Quyển 10 - Chương 7: Trúng kế (hạ)
Dục Hỏa Trọng Sinh
26/08/2013
Lữ Mông cũng minh bạch ý đồ của Trình Dục mà vắt ó tìm kế:
- Thấm thủy một đường ước chừng có một vạn binh mã bọn chúng xây tại sườn núi cứ điểm không cao nước chảy cũng không thấp nếu như không phải bất ngờ bị thám thính của bọn chúng phát hiện thì tin tức hành quân cũng không dễ bị bạo lộ, có lẽ quân ta cũng có thể liều mạng một phen.
Trương Lãng sáng ngời hắn sau khi nghe được lời nói đó thì có hi vọng.
Chỉ có Quách Gia là híp mắt lại hai tay không ngừng vê vào nhau.
Trình Dục nhíu mày không tin nói:
- Chiếu theo ý của ngươi Thấm Thủy phòng thủ không sâm nghiêm bằng Chương thủy?
Lữ Mông cũng cung kính nói:
- Đây là từ phía của thuộc hạ.
Trương Lãng trầm tư nửa ngày sau đó chậm rãi nói với Quách Gia:
- Phụng Hiếu ngươi thấy sao
Quách Gia phiêu diêu nói:
- Chương Thủy chính là cửa hông của hai đạo, nếu như không phải trong đó có lừa dối thì phải có chỗ dựa vào, cho nên chúa công ngàn vạn lần không được cấp tiến.
Trương Lãng gật đầu đồng ý:
- Không sai, cùng ta suy nghĩ không mưu mà hợp, chỉ sợ đây là kế dụ địch của Tư Mã Ý muốn ta mang trọng binh ra, sau đó tụ hợp mà diệt.
Trình Dục bỗng nhiên lóe lên linh quang:
- Nếu như muốn bao vây tiêu diệt quân ta không có đại lượng đội ngũ điều động thì tất cả chỉ là nói suông mà thôi. Tất nhiên muốn điều động binh quân khác bằng không làm sao có thể thắng được đại quân ta mà muốn điều động nơi khác mọi người trong lòng đều rõ.
- Chương thủy.
Cơ hồ bọn họ trăm miệng một lời.
Lăng Thống hưng phấn vô cùng;
- Đạo của binh gia là thực thực hư hư, Tư Mã Ý muốn đánh tráo lừa gạt quân ta bên ngoài Chương Thủy đúng là có tường đồng vách sắt bên trong có thể là cái xác mà thôi, chỉ cần năm được sơ hở hành động một lần công phá phòng tuyến thì uy lực sẽ giảm mạnh, đến lúc đó muốn nắm lấy thì đơn giản hơn nhiều.
Mọi người trở nên hưng phấn không thôi.
Chỉ có Trương Lãng lo lắng:
- Nếu chúng ta đoán sai thì sao có thể đây là bẫy do Tư Mã Ý dụ ta vào.
Đúng lúc này Quách Gia cũng lên tiếng:
- Đúng thế cũng có khả năng đánh tráo.
Trương Lãng đã cho như vậy Quách Gia lại đồng ý chúng tướng phiền muộn.
Trương Lãng suy nghĩ nửa ngày rồi nói:
- Bất kể thế nào cũng là cơ hội, vì kế hoạch hôm nay ta chủ động cầu kỳ biến, cho dù Tư Mã Ý giả trang đánh tráo ta cũng có tảm phần an toàn lui về.
Chúng tướng thấy Trương Lãng có chủ ý thì đưa ánh mắt nhìn hắn.
Trương Lãng lại nói:
- Chỉ cần chúng ta bảo vệ cho tốt đại trại sau đó một đạo quân xông ra giết địch dựng mình ở thế bất bại là được, cho nên đại trại do ta và Phụng Hiếu làm lưu thủ.
Chướng tướng thiện chiến hận không thể nghe Trương Lãng nói mình là người xuất binh đầu tiên.
Trương Lãng lợi hại quét qua từng người rồi nói:
- Lăng Thống ngươi mang ba vạn binh mã hướng về phía Chương Thủy, bí mật hành quân ngàn vạn lần không được để bại lộ mình quá sớm, vô luận thế ào cũng phải tương giao với quân Tào, chỉ cần qua được Chương Thủy thì lập tức phái người báo cho Lữ Mông biết ta sẽ để cho hắn mang hai vạn binh mã tới trợ giúp nếu như ba vạn người của ngươi trong tạm thời không đánh lui được quân địch thì lui về đại trại, miễn cho thương vong vô vị.
Lăng Thống nghe Trương Lãng nói thì đại hỉ không thôi, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Trương Lãng nói với Lữ Mông:
- Ngươi chuẩn bị hai vạn bộ binh, từ đằng sau giúp đỡ Lăng Thống, nhớ kỹ trừ phi Lăng Thống rơi vào tình cảnh sống chết mới có thể xông lên trợ giúp.
Lữ Mông tiếp lệnh khó hiểu nói:
- Chúa công đây là có ý gì thuộc hạ không hiểu.
Trương Lãng mỉm cười khóe mắt lộ ra hào quang tự tin mà nói;
- Nếu như đội ngũ của Lăng Thống tạm thời cũng không công phá được Chương Thủy thì cho dù có ngươi lên trợ giúp cũng không có bao nhiêu tác dụng. Trái lại nếu như Lăng Thống nắm được thì cho thấy suy đoán từ đầu của chúng ta không sai.
Trương Lãng nói tiếp;
- Kiều Nhuy từ bây giờ ngươi tuần tra ban đêm, hơn nữa tuyển một vạn cung tiễn thuật trong doanh, xếp thành hai bên đại trại nếu như đột nhiên đánh tới, cũng sẽ bị ta giết không trở tay kịp.
Kiều Nhuy trầm giọng:
- Chúa công yên tâm thuộc hạ quyết không sơ suất.
Sao Hôm rơi, mặt trời lên, phương đông một mảng ửng hồng, hào quang bốn phía.
Thái Hành Đạo, quan hạ Thiên Tỉnh đằng đằng sát khí.
Tư Mã Ý đứng ở trên Thiên Tỉnh quan, tinh thần sáng ngời trên khuôn mặt hình chữ quốc có một vẻ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khôn khéo.
Tay của hắn dựa vào thành nhìn Cao Lãm binh không chiến lực xông lên, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng mà tự nhủ thấp giọng:
- Trương Lãng à Trương Lãng ngươi cũng thiếu kiên nhẫn như ậy sao, ha ha cám ơn ngươi đã mang tới một tin tức tốt cho ta.
Thủ Hạ phó tướng nghi hoặc nhìn Tư Mã Ý, muốn nói lại thôi.
Có mốt phó tướng lớn gan liền nói:
- Tướng quân hôm nay rất vui vẻ, có phải nghĩ ra kế phá địch rồi không?
Tư Mã Ý vẫn mang theo vẻ tươi cười bỗng nhiên âm hàn nhìn qua, phó tướng kia sợ hãi quỳ phịch xuống:
- Tướng quân thú tội việc quân cơ đại sự mạt tướng không dám lắm mồm.
Tư Mã Ý thản nhiên:
- Đứng lên.
Tư Mã Ý nheo mắt lại chăm chú nhìn tình hình dưới quan rồi bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Chẳng lẽ ngươi không rõ manh mối trong đó sao?
Phó tướng kia đáp:
- Mạt tướng tối dạ không hiểu.
Tư Mã Ý khẽ thở dài hòa nhã nói:
- Các ngươi ngẫm lai xem, Trương Lãng mười ngày treo miễn chiến bài hôm nay bỗng nhiên xuất chiến là vì sao?
Người kia liền thuận miệng nói:
- Chẳng lẽ Giang Đông có viện binh/
Tư Mã Ý lắc đầu cười từ từ nói:
- Không, treo miễn chiến bài lâu như vậy có hai khả năng một là viện quân đã tới nhưng chiếu theo tin tức của chúng ta thì binh mã của Chu Du không có hành động bên Kinh Châu cũng không có đội ngũ điều động, vậy chỉ có thể là điều thứ hai, kế hoạch của Trương Lãng đã bắt đầu hành động.
Phó tướng hoảng sợ:
- Trương Lãng quả nhiên bị lừa rồi.
Tư Mã Ý không trả lời nụ cười ngày càng đậm ai cũng không nghĩ được suy nghĩ của hắn, trong mắt của hắn hiện lên hào quang lạnh lùng:
- Con cá cắn câu rồi, bây giờ là lúc chúng ta kéo cần.
- Truyền lệnh của ta để cho Nhạc Tiến và Vu Cấm tới gặp.
Tư Mã Ý khẽ quát.
Rất nhanh sau đó Nhạc Tiến và Vu cấm đã tới, Tư Mã Ý nhìn hai đại tướng nhàn nhạt nói:
- Trương Lãng đã phái người dò xét hư thật kế tiếp tất sẽ có quy mô hành động, chúng ta hiện tại mới là bắt đầu giao phong.
Nhạc Tiên tinh quang lóng lánh lộ sát khí mà nói:
- Kính xin đại nhân hạ lệnh.
Tư Mã Ý vỗ tay đùa bỡn rồi nửa ngày sau lạnh nhạt nói:
- Ngươi cùng Vu Cấm mang binh mã tới Chương Thủy Thấm Thủy, chiếu theo kế hoạch mà làm.
Nhạc Tiến vui mừng nói:
- Đây là việc mà mạt tướng trông chờ đã lâu nhất định phải bắt sống được Trương Lãng.
Vu Cấm cũng lộ ra vẻ vui thích:
- Mưu kế của đại nhân đúng là cao cường, thuộc hạ liền đi xử lý.
- Thấm thủy một đường ước chừng có một vạn binh mã bọn chúng xây tại sườn núi cứ điểm không cao nước chảy cũng không thấp nếu như không phải bất ngờ bị thám thính của bọn chúng phát hiện thì tin tức hành quân cũng không dễ bị bạo lộ, có lẽ quân ta cũng có thể liều mạng một phen.
Trương Lãng sáng ngời hắn sau khi nghe được lời nói đó thì có hi vọng.
Chỉ có Quách Gia là híp mắt lại hai tay không ngừng vê vào nhau.
Trình Dục nhíu mày không tin nói:
- Chiếu theo ý của ngươi Thấm Thủy phòng thủ không sâm nghiêm bằng Chương thủy?
Lữ Mông cũng cung kính nói:
- Đây là từ phía của thuộc hạ.
Trương Lãng trầm tư nửa ngày sau đó chậm rãi nói với Quách Gia:
- Phụng Hiếu ngươi thấy sao
Quách Gia phiêu diêu nói:
- Chương Thủy chính là cửa hông của hai đạo, nếu như không phải trong đó có lừa dối thì phải có chỗ dựa vào, cho nên chúa công ngàn vạn lần không được cấp tiến.
Trương Lãng gật đầu đồng ý:
- Không sai, cùng ta suy nghĩ không mưu mà hợp, chỉ sợ đây là kế dụ địch của Tư Mã Ý muốn ta mang trọng binh ra, sau đó tụ hợp mà diệt.
Trình Dục bỗng nhiên lóe lên linh quang:
- Nếu như muốn bao vây tiêu diệt quân ta không có đại lượng đội ngũ điều động thì tất cả chỉ là nói suông mà thôi. Tất nhiên muốn điều động binh quân khác bằng không làm sao có thể thắng được đại quân ta mà muốn điều động nơi khác mọi người trong lòng đều rõ.
- Chương thủy.
Cơ hồ bọn họ trăm miệng một lời.
Lăng Thống hưng phấn vô cùng;
- Đạo của binh gia là thực thực hư hư, Tư Mã Ý muốn đánh tráo lừa gạt quân ta bên ngoài Chương Thủy đúng là có tường đồng vách sắt bên trong có thể là cái xác mà thôi, chỉ cần năm được sơ hở hành động một lần công phá phòng tuyến thì uy lực sẽ giảm mạnh, đến lúc đó muốn nắm lấy thì đơn giản hơn nhiều.
Mọi người trở nên hưng phấn không thôi.
Chỉ có Trương Lãng lo lắng:
- Nếu chúng ta đoán sai thì sao có thể đây là bẫy do Tư Mã Ý dụ ta vào.
Đúng lúc này Quách Gia cũng lên tiếng:
- Đúng thế cũng có khả năng đánh tráo.
Trương Lãng đã cho như vậy Quách Gia lại đồng ý chúng tướng phiền muộn.
Trương Lãng suy nghĩ nửa ngày rồi nói:
- Bất kể thế nào cũng là cơ hội, vì kế hoạch hôm nay ta chủ động cầu kỳ biến, cho dù Tư Mã Ý giả trang đánh tráo ta cũng có tảm phần an toàn lui về.
Chúng tướng thấy Trương Lãng có chủ ý thì đưa ánh mắt nhìn hắn.
Trương Lãng lại nói:
- Chỉ cần chúng ta bảo vệ cho tốt đại trại sau đó một đạo quân xông ra giết địch dựng mình ở thế bất bại là được, cho nên đại trại do ta và Phụng Hiếu làm lưu thủ.
Chướng tướng thiện chiến hận không thể nghe Trương Lãng nói mình là người xuất binh đầu tiên.
Trương Lãng lợi hại quét qua từng người rồi nói:
- Lăng Thống ngươi mang ba vạn binh mã hướng về phía Chương Thủy, bí mật hành quân ngàn vạn lần không được để bại lộ mình quá sớm, vô luận thế ào cũng phải tương giao với quân Tào, chỉ cần qua được Chương Thủy thì lập tức phái người báo cho Lữ Mông biết ta sẽ để cho hắn mang hai vạn binh mã tới trợ giúp nếu như ba vạn người của ngươi trong tạm thời không đánh lui được quân địch thì lui về đại trại, miễn cho thương vong vô vị.
Lăng Thống nghe Trương Lãng nói thì đại hỉ không thôi, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Trương Lãng nói với Lữ Mông:
- Ngươi chuẩn bị hai vạn bộ binh, từ đằng sau giúp đỡ Lăng Thống, nhớ kỹ trừ phi Lăng Thống rơi vào tình cảnh sống chết mới có thể xông lên trợ giúp.
Lữ Mông tiếp lệnh khó hiểu nói:
- Chúa công đây là có ý gì thuộc hạ không hiểu.
Trương Lãng mỉm cười khóe mắt lộ ra hào quang tự tin mà nói;
- Nếu như đội ngũ của Lăng Thống tạm thời cũng không công phá được Chương Thủy thì cho dù có ngươi lên trợ giúp cũng không có bao nhiêu tác dụng. Trái lại nếu như Lăng Thống nắm được thì cho thấy suy đoán từ đầu của chúng ta không sai.
Trương Lãng nói tiếp;
- Kiều Nhuy từ bây giờ ngươi tuần tra ban đêm, hơn nữa tuyển một vạn cung tiễn thuật trong doanh, xếp thành hai bên đại trại nếu như đột nhiên đánh tới, cũng sẽ bị ta giết không trở tay kịp.
Kiều Nhuy trầm giọng:
- Chúa công yên tâm thuộc hạ quyết không sơ suất.
Sao Hôm rơi, mặt trời lên, phương đông một mảng ửng hồng, hào quang bốn phía.
Thái Hành Đạo, quan hạ Thiên Tỉnh đằng đằng sát khí.
Tư Mã Ý đứng ở trên Thiên Tỉnh quan, tinh thần sáng ngời trên khuôn mặt hình chữ quốc có một vẻ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khôn khéo.
Tay của hắn dựa vào thành nhìn Cao Lãm binh không chiến lực xông lên, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng mà tự nhủ thấp giọng:
- Trương Lãng à Trương Lãng ngươi cũng thiếu kiên nhẫn như ậy sao, ha ha cám ơn ngươi đã mang tới một tin tức tốt cho ta.
Thủ Hạ phó tướng nghi hoặc nhìn Tư Mã Ý, muốn nói lại thôi.
Có mốt phó tướng lớn gan liền nói:
- Tướng quân hôm nay rất vui vẻ, có phải nghĩ ra kế phá địch rồi không?
Tư Mã Ý vẫn mang theo vẻ tươi cười bỗng nhiên âm hàn nhìn qua, phó tướng kia sợ hãi quỳ phịch xuống:
- Tướng quân thú tội việc quân cơ đại sự mạt tướng không dám lắm mồm.
Tư Mã Ý thản nhiên:
- Đứng lên.
Tư Mã Ý nheo mắt lại chăm chú nhìn tình hình dưới quan rồi bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Chẳng lẽ ngươi không rõ manh mối trong đó sao?
Phó tướng kia đáp:
- Mạt tướng tối dạ không hiểu.
Tư Mã Ý khẽ thở dài hòa nhã nói:
- Các ngươi ngẫm lai xem, Trương Lãng mười ngày treo miễn chiến bài hôm nay bỗng nhiên xuất chiến là vì sao?
Người kia liền thuận miệng nói:
- Chẳng lẽ Giang Đông có viện binh/
Tư Mã Ý lắc đầu cười từ từ nói:
- Không, treo miễn chiến bài lâu như vậy có hai khả năng một là viện quân đã tới nhưng chiếu theo tin tức của chúng ta thì binh mã của Chu Du không có hành động bên Kinh Châu cũng không có đội ngũ điều động, vậy chỉ có thể là điều thứ hai, kế hoạch của Trương Lãng đã bắt đầu hành động.
Phó tướng hoảng sợ:
- Trương Lãng quả nhiên bị lừa rồi.
Tư Mã Ý không trả lời nụ cười ngày càng đậm ai cũng không nghĩ được suy nghĩ của hắn, trong mắt của hắn hiện lên hào quang lạnh lùng:
- Con cá cắn câu rồi, bây giờ là lúc chúng ta kéo cần.
- Truyền lệnh của ta để cho Nhạc Tiến và Vu Cấm tới gặp.
Tư Mã Ý khẽ quát.
Rất nhanh sau đó Nhạc Tiến và Vu cấm đã tới, Tư Mã Ý nhìn hai đại tướng nhàn nhạt nói:
- Trương Lãng đã phái người dò xét hư thật kế tiếp tất sẽ có quy mô hành động, chúng ta hiện tại mới là bắt đầu giao phong.
Nhạc Tiên tinh quang lóng lánh lộ sát khí mà nói:
- Kính xin đại nhân hạ lệnh.
Tư Mã Ý vỗ tay đùa bỡn rồi nửa ngày sau lạnh nhạt nói:
- Ngươi cùng Vu Cấm mang binh mã tới Chương Thủy Thấm Thủy, chiếu theo kế hoạch mà làm.
Nhạc Tiến vui mừng nói:
- Đây là việc mà mạt tướng trông chờ đã lâu nhất định phải bắt sống được Trương Lãng.
Vu Cấm cũng lộ ra vẻ vui thích:
- Mưu kế của đại nhân đúng là cao cường, thuộc hạ liền đi xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.