Quyển 5 - Chương 23: Tập châu Giang Nam(thượng)
Dục Hỏa Trọng Sinh
21/04/2013
Đại tộc ở Tập Huyền lãnh đạo Mao Dương, Kim Kỳ phòng hộ, phân đồn Ô Liêu Sơn và An Cần sơn. Thủ lĩnh Trần Phó của đại tộc Y Huyền, tổ sơn đem theo hai vạn hộ trong bộ tộc ở Lâm Lịch sơn. Quân đội các nơi căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Trương Lãng sau nhiều lần suy nghĩ quyết định thân chinh Đan Dương.
Sau khi Trương Lãng nói ra quyết định, vốn dĩ các tướng đều phản đối. Nhưng Trương Lãng cho rằng Đan Dương ở gần Mạt Lăng, mà Mạt Lăng lại là khu vực trung tâm của Giang Nam. Lần xuất chiến này nhất định phải giải quyết vấn đề, thu phục triệt để chiếm được Sơn Việt, một lần vất vả để suốt cuộc đời nhàn hạ.
Sau đó điều động vẻn vẹn ba vạn binh đến Giang Đông, Điền Phong là mưu sĩ, Phan Chương làm phó tướng, Ngô Trung tiểu tướng Đinh Tôn là tiên phong, Vệ Tinh là áp lương quan, tổng thanh tra hai đường lương thảo. Việc này có thể thấy được quyết tâm của Trương Lãng rất lớn, toàn bộ quân binh mã của Giang Đông, vì bình định Sơn Việt, một khi ngoại tuyến khai chiến, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Năm An Nguyên, công nguyên 197 đầu hạ, Trương Lãng rốt cuộc cũng bình định được Sơn Việt.
Vào ngày xuất chinh, ngoài Chân Mật và Quách Hoàn không ra tiễn, những bà vợ từng người một đều rưng rưng tiễn đưa.
Huyện Tập.
- Ba ngày rồi.
Vùng đất “mandi” thuộc Ngô, Việt, Sở, Tần thống nhất, bắt đầu thành lập quận Kê, Trí Y, huyện Tập Nhị. Quận Chướng thuộc Sở Hán, Hán đã đổi tên quận Chướng thành Đan Dương.
Huyện Tập nhìn qua, riêng có “đầu Ngô, đuôi Sở”, Ngô Sở phân nguyên.
Nghe nói, Tiên Tần từ thời kỳ Ngô – Sở tranh hùng, nơi này vì thế mà bị chia cách, để rồi có cách nói như vậy.
Huyện Tập ở vùng núi Hoàn Nam, đại khái từ chân núi Hoành Sơn phía Nam, Thiên Mục Sơn ở phía Bắc, nằm ở vùng kết hợp vùng Triết Giang Sơn và Giang Hồ Sơn. Đông giáp Triết Giang, tây giáp Bà Dương, nam giáp Dự Chương, bắc dựa vào Trường Giang. Tập châu ngoài phong cảnh đẹp tuyệt vời, ở bên bờ sông còn có những thôn làng nhỏ phân bố ở bên cạnh các dãy núi. Phong cảnh rất đóng kín với bên ngoài, là nơi từ trước tới giờ có rất ít những cuộc chiến trận loạn lạc, là nơi núi ôm thủy che, đủ để ẩn giấu, ngoài ra còn là nơi Dục Tú Chung Linh, đủ là nơi du lãm.
Nhưng tông soái Máo Dương huyện Tập vì tư lợi bản thân, tập hợp Sơn Việt, chẳng những ngăn cản hòa hợp với người Hán, còn không ngừng giết chóc dân chúng.
Huyện Tập, huyện Y Sơn Việt không đi, Mạt Lăng không thể yên bình được.
Giang Nam đầu hạ mưa dầm liên tục, trải qua gần một tháng mưa dầm, đại quân của Trương Lãng tiến đến Tập châu.
Một ngày nữa quân của Trương Lãng lại tiến đến Trát Vu nghỉ ngơi.
Luyện Vinh dẫn một đám tàn binh bại tướng, xấu hổ tới gặp.
Đại trận quân Trung, Luyện Quang bởi vì mấy ngày nay liều chiến thất bại mà tinh thần có chút tiều tụy. Khuôn mặt vốn dĩ không được béo tốt nay lại càng gầy hơn, hai bên xương gò má bắt đầu hở ra, chỉ có khuôn mặt biến sắc càng ngày càng đỏ thêm.
Chỉ thấy hắn quỳ rạp xuống đất, quay đầu đi chỗ khác, xấu hổ nói.
Trương Lãng ngồi trên cao, lạnh lung nói:
- Tóm lại đã xảy ra chuyện gì?
Luyện Vinh ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt sắc lạnh của Trương Lãng, lập tức rụt lại, sau một hồi kinh hãi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mở miệng nói:
- Mạt tướng bất tài, vậy mà trúng phải vùng Sơn Việt man di. Bị bón hắn dụ địch xâm nhập, hai mặt bị bao vây, lại thêm không quen đường đi Tập châu, đường núi khúc khuỷu, bị đánh đại bại, bị thương không nhẹ, thỉnh mong chúa công trị tội.
Nói xong cúi đầu xuống, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Trương Lãng chỉ nhìn chằm chằm vào Luyện Vinh, không nói bất cứ lời nào.
Trương Lãng càng không nói, Luyện Vinh càng thêm bối rối, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng đổ ra.
Không khí trong trại lớn vô cùng nặng nề.
Đang lúc Luyện Vinh hạ quyết tâm xin tội chết, Trương Lãng lại mở miệng nói:
- Kẻ làm tướng làm sao có thể không biết thiên văn địa lý. Địa thế Tập châu vô cùng phức tạp, cần phải thận trọng từng bước một. Lúc trước phái ngươi làm chủ tướng chinh phạt Đan Dương, chính là vì ngươi làm việc cẩn thận, có thể khiến ta yên tâm, ta thật không ngờ ngươi có thể vội vã và liều lĩnh như thế, hao binh tổn tướng, khiến cho ta thật thất vọng.
Luyện Vinh trong lòng vô cùng khó chịu, cơ hồ nói không ra lời, chỉ cảm thấy đã phụ sự trông cậy của Trương Lãng.
Trương Lãng lại thở dài, chậm rãi nhắm mắt.
Mọi người đều rất lo lắng.
Một lúc sau, Trương Lãng mới mở mắt to, giọng như chém đinh chặt sắt nói:
- Tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể miễn, Luyện Vinh, từ bây giờ hạ ngươi xuống một cấp bậc, giáng thành thiên tướng quân, tạm dừng quyền điều binh trước tiên, cắt bổng lộc một năm, trong đó chuyển sang trợ cấp đặc biệt cho binh sĩ. Hơn nữa đánh thêm một trăm gậy, để ngươi mãi mãi nhớ chuyện này, sau này khỏi tái phạm sai lầm như thế. Luyện Vinh, ngươi vừa ý chứ?
Chúng quan cùng hít một hơi.
Việc này nói nặng thì là nặng, nói nhẹ thì là nhẹ. Làm một tướng võ, ngừng quyền điều binh, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn. Nhưng nói lại, trước trận chiến quyết định sai lầm khiến cho binh sĩ hy sinh vô nghĩa. chủ soái lại càng không thể trốn tránh trách nhiệm, so với tử tội thì không đáng vào đâu.
Luyện Vinh trong lòng vô cùng vui mừng, quan hàng có thể tăng lại, binh quyền cũng có thể phục lại, cung phụng cũng không sao cả, chỉ sợ bị Trương Lãng bãi quan cho về miền qua hoang dã, hoặc bãi làm thứ dân, cái này đối với hắn mà nói còn không thể chịu nổi. Mà hôm nay chỉ cần chịu được trăm gậy da thịt đau đớn, có thể qua được kiếp nạn này thật sự là cầu còn không được. Không khỏi cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Ân điển của chúa công như núi, thuộc hạ không hy vọng gì hơn.
Trương Lãng nhìn chằm chằm vào hắn, hét to gọi người ngoài trướng:
- Người đâu.
Binh sĩ ngoài cửa cùng đồng thanh đáp:
- Có.
- Kéo ra ngoài đánh một trăm gậy, nếu ai hạ thủ lưu tình, sẽ phạt thêm gấp một trăm lần.
Trương Lãng nói đầy dữ tợn.
- Vâng.
Động tác của binh sĩ dứt khoát dẫn Luyện Vinh đi.
Nhìn qua Luyện Vinh bị áp giải ra ngoài, mọi người đều kinh hãi.
Trương Lãng lúc này mới điềm nhiên như không có việc gì đứng lên, nói với mấy vị đại tướng thân tín:
- Chúng ta đi ra ngoài xem xét địa hình.
Mọi người không nói lời nào cùng nhau đi ra ngoài.
Trương Lãng chọn địa thế tương đối cao, nhìn ra phía trước những dãy núi nối tiếp nhau, bầu trời nắng ráo sáng sủa, phía xa núi thanh tú màu lục bao quanh bởi các dãy núi. Núi nối tiếp núi, từng đợt từng đợt. Nhưng Trương Lãng không thấy khí trời tốt mà tâm trạng trở nên tốt hơn… ngược lại, hít một hơi lạnh nói:
- Đã sớm nghe thấy Tập châu Giang Nam là nơi địa thế tám phần dựa núi, nửa phần
đường thủy và các cánh rừng. Hôm nay vừa nhìn thấy quả nhin núi cao xoay mình, núi non trùng điệp rất khó tấn công.
Trương Lãng sau nhiều lần suy nghĩ quyết định thân chinh Đan Dương.
Sau khi Trương Lãng nói ra quyết định, vốn dĩ các tướng đều phản đối. Nhưng Trương Lãng cho rằng Đan Dương ở gần Mạt Lăng, mà Mạt Lăng lại là khu vực trung tâm của Giang Nam. Lần xuất chiến này nhất định phải giải quyết vấn đề, thu phục triệt để chiếm được Sơn Việt, một lần vất vả để suốt cuộc đời nhàn hạ.
Sau đó điều động vẻn vẹn ba vạn binh đến Giang Đông, Điền Phong là mưu sĩ, Phan Chương làm phó tướng, Ngô Trung tiểu tướng Đinh Tôn là tiên phong, Vệ Tinh là áp lương quan, tổng thanh tra hai đường lương thảo. Việc này có thể thấy được quyết tâm của Trương Lãng rất lớn, toàn bộ quân binh mã của Giang Đông, vì bình định Sơn Việt, một khi ngoại tuyến khai chiến, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Năm An Nguyên, công nguyên 197 đầu hạ, Trương Lãng rốt cuộc cũng bình định được Sơn Việt.
Vào ngày xuất chinh, ngoài Chân Mật và Quách Hoàn không ra tiễn, những bà vợ từng người một đều rưng rưng tiễn đưa.
Huyện Tập.
- Ba ngày rồi.
Vùng đất “mandi” thuộc Ngô, Việt, Sở, Tần thống nhất, bắt đầu thành lập quận Kê, Trí Y, huyện Tập Nhị. Quận Chướng thuộc Sở Hán, Hán đã đổi tên quận Chướng thành Đan Dương.
Huyện Tập nhìn qua, riêng có “đầu Ngô, đuôi Sở”, Ngô Sở phân nguyên.
Nghe nói, Tiên Tần từ thời kỳ Ngô – Sở tranh hùng, nơi này vì thế mà bị chia cách, để rồi có cách nói như vậy.
Huyện Tập ở vùng núi Hoàn Nam, đại khái từ chân núi Hoành Sơn phía Nam, Thiên Mục Sơn ở phía Bắc, nằm ở vùng kết hợp vùng Triết Giang Sơn và Giang Hồ Sơn. Đông giáp Triết Giang, tây giáp Bà Dương, nam giáp Dự Chương, bắc dựa vào Trường Giang. Tập châu ngoài phong cảnh đẹp tuyệt vời, ở bên bờ sông còn có những thôn làng nhỏ phân bố ở bên cạnh các dãy núi. Phong cảnh rất đóng kín với bên ngoài, là nơi từ trước tới giờ có rất ít những cuộc chiến trận loạn lạc, là nơi núi ôm thủy che, đủ để ẩn giấu, ngoài ra còn là nơi Dục Tú Chung Linh, đủ là nơi du lãm.
Nhưng tông soái Máo Dương huyện Tập vì tư lợi bản thân, tập hợp Sơn Việt, chẳng những ngăn cản hòa hợp với người Hán, còn không ngừng giết chóc dân chúng.
Huyện Tập, huyện Y Sơn Việt không đi, Mạt Lăng không thể yên bình được.
Giang Nam đầu hạ mưa dầm liên tục, trải qua gần một tháng mưa dầm, đại quân của Trương Lãng tiến đến Tập châu.
Một ngày nữa quân của Trương Lãng lại tiến đến Trát Vu nghỉ ngơi.
Luyện Vinh dẫn một đám tàn binh bại tướng, xấu hổ tới gặp.
Đại trận quân Trung, Luyện Quang bởi vì mấy ngày nay liều chiến thất bại mà tinh thần có chút tiều tụy. Khuôn mặt vốn dĩ không được béo tốt nay lại càng gầy hơn, hai bên xương gò má bắt đầu hở ra, chỉ có khuôn mặt biến sắc càng ngày càng đỏ thêm.
Chỉ thấy hắn quỳ rạp xuống đất, quay đầu đi chỗ khác, xấu hổ nói.
Trương Lãng ngồi trên cao, lạnh lung nói:
- Tóm lại đã xảy ra chuyện gì?
Luyện Vinh ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt sắc lạnh của Trương Lãng, lập tức rụt lại, sau một hồi kinh hãi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mở miệng nói:
- Mạt tướng bất tài, vậy mà trúng phải vùng Sơn Việt man di. Bị bón hắn dụ địch xâm nhập, hai mặt bị bao vây, lại thêm không quen đường đi Tập châu, đường núi khúc khuỷu, bị đánh đại bại, bị thương không nhẹ, thỉnh mong chúa công trị tội.
Nói xong cúi đầu xuống, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Trương Lãng chỉ nhìn chằm chằm vào Luyện Vinh, không nói bất cứ lời nào.
Trương Lãng càng không nói, Luyện Vinh càng thêm bối rối, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng đổ ra.
Không khí trong trại lớn vô cùng nặng nề.
Đang lúc Luyện Vinh hạ quyết tâm xin tội chết, Trương Lãng lại mở miệng nói:
- Kẻ làm tướng làm sao có thể không biết thiên văn địa lý. Địa thế Tập châu vô cùng phức tạp, cần phải thận trọng từng bước một. Lúc trước phái ngươi làm chủ tướng chinh phạt Đan Dương, chính là vì ngươi làm việc cẩn thận, có thể khiến ta yên tâm, ta thật không ngờ ngươi có thể vội vã và liều lĩnh như thế, hao binh tổn tướng, khiến cho ta thật thất vọng.
Luyện Vinh trong lòng vô cùng khó chịu, cơ hồ nói không ra lời, chỉ cảm thấy đã phụ sự trông cậy của Trương Lãng.
Trương Lãng lại thở dài, chậm rãi nhắm mắt.
Mọi người đều rất lo lắng.
Một lúc sau, Trương Lãng mới mở mắt to, giọng như chém đinh chặt sắt nói:
- Tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể miễn, Luyện Vinh, từ bây giờ hạ ngươi xuống một cấp bậc, giáng thành thiên tướng quân, tạm dừng quyền điều binh trước tiên, cắt bổng lộc một năm, trong đó chuyển sang trợ cấp đặc biệt cho binh sĩ. Hơn nữa đánh thêm một trăm gậy, để ngươi mãi mãi nhớ chuyện này, sau này khỏi tái phạm sai lầm như thế. Luyện Vinh, ngươi vừa ý chứ?
Chúng quan cùng hít một hơi.
Việc này nói nặng thì là nặng, nói nhẹ thì là nhẹ. Làm một tướng võ, ngừng quyền điều binh, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn. Nhưng nói lại, trước trận chiến quyết định sai lầm khiến cho binh sĩ hy sinh vô nghĩa. chủ soái lại càng không thể trốn tránh trách nhiệm, so với tử tội thì không đáng vào đâu.
Luyện Vinh trong lòng vô cùng vui mừng, quan hàng có thể tăng lại, binh quyền cũng có thể phục lại, cung phụng cũng không sao cả, chỉ sợ bị Trương Lãng bãi quan cho về miền qua hoang dã, hoặc bãi làm thứ dân, cái này đối với hắn mà nói còn không thể chịu nổi. Mà hôm nay chỉ cần chịu được trăm gậy da thịt đau đớn, có thể qua được kiếp nạn này thật sự là cầu còn không được. Không khỏi cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Ân điển của chúa công như núi, thuộc hạ không hy vọng gì hơn.
Trương Lãng nhìn chằm chằm vào hắn, hét to gọi người ngoài trướng:
- Người đâu.
Binh sĩ ngoài cửa cùng đồng thanh đáp:
- Có.
- Kéo ra ngoài đánh một trăm gậy, nếu ai hạ thủ lưu tình, sẽ phạt thêm gấp một trăm lần.
Trương Lãng nói đầy dữ tợn.
- Vâng.
Động tác của binh sĩ dứt khoát dẫn Luyện Vinh đi.
Nhìn qua Luyện Vinh bị áp giải ra ngoài, mọi người đều kinh hãi.
Trương Lãng lúc này mới điềm nhiên như không có việc gì đứng lên, nói với mấy vị đại tướng thân tín:
- Chúng ta đi ra ngoài xem xét địa hình.
Mọi người không nói lời nào cùng nhau đi ra ngoài.
Trương Lãng chọn địa thế tương đối cao, nhìn ra phía trước những dãy núi nối tiếp nhau, bầu trời nắng ráo sáng sủa, phía xa núi thanh tú màu lục bao quanh bởi các dãy núi. Núi nối tiếp núi, từng đợt từng đợt. Nhưng Trương Lãng không thấy khí trời tốt mà tâm trạng trở nên tốt hơn… ngược lại, hít một hơi lạnh nói:
- Đã sớm nghe thấy Tập châu Giang Nam là nơi địa thế tám phần dựa núi, nửa phần
đường thủy và các cánh rừng. Hôm nay vừa nhìn thấy quả nhin núi cao xoay mình, núi non trùng điệp rất khó tấn công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.