Quyển 2 - Chương 16: Quách Phụng Hiếu.
Dục Hỏa Trọng Sinh
16/04/2013
Trương Lãng hôn các nàng từ biệt, Tú Nhi cũng giống vậy, tuy thoạt trông nàng rất ngượng ngùng.
Cùng là trong vẻ mặt hâm mộ của các cô gái, Dương Dung lần nữa cùng Trương Lãng ra trận. Hy vọng của các cô gái đều rơi vào người Dương Dung, muốn nàng phải chăm sóc Trương Lãng thật tốt, nhất định phải mang hắn quay về không thiếu một sợi tóc.
Trăm họ Từ Châu thì càng là hai bên đường đưa tiễn, chúc họ sớm ngày đắc thắng trở về.
Trải qua mọi người thảo luận, Trương Lãng quyết định lĩnh binh đóng ở Tiểu Bái làm tiền tuyến, lấy Từ Châu từ xa phối hợp.
Lúc này hắn đang ở trong phủ đài Tiểu Bái, tập trung các quân sư và đại tướng bàn bạc.
Đôn Gia và Thái Sử Từ là lần đầu tiên tham gia việc lớn như vậy, vô cùng cảm kích Trương Lãng quý trọng mình.
Trương Lãng ở trên bàn mở ra bản đồ quận Từ Châu, kêu mọi người tới gần, sau đó từ từ nói:
- Nay ta ở trước mặt Đào công và dân chúng Từ Châu mở miệng cam đoan nhất định sẽ đánh bại tặc quân, các vị tướng có diệu kế gì không?
Trương Liêu khuôn mặt anh tuấn là người đầu tiên mở miệng:
- Từ lâu đã nghe tiếng Tào Tháo lãnh binh thiện chiến, dưới tay có rất nhiều mãnh tướng. Tại Duyện Châu chiêu nạp các danh sĩ như Úc Tuân, lại nương thế đại bại Thanh Châu giặc Khăn Vàng khởi mã bộ binh hơn ba mươi vạn, chinh phạt Từ Châu ta, khí thế đang mạnh mẽ. Quân ta có thể trước dùng kế tử thủ các quận Lang Gia, Tiểu Bái, Hạ Bi. Chỉ cần có thể giữ vững vài tháng, thu qua đông đến, thêm vào Duyện Châu nhiều năm khô hạn, nạn châu chấu tràn lan, đối phương muốn bổ cấp thì tất nhiên sẽ có khó khăn. Khi đó quân ta bốn phía xuất kích, tránh đi tinh binh, cắt đứt đường vận lương, Tào Tháo không cần chiến sẽ tự loạn, có thể giải gian nguy Từ Châu.
Điền Phong vuốt râu lắc đầu nói:
- Không được. Tào quân khí thế to lớn, chúng ta không tử thủ được. Thêm nữa từ Duyện Châu đến Tiểu Bái chỉ là mấy trăm dặm, muốn cắt đường vận lương của người ta, chắc chắn là họ đề phòng rồi. Theo ý kiến của Phong, có thể lệnh cho Cao Thuận rời đi Lang Gia, trấn giữ Đông Hoàn, tấn công Lỗ quốc, tất nhiên Tào Tháo sợ Lỗ quốc mất, không bằng quân Cao Thuận ngựa chạy băng băng, thẳng tới Đông quận, nơi này chính là căn cơ. Một khi Cao Thuận kiềm chế Lỗ quốc, Tào Tháo tấn công Từ Châu sẽ kiêng dè. Cũng có thể ra lệnh một đại tướng lĩnh binh đóng Cửu Lý Sơn, chỗ đó dễ thủ khó công, là nơi binh gia phải tranh giành. Nếu có binh đến thì chống cự tại đó, nếu không có binh thì có thể cắm lệnh kỳ thẳng vào Kỳ Hương, uy bức Quyên Thành. Cùng lúc đó ba phương quân mã đều xuất hiện, Tào Tháo sợ Đông quận mất mà lui về Duyện Châu, đây chính là kế lấy công làm thủ, vây Ngụy cứu Triệu.
Trương Lãng suy tư, không lên tiếng.
Mi Trúc vốn không muốn nói xen vào, nhưng thấy Điền Phong có diệu kế như vậy thì khen nức nở:
- Điền tiên sinh có chủ ý thật là quá diệu. Nếu chúng ta sai quân đi Bắc Hải, Khổng Dung, Thanh Châu, Điền Giai cầu xuất binh thì Tào binh chắc chắn sẽ rút lui.
Lúc này Trình Dục nghe ý kiến của hai người xong, đang hợp lại mưu kế của mình, nói:
- Ta thấy kế của Văn Viễn và Nguyên Hạo đều được cả, nhưng Dục còn một cách hay hơn, không phí một binh một tốt là có thể bình định nguy hiểm này.
Trình Dục thấy mọi người đều ngẩng đầu nhìn mình, vuốt tóc mai dài, tự tin nói:
- Tào Tháo lo lắng nhất là Viên Thiệu, Đổng Trác, Lữ Bố. Nay tấn công Từ Châu, chắc chắn Duyện Châu trống rỗng, có thể viết một lá thư suốt đêm đưa cho Lữ Bố ở Bộc Dương, ra lệnh xuất binh Đông quận, không cần chiến thì Tào Tháo sẽ lập tức lùi.
Điền Phong vỗ đầu kêu to:
- Trọng Đức thật là tài, sao Phong không nghĩ ra được chứ!
Trương Lãng rất vui vẻ. Trong mắt mọi người, Tào Tháo và binh Thanh Châu như cọp như sói, thế mà trong tay các quân sư của mình có nhiều kế hay phá Tào Tháo đến thế. Chỉ là họ còn chưa nắm chắc suy nghĩ, hắn muốn là trong trận chiến Từ Châu, đặt mình vào địa vị Từ Châu, thần hóa năng lực của mình, vậy sau khi Đào Khiêm ra đi thì hắn càng dễ dàng tiếp nhận Từ Châu.
Tiếp theo Trương Lãng nhìn hướng Quách Gia.
Lúc này Quách Gia mới hai mươi ba tuổi, tuổi còn trẻ, là nhân tài tiêu biểu, mắt sáng răng trắng, trông thật là phong lưu phóng khoáng. Đáng tiếc trong lịch sử gã tuổi trẻ chết sớm, nếu không phải Gia Cát Lượng lục xuất Kỳ Sơn, đối trận tuyệt không phải Tư Mã Ý mà là Quách Phụng Hiếu.
Vốn gã ở dưới tay Viên Thiệu làm một vị quan nhỏ xíu, tài năng không được trọng dụng. Gã đang muốn từ quan về quê đúng lúc nhận thư từ bạn tốt Trình Dục, nói rằng Trương Lãng ở Từ Châu là một minh chủ. Gã biết ánh mắt của Trình Dục nên suốt đêm chạy đi Từ Châu.
Đến Từ Châu rồi Trương Lãng còn chưa trở về, nhưng gã cẩn thận quan sát binh Từ Châu, thấy Trương Liêu, Điển Vi, Triệu Vân đều là vạn phu dũng mạnh. Huấn luyện binh sĩ Từ Châu, từng người sĩ khí tăng vọt, chiến lực không tầm thường. Lại thấy Điền Phong đa mưu túc trí, Trình Dục thì tôn kính như thế, quan dưới mà biết kính trên, trong lòng hiểu Trương Lãng đúng là hào kiệt thời loạn thế.
Trương Lãng trở về Từ Châu chưa đến một tuần, hai người chưa hiểu nhau bao nhiêu thì nghe Tào Tháo dẫn binh giết đến Từ Châu. Trong hội nghị cao tầng như vậy, Trương Lãng phá lệ đem gã chưa có kinh nghiệm gì và Thái Sử Từ bỏ vào trong, có thể thấy người này không bám vào một khuôn mẫu, có tài là muốn dùng. Trong lòng Quách Gia nổi lên cảm giác mình gặp phải minh chủ.
Trương Lãng thấy gã mặt mang nụ cười, không nói gì hết, thú vị hỏi:
- Phụng Hiếu, người có ý gì không?
Trên mặt Quách Gia có sự trầm ổn mà tuổi này ít có, thấy Trương Lãng hỏi mình thì mừng thầm, nói:
- Kế của Trọng Đức huynh đúng là cực kỳ diệu, nhưng theo Phụng Hiếu thấy đây là thời điểm cực tốt cho tướng quân lập uy, không cần mượn tay người khác.
Điền Phong biết Trương Lãng sớm có ý tiếp nhận Từ Châu, nghe lời của Quách Gia là có thể lập uy Từ Châu thì vui mừng hỏi:
- Phụng Hiếu có kế gì hay không?
Trương Lãng thấy Điền Phong không bởi vì Quách Gia tuổi nhỏ mà xem thường, còn bỏ đi thành kiến hỏi han gã, trong lòng cực kỳ vui sướng. Trong lịch sử thấy rất nhiều vị tướng không hợp nhau, chỉ hy vọng thuộc hạ của mình sẽ không như vậy.
Quách Gia cười với Điền Phong, sau đó nói:
- Diệu kế của Điền Phong tuyệt đối có thể thực hiện được, nhưng sợ là khi Cao Thuận tấn công Lỗ quốc thì gặp trở ngại, mà Tào Tháo lại phái binh trấn thủ Cửu Lý Sơn, hai cánh quân ta bị phong tỏa không thể hành động, khi đó ưu thế của đại quân Tào Tháo đã thành hình, đại quân vây công Tiểu Bái và Từ Châu, chúng ta chỉ có nước bị bắt.
Cùng là trong vẻ mặt hâm mộ của các cô gái, Dương Dung lần nữa cùng Trương Lãng ra trận. Hy vọng của các cô gái đều rơi vào người Dương Dung, muốn nàng phải chăm sóc Trương Lãng thật tốt, nhất định phải mang hắn quay về không thiếu một sợi tóc.
Trăm họ Từ Châu thì càng là hai bên đường đưa tiễn, chúc họ sớm ngày đắc thắng trở về.
Trải qua mọi người thảo luận, Trương Lãng quyết định lĩnh binh đóng ở Tiểu Bái làm tiền tuyến, lấy Từ Châu từ xa phối hợp.
Lúc này hắn đang ở trong phủ đài Tiểu Bái, tập trung các quân sư và đại tướng bàn bạc.
Đôn Gia và Thái Sử Từ là lần đầu tiên tham gia việc lớn như vậy, vô cùng cảm kích Trương Lãng quý trọng mình.
Trương Lãng ở trên bàn mở ra bản đồ quận Từ Châu, kêu mọi người tới gần, sau đó từ từ nói:
- Nay ta ở trước mặt Đào công và dân chúng Từ Châu mở miệng cam đoan nhất định sẽ đánh bại tặc quân, các vị tướng có diệu kế gì không?
Trương Liêu khuôn mặt anh tuấn là người đầu tiên mở miệng:
- Từ lâu đã nghe tiếng Tào Tháo lãnh binh thiện chiến, dưới tay có rất nhiều mãnh tướng. Tại Duyện Châu chiêu nạp các danh sĩ như Úc Tuân, lại nương thế đại bại Thanh Châu giặc Khăn Vàng khởi mã bộ binh hơn ba mươi vạn, chinh phạt Từ Châu ta, khí thế đang mạnh mẽ. Quân ta có thể trước dùng kế tử thủ các quận Lang Gia, Tiểu Bái, Hạ Bi. Chỉ cần có thể giữ vững vài tháng, thu qua đông đến, thêm vào Duyện Châu nhiều năm khô hạn, nạn châu chấu tràn lan, đối phương muốn bổ cấp thì tất nhiên sẽ có khó khăn. Khi đó quân ta bốn phía xuất kích, tránh đi tinh binh, cắt đứt đường vận lương, Tào Tháo không cần chiến sẽ tự loạn, có thể giải gian nguy Từ Châu.
Điền Phong vuốt râu lắc đầu nói:
- Không được. Tào quân khí thế to lớn, chúng ta không tử thủ được. Thêm nữa từ Duyện Châu đến Tiểu Bái chỉ là mấy trăm dặm, muốn cắt đường vận lương của người ta, chắc chắn là họ đề phòng rồi. Theo ý kiến của Phong, có thể lệnh cho Cao Thuận rời đi Lang Gia, trấn giữ Đông Hoàn, tấn công Lỗ quốc, tất nhiên Tào Tháo sợ Lỗ quốc mất, không bằng quân Cao Thuận ngựa chạy băng băng, thẳng tới Đông quận, nơi này chính là căn cơ. Một khi Cao Thuận kiềm chế Lỗ quốc, Tào Tháo tấn công Từ Châu sẽ kiêng dè. Cũng có thể ra lệnh một đại tướng lĩnh binh đóng Cửu Lý Sơn, chỗ đó dễ thủ khó công, là nơi binh gia phải tranh giành. Nếu có binh đến thì chống cự tại đó, nếu không có binh thì có thể cắm lệnh kỳ thẳng vào Kỳ Hương, uy bức Quyên Thành. Cùng lúc đó ba phương quân mã đều xuất hiện, Tào Tháo sợ Đông quận mất mà lui về Duyện Châu, đây chính là kế lấy công làm thủ, vây Ngụy cứu Triệu.
Trương Lãng suy tư, không lên tiếng.
Mi Trúc vốn không muốn nói xen vào, nhưng thấy Điền Phong có diệu kế như vậy thì khen nức nở:
- Điền tiên sinh có chủ ý thật là quá diệu. Nếu chúng ta sai quân đi Bắc Hải, Khổng Dung, Thanh Châu, Điền Giai cầu xuất binh thì Tào binh chắc chắn sẽ rút lui.
Lúc này Trình Dục nghe ý kiến của hai người xong, đang hợp lại mưu kế của mình, nói:
- Ta thấy kế của Văn Viễn và Nguyên Hạo đều được cả, nhưng Dục còn một cách hay hơn, không phí một binh một tốt là có thể bình định nguy hiểm này.
Trình Dục thấy mọi người đều ngẩng đầu nhìn mình, vuốt tóc mai dài, tự tin nói:
- Tào Tháo lo lắng nhất là Viên Thiệu, Đổng Trác, Lữ Bố. Nay tấn công Từ Châu, chắc chắn Duyện Châu trống rỗng, có thể viết một lá thư suốt đêm đưa cho Lữ Bố ở Bộc Dương, ra lệnh xuất binh Đông quận, không cần chiến thì Tào Tháo sẽ lập tức lùi.
Điền Phong vỗ đầu kêu to:
- Trọng Đức thật là tài, sao Phong không nghĩ ra được chứ!
Trương Lãng rất vui vẻ. Trong mắt mọi người, Tào Tháo và binh Thanh Châu như cọp như sói, thế mà trong tay các quân sư của mình có nhiều kế hay phá Tào Tháo đến thế. Chỉ là họ còn chưa nắm chắc suy nghĩ, hắn muốn là trong trận chiến Từ Châu, đặt mình vào địa vị Từ Châu, thần hóa năng lực của mình, vậy sau khi Đào Khiêm ra đi thì hắn càng dễ dàng tiếp nhận Từ Châu.
Tiếp theo Trương Lãng nhìn hướng Quách Gia.
Lúc này Quách Gia mới hai mươi ba tuổi, tuổi còn trẻ, là nhân tài tiêu biểu, mắt sáng răng trắng, trông thật là phong lưu phóng khoáng. Đáng tiếc trong lịch sử gã tuổi trẻ chết sớm, nếu không phải Gia Cát Lượng lục xuất Kỳ Sơn, đối trận tuyệt không phải Tư Mã Ý mà là Quách Phụng Hiếu.
Vốn gã ở dưới tay Viên Thiệu làm một vị quan nhỏ xíu, tài năng không được trọng dụng. Gã đang muốn từ quan về quê đúng lúc nhận thư từ bạn tốt Trình Dục, nói rằng Trương Lãng ở Từ Châu là một minh chủ. Gã biết ánh mắt của Trình Dục nên suốt đêm chạy đi Từ Châu.
Đến Từ Châu rồi Trương Lãng còn chưa trở về, nhưng gã cẩn thận quan sát binh Từ Châu, thấy Trương Liêu, Điển Vi, Triệu Vân đều là vạn phu dũng mạnh. Huấn luyện binh sĩ Từ Châu, từng người sĩ khí tăng vọt, chiến lực không tầm thường. Lại thấy Điền Phong đa mưu túc trí, Trình Dục thì tôn kính như thế, quan dưới mà biết kính trên, trong lòng hiểu Trương Lãng đúng là hào kiệt thời loạn thế.
Trương Lãng trở về Từ Châu chưa đến một tuần, hai người chưa hiểu nhau bao nhiêu thì nghe Tào Tháo dẫn binh giết đến Từ Châu. Trong hội nghị cao tầng như vậy, Trương Lãng phá lệ đem gã chưa có kinh nghiệm gì và Thái Sử Từ bỏ vào trong, có thể thấy người này không bám vào một khuôn mẫu, có tài là muốn dùng. Trong lòng Quách Gia nổi lên cảm giác mình gặp phải minh chủ.
Trương Lãng thấy gã mặt mang nụ cười, không nói gì hết, thú vị hỏi:
- Phụng Hiếu, người có ý gì không?
Trên mặt Quách Gia có sự trầm ổn mà tuổi này ít có, thấy Trương Lãng hỏi mình thì mừng thầm, nói:
- Kế của Trọng Đức huynh đúng là cực kỳ diệu, nhưng theo Phụng Hiếu thấy đây là thời điểm cực tốt cho tướng quân lập uy, không cần mượn tay người khác.
Điền Phong biết Trương Lãng sớm có ý tiếp nhận Từ Châu, nghe lời của Quách Gia là có thể lập uy Từ Châu thì vui mừng hỏi:
- Phụng Hiếu có kế gì hay không?
Trương Lãng thấy Điền Phong không bởi vì Quách Gia tuổi nhỏ mà xem thường, còn bỏ đi thành kiến hỏi han gã, trong lòng cực kỳ vui sướng. Trong lịch sử thấy rất nhiều vị tướng không hợp nhau, chỉ hy vọng thuộc hạ của mình sẽ không như vậy.
Quách Gia cười với Điền Phong, sau đó nói:
- Diệu kế của Điền Phong tuyệt đối có thể thực hiện được, nhưng sợ là khi Cao Thuận tấn công Lỗ quốc thì gặp trở ngại, mà Tào Tháo lại phái binh trấn thủ Cửu Lý Sơn, hai cánh quân ta bị phong tỏa không thể hành động, khi đó ưu thế của đại quân Tào Tháo đã thành hình, đại quân vây công Tiểu Bái và Từ Châu, chúng ta chỉ có nước bị bắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.