mi Hoàn và đôi tỷ muội song sinh trở lại thời hiện địa thì không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì, Trương Lãng ngẫm lại thì còn có chờ mong.
Dương Dung không biết phải đáp lời thế nào đành an ủi:
- Lão công chàng ở đây lập nên một phen sự nghiệp còn không phải là báo đáp bọn họ tốt nhất sao?
Trương Lãng cười cười thần sắc không còn tịch mịch như trước mà hào hứng nói:
- Chuyện này làm sao có thể dễ dàng như nàng nói được Giang Đông môn phiệt mọc lên san sát, muốn ổn định nơi này cũng phải tốn một khoảng thời gian, mà lúc này Tào Tháo Viên Thiệu Lưu Bị ở các nơi mỗi người đều có tâm kế ánh mắt lâu dài cho dù chúng ta muốn đánh hạ Giang Đông thì ít nhất cũng phải có kinh tế mười năm, quân sự phát triển bù được yếu thế của Giang Nam rồi mới có thể tiến lên bắc hạ Trung Nguyên.
Đôi mắt của Dương Dung xoay chuyển nàng cười nói:
- Cái này có gì khó, Tào Tháo không phải bắt thiên tử làm bù nhìn sao, lão công đi trước một bước, đến lúc đó cũng bắt thiên tử làm bù nhìn khi đó không phải cái gì cũng dễ dàng sao?
Nói xong nàng yêu kiều cười rộ lên.
Trương Lãng chấn động tâm thần đây đúng là biện pháp tốt, cần phải bàn với đám người Quách Gia.
Sau đó hắn nhìn về phía Triệu Vũ đang nhàm chán mà nói:
- Vũ nhi chuyện tối hôm nay muội không được để lộ ra ngoài nếu không sau này ta không để ý tới muội nữa.
Triệu Vũ mơ mơ màng màng không hiểu, nhưng cũng gật đầu.
Trương Lãng lúc này nói với Dương Dung:
- Sắc trời đã không còn sớm rồi chúng ta đi nghỉ thôi.
Nói xong hắn cười hắc hắc không ngừng cố tình nhấn mạnh hai chữ đi nghỉ.
Quả nhiên Trương Lãng biết ý của Trương Lãng khuôn mặt ửng hồng giống như là uống say.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng tuy tỏ vẻ phản kháng nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu đi theo Trương Lãng về phủ.
Chuyện này Triệu Vũ đã hiểu cho nên nàng cũng đỏ bừng cả mặt, cúi đầu đi theo.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, thanh âm ở quân trại Ngưu Chử đã vang lên đó là thanh âm tụ hợp, binh sĩ bắt đầu luyện tập buổi sáng rồi.
Trương Lãng từ từ mở hai mắt ra, hắn chỉ cảm thấy trước ngực nặng nền, đặt trên đó là bàn tay trắng của Dương Dung, mà lúc này bàn tay của hắn cũng đặt lên bộ ngực mềm mại của nàng.
Dương Dung yêu kiều kêu lên hai tiếng, đôi mắt phượng mở ra, khẽ quấn quanh người Trương Lãng,.
Rời giường Trương Lãng cảm thấy trời đã muốn sáng rồi sau đó hắn mới không cam tâm mà thay quần áo.
Nhìn thấy Dương Dung giống như là tiểu hài tử vậy, hắn không tự chủ được cảm thấy vui vẻ thoải mái, ôn nhu hôn lên bờ môi của nàng lúc này mới thỏa mãn mà thay quần áo.
Đại quân ở Ngưu Chử nghỉ ngơi hồ phục mấy ngày, sau đó bổ sung lương thảo, lúc này đã tiến vào mùa hè, thời tiết ở đây dần trở nên nóng bức.
Thái Sử Từ từ sau khi lập nhiều chiến công tung hoành sa trường ở trong quân đã có uy vọng khá cao, Trương Lãng để hắn làm chủ tướng cho Trần Vũ làm phó tướng, lãnh binh hai vạn tấn công Kính huyện lại để Tưởng Khâm Chu Thái lãnh binh một vạn liên hợp với Lịch Dương Từ Thứ cùng xuất binh tới Mạt Lăng, hắn thì lãnh Ngưu Chử binh cùng phối hợp với thủy binh của Tưởng Khâm Chu Thái qua sông Tần Hoài áp chế đại quân Lưu Diêu để cho hắn không thể trợ giúp Mạt Lăng.
- Đêm nay nhất định cần phải tận lễ với Dung nhi.
Dương Dung không ngờ Trương Lãng mới đứng đắn được vài phút lại đùa nghịch nàng vừa thẹn vừa buồn cười, thần sắc ôn nhu lúc nãy đã không cánh mà bay, thấp giọng nói:
- Hừ, chàng đúng là sắc lang, Vũ nhi vẫn còn ở gần đây chàng nói lung tung không chừng sẽ dạy xấu nàng.
Trương Lãng lúc này mới phát hiện ra ở cạnh mình còn có một tiểu thái muội, tuy nhiên hắn cũng không để trong lòng cứ làm theo ý mình người khác thấy thì thế nào, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Triệu Vũ dưới ánh sao ửng đỏ cả khuôn mặt, nhìn về phía Dương Dung và Trương Lãng biểu lộ kỳ quái.
Hắn nhịn không được mà trêu đùa:
- Vũ gia nghe gì mà nhập thần vậy, tiểu hài tử không lo học cho giỏi mà nghe lén chuyện của người khác.
Dương Dung cười cười rõ ràng miệng của hắn không che lại còn mắng người khác nghe lén, nàng tức giận nói:
- Chàng thật là vô lại, đúng là không có biên pháp.
Triệu Vũ thì cong miệng lên lộ vẻ mất hứng:
- Ai là hài tử, người ta đã 17 tuổi rồi.
Trương Lãng thất thanh nói:
- Ra là thế Vũ nhi đã trưởng thành 17 tuổi rồi, đã trở thành mỹ nhân lập gia đình được rồi.
Triệu Vũ nghe xong thì trên mặt lộ vẻ vui thích hoàn toàn không để ý tới ánh mắt giảo hoạt của Trương Lãng tự hào nói:
- Đó là chuyện đương nhiên.
Trương Lãng cười thầm:
- Hóa ra là có tư xuân rồi khó trách được.
- Huynh nói gì?
Triệu Vũ xấu hổ mặt đỏ thẫm, bàn tay đánh về phía Trương Lãng, ghét hắn ngang ngược không nói đạo lý
Trương Lãng nhanh tay lẹ mắt nắm lấy bàn tay của Triệu Vũ mà cười hì hì nói:
- Nghe nói nữ hài tử lúc tư xuân vô cùng buồn bực trong người động cái là đánh người, xem ra Vũ nhi nhà ta thực sự có chuyện này rồi, thật là thô lỗ không có phong độ của một thục nữ, về sau nhất định phải tìm cách áp chế muội.
Triệu Vũ nghe Trương Lãng nói lời này thì không những không xấu hổ mà còn hung hăng, dùng sức giãy dụa khỏi hổ trảo của Trương Lãng, hai tay túm lấy một đám cỏ trên mặt đất mà đánh ra, sau đó nói:
- Lãng ca ca huynh thật ghê gớm, Triệu Vũ muội không để ý tới huynh nữa.
Nàng nói tới đây không thèm nói nữa.
Dương Dung hứng thú nhìn hai người đùa giỡn lẳng lặng ở bên cạnh xem tình hình thế nào.
Nửa ngày sau Trương Lãng chợt nhớ ra điều gì đó liền nhìn về phía tinh không đôi mắt hiện ra vẻ suy nghĩ.
Lúc này quần tinh sáng chói, ở phía xa xa núi non trùng điệp bên cạnh thì nước sông cuồn cuộn bầu trời trở nên yên tĩnh.
Triệu Vũ đỏ mặt lui xuống, phương tâm kỳ quái, nàng khó hiểu hỏi:
- Lãng ca huynh đang suy nghĩ gì đó?
Trương Lãng không yên lòng lắc đầu mà nói:
- Không nghĩ gì cả
Hai mắt của hắn nhìn về phía tinh không ngẩn người.
Dương Dung ở bên cạnh hiểu được ôm lấy Trương Lãng mùi thơm xộc vào mũi rồi nói:
- Lão công không nên nghĩ quá nhiều, bá phụ bá mẫu bọn họ đều kiên cường, còn nữa ca ca cũng rất hiếu thuận sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.
Trương Lãng vươn tay ôm Dương Dung vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài của nàng, kìm không được ngửi mùi thêm trên người nàng mê ly mà nói:
- Bình thường ta chưa từng biết cái gì gọi là hiếu thuận, chỉ để ý đến việc mình sống phóng túng vui vẻ, hôm nay cách xa bọn họ từng chuyện từng chuyện hiện lại trong đầu, thật là nhớ nhưng.
Dương Dung động tình ôm chặt lấy Trương Lãng không nói một câu trong lòng nhớ lại thời đại trước kia của mình và hắn.
- Không biết chúng ta còn có thể quay trở lại thăm bọn họ không.
Trương Lãng bỗng nhiên phát sinh ý muốn sau đó ảo não mà nói.
Nếu như đem Thái Diễm Mi Hoàn và đôi tỷ muội song sinh trở lại thời hiện địa thì không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì, Trương Lãng ngẫm lại thì còn có chờ mong.
Dương Dung không biết phải đáp lời thế nào đành an ủi:
- Lão công chàng ở đây lập nên một phen sự nghiệp còn không phải là báo đáp bọn họ tốt nhất sao?
Trương Lãng cười cười thần sắc không còn tịch mịch như trước mà hào hứng nói:
- Chuyện này làm sao có thể dễ dàng như nàng nói được Giang Đông môn phiệt mọc lên san sát, muốn ổn định nơi này cũng phải tốn một khoảng thời gian, mà lúc này Tào Tháo Viên Thiệu Lưu Bị ở các nơi mỗi người đều có tâm kế ánh mắt lâu dài cho dù chúng ta muốn đánh hạ Giang Đông thì ít nhất cũng phải có kinh tế mười năm, quân sự phát triển bù được yếu thế của Giang Nam rồi mới có thể tiến lên bắc hạ Trung Nguyên.
Đôi mắt của Dương Dung xoay chuyển nàng cười nói:
- Cái này có gì khó, Tào Tháo không phải bắt thiên tử làm bù nhìn sao, lão công đi trước một bước, đến lúc đó cũng bắt thiên tử làm bù nhìn khi đó không phải cái gì cũng dễ dàng sao?
Nói xong nàng yêu kiều cười rộ lên.
Trương Lãng chấn động tâm thần đây đúng là biện pháp tốt, cần phải bàn với đám người Quách Gia.
Sau đó hắn nhìn về phía Triệu Vũ đang nhàm chán mà nói:
- Vũ nhi chuyện tối hôm nay muội không được để lộ ra ngoài nếu không sau này ta không để ý tới muội nữa.
Triệu Vũ mơ mơ màng màng không hiểu, nhưng cũng gật đầu.
Trương Lãng lúc này nói với Dương Dung:
- Sắc trời đã không còn sớm rồi chúng ta đi nghỉ thôi.
Nói xong hắn cười hắc hắc không ngừng cố tình nhấn mạnh hai chữ đi nghỉ.
Quả nhiên Trương Lãng biết ý của Trương Lãng khuôn mặt ửng hồng giống như là uống say.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng tuy tỏ vẻ phản kháng nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu đi theo Trương Lãng về phủ.
Chuyện này Triệu Vũ đã hiểu cho nên nàng cũng đỏ bừng cả mặt, cúi đầu đi theo.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, thanh âm ở quân trại Ngưu Chử đã vang lên đó là thanh âm tụ hợp, binh sĩ bắt đầu luyện tập buổi sáng rồi.
Trương Lãng từ từ mở hai mắt ra, hắn chỉ cảm thấy trước ngực nặng nền, đặt trên đó là bàn tay trắng của Dương Dung, mà lúc này bàn tay của hắn cũng đặt lên bộ ngực mềm mại của nàng.
Dương Dung yêu kiều kêu lên hai tiếng, đôi mắt phượng mở ra, khẽ quấn quanh người Trương Lãng,.
Rời giường Trương Lãng cảm thấy trời đã muốn sáng rồi sau đó hắn mới không cam tâm mà thay quần áo.
Nhìn thấy Dương Dung giống như là tiểu hài tử vậy, hắn không tự chủ được cảm thấy vui vẻ thoải mái, ôn nhu hôn lên bờ môi của nàng lúc này mới thỏa mãn mà thay quần áo.
Đại quân ở Ngưu Chử nghỉ ngơi hồ phục mấy ngày, sau đó bổ sung lương thảo, lúc này đã tiến vào mùa hè, thời tiết ở đây dần trở nên nóng bức.
Thái Sử Từ từ sau khi lập nhiều chiến công tung hoành sa trường ở trong quân đã có uy vọng khá cao, Trương Lãng để hắn làm chủ tướng cho Trần Vũ làm phó tướng, lãnh binh hai vạn tấn công Kính huyện lại để Tưởng Khâm Chu Thái lãnh binh một vạn liên hợp với Lịch Dương Từ Thứ cùng xuất binh tới Mạt Lăng, hắn thì lãnh Ngưu Chử binh cùng phối hợp với thủy binh của Tưởng Khâm Chu Thái qua sông Tần Hoài áp chế đại quân Lưu Diêu để cho hắn không thể trợ giúp Mạt Lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.