Quyển 9 - Chương 27: Phá đê phóng nước (hạ)
Dục Hỏa Trọng Sinh
26/08/2013
Từ Hoảng kiên định hắn lớn tiếng nói;
- Vậy thì tốt các ngươi mau dẫn binh lui về Nhữ Nam làm theo quân lệnh không được lui, cùng với Từ mỗ tử chiến.
Chúng tướng thấy Từ Hoảng hào hùng như vậy thì đều kêu lên:
- Tướng quân thấy chết không sờn, chúng ta nguyện ý cùng với tướng quân tử chiến đến cùng.
Từ Hoảng đại hỉ:
- Tốt như vậy mới là huynh đệ với nhau.
Từ Hoảng dẫn hai vạn đội ngũ một mực đóng tại Dĩnh Dương, sau đó nhanh chóng quya ngược trở lại.
mà đúng lúc này Tuần Hoặc cuối cùng cũng điều động để cho tộc đệ của hắn là Tuần Giá mang hai vạn binh mã Hà Bắc trợ giúp Dĩnh Dương.
Từ Hoảng tựa hồ quyết tâm muốn nắm lấy Dĩnh Dương căn bản không nhìn vào viện binh tấn công mạnh vào.
Tào Tiết vốn đang do dự thấy Từ Hoảng lỗ mãng như vậy thì lập tứ cải biến lộ tuyến hành quân, đoạn đường phía sau đồng thời ngoctay cũng vượt lên.
Từ Hoảng bị vây không hề e ngại mà nói;
- Ngày xưa Hạng Vũ đập nồi chìm thuyền hôm nay chúng ta cũng phải học theo.
Chú tướng cũng hô to:
- Nguyện theo tướng quân tử chiến.
Từ Hoảng dẫn binh sĩ xông ra, trong ngắn ngủi, đã liên tục chiến bại lui về Trường Bình mà Tào Binh thì không ngừng vây chặt lấy.
Từ Hoảng cùng với binh mã của hắn giữ gìn cố gắng chờ cơ hội phá vòng vây.
Bởi vì Từ Hoảng có biểu hiện dũng mãnh ba đạo nhân mã không dám chủ quan, vây khốn hắn ở Trường Bình đợi cho hắn quân tâm mỏi mệt thì sẽ một trận chiến mà quyết định.
Đến lúc này điều kiện dìm nước Hạ THái của Trương Lãng đã đạt tới, bởi vì Từ Hoảng liên tục điều động nên đại bộ phận binh mã của Tào Tháo đã di dời, lúc này Lữ Mông cùng với Biệt Sách dẫn đầu hai vạn binh sĩ đã tới được thượng du.
Đúng lúc này Lữ Mông cất tiếng nói:
- Tôn tướng quân không cần phải gấp gáp ta thấy mấy ngày gần đây có dông, lúc đó phạm vi của Dĩnh Thủy sẽ tăng lên.
Tôn Sách nói:
- Ta không phải lo lắng điều này mà là sợ thủ thành Võ Bình biết chúng ta đoạt được thượng du Dĩnh Thủy sẽ phái quân tới phá hư, lo lắng nhất là hắn phái khoái mã báo cho Tào Tháo biết.
Lữ Mông cười nói:
- Tướng quân yên tâm đi chậm nhất là tối này mai bầu trời sẽ mưa to, lúc đó nước Dĩnh Thủy sẽ dâng cao lên, khoái mã từ đây tới Hạ Thái cũng phải ba ngày.
Quả nhiên đúng như lời Lữ Mông nói, buổi chiều ngày thứ hai, bầu trời tràn ngập mây đen, cuồng phong nổi lên, sau đó từng hạt mưa nặng trịch rơi xuống, Dĩnh thủy bắt đầu dâng nước lên, chạng vạng tối, mực nước đã tới độ cao nhất định.
Tôn Sách kích động nắm lấy cánh tay của Lữ Mông mà hưng phấn nói:
- Đúng là trời giúp.
Rất nhanh binh sĩ phá mấy cái động nước chảy như rót, từ từ tán ra, càng lúc càng lớn, cuối cùng đê toàn bộ bị sụp đổ, Dĩnh Thủy dùng thế thiên quân gào thét mà chảy xuống.
Ban đêm tuyệt đê tới nửa đêm hồng thủy đã tới Hạ Thái, Tào Tháo lúc phát hiện ra thì nước đã tới đầu gối đại bộ phận quân Tào đều không biết bơi đối với tình hình này đã loạn thành một bầy.
Tào Tháo bị hồng thủy vân khốn cũng không nguy sợ mà lộ ra vẻ không thể hiểu được mà nói:
- Chẳng lẽ Trương Lãng biết kế của Văn Hòa phá đê phóng nước sao?
Cổ Hủ kinh ngạc nói:
- Hẳn là như vậy không tin được Trương Lãng như vậy mà có thể điều động thượng du thủy binh lần này phá đê phóng nước, là do thuộc hạ sơ sẩy kính mong thừa tướng trách tội.
Tào Tháo lắc đầu:
- Văn Hòa không cần tự trách, ta cũng biết Trương Lãng không đơn giản. Hiện tại ngày mai quân Giang Đông sẽ tấn công, quân ta không quen thủy chiến nhất định thất bại.
Lúc này Tào Hồng liền xông vào nói:
- Chúa công nước đã dâng lên, chúa công nếu không đi thì không còn kịp nữa.
Tào Tháo lạnh nhạt nhìn Tào Hồng rồi nói:
- Ngươi không cần phải gấp mau đi tìm những binh sĩ biết bơi kiếm đội thuyền chuẩn bị giải nguy.
Tào Hồng đáp:
- Thuộc hạ đã phái binh sĩ đi, chỉ là lần trước dìm Hạ Thái Trương Lãng đã mang thuyền lớn thuyền nhỏ đi hết bây giờ trong thời gian ngắn làm sao tìm được đội thuyền.
Tào Tháo lắc đầu mà nói:
- Aizzzz, thôi đi.
Sau đó có mấy binh sĩ biết bơi liền dìu Tào Tháo lên chỗ cao.
Lúc này Tôn Sách đã từ trên sông chỉ huy binh sĩ mở đường xông vào.
Ở trên tường thành đại bộ phân Tào binh không có sức chiến đấu ngẫu nhiên vài mũi tên không có uy hiếp được với quân Giang Đông, rất nhanh chóng sau đó từng thanh âm thảm thiết vang lên không ngừng Tào Binh bốn phía tránh né.
Cửa thành nhanh chóng bị quân Giang Đông khai mở, bọn họ bắt đầu tiến vào trong quân Tào lúc này bị quân Giang Đông bức bách chỉ có thể vội vàng ứng chiến.
Khi quân Giang Đông vào trong Hạ Thái thành, không ít Tào binh nửa người chìm trong nước nửa người lộ ra ngoài ngăn cản quân Giang Đông, địa thế thấp nhưng vẫn dốc sức giãy dụa.
Tôn Sách để cho thủ hạ binh sĩ liều mạng, toàn bộ tiếng kèn vang vọng Hạ Thái.
Đại lượng Tào Binh lúc này liền bị kẹt trong giao chiến.
Tôn Sách hăng hái chỉ huy binh sĩ xung phong liều chết, Tào Binh ở bên trong không có cách nào ngăn cản bị đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Quân Giang Đông giống như hổ vào bầy sói, toàn bộ chiến cuộc cơ hồ nghiêng về một bên, binh lực của Tào Tháo tuy áp đoả nhưng ở trong nước không thể phát huy chút uy lực nào cả.
Tôn Sách đồ sát Hạ Thái thành một hồi, thi thể của Tào binh tràn đầy mặt nước máu chảy thành sông, hắn liền hỏi thăm hành tung của Tào Tháo thì một binh sĩ nói:
- Tào Tháo cùng với đại bộ phận đội ngũ đang ẩn nấp trong núi.
Tôn Sách đại chấn tinh thần liền vung tay hô to:
- Hoàng Cái mang một đội nhân mã theo bổn tướng quân đuổi bắt Tào Tháo lão tặc.
Hoàng Cái hưng phấn:
- Thuộc hạ minh bạch.
Tôn Sách liền để cho Tào Cái dẫn theo mấy nghìn binh sĩ hướng về phía chỗ Tào Tháo ẩn nấp mà đuổi theo, Dĩnh Thủy dìm Hạ Thái, Tào Tháo tuy di chuyển nhanh nhưng binh sĩ cũng không có vận may như vậy, ước chừng có mấy vạn binh sĩ rút không kịp không phải ngâm trong nước mà chết thì bị quân Giang Đông giết chết.
Lúc này Tào Tháo ở trên chỗ cao sâu sắc mà nói:
- Nếu như chúng ta cùng với quân Giang Đông tranh phong trên nước không có vài chục vạn binh lực thì không thể tranh phong.
Hí Chí Tài lúc này bỗng lên tiếng:
- Thừa tướng, cờ hiệu nhân mã Giang Đông đang cấp tốc dựa sát về phía này.
Tào Tháo quay đầu nhìn bộ hạ nhíu mày hỏi:
- Hiện tại nên làm sao cho phải?
Hí Chí Tài từ từ nói:
- Trương Lãng dìm Hạ Thái đả kích trầm trọng quân ta không bằng chúa công trước tiên lui một bước.
- Vậy thì tốt các ngươi mau dẫn binh lui về Nhữ Nam làm theo quân lệnh không được lui, cùng với Từ mỗ tử chiến.
Chúng tướng thấy Từ Hoảng hào hùng như vậy thì đều kêu lên:
- Tướng quân thấy chết không sờn, chúng ta nguyện ý cùng với tướng quân tử chiến đến cùng.
Từ Hoảng đại hỉ:
- Tốt như vậy mới là huynh đệ với nhau.
Từ Hoảng dẫn hai vạn đội ngũ một mực đóng tại Dĩnh Dương, sau đó nhanh chóng quya ngược trở lại.
mà đúng lúc này Tuần Hoặc cuối cùng cũng điều động để cho tộc đệ của hắn là Tuần Giá mang hai vạn binh mã Hà Bắc trợ giúp Dĩnh Dương.
Từ Hoảng tựa hồ quyết tâm muốn nắm lấy Dĩnh Dương căn bản không nhìn vào viện binh tấn công mạnh vào.
Tào Tiết vốn đang do dự thấy Từ Hoảng lỗ mãng như vậy thì lập tứ cải biến lộ tuyến hành quân, đoạn đường phía sau đồng thời ngoctay cũng vượt lên.
Từ Hoảng bị vây không hề e ngại mà nói;
- Ngày xưa Hạng Vũ đập nồi chìm thuyền hôm nay chúng ta cũng phải học theo.
Chú tướng cũng hô to:
- Nguyện theo tướng quân tử chiến.
Từ Hoảng dẫn binh sĩ xông ra, trong ngắn ngủi, đã liên tục chiến bại lui về Trường Bình mà Tào Binh thì không ngừng vây chặt lấy.
Từ Hoảng cùng với binh mã của hắn giữ gìn cố gắng chờ cơ hội phá vòng vây.
Bởi vì Từ Hoảng có biểu hiện dũng mãnh ba đạo nhân mã không dám chủ quan, vây khốn hắn ở Trường Bình đợi cho hắn quân tâm mỏi mệt thì sẽ một trận chiến mà quyết định.
Đến lúc này điều kiện dìm nước Hạ THái của Trương Lãng đã đạt tới, bởi vì Từ Hoảng liên tục điều động nên đại bộ phận binh mã của Tào Tháo đã di dời, lúc này Lữ Mông cùng với Biệt Sách dẫn đầu hai vạn binh sĩ đã tới được thượng du.
Đúng lúc này Lữ Mông cất tiếng nói:
- Tôn tướng quân không cần phải gấp gáp ta thấy mấy ngày gần đây có dông, lúc đó phạm vi của Dĩnh Thủy sẽ tăng lên.
Tôn Sách nói:
- Ta không phải lo lắng điều này mà là sợ thủ thành Võ Bình biết chúng ta đoạt được thượng du Dĩnh Thủy sẽ phái quân tới phá hư, lo lắng nhất là hắn phái khoái mã báo cho Tào Tháo biết.
Lữ Mông cười nói:
- Tướng quân yên tâm đi chậm nhất là tối này mai bầu trời sẽ mưa to, lúc đó nước Dĩnh Thủy sẽ dâng cao lên, khoái mã từ đây tới Hạ Thái cũng phải ba ngày.
Quả nhiên đúng như lời Lữ Mông nói, buổi chiều ngày thứ hai, bầu trời tràn ngập mây đen, cuồng phong nổi lên, sau đó từng hạt mưa nặng trịch rơi xuống, Dĩnh thủy bắt đầu dâng nước lên, chạng vạng tối, mực nước đã tới độ cao nhất định.
Tôn Sách kích động nắm lấy cánh tay của Lữ Mông mà hưng phấn nói:
- Đúng là trời giúp.
Rất nhanh binh sĩ phá mấy cái động nước chảy như rót, từ từ tán ra, càng lúc càng lớn, cuối cùng đê toàn bộ bị sụp đổ, Dĩnh Thủy dùng thế thiên quân gào thét mà chảy xuống.
Ban đêm tuyệt đê tới nửa đêm hồng thủy đã tới Hạ Thái, Tào Tháo lúc phát hiện ra thì nước đã tới đầu gối đại bộ phận quân Tào đều không biết bơi đối với tình hình này đã loạn thành một bầy.
Tào Tháo bị hồng thủy vân khốn cũng không nguy sợ mà lộ ra vẻ không thể hiểu được mà nói:
- Chẳng lẽ Trương Lãng biết kế của Văn Hòa phá đê phóng nước sao?
Cổ Hủ kinh ngạc nói:
- Hẳn là như vậy không tin được Trương Lãng như vậy mà có thể điều động thượng du thủy binh lần này phá đê phóng nước, là do thuộc hạ sơ sẩy kính mong thừa tướng trách tội.
Tào Tháo lắc đầu:
- Văn Hòa không cần tự trách, ta cũng biết Trương Lãng không đơn giản. Hiện tại ngày mai quân Giang Đông sẽ tấn công, quân ta không quen thủy chiến nhất định thất bại.
Lúc này Tào Hồng liền xông vào nói:
- Chúa công nước đã dâng lên, chúa công nếu không đi thì không còn kịp nữa.
Tào Tháo lạnh nhạt nhìn Tào Hồng rồi nói:
- Ngươi không cần phải gấp mau đi tìm những binh sĩ biết bơi kiếm đội thuyền chuẩn bị giải nguy.
Tào Hồng đáp:
- Thuộc hạ đã phái binh sĩ đi, chỉ là lần trước dìm Hạ Thái Trương Lãng đã mang thuyền lớn thuyền nhỏ đi hết bây giờ trong thời gian ngắn làm sao tìm được đội thuyền.
Tào Tháo lắc đầu mà nói:
- Aizzzz, thôi đi.
Sau đó có mấy binh sĩ biết bơi liền dìu Tào Tháo lên chỗ cao.
Lúc này Tôn Sách đã từ trên sông chỉ huy binh sĩ mở đường xông vào.
Ở trên tường thành đại bộ phân Tào binh không có sức chiến đấu ngẫu nhiên vài mũi tên không có uy hiếp được với quân Giang Đông, rất nhanh chóng sau đó từng thanh âm thảm thiết vang lên không ngừng Tào Binh bốn phía tránh né.
Cửa thành nhanh chóng bị quân Giang Đông khai mở, bọn họ bắt đầu tiến vào trong quân Tào lúc này bị quân Giang Đông bức bách chỉ có thể vội vàng ứng chiến.
Khi quân Giang Đông vào trong Hạ Thái thành, không ít Tào binh nửa người chìm trong nước nửa người lộ ra ngoài ngăn cản quân Giang Đông, địa thế thấp nhưng vẫn dốc sức giãy dụa.
Tôn Sách để cho thủ hạ binh sĩ liều mạng, toàn bộ tiếng kèn vang vọng Hạ Thái.
Đại lượng Tào Binh lúc này liền bị kẹt trong giao chiến.
Tôn Sách hăng hái chỉ huy binh sĩ xung phong liều chết, Tào Binh ở bên trong không có cách nào ngăn cản bị đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Quân Giang Đông giống như hổ vào bầy sói, toàn bộ chiến cuộc cơ hồ nghiêng về một bên, binh lực của Tào Tháo tuy áp đoả nhưng ở trong nước không thể phát huy chút uy lực nào cả.
Tôn Sách đồ sát Hạ Thái thành một hồi, thi thể của Tào binh tràn đầy mặt nước máu chảy thành sông, hắn liền hỏi thăm hành tung của Tào Tháo thì một binh sĩ nói:
- Tào Tháo cùng với đại bộ phận đội ngũ đang ẩn nấp trong núi.
Tôn Sách đại chấn tinh thần liền vung tay hô to:
- Hoàng Cái mang một đội nhân mã theo bổn tướng quân đuổi bắt Tào Tháo lão tặc.
Hoàng Cái hưng phấn:
- Thuộc hạ minh bạch.
Tôn Sách liền để cho Tào Cái dẫn theo mấy nghìn binh sĩ hướng về phía chỗ Tào Tháo ẩn nấp mà đuổi theo, Dĩnh Thủy dìm Hạ Thái, Tào Tháo tuy di chuyển nhanh nhưng binh sĩ cũng không có vận may như vậy, ước chừng có mấy vạn binh sĩ rút không kịp không phải ngâm trong nước mà chết thì bị quân Giang Đông giết chết.
Lúc này Tào Tháo ở trên chỗ cao sâu sắc mà nói:
- Nếu như chúng ta cùng với quân Giang Đông tranh phong trên nước không có vài chục vạn binh lực thì không thể tranh phong.
Hí Chí Tài lúc này bỗng lên tiếng:
- Thừa tướng, cờ hiệu nhân mã Giang Đông đang cấp tốc dựa sát về phía này.
Tào Tháo quay đầu nhìn bộ hạ nhíu mày hỏi:
- Hiện tại nên làm sao cho phải?
Hí Chí Tài từ từ nói:
- Trương Lãng dìm Hạ Thái đả kích trầm trọng quân ta không bằng chúa công trước tiên lui một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.