Quyển 8 - Chương 53: Trần Võ
Dục Hỏa Trọng Sinh
26/08/2013
Trần Võ cao thước bảy, mặt vàng mắt đỏ, bộ dạng cực kỳ quái lạ cũng bước ra khỏi hàng. Dù gã là võ phu, bộ mặt cực kỳ đáng sợ, nhưng Trần Võ làm người vui tính, tính tình ngay thẳng, rất tốt ở chung.
Trần Võ than vãn rằng:
- Đánh nhiều năm như vậy, chưa từng buồn bực như hiện tại. Rõ ràng kẻ địch ở trước mặt, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng lại không có cách nào. Chúa công cũng thật là, để làm chi không phái Chu Du tướng quân giết tới Ô Lâm cho rồi, cũng để chúng ta trút giận.
Các vị tướng tuy không dám đồng ý Trần Võ oán thầm Trương Lãng, nhưng cũng không ra tiếng phản đối, hiển nhiên gã nói trúng trái tim mọi người.
Chỉ mình Trình Dục mặt sa sầm, vẻ âm trầm tràn đầy khuôn mặt.
Gã hừ lạnh, nói:
- Nếu trong lòng Tử Liệt đã bực mình thì bổn thái thú đặc biệt cho ngươi nghỉ ngơi, để ngươi về Mạt Lăng giải buồn. Đợi kết thúc cuộc chiến công phòng Hạ Khẩu rồi lại gọi người về nhập quân, như vậy chắc ngươi không buồn bực nữa chứ?
Trần Võ giật nảy mình, vội vàng lên tiếng:
- Thái thú đại nhân, tuyệt đối không được! Để ta nhàn rỗi ở nhà thì chẳng bằng giết ta cho rồi!
Nói xong bàn tay to lén túm y giáp của Chu Thái bên cạnh, hy vọng gã nói giúp giùm mình. Chu Thái dù cũng là kẻ thô lỗ nhưng rõ ràng khinh thường việc Trần Võ oán trách Trương Lãng, nghiêng đầu đi, phớt lờ động tác nhỏ của Trần Võ.
Trần Võ sốt ruột muốn chết, mặt đỏ hồng, suýt chút gào la.
Các vị tướng nhìn thấy thì cười thầm trong bụng, nhưng không ai dám ra tiếng giúp gã.
Trần Võ mặt như đưa đám, cực kỳ ủ rũ.
Đang lúc Trần Võ còn muốn cầu xin Trình Dục thì người kia không có tâm tình trêu chọc nữa, nhàn nhạt nói.
- Được rồi, ta không lập lờ với các ngươi nữa. Mới nhận được tin, Tôn Sách tướng quân dẫn năm ngàn nhân mã giết tới Bồ Kỳ, còn ước hẹn thời gian với chúng ta, chuẩn bị tấn công Ô Lâm, thời điểm sẽ là sáng hôm nay.
- A ô!
Trình Dục vứt dứt lời, trong hội trường lập tức vang tiếng hoan hô rầm trời.
Tuy mọi người sớm có chuẩn bị, nhưng tin tức đến quá đến đột ngột, khiến họ rất là vui vẻ.
Một vị tướng hưng phấn, cảm thán nói:
- Chúa công đúng là sáng suốt mà!
Một vị tướng khác kiềm không được nịnh nọt bảo:
- Chúa công đã sớm biết thiên cơ, nắm chắc trong tầm tay rồi.
Một vị tướng khác điên khùng bảo:
- Chúa công giỏi quá, ta yêu ngươi chết mất!
Trình Dục nhìn đám tướng sĩ bên dưới hưng phấn hỗn loạn, quát to:
- Yên lặng!
Trình Dục dùng ngón tay chỉ vào Trần Võ, mắt đỏ lên tức giận quát:
- Ngươi!
- Có mạt tướng!
Trần Võ nâng cao tinh thần, lòng mừng như điên. Sẽ do ta xung phong hả? Ha ha, sướng chết mất!
Vốn khuôn mặt căng cứng của Trình Dục bỗng chuyển thành bộ dạng gian thương, không ngừng cười nham hiểm nói:
- Trần Võ, bởi vì ngươi nói năng lộn xộn, còn xúc phạm chúa công, đặc biệt lệnh ngươi dẫn ba ngàn binh sĩ canh gác Hạ Khẩu đại thành. Nếu có sai sót thì mang đầu đến gặp ta!
*Bùm!* một tiếng.
Trần Võ ngã quỳ xuống đất, vẻ mặt không dám tin nhìn Trình Dục, ngơ ngác.
Nửa ngày sau gã lấy lại tinh thần khỏi đả kích, thê thảm tru lên:
- Thái thú, thuộc hạ không thủ thành đâu! Ta phải ra thành giết địch a a a!!!
Trình Dục cười lạnh nói:
- Trần Võ, không trừ quân chức của ngươi là đã cho mặt mũi lắm rồi, ngươi nên biết thỏa mãn đi.
Các vị tướng sĩ đánh rùng mình, nhìn Trình Dục treo nụ cười nhạt, toàn thân bỗng nổi da gà, đồng lòng cho rằng, Trình Dục là cái tên cực kỳ âm hiểm xảo trá, sau này tuyệt đối không thể đắc tội.
Trình Dục mặc kệ tướng sĩ bên dưới có ý tưởng gì, nói tiếp:
- Mới rồi ta đã bàn bạc với Điền đại nhân, bắt đầu từ bây giờ, tất cả tướng quân lĩnh thuộc hạ của mình, sẵn sàng tùy thời chiến đấu.
Các vị tướng cùng vang dội nhận lệnh.
Trình Dục uy phong quát:
- Chu Nhiên đâu?
- Có mạt tướng!
Một vị tướng lĩnh thoạt trông tuổi không quá hai mươi bước ra khỏi hàng.
- Ngươi lập tức chuẩn bị năm ngàn tinh binh thủy thượng, xuôi dòng mà lên, dừng ở Thạch Lâm ki. Nếu phát hiện Hán Dương có thủy quân đến thì tuyệt đối không thể bỏ qua!
- Mạt tướng rõ!
Chu Nhiên nhận được mệnh lệnh vẻ mặt mừng rỡ, vui vẻ bước nhanh như bay đi ra.
- Chu Thái!
- Có mạt tướng!
Chu Thái nghe đến tên mình, mắt biến sáng ngời.
Trình Dục quả quyết nói:
- Ngươi điểm một vạn thủy quân, sáng hôm nay bắt đầu hư trương thanh thế với phòng tuyến Hán Dương. Tới buổi trưa thì mãnh liệt tấn công Hán Dương. Nhớ kỹ, đừng tới quá gần Thái Mạo. Tấn công Hán Dương không phải mục đích mà chỉ là thủ đoạn, nhân đó kiềm chế không để chúng cứu viện Ô Lâm. Bổn thái thú sẽ ở phía sau tự thân đôn đốc ngươi chiến đấu!
- Mạt tướng nhận lệnh!
Chu Thái không chút suy nghĩ đồng ý. Chỉ cần có thể đánh là được, mặc kệ là ai đốc thúc.
- Đổng Tập đâu!
- Có mạt tướng!
- Trong các vị tướng thì ngươi là trầm ổn nhất, đặc biệt lệnh cho ngươi dẫn một vạn thủy quân, trước canh năm phải bí mật xuất phát, dọc bờ sông mà lên, áp sát Xích Bích. Trước buổi trưa phải khiến binh sĩ chạy tới, còn phải bảo đảm mỗi một tên lính có tinh thần cực tốt, sĩ khí cao. Đợi Tưởng Khâm mãnh liệt tấn công Ô Lâm thì trong một canh giờ ngươi tham gia chiến cuộc, có gì thắc mắc không?
Trình Dục nghiêm túc hỏi.
Đổng Tập lắc đầu ý bảo không thành vấn đề.
Trình Dục rất vừa lòng gật đầu, nói:
- Vậy ngươi đi đi.
Đổng Tập hùng hồn đáp:
- Mạt tướng thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!
Theo Trình Dục điểm danh từng vị tướng, từng thanh âm nhiệt huyết sục sôi, tất cả tướng sĩ ngày càng hưng phấn, đôi mắt kích động biến thành đỏ rực. Người được chỉ tên thì hùng hổ đi ra lĩnh binh. Không được kêu thì nắm tay rôm rốp, bởi vì họ hiểu rằng phá quân Lưu Biểu chỉ có hai ngày này.
Cùng lúc đó, tại Xích Bích.
Tưởng Khâm đứng trên lầu các, bầu trời tối đen đối lập hẳn với đầy trời ánh lửa.
Tưởng Khâm mắt hổ lóng lánh nhìn quét thủy trại dưới lầu các. Binh sĩ rậm rạp đầy chiến thuyền, binh khí có ánh lửa chiếu rọi lấp lánh.
Gã rống to:
- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng rồi!
Các binh sĩ cao giọng đáp, thanh âm vang tận mây xanh.
Tưởng Khâm mạnh vẫy tay, trường thương trong tay dưới ánh trăng lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Gã lại rống lên:
- Cầm lấy binh khí của các ngươi, hãy sục sôi nhiệt huyết của các ngươi! Là đàn ông Giang Đông, đã chuẩn bị sẵn sàng huyết nhiễm sa trường, tử chiến về nhà rồi sao!?
- Sẵn sàng rồi!
Một vạn thủy quân cùng gào, thanh âm đinh tai nhức óc, máu nóng sục sôi.
Tưởng Khâm lại hét to:
- Hôm nay chỉ có thắng, không được thua! Ba quân nghe lệnh, xuất phát!
- Xuất phát!!!
Trần Võ than vãn rằng:
- Đánh nhiều năm như vậy, chưa từng buồn bực như hiện tại. Rõ ràng kẻ địch ở trước mặt, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng lại không có cách nào. Chúa công cũng thật là, để làm chi không phái Chu Du tướng quân giết tới Ô Lâm cho rồi, cũng để chúng ta trút giận.
Các vị tướng tuy không dám đồng ý Trần Võ oán thầm Trương Lãng, nhưng cũng không ra tiếng phản đối, hiển nhiên gã nói trúng trái tim mọi người.
Chỉ mình Trình Dục mặt sa sầm, vẻ âm trầm tràn đầy khuôn mặt.
Gã hừ lạnh, nói:
- Nếu trong lòng Tử Liệt đã bực mình thì bổn thái thú đặc biệt cho ngươi nghỉ ngơi, để ngươi về Mạt Lăng giải buồn. Đợi kết thúc cuộc chiến công phòng Hạ Khẩu rồi lại gọi người về nhập quân, như vậy chắc ngươi không buồn bực nữa chứ?
Trần Võ giật nảy mình, vội vàng lên tiếng:
- Thái thú đại nhân, tuyệt đối không được! Để ta nhàn rỗi ở nhà thì chẳng bằng giết ta cho rồi!
Nói xong bàn tay to lén túm y giáp của Chu Thái bên cạnh, hy vọng gã nói giúp giùm mình. Chu Thái dù cũng là kẻ thô lỗ nhưng rõ ràng khinh thường việc Trần Võ oán trách Trương Lãng, nghiêng đầu đi, phớt lờ động tác nhỏ của Trần Võ.
Trần Võ sốt ruột muốn chết, mặt đỏ hồng, suýt chút gào la.
Các vị tướng nhìn thấy thì cười thầm trong bụng, nhưng không ai dám ra tiếng giúp gã.
Trần Võ mặt như đưa đám, cực kỳ ủ rũ.
Đang lúc Trần Võ còn muốn cầu xin Trình Dục thì người kia không có tâm tình trêu chọc nữa, nhàn nhạt nói.
- Được rồi, ta không lập lờ với các ngươi nữa. Mới nhận được tin, Tôn Sách tướng quân dẫn năm ngàn nhân mã giết tới Bồ Kỳ, còn ước hẹn thời gian với chúng ta, chuẩn bị tấn công Ô Lâm, thời điểm sẽ là sáng hôm nay.
- A ô!
Trình Dục vứt dứt lời, trong hội trường lập tức vang tiếng hoan hô rầm trời.
Tuy mọi người sớm có chuẩn bị, nhưng tin tức đến quá đến đột ngột, khiến họ rất là vui vẻ.
Một vị tướng hưng phấn, cảm thán nói:
- Chúa công đúng là sáng suốt mà!
Một vị tướng khác kiềm không được nịnh nọt bảo:
- Chúa công đã sớm biết thiên cơ, nắm chắc trong tầm tay rồi.
Một vị tướng khác điên khùng bảo:
- Chúa công giỏi quá, ta yêu ngươi chết mất!
Trình Dục nhìn đám tướng sĩ bên dưới hưng phấn hỗn loạn, quát to:
- Yên lặng!
Trình Dục dùng ngón tay chỉ vào Trần Võ, mắt đỏ lên tức giận quát:
- Ngươi!
- Có mạt tướng!
Trần Võ nâng cao tinh thần, lòng mừng như điên. Sẽ do ta xung phong hả? Ha ha, sướng chết mất!
Vốn khuôn mặt căng cứng của Trình Dục bỗng chuyển thành bộ dạng gian thương, không ngừng cười nham hiểm nói:
- Trần Võ, bởi vì ngươi nói năng lộn xộn, còn xúc phạm chúa công, đặc biệt lệnh ngươi dẫn ba ngàn binh sĩ canh gác Hạ Khẩu đại thành. Nếu có sai sót thì mang đầu đến gặp ta!
*Bùm!* một tiếng.
Trần Võ ngã quỳ xuống đất, vẻ mặt không dám tin nhìn Trình Dục, ngơ ngác.
Nửa ngày sau gã lấy lại tinh thần khỏi đả kích, thê thảm tru lên:
- Thái thú, thuộc hạ không thủ thành đâu! Ta phải ra thành giết địch a a a!!!
Trình Dục cười lạnh nói:
- Trần Võ, không trừ quân chức của ngươi là đã cho mặt mũi lắm rồi, ngươi nên biết thỏa mãn đi.
Các vị tướng sĩ đánh rùng mình, nhìn Trình Dục treo nụ cười nhạt, toàn thân bỗng nổi da gà, đồng lòng cho rằng, Trình Dục là cái tên cực kỳ âm hiểm xảo trá, sau này tuyệt đối không thể đắc tội.
Trình Dục mặc kệ tướng sĩ bên dưới có ý tưởng gì, nói tiếp:
- Mới rồi ta đã bàn bạc với Điền đại nhân, bắt đầu từ bây giờ, tất cả tướng quân lĩnh thuộc hạ của mình, sẵn sàng tùy thời chiến đấu.
Các vị tướng cùng vang dội nhận lệnh.
Trình Dục uy phong quát:
- Chu Nhiên đâu?
- Có mạt tướng!
Một vị tướng lĩnh thoạt trông tuổi không quá hai mươi bước ra khỏi hàng.
- Ngươi lập tức chuẩn bị năm ngàn tinh binh thủy thượng, xuôi dòng mà lên, dừng ở Thạch Lâm ki. Nếu phát hiện Hán Dương có thủy quân đến thì tuyệt đối không thể bỏ qua!
- Mạt tướng rõ!
Chu Nhiên nhận được mệnh lệnh vẻ mặt mừng rỡ, vui vẻ bước nhanh như bay đi ra.
- Chu Thái!
- Có mạt tướng!
Chu Thái nghe đến tên mình, mắt biến sáng ngời.
Trình Dục quả quyết nói:
- Ngươi điểm một vạn thủy quân, sáng hôm nay bắt đầu hư trương thanh thế với phòng tuyến Hán Dương. Tới buổi trưa thì mãnh liệt tấn công Hán Dương. Nhớ kỹ, đừng tới quá gần Thái Mạo. Tấn công Hán Dương không phải mục đích mà chỉ là thủ đoạn, nhân đó kiềm chế không để chúng cứu viện Ô Lâm. Bổn thái thú sẽ ở phía sau tự thân đôn đốc ngươi chiến đấu!
- Mạt tướng nhận lệnh!
Chu Thái không chút suy nghĩ đồng ý. Chỉ cần có thể đánh là được, mặc kệ là ai đốc thúc.
- Đổng Tập đâu!
- Có mạt tướng!
- Trong các vị tướng thì ngươi là trầm ổn nhất, đặc biệt lệnh cho ngươi dẫn một vạn thủy quân, trước canh năm phải bí mật xuất phát, dọc bờ sông mà lên, áp sát Xích Bích. Trước buổi trưa phải khiến binh sĩ chạy tới, còn phải bảo đảm mỗi một tên lính có tinh thần cực tốt, sĩ khí cao. Đợi Tưởng Khâm mãnh liệt tấn công Ô Lâm thì trong một canh giờ ngươi tham gia chiến cuộc, có gì thắc mắc không?
Trình Dục nghiêm túc hỏi.
Đổng Tập lắc đầu ý bảo không thành vấn đề.
Trình Dục rất vừa lòng gật đầu, nói:
- Vậy ngươi đi đi.
Đổng Tập hùng hồn đáp:
- Mạt tướng thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!
Theo Trình Dục điểm danh từng vị tướng, từng thanh âm nhiệt huyết sục sôi, tất cả tướng sĩ ngày càng hưng phấn, đôi mắt kích động biến thành đỏ rực. Người được chỉ tên thì hùng hổ đi ra lĩnh binh. Không được kêu thì nắm tay rôm rốp, bởi vì họ hiểu rằng phá quân Lưu Biểu chỉ có hai ngày này.
Cùng lúc đó, tại Xích Bích.
Tưởng Khâm đứng trên lầu các, bầu trời tối đen đối lập hẳn với đầy trời ánh lửa.
Tưởng Khâm mắt hổ lóng lánh nhìn quét thủy trại dưới lầu các. Binh sĩ rậm rạp đầy chiến thuyền, binh khí có ánh lửa chiếu rọi lấp lánh.
Gã rống to:
- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng rồi!
Các binh sĩ cao giọng đáp, thanh âm vang tận mây xanh.
Tưởng Khâm mạnh vẫy tay, trường thương trong tay dưới ánh trăng lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Gã lại rống lên:
- Cầm lấy binh khí của các ngươi, hãy sục sôi nhiệt huyết của các ngươi! Là đàn ông Giang Đông, đã chuẩn bị sẵn sàng huyết nhiễm sa trường, tử chiến về nhà rồi sao!?
- Sẵn sàng rồi!
Một vạn thủy quân cùng gào, thanh âm đinh tai nhức óc, máu nóng sục sôi.
Tưởng Khâm lại hét to:
- Hôm nay chỉ có thắng, không được thua! Ba quân nghe lệnh, xuất phát!
- Xuất phát!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.