Quyển 8 - Chương 45: Sĩ khí sôi trào (thượng)
Dục Hỏa Trọng Sinh
26/08/2013
Tôn Sách bỗng kẹp chặt hai chân, hoa tông hí dài, như gió lao ra ngoài.
Tôn Sách quát to:
- Xông lên cho ta!!!
Hàn Đương, Hoàng Cái chỉ cảm thấy máu nóng lại sôi trào, cùng giơ lên binh khí, theo sát Tôn Sách quát to:
- Các huynh đệ, lên!!!
Hai trăm binh sĩ bị hai người điểm danh, trong hào khí trăm vạn quân của Tôn Sách kích phát ra đấu chí dũng sĩ, cùng rống to.
- Lên!!!
Chân không chậm chạp bắt đầu theo sát hai đại tướng, xếp hàng xông pha chiến đấu, không giống binh sĩ đã mệt mỏi chém giết gần nửa canh giờ.
- Giết!!!
Hai trăm người phát ra tiếng giết như dời núi lấp biển chấn động lòng người.
Tôn Sách, Hoàng Cái, Hàn Đương, chiến trận tam giác hình chùy lao nhanh như gió, nhờ vào năng lực chiến đấu siêu mạnh cứng rắn lao ra con đường máu trong Lưu quân. Sau lưng họ chính là hai trăm binh sĩ dũng mãnh không sợ chết lao lên, theo sát ba người, không để mình tụt lại phía sau.
Cùng lúc đó, Sơn Việt binh lần nữa tập hợp tất cả sức mạnh, bắt đầu điên cuồng trùng kích vào phòng tuyến Lưu quân.
Sắc mặt Văn Sính ngày càng bình tĩnh, mỗi người bên cạnh gã đều không thấy ra trong lòng gã nghĩ cái gì, chỉ có đội nhân mã trước mặt không ngờ cứng rắn xông lên lỗ hổng, giết hướng Văn Sính mới khiến chúng thấy căng thẳng.
Tôn Sách gầm rống:
- Giết!!!
Thiên Lang thương lần nữa ở trên không trung vạch đường cong hoa lệ, đem vài binh khí trước mặt đánh bật ra, đằng sau binh sĩ theo sát cùng rút đao ra chém. Nếu giết được thì giết, nếu không thể thì lùi, theo sát Tôn Sách mới là việc quan trọng. Quân Lưu quân dường như không thể chắn nổi chùy tam giác Tôn Sách đột kích, tất cả binh sĩ phòng thủ ở trước mặt gã gần như không chút tác dụng. Tôn Sách như chiến thần từ trên trời giáng xuống, toàn thân tỏa ra chiến khí không ai so nổi, khiến Lưu quân trong lòng run sợ.
- Không hay rồi!
Có phó tướng nhìn ra tình hình không đúng, hét lên:
- Mau bảo vệ tướng quân!
Bên cạnh Văn Sính mấy trăm thị vệ cùng vây quanh gã vào giữa.
Văn Sính hoàn toàn không lộ biểu tình kinh hoảng, chỉ là trong mắt có chút kinh ngạc.
Gã nhỏ giọng lầm bầm:
- Tôn Sách à Tôn Sách, nhớ ngày đó ngươi cùng Trương Lãng như nước với lửa, hiện nay lại giúp hắn xông pha chiến đấu, ngươi hành động giết địch một ngàn tổn hao tám trăm thế này có đáng không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng những man binh này trước khi ta giết ngươi thì sẽ phá được phòng tuyến của ta sao?
Tôn Sách lớn tiếng rống to:
- Ai cản ta thì chết!
Cái xác một binh sĩ xoay vòng trên không trung, mưa máu bắn tung tóe.
Văn Sính kinh ngạc ngẩng đầu lên. Tôn Sách trên lưng ngựa như chiến thần đã cách mười thước.
Không binh sĩ nào có thể ngăn Tôn Sách xung phong, phòng tuyến trong phút chốc bị nhóm hai trăm người họ đột phá.
Quân Giang Đông bên ngoài mắt thấy chủ tướng dũng mãnh như vậy thì không thể kiềm máu nóng sôi sục trong người nữa, lần nữa mãnh liệt tấn công.
Trong lòng Văn Sính dâng trào nhiệt huyết, tay cầm thương, chuẩn bị ngựa, trận chiến này đã không thể tránh né. Bởi vì một khi gã lùi, binh sĩ sẽ tan vỡ, có khả năng lập tức toàn tuyến rút lui. Trước đây chỉ biết quân Giang Đông dũng, không ngờ lợi hại đến mức này.
Trong lòng Văn Sính dâng trào sóng cồn, vốn giọng nói hơi trầm bỗng biến vô cùng sắc bén.
Gã lớn tiếng khích lệ:
- Các huynh đệ, tới lúc chứng minh nhiệt huyết nam nhi của các ngươi rồi! Chỉ có dũng sĩ ngã xuống, không có người yếu hèn rút lui! Hãy cầm lấy đao kiếm trong tay các ngươi, cùng Văn Sính chiến đấu tới giây phút cuối cùng! Vương Uy tướng quân đã phái viện quân nhanh chóng chi viện lại đây, chiến thắng thuộc về chúng ta!
Quân Lưu Biểu một lần nữa thể hiện ra sự kiên cường dẻo dai của chúng. Mỗi tên hò reo đáp lại, sĩ khí tăng cao. Chúng cắn răng cố gắng, không ai lộ biểu tình rút lui.
Tôn Sách mặt mày trắng bệch, môi mím chặt. Gã biết rõ, chỉ có đánh bại Văn Sính, vị thần quân Kinh Châu này, thế thì đã không ai có thể tấn công Ba Khâu rồi.
Tôn Sách rống một tiếng, giục ngựa xông nhanh tới trước.
Mặt sau ngoài Hàn Đương, Hoàng Cái ra còn có hơn một trăm binh sĩ theo sát phía sau.
Văn Sính và thuộc hạ nghênh đón bao quanh Tôn Sách.
- Giết giết giết!!!
Tôn Sách đã sớm giết đỏ mắt, dù là tướng, binh chỉ cần đụng phải gã thì không chết cũng bị thương.
Văn Sính không thể kiềm chế lửa giận trong lòng được nữa, đó là huynh đệ thân như tay chân của gã! Gã cầm thương vọt hướng Tôn Sách.
Tôn Sách lại rống to, Thiên Lang thương xẹt qua không trung mang theo luồng khí mạnh mẽ đón đánh Văn Sính.
Văn Sính không tỏ ra yếu thế, trường thường ở trên không trung phát ra một chuỗi xé gió. Tiếng binh khí va nhau khiến người ù tai choáng váng.
Tôn Sách nhanh chóng thu lại trường thương bị bật ra, đôi tay siết chặt, như tia chớp đâm thẳng ra, không chút hoa hòe.
Văn Sính sớm bị lực cánh tay cường đại của Tôn Sách chấn đến đôi tay tê rần, suýt chút binh khí văng ra. Tuy bình thường hành động không bắt mắt nhưng Văn Sính rất tự tin võ nghệ của mình. Mắt thấy Tôn Sách mạnh như vậy thì gã thầm kinh sợ vô cùng. Lại thấy Thiên Lang thương như linh xà, trong lòng nổi lên cảm giác không thể đối kháng.
Nhưng Văn Sính kinh nghiệm trăm trận, thân thể cố sức né sang bên, lửa sém lông mày, Thiên Lang thương xé gió xẹt qua, khiến trán gã đổ mồ hôi lạnh, lòng thầm la nguy hiểm quá. Đang khi gã thở ra thì Thiên Lang thương bỗng mang theo tiếng xé gió vô cùng sắc bén, một lần nữa đâm xéo ra, rạch phá không trung, tốc độ càng nhanh hơn mới rồi.
Văn Sính mắt thấy không tránh được nữa, quát to một tiếng, mượn đó kích phát sức mạnh, thiết thương múa nhanh như gió cứng rắn quét bay thương này.
*Đinh!*
Chiến trường phát ra một tiếng chấn, rõ ràng trong tiếng kêu giết khàn giọng của mấy ngàn binh sĩ.
Tôn Sách chỉ thấy cánh tay tê rần, thầm chấn kinh, không ngờ Văn Sính mạnh đến vậy, rõ ràng mình đã xem nhẹ thực lực của gã.
Trong lòng Văn Sính có khổ nói không nên lời. Mới rồi hao sức chín trâu hai hổ mới chắn được một thương của Tôn Sách, cổ tay bị chấn chảy máu, cánh tay suýt mất cảm giác.
Tôn Sách ở trên không trung thu lại Thiên Lang thương bị bật ra, thuận thế chuyển vòng, lại ra chiêu nữa. Lúc này mặt gã trắng bệch, khắp người đầy vết thương, giống như từ trong đám người chết bò ra. Tôn Sách rung tay lên, lập tức huyễn hóa ra vô số đóa hoa mai hình tam giác bay nhanh tới trước.
Tôn Sách quát:
- Không ngờ Văn Sính cũng giỏi đấy, có bản lĩnh lại đón một thương của ta!
Văn Sính nhìn bóng sáng không ngừng phóng to trước mắt, hít ngụm khí lạnh, cực kỳ chật vật trốn tránh.
Tôn Sách quát to:
- Xông lên cho ta!!!
Hàn Đương, Hoàng Cái chỉ cảm thấy máu nóng lại sôi trào, cùng giơ lên binh khí, theo sát Tôn Sách quát to:
- Các huynh đệ, lên!!!
Hai trăm binh sĩ bị hai người điểm danh, trong hào khí trăm vạn quân của Tôn Sách kích phát ra đấu chí dũng sĩ, cùng rống to.
- Lên!!!
Chân không chậm chạp bắt đầu theo sát hai đại tướng, xếp hàng xông pha chiến đấu, không giống binh sĩ đã mệt mỏi chém giết gần nửa canh giờ.
- Giết!!!
Hai trăm người phát ra tiếng giết như dời núi lấp biển chấn động lòng người.
Tôn Sách, Hoàng Cái, Hàn Đương, chiến trận tam giác hình chùy lao nhanh như gió, nhờ vào năng lực chiến đấu siêu mạnh cứng rắn lao ra con đường máu trong Lưu quân. Sau lưng họ chính là hai trăm binh sĩ dũng mãnh không sợ chết lao lên, theo sát ba người, không để mình tụt lại phía sau.
Cùng lúc đó, Sơn Việt binh lần nữa tập hợp tất cả sức mạnh, bắt đầu điên cuồng trùng kích vào phòng tuyến Lưu quân.
Sắc mặt Văn Sính ngày càng bình tĩnh, mỗi người bên cạnh gã đều không thấy ra trong lòng gã nghĩ cái gì, chỉ có đội nhân mã trước mặt không ngờ cứng rắn xông lên lỗ hổng, giết hướng Văn Sính mới khiến chúng thấy căng thẳng.
Tôn Sách gầm rống:
- Giết!!!
Thiên Lang thương lần nữa ở trên không trung vạch đường cong hoa lệ, đem vài binh khí trước mặt đánh bật ra, đằng sau binh sĩ theo sát cùng rút đao ra chém. Nếu giết được thì giết, nếu không thể thì lùi, theo sát Tôn Sách mới là việc quan trọng. Quân Lưu quân dường như không thể chắn nổi chùy tam giác Tôn Sách đột kích, tất cả binh sĩ phòng thủ ở trước mặt gã gần như không chút tác dụng. Tôn Sách như chiến thần từ trên trời giáng xuống, toàn thân tỏa ra chiến khí không ai so nổi, khiến Lưu quân trong lòng run sợ.
- Không hay rồi!
Có phó tướng nhìn ra tình hình không đúng, hét lên:
- Mau bảo vệ tướng quân!
Bên cạnh Văn Sính mấy trăm thị vệ cùng vây quanh gã vào giữa.
Văn Sính hoàn toàn không lộ biểu tình kinh hoảng, chỉ là trong mắt có chút kinh ngạc.
Gã nhỏ giọng lầm bầm:
- Tôn Sách à Tôn Sách, nhớ ngày đó ngươi cùng Trương Lãng như nước với lửa, hiện nay lại giúp hắn xông pha chiến đấu, ngươi hành động giết địch một ngàn tổn hao tám trăm thế này có đáng không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng những man binh này trước khi ta giết ngươi thì sẽ phá được phòng tuyến của ta sao?
Tôn Sách lớn tiếng rống to:
- Ai cản ta thì chết!
Cái xác một binh sĩ xoay vòng trên không trung, mưa máu bắn tung tóe.
Văn Sính kinh ngạc ngẩng đầu lên. Tôn Sách trên lưng ngựa như chiến thần đã cách mười thước.
Không binh sĩ nào có thể ngăn Tôn Sách xung phong, phòng tuyến trong phút chốc bị nhóm hai trăm người họ đột phá.
Quân Giang Đông bên ngoài mắt thấy chủ tướng dũng mãnh như vậy thì không thể kiềm máu nóng sôi sục trong người nữa, lần nữa mãnh liệt tấn công.
Trong lòng Văn Sính dâng trào nhiệt huyết, tay cầm thương, chuẩn bị ngựa, trận chiến này đã không thể tránh né. Bởi vì một khi gã lùi, binh sĩ sẽ tan vỡ, có khả năng lập tức toàn tuyến rút lui. Trước đây chỉ biết quân Giang Đông dũng, không ngờ lợi hại đến mức này.
Trong lòng Văn Sính dâng trào sóng cồn, vốn giọng nói hơi trầm bỗng biến vô cùng sắc bén.
Gã lớn tiếng khích lệ:
- Các huynh đệ, tới lúc chứng minh nhiệt huyết nam nhi của các ngươi rồi! Chỉ có dũng sĩ ngã xuống, không có người yếu hèn rút lui! Hãy cầm lấy đao kiếm trong tay các ngươi, cùng Văn Sính chiến đấu tới giây phút cuối cùng! Vương Uy tướng quân đã phái viện quân nhanh chóng chi viện lại đây, chiến thắng thuộc về chúng ta!
Quân Lưu Biểu một lần nữa thể hiện ra sự kiên cường dẻo dai của chúng. Mỗi tên hò reo đáp lại, sĩ khí tăng cao. Chúng cắn răng cố gắng, không ai lộ biểu tình rút lui.
Tôn Sách mặt mày trắng bệch, môi mím chặt. Gã biết rõ, chỉ có đánh bại Văn Sính, vị thần quân Kinh Châu này, thế thì đã không ai có thể tấn công Ba Khâu rồi.
Tôn Sách rống một tiếng, giục ngựa xông nhanh tới trước.
Mặt sau ngoài Hàn Đương, Hoàng Cái ra còn có hơn một trăm binh sĩ theo sát phía sau.
Văn Sính và thuộc hạ nghênh đón bao quanh Tôn Sách.
- Giết giết giết!!!
Tôn Sách đã sớm giết đỏ mắt, dù là tướng, binh chỉ cần đụng phải gã thì không chết cũng bị thương.
Văn Sính không thể kiềm chế lửa giận trong lòng được nữa, đó là huynh đệ thân như tay chân của gã! Gã cầm thương vọt hướng Tôn Sách.
Tôn Sách lại rống to, Thiên Lang thương xẹt qua không trung mang theo luồng khí mạnh mẽ đón đánh Văn Sính.
Văn Sính không tỏ ra yếu thế, trường thường ở trên không trung phát ra một chuỗi xé gió. Tiếng binh khí va nhau khiến người ù tai choáng váng.
Tôn Sách nhanh chóng thu lại trường thương bị bật ra, đôi tay siết chặt, như tia chớp đâm thẳng ra, không chút hoa hòe.
Văn Sính sớm bị lực cánh tay cường đại của Tôn Sách chấn đến đôi tay tê rần, suýt chút binh khí văng ra. Tuy bình thường hành động không bắt mắt nhưng Văn Sính rất tự tin võ nghệ của mình. Mắt thấy Tôn Sách mạnh như vậy thì gã thầm kinh sợ vô cùng. Lại thấy Thiên Lang thương như linh xà, trong lòng nổi lên cảm giác không thể đối kháng.
Nhưng Văn Sính kinh nghiệm trăm trận, thân thể cố sức né sang bên, lửa sém lông mày, Thiên Lang thương xé gió xẹt qua, khiến trán gã đổ mồ hôi lạnh, lòng thầm la nguy hiểm quá. Đang khi gã thở ra thì Thiên Lang thương bỗng mang theo tiếng xé gió vô cùng sắc bén, một lần nữa đâm xéo ra, rạch phá không trung, tốc độ càng nhanh hơn mới rồi.
Văn Sính mắt thấy không tránh được nữa, quát to một tiếng, mượn đó kích phát sức mạnh, thiết thương múa nhanh như gió cứng rắn quét bay thương này.
*Đinh!*
Chiến trường phát ra một tiếng chấn, rõ ràng trong tiếng kêu giết khàn giọng của mấy ngàn binh sĩ.
Tôn Sách chỉ thấy cánh tay tê rần, thầm chấn kinh, không ngờ Văn Sính mạnh đến vậy, rõ ràng mình đã xem nhẹ thực lực của gã.
Trong lòng Văn Sính có khổ nói không nên lời. Mới rồi hao sức chín trâu hai hổ mới chắn được một thương của Tôn Sách, cổ tay bị chấn chảy máu, cánh tay suýt mất cảm giác.
Tôn Sách ở trên không trung thu lại Thiên Lang thương bị bật ra, thuận thế chuyển vòng, lại ra chiêu nữa. Lúc này mặt gã trắng bệch, khắp người đầy vết thương, giống như từ trong đám người chết bò ra. Tôn Sách rung tay lên, lập tức huyễn hóa ra vô số đóa hoa mai hình tam giác bay nhanh tới trước.
Tôn Sách quát:
- Không ngờ Văn Sính cũng giỏi đấy, có bản lĩnh lại đón một thương của ta!
Văn Sính nhìn bóng sáng không ngừng phóng to trước mắt, hít ngụm khí lạnh, cực kỳ chật vật trốn tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.