Quyển 6 - Chương 3: Tôn Dực(thượng)
Dục Hỏa Trọng Sinh
21/04/2013
Trống trận đánh ầm ầm, kèn vang ù tai, giết…
Máu nóng sôi sục, ngư lân binh mượn đặc tính trọng giáp, trên đường không bị ngăn cản, điên cuồng xông tới dưới tường thành.
Lại có một chiếc xe lửa theo sau ngư lân binh từ từ lao ra, cùng lúc đó xuất động mười chiếc xe thang.
Có năm ngàn bộ binh khác chuẩn bị sẵn sàng, chỉ lần ngư lân binh leo lên tường thành là tiếp ứng ngay.
Đại quân hết sức sẵn sàng chờ đợi trận chiến cuối cùng.
Lý Phong khoảng ba mươi tuổi, tuy mặc khôi giáp nhìn vẫn có nét lịch thiệp nhã nhặn, nhưng làm việc cực kỳ thô kệch. Chỉ thấy gã vừa tới chân tường thì lập tức kéo lấy một tên ngư lân binh đang chuẩn bị leo lên, quát nói:
- Để ta!
Lý Phong cắm đao sau lưng, xông vào trong đám người, không nói hai lời, bắt đầu mạnh mẽ leo lên.
Hiển nhiên vũ khí trong tay thủ bị trên thành không còn sung túc như ban đầu, binh sĩ thủ thành có Tôn Dực lớn tiếng chỉ huy, bắt đầu thay đổi câu liêm thương, phi câu, thiết đề câu, các trang bị thủ thành đặc biệt, đứng một hàng ở lỗ châu mai, chuẩn bị đối phó quân đội leo thành của Trương Lãng.
Không vài phút sau, Lý Phong tay chân nhanh nhẹn, né trái tránh phải, dẫn đầu xông lên tường thành.
Người vừa mới lên, còn chưa ló qua khỏi đỉnh thành thì có vài binh khí từ mỗi góc độ đâm thẳng đến.
Lý Phong gặp nguy không sợ, hai chân kẹp chặt cầu thang, nghiêng người né một liêm thương, cùng lúc đó cương đao nhanh mà chính xác hất ra hai thiết đề câu khác.
Lý Phong phát ra một tiếng gầm, dùng hết sức lực quét ngang vạn quân, khí thế hừng hực.
Tất cả binh sĩ không thể ngăn đòn tấn công sắc bén của gã, bị hất ra vài thước.
Lý Phong nương cơ hội tốt này nhảy lên tường thành.
Chưa đợi gã đạp đất thì một trường thương như u hồn từ bên phải nhanh chóng đâm vào.
Lý Phong chấn kinh, cứng rắn ở giữa không trung rút về cương đao, cắt đứt đường đi của trường thương. Tuy có chút chật vật nhưng rốt cuộc vẫn tránh được một kích trí mạng.
Lý Phong vừa chạm đất thì có vài binh khí bao phủ khắp người gã. Gã không chút suy nghĩ, xoay người né hết tất cả binh sĩ, còn cướp một thanh đao, lập tức mổ bụng một binh sĩ. Nội tang xanh trắng, máu văng be bét, tình hình thật là khủng khiếp.
Quân thủ thành không thể ngờ gã kiêu dũng như vậy, đều ngẩn ra, tiếp theo lập tức đồng lòng giết tới.
Lý Phong gắt gao chiếm phần lỗ châu mai, dùng sức mạnh một mình chặn vô số đòn tấn công của địch quân. Không biết trên người gã khi nào thì có bao nhiêu vết thương, máu tươi ròng rã. Nhưng sức chiến đấu của gã không hề giảm sút, ngược lại biến càng thêm điên cuồng. May mắn là nhờ biểu hiện dũng mãnh của gã, rất nhanh có càng nhiều binh sĩ xông lên, bắt đầu tham gia trận chiến đoạt thành.
Phó Anh sớm xông lên, thanh trường thương như rồng như hổ, tử chiến cùng Lý Phong, không để gã làm thịt đám binh sĩ.
Hai chiến tướng ở trên thành cùng phát triển sở trường, đánh túi bụi.
Kiều Nhuy cũng không chịu thua kém, dẫn theo ngư lân binh ở một bên khác leo lên thành lâu, bắt đầu tham gia hỗn chiến.
Trong trận chiến thủ thành như vậy, khôi giáp phát huy ưu thế triệt để, đao kiếm của bọn lính thường vốn không thể xuyên qua giáp phòng hộ của họ được. Thêm vào mấy ngày đại chiến, chúng không có thời gian hồi phục mệt mỏi, ngư lân binh chiếm hết ưu thế.
Sau khi ngư lân binh thành công leo thành thì xe lửa không còn bị ngăn cản xông tới dưới chân thành, bắt đầu không hề kiêng dè đốt cháy cổng thành.
Hậu phương tiếng trống trận càng dồn dập, càng vang. Trận đấu đã bắt đầu thổi lên tiếng kèn chiến thắng.
Tất cả binh sĩ thấy ngư lân binh một tên lại một tên xông lên đỉnh thành, đẫm máu anh dũng chiến đấu, hưng phấn xoa tay chỉ chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng phát ra.
Dường như Từ Hoảng cũng biết thời cơ tới rồi, ở phía trước nhất trong tiếng giết rung trời, chậm rãi nâng lên tay phải, như lá cờ từ từ dâng lên. Tất cả binh sĩ hậu phương ngừng thở, cảm giác mạch đập đang nhảy dồn dập, yên lặng chờ giây phút tổng tấn công.
- Lên!!!
Theo mệnh lệnh cất cao của Từ Hoảng, năm ngàn bộ binh rực lửa cháy được sổ lồng, như thủy triều trào dâng, một đường điên cuồng la giết, tựa đám binh lính lang hổ gầm rống lao nhanh.
Quân Tôn Dực nhìn mà sợ vỡ mật.
Yến Minh làm theo Trương Lãng ra hiệu, dẫn hai trăm Hắc Ưng Vệ hộ vệ hai chiếc xe đụng tiến lên.
Tuy Tôn Dực mặt không chút biểu tình nhưng trái tim rơi xuống vực sâu. Gã nhìn ra được lần này Trương Lãng thật sự là quyết tâm phải đoạt thành. Binh sĩ công thành mặc khôi giáp khá là quái lạ, đáng sợ là tính năng phòng ngự cực tốt. Binh sĩ của gã tối đa chỉ có thể tạo thành vết thương ngoài da cho họ, không khả năng đánh chết kẻ địch.
Mũ giáp của Biên Hồng đã bị Kiều Nhuy đâm rớt xuống đất, gã vô cùng kinh hoàng, chưa từng cảm giác cái chết gần với mình đến vậy. Mắt thấy trường thương của Kiều Nhuy phóng đại vô hạn trước mắt, dường như sắp xuyên thấu người mình thì gã không rảnh bận tâm mặt mũi nửa, lăn mấy vòng trên mặt đất, thừa cơ lăn tới giữa binh sĩ phe mình. Đám lính thấy chủ tướng gặp nguy hiểm thì liều mạng xông lên chặn Kiều Nhuy.
Biên Hồng bị đánh tơi bời, ôm đầu bỏ trốn, cực kỳ chật vật.
Gã hai ba bước đã chạy tới soái đài, kinh hoảng lắp bắp la lớn:
- Tướng quân, địch quân thế tới dữ dội, ngăn không nổi đâu, không bằng rút đi!
Tôn Dực nhìn chằm chằm chiến trường, không thèm để ý Biên Hồng.
Biên Hồng vẫn tiếp tục van nài nói:
- Tướng quân, rút đi, nếu không sẽ mất mạng!
Tôn Dực bỗng ngoái đầu, lạnh lùng nói với Biên Hồng:
- Ngươi có giỏi thì nói lại lần nữa xem! Nam tử hán đại trượng phu, đầu có thể rơi máu có thể chảy, cùng lắm thì mười tám năm sau vẫn là hảo hán. Đại ca ta giao thành này cho chúng ta canh gác là tin tưởng vào chúng ta, cho dù có chết muôn lần cũng không thể báo đáp ân huệ của đại ca. Tại sao ngươi dám bất trung bất nghĩa như vậy? Nếu ngươi còn nói câu nào trốn hoặc đầu hàng, người thứ nhất Tôn Dực giết sẽ là ngươi!
Biên Hồng bị hù đến không dám hừ một tiếng.
Lúc này dưới thành Yến Minh yểm hộ hai chiếc xe đụng, không bao lâu sau đã đụng mở cổng thành bị đốt cháy đen thui.
Yến Minh dẫn Hắc Ưng Vệ dẫn đầu lao vào thành, sau đó đại quân vọt lên.
Một vị tướng dường như là đại tướng thủ thành dẫn một đội binh sĩ xông lên, chặn bước chân tiến tới của Yến Minh.
Yến Minh vung tam tiêm lưỡng nhẫn đao, chặn lại vị tướng. Hắc Ưng Vệ thì như hổ vào bầy dê, chém giết binh sĩ, thêm vào binh sĩ phía sau xông lên, chiến sự bắt đầu nghiêng về một bên.
Mắt thấy ngày càng nhiều quân Giang Đông lao vào cổng thành, mà thủ quân ở lỗ châu mai liên tiếp bại lui, phòng tuyến có rất nhiều nơi thất thủ. Tường thành đổi chủ, xem ra đã là việc không xa.
Tôn Dực vẫn là mặt không có chút biểu tình.
Lúc này có một binh sĩ loạng choạng chạy tới, cả người đẫm máu.
Gã ngã bùm xuống đất, bi thương gào nói:
- Tướng quân, cửa thành báo nguy! Đã bị xe đụng của địch quân đụng mở, Tôn phó tướng đã, đã…
Máu nóng sôi sục, ngư lân binh mượn đặc tính trọng giáp, trên đường không bị ngăn cản, điên cuồng xông tới dưới tường thành.
Lại có một chiếc xe lửa theo sau ngư lân binh từ từ lao ra, cùng lúc đó xuất động mười chiếc xe thang.
Có năm ngàn bộ binh khác chuẩn bị sẵn sàng, chỉ lần ngư lân binh leo lên tường thành là tiếp ứng ngay.
Đại quân hết sức sẵn sàng chờ đợi trận chiến cuối cùng.
Lý Phong khoảng ba mươi tuổi, tuy mặc khôi giáp nhìn vẫn có nét lịch thiệp nhã nhặn, nhưng làm việc cực kỳ thô kệch. Chỉ thấy gã vừa tới chân tường thì lập tức kéo lấy một tên ngư lân binh đang chuẩn bị leo lên, quát nói:
- Để ta!
Lý Phong cắm đao sau lưng, xông vào trong đám người, không nói hai lời, bắt đầu mạnh mẽ leo lên.
Hiển nhiên vũ khí trong tay thủ bị trên thành không còn sung túc như ban đầu, binh sĩ thủ thành có Tôn Dực lớn tiếng chỉ huy, bắt đầu thay đổi câu liêm thương, phi câu, thiết đề câu, các trang bị thủ thành đặc biệt, đứng một hàng ở lỗ châu mai, chuẩn bị đối phó quân đội leo thành của Trương Lãng.
Không vài phút sau, Lý Phong tay chân nhanh nhẹn, né trái tránh phải, dẫn đầu xông lên tường thành.
Người vừa mới lên, còn chưa ló qua khỏi đỉnh thành thì có vài binh khí từ mỗi góc độ đâm thẳng đến.
Lý Phong gặp nguy không sợ, hai chân kẹp chặt cầu thang, nghiêng người né một liêm thương, cùng lúc đó cương đao nhanh mà chính xác hất ra hai thiết đề câu khác.
Lý Phong phát ra một tiếng gầm, dùng hết sức lực quét ngang vạn quân, khí thế hừng hực.
Tất cả binh sĩ không thể ngăn đòn tấn công sắc bén của gã, bị hất ra vài thước.
Lý Phong nương cơ hội tốt này nhảy lên tường thành.
Chưa đợi gã đạp đất thì một trường thương như u hồn từ bên phải nhanh chóng đâm vào.
Lý Phong chấn kinh, cứng rắn ở giữa không trung rút về cương đao, cắt đứt đường đi của trường thương. Tuy có chút chật vật nhưng rốt cuộc vẫn tránh được một kích trí mạng.
Lý Phong vừa chạm đất thì có vài binh khí bao phủ khắp người gã. Gã không chút suy nghĩ, xoay người né hết tất cả binh sĩ, còn cướp một thanh đao, lập tức mổ bụng một binh sĩ. Nội tang xanh trắng, máu văng be bét, tình hình thật là khủng khiếp.
Quân thủ thành không thể ngờ gã kiêu dũng như vậy, đều ngẩn ra, tiếp theo lập tức đồng lòng giết tới.
Lý Phong gắt gao chiếm phần lỗ châu mai, dùng sức mạnh một mình chặn vô số đòn tấn công của địch quân. Không biết trên người gã khi nào thì có bao nhiêu vết thương, máu tươi ròng rã. Nhưng sức chiến đấu của gã không hề giảm sút, ngược lại biến càng thêm điên cuồng. May mắn là nhờ biểu hiện dũng mãnh của gã, rất nhanh có càng nhiều binh sĩ xông lên, bắt đầu tham gia trận chiến đoạt thành.
Phó Anh sớm xông lên, thanh trường thương như rồng như hổ, tử chiến cùng Lý Phong, không để gã làm thịt đám binh sĩ.
Hai chiến tướng ở trên thành cùng phát triển sở trường, đánh túi bụi.
Kiều Nhuy cũng không chịu thua kém, dẫn theo ngư lân binh ở một bên khác leo lên thành lâu, bắt đầu tham gia hỗn chiến.
Trong trận chiến thủ thành như vậy, khôi giáp phát huy ưu thế triệt để, đao kiếm của bọn lính thường vốn không thể xuyên qua giáp phòng hộ của họ được. Thêm vào mấy ngày đại chiến, chúng không có thời gian hồi phục mệt mỏi, ngư lân binh chiếm hết ưu thế.
Sau khi ngư lân binh thành công leo thành thì xe lửa không còn bị ngăn cản xông tới dưới chân thành, bắt đầu không hề kiêng dè đốt cháy cổng thành.
Hậu phương tiếng trống trận càng dồn dập, càng vang. Trận đấu đã bắt đầu thổi lên tiếng kèn chiến thắng.
Tất cả binh sĩ thấy ngư lân binh một tên lại một tên xông lên đỉnh thành, đẫm máu anh dũng chiến đấu, hưng phấn xoa tay chỉ chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng phát ra.
Dường như Từ Hoảng cũng biết thời cơ tới rồi, ở phía trước nhất trong tiếng giết rung trời, chậm rãi nâng lên tay phải, như lá cờ từ từ dâng lên. Tất cả binh sĩ hậu phương ngừng thở, cảm giác mạch đập đang nhảy dồn dập, yên lặng chờ giây phút tổng tấn công.
- Lên!!!
Theo mệnh lệnh cất cao của Từ Hoảng, năm ngàn bộ binh rực lửa cháy được sổ lồng, như thủy triều trào dâng, một đường điên cuồng la giết, tựa đám binh lính lang hổ gầm rống lao nhanh.
Quân Tôn Dực nhìn mà sợ vỡ mật.
Yến Minh làm theo Trương Lãng ra hiệu, dẫn hai trăm Hắc Ưng Vệ hộ vệ hai chiếc xe đụng tiến lên.
Tuy Tôn Dực mặt không chút biểu tình nhưng trái tim rơi xuống vực sâu. Gã nhìn ra được lần này Trương Lãng thật sự là quyết tâm phải đoạt thành. Binh sĩ công thành mặc khôi giáp khá là quái lạ, đáng sợ là tính năng phòng ngự cực tốt. Binh sĩ của gã tối đa chỉ có thể tạo thành vết thương ngoài da cho họ, không khả năng đánh chết kẻ địch.
Mũ giáp của Biên Hồng đã bị Kiều Nhuy đâm rớt xuống đất, gã vô cùng kinh hoàng, chưa từng cảm giác cái chết gần với mình đến vậy. Mắt thấy trường thương của Kiều Nhuy phóng đại vô hạn trước mắt, dường như sắp xuyên thấu người mình thì gã không rảnh bận tâm mặt mũi nửa, lăn mấy vòng trên mặt đất, thừa cơ lăn tới giữa binh sĩ phe mình. Đám lính thấy chủ tướng gặp nguy hiểm thì liều mạng xông lên chặn Kiều Nhuy.
Biên Hồng bị đánh tơi bời, ôm đầu bỏ trốn, cực kỳ chật vật.
Gã hai ba bước đã chạy tới soái đài, kinh hoảng lắp bắp la lớn:
- Tướng quân, địch quân thế tới dữ dội, ngăn không nổi đâu, không bằng rút đi!
Tôn Dực nhìn chằm chằm chiến trường, không thèm để ý Biên Hồng.
Biên Hồng vẫn tiếp tục van nài nói:
- Tướng quân, rút đi, nếu không sẽ mất mạng!
Tôn Dực bỗng ngoái đầu, lạnh lùng nói với Biên Hồng:
- Ngươi có giỏi thì nói lại lần nữa xem! Nam tử hán đại trượng phu, đầu có thể rơi máu có thể chảy, cùng lắm thì mười tám năm sau vẫn là hảo hán. Đại ca ta giao thành này cho chúng ta canh gác là tin tưởng vào chúng ta, cho dù có chết muôn lần cũng không thể báo đáp ân huệ của đại ca. Tại sao ngươi dám bất trung bất nghĩa như vậy? Nếu ngươi còn nói câu nào trốn hoặc đầu hàng, người thứ nhất Tôn Dực giết sẽ là ngươi!
Biên Hồng bị hù đến không dám hừ một tiếng.
Lúc này dưới thành Yến Minh yểm hộ hai chiếc xe đụng, không bao lâu sau đã đụng mở cổng thành bị đốt cháy đen thui.
Yến Minh dẫn Hắc Ưng Vệ dẫn đầu lao vào thành, sau đó đại quân vọt lên.
Một vị tướng dường như là đại tướng thủ thành dẫn một đội binh sĩ xông lên, chặn bước chân tiến tới của Yến Minh.
Yến Minh vung tam tiêm lưỡng nhẫn đao, chặn lại vị tướng. Hắc Ưng Vệ thì như hổ vào bầy dê, chém giết binh sĩ, thêm vào binh sĩ phía sau xông lên, chiến sự bắt đầu nghiêng về một bên.
Mắt thấy ngày càng nhiều quân Giang Đông lao vào cổng thành, mà thủ quân ở lỗ châu mai liên tiếp bại lui, phòng tuyến có rất nhiều nơi thất thủ. Tường thành đổi chủ, xem ra đã là việc không xa.
Tôn Dực vẫn là mặt không có chút biểu tình.
Lúc này có một binh sĩ loạng choạng chạy tới, cả người đẫm máu.
Gã ngã bùm xuống đất, bi thương gào nói:
- Tướng quân, cửa thành báo nguy! Đã bị xe đụng của địch quân đụng mở, Tôn phó tướng đã, đã…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.