Quyển 4 - Chương 41: Từ Hoảng.
Dục Hỏa Trọng Sinh
16/04/2013
Tuy nhiên Trương Lãng cũng không phải là người dễ bị đánh bại hắn liền kiên trì nói:
- Trước kia không có không có nghĩa là sau này không có, bất kỳ chuyện gì luôn có tiền lệ sao? Hán cao tổ không phải lần đầu định đô ở Trường An à?
Đường Hoàng tựa hồ sắp chứng kiến thắng lợi, thấy Trương Lãng mềm yếu vô lực phản bác thì lớn tiếng giễu cợt:
- Không sai nhưng Trương tướng quân chớ quên, Trường An chính là hiểm địa ở Quan Trung.
Thấy Đường Hoàng từ từ nói, thần sắc tự nhiên mồ hôi trên người của Trương Lãng bắt đầu chảy ra trong lòng hắn thầm than, Đường Hoàng này mồm mép thật là lợi hại.
Quách Đồ hớn hở tâm tình tốt lên mà nói:
- Bệ hạ chuyện cấp bách hiện tại chính là liên hệ với chư hầu thảo phạt phản tặc, trái lại vấn đề dời đô tiếp tục tranh chấp chỉ sợ rét lạnh tâm tình của bộ hạ Viên đại nhân, binh mã chậm trễ tới Lạc Dương, khi đó Lý Quách thừa cơ ai cũng không đảm đương nổi tội danh này.
Nhưng vấn đề còn chưa kết thúc, nhìn thấy Trương Lãng rơi vào túng cảnh Tuân Du liền đứng lên muốn dìm Trương Lãng xuống mười tám tầng địa ngục, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt sâu thẳm mà nói:
- Đường thái thú nói rất đúng nếu như thánh thượng di giá tới Thọ Xuân chỉ sợ không chỉ Viên đại nhân mà chúng quan cũng rét lạnh tâm tình.
Trương Lãng từ khi xuất đạo cho tới nay chưa từng gặp phải tình cảnh hôm nay trong lòng đau khổ vốc ùng.
Cũng may Mã Đằng từ trước tới nay chưa nói một câu bỗng nhiên đứng dậy từ trên bàn tiếc, giúp Trương Lãng nói:
- Quách đại nhân Tuân đại nhân chuyện này các vị nói vậy là không đúng, thánh giá ở nơi nào bệ hạ đều có chủ trương, mà hai vị đại nhân mượn Lý Quách để áp chế thánh thượng có thể nói cho Mã mỗ là có ý gì không?
Mã Đằng nói lời này khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười nhưng lại sắc bén nhìn về phía Tuân Du.
Trương Lãng trong nhất thời đã minh bạch lập trường của Mã Đằng, hắn sau khi suy nghĩ sâu xa cuối cùng cũng đứng về phe mình.
Cảm giác phiền muộn vừa rồi thoáng chốc đã biến mất vô tung vô ảnh, trong lòng biến thành cuồng hỉ không thôi.
Mãn Sủng và Đường Hoàng đều giật mình nhìn về phía Mã Đằng sắc mặt bất thiện chất vấn hỏi:
- Các hạ là ai?
Đầu óc Tuân Du lóe lên thoáng cái đã nhận ra thân phận đối phương kinh dị mà nói;
- Người mở miệng có phải mà Mã Đằng tướng quân?
Mã Đằng cũng không quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ của Đường Hoàng Mãn Sủng liền lạnh lùng nói:
- Đúng là Mã mỗ, nói cho các ngươi biết Trương tướng quân đã mật lệnh cho bộ hạ Thái Sử Từ Trẫn Võ rời khỏi Thọ Xuân tiến về phía Quan Trung, mà con của ta là Mã Siêu cũng suất mấy vạn thiết kỵ không đầy mấy ngày là tới Đồng Quan, đến lúc đó trướng sau hợp kích không sợ Lý Thúc Quách Tỷ không bị diệt.
Mã Đằng ngữ khí sắt thép sôi sục giống như nện vào dã tâm của từng người.
Trương Lãng cùng với Mã Đằng hai phái quân phiệt cùng nhau liên minh, bất kể là ai cũng không dám coi thường thực lực của bọn họ.
Sắc mặt của Tuân Du chuyển sang màu đất nhanh chóng nhìn về phía Kinh Việt thấy hắn lắc đầu mới hơi yên tâm.
Trương Tùng không mất cơ hội mà đi ra khỏi hàng trước sau nhìn về phía Mãn Sủng thanh âm bén nhọn mà nói:
- Trương Tùng đại biểu cho Xuyên Trung Lưu đại nhân toàn lực ủng hộ chuyện bệ hạ di giá về Thọ Xuân.
Tràng diện trở nên yên tĩnh lặng ngắt nhơ tờ.
Mã Đằng động thân mà ra Trương Tùng lại góp lời vô luận là ai cũng cảm thấy kinh ngạc, Trương Lãng lúc này không còn độc thân lâm chiến mà đã có Tây Lương Mã Đằng, Ích Châu Lưu Chương làm đồng minh.
Thái độ của Mã Đằng và Trương Tùng khiến cho Trương Lãng vô cùng có lợi.
Vốn một số chư hầu có dã tâm với Hiến đế, sau khi thấy vậy đều bỏ đi dã tâm.
Mà ba nhà tranh đoạt đến phen gay cấn tuy Viên Thiệu Tào Tháo hai phe liên hợp áp bức Trương Lãng nhưng cục diện không nghiêng về bên họ ngược lại lại là giằng co với nhau.
Chúng quan ở phía dưới cũng bắt đầu náo động rốt cuộc là di giá đi nơi nào cũng sẽ nhanh chóng phân thành ba quân đoàn lớn.
Mà Trương Lãng tuy đạt được sự ủng hộ của Mã Đằng và Trương Tùng nhưng ở trong triều vẫn không áp chế được.
Tam phương tranh chấp không ngừng, Lưu Hiệp đang phiền muộn bỗng nhiên có tin Hàm cốc quan có tin truyền đến khiến cho chung quan đều bị hấp dẫn.
Nhanh chóng sau đó đi vào một chiến tướng thân hình khôi ngô, toát ra vẻ phong trần trên người toát ra một chút mồ hôi, tinh thần phấn chấn.
Hắn một thân mặc chiến giáp bằng đồng đầu đội mũ sắt trên người toát ra khí tức thiết huyết.
Hai mày kiếm dày đặc hai mắt toát ra tinh quang đúng là hổ trong người.
Hiến đế nhìn về phía hắn bỗng nhiên kinh hỉ kêu lên:
- Đây không phải là Từ Hoảng Từ Công Minh sao?
Trương Lãng chấn động tinh thần hai mắt của hắn giống như thú nhìn thấy thức ăn, mãnh liệt nhìn người này chằm chằm.
Trong lòng của hắn vô cùng hưng phấn hai mắt lập lòe dị quang nhìn Từ Hoảng đang quỳ dưới mặt đất.
Từ Hoảng vô luận là trị quân hay đối với bản thân của mình cũng vô cùng nghiệm khắc kỷ luật nghiêm minh hắn làm người vô cùng tiết chế, cả đời đơn giản, mỗi khi có chiến công cũng rất ít tranh giành phần thưởng, chiến tranh lại dũng mãnh hơ người theo Tào Tháo chinh chiến nam bắc mấy chục năm, chiến tích quang vinh là người có công lớn khai sáng ra Ngụy quốc cũng là một tướng lãnh ưu tú trong thời cổ đại.
Từ Hoảng giống như cảm giác được điều gì thân thể hơi chấn động mãnh liệt quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Trương Lãng, hỏa quang bắn ra bốn phía.
Từ Hoảng nhanh chóng tránh đi ánh mắt của Trương Lãng, hắn lộ ra vẻ kỳ quái đơn quyền chạm đất mà nói:
- Đúng là ty chức.
Lưu Hiệp thấy ngữ khí của hắn bình thản liền nghi hoặc nói:
- Từ đô úy không phải đang cùng với Dương tướng quân trấn thủ Hàm cốc sao tại sao bỗng nhiên tới Hoằng Nông, phải chăng chiến tuyến phát sinh biến hóa quá lớn?
Lưu Hiệp vừa nói lời này xong chúng tướng đều khẩn trương, chỉ cần người Trường An ai cũng biết, Từ Hoảng chính là đại tướng số một của Dương Phụ hắn dũng mãnh vô địch Dương Phụng sở dĩ có thể đánh bại truy binh của Lý Thúc cũng nhờ Từ Hoảng dũng mãnh tru sát thuộc cấp ThôI Dũng của Lý Thúc làm cho hắn lui binh.
Từ Hoảng trước hết tạ ơn sau đó hít một hơi thật sâu:
- Bẩm bệ hạ, Lý Thúc Quách Tỷ từ đêm dùng hai đại quân tiến công mạnh Hàm Cốc quan, ba quân tướng sĩ không làm nhục sứ mạng anh dũng giết địch lúc này khó khăn lắm đã bảo vệ thành công mà hạ quan lúc lên đường, Lý Quách đại nhân một lần nữa điều chỉnh, bắt đầu tứ phương tám hướng khắc phục khí giới, chỉ sợ ít nhất phải tốn một ngày lúc này hạ quan cả gan chờ lệnh của Dương tướng quân độc thân trở lại Hoằng Nông, khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ, tuyên chuyển tất cả binh mã hậu bị ở Hoằng Nông tới tranh thủ thời gian chờ đợi viện quân.
- Trước kia không có không có nghĩa là sau này không có, bất kỳ chuyện gì luôn có tiền lệ sao? Hán cao tổ không phải lần đầu định đô ở Trường An à?
Đường Hoàng tựa hồ sắp chứng kiến thắng lợi, thấy Trương Lãng mềm yếu vô lực phản bác thì lớn tiếng giễu cợt:
- Không sai nhưng Trương tướng quân chớ quên, Trường An chính là hiểm địa ở Quan Trung.
Thấy Đường Hoàng từ từ nói, thần sắc tự nhiên mồ hôi trên người của Trương Lãng bắt đầu chảy ra trong lòng hắn thầm than, Đường Hoàng này mồm mép thật là lợi hại.
Quách Đồ hớn hở tâm tình tốt lên mà nói:
- Bệ hạ chuyện cấp bách hiện tại chính là liên hệ với chư hầu thảo phạt phản tặc, trái lại vấn đề dời đô tiếp tục tranh chấp chỉ sợ rét lạnh tâm tình của bộ hạ Viên đại nhân, binh mã chậm trễ tới Lạc Dương, khi đó Lý Quách thừa cơ ai cũng không đảm đương nổi tội danh này.
Nhưng vấn đề còn chưa kết thúc, nhìn thấy Trương Lãng rơi vào túng cảnh Tuân Du liền đứng lên muốn dìm Trương Lãng xuống mười tám tầng địa ngục, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt sâu thẳm mà nói:
- Đường thái thú nói rất đúng nếu như thánh thượng di giá tới Thọ Xuân chỉ sợ không chỉ Viên đại nhân mà chúng quan cũng rét lạnh tâm tình.
Trương Lãng từ khi xuất đạo cho tới nay chưa từng gặp phải tình cảnh hôm nay trong lòng đau khổ vốc ùng.
Cũng may Mã Đằng từ trước tới nay chưa nói một câu bỗng nhiên đứng dậy từ trên bàn tiếc, giúp Trương Lãng nói:
- Quách đại nhân Tuân đại nhân chuyện này các vị nói vậy là không đúng, thánh giá ở nơi nào bệ hạ đều có chủ trương, mà hai vị đại nhân mượn Lý Quách để áp chế thánh thượng có thể nói cho Mã mỗ là có ý gì không?
Mã Đằng nói lời này khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười nhưng lại sắc bén nhìn về phía Tuân Du.
Trương Lãng trong nhất thời đã minh bạch lập trường của Mã Đằng, hắn sau khi suy nghĩ sâu xa cuối cùng cũng đứng về phe mình.
Cảm giác phiền muộn vừa rồi thoáng chốc đã biến mất vô tung vô ảnh, trong lòng biến thành cuồng hỉ không thôi.
Mãn Sủng và Đường Hoàng đều giật mình nhìn về phía Mã Đằng sắc mặt bất thiện chất vấn hỏi:
- Các hạ là ai?
Đầu óc Tuân Du lóe lên thoáng cái đã nhận ra thân phận đối phương kinh dị mà nói;
- Người mở miệng có phải mà Mã Đằng tướng quân?
Mã Đằng cũng không quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ của Đường Hoàng Mãn Sủng liền lạnh lùng nói:
- Đúng là Mã mỗ, nói cho các ngươi biết Trương tướng quân đã mật lệnh cho bộ hạ Thái Sử Từ Trẫn Võ rời khỏi Thọ Xuân tiến về phía Quan Trung, mà con của ta là Mã Siêu cũng suất mấy vạn thiết kỵ không đầy mấy ngày là tới Đồng Quan, đến lúc đó trướng sau hợp kích không sợ Lý Thúc Quách Tỷ không bị diệt.
Mã Đằng ngữ khí sắt thép sôi sục giống như nện vào dã tâm của từng người.
Trương Lãng cùng với Mã Đằng hai phái quân phiệt cùng nhau liên minh, bất kể là ai cũng không dám coi thường thực lực của bọn họ.
Sắc mặt của Tuân Du chuyển sang màu đất nhanh chóng nhìn về phía Kinh Việt thấy hắn lắc đầu mới hơi yên tâm.
Trương Tùng không mất cơ hội mà đi ra khỏi hàng trước sau nhìn về phía Mãn Sủng thanh âm bén nhọn mà nói:
- Trương Tùng đại biểu cho Xuyên Trung Lưu đại nhân toàn lực ủng hộ chuyện bệ hạ di giá về Thọ Xuân.
Tràng diện trở nên yên tĩnh lặng ngắt nhơ tờ.
Mã Đằng động thân mà ra Trương Tùng lại góp lời vô luận là ai cũng cảm thấy kinh ngạc, Trương Lãng lúc này không còn độc thân lâm chiến mà đã có Tây Lương Mã Đằng, Ích Châu Lưu Chương làm đồng minh.
Thái độ của Mã Đằng và Trương Tùng khiến cho Trương Lãng vô cùng có lợi.
Vốn một số chư hầu có dã tâm với Hiến đế, sau khi thấy vậy đều bỏ đi dã tâm.
Mà ba nhà tranh đoạt đến phen gay cấn tuy Viên Thiệu Tào Tháo hai phe liên hợp áp bức Trương Lãng nhưng cục diện không nghiêng về bên họ ngược lại lại là giằng co với nhau.
Chúng quan ở phía dưới cũng bắt đầu náo động rốt cuộc là di giá đi nơi nào cũng sẽ nhanh chóng phân thành ba quân đoàn lớn.
Mà Trương Lãng tuy đạt được sự ủng hộ của Mã Đằng và Trương Tùng nhưng ở trong triều vẫn không áp chế được.
Tam phương tranh chấp không ngừng, Lưu Hiệp đang phiền muộn bỗng nhiên có tin Hàm cốc quan có tin truyền đến khiến cho chung quan đều bị hấp dẫn.
Nhanh chóng sau đó đi vào một chiến tướng thân hình khôi ngô, toát ra vẻ phong trần trên người toát ra một chút mồ hôi, tinh thần phấn chấn.
Hắn một thân mặc chiến giáp bằng đồng đầu đội mũ sắt trên người toát ra khí tức thiết huyết.
Hai mày kiếm dày đặc hai mắt toát ra tinh quang đúng là hổ trong người.
Hiến đế nhìn về phía hắn bỗng nhiên kinh hỉ kêu lên:
- Đây không phải là Từ Hoảng Từ Công Minh sao?
Trương Lãng chấn động tinh thần hai mắt của hắn giống như thú nhìn thấy thức ăn, mãnh liệt nhìn người này chằm chằm.
Trong lòng của hắn vô cùng hưng phấn hai mắt lập lòe dị quang nhìn Từ Hoảng đang quỳ dưới mặt đất.
Từ Hoảng vô luận là trị quân hay đối với bản thân của mình cũng vô cùng nghiệm khắc kỷ luật nghiêm minh hắn làm người vô cùng tiết chế, cả đời đơn giản, mỗi khi có chiến công cũng rất ít tranh giành phần thưởng, chiến tranh lại dũng mãnh hơ người theo Tào Tháo chinh chiến nam bắc mấy chục năm, chiến tích quang vinh là người có công lớn khai sáng ra Ngụy quốc cũng là một tướng lãnh ưu tú trong thời cổ đại.
Từ Hoảng giống như cảm giác được điều gì thân thể hơi chấn động mãnh liệt quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Trương Lãng, hỏa quang bắn ra bốn phía.
Từ Hoảng nhanh chóng tránh đi ánh mắt của Trương Lãng, hắn lộ ra vẻ kỳ quái đơn quyền chạm đất mà nói:
- Đúng là ty chức.
Lưu Hiệp thấy ngữ khí của hắn bình thản liền nghi hoặc nói:
- Từ đô úy không phải đang cùng với Dương tướng quân trấn thủ Hàm cốc sao tại sao bỗng nhiên tới Hoằng Nông, phải chăng chiến tuyến phát sinh biến hóa quá lớn?
Lưu Hiệp vừa nói lời này xong chúng tướng đều khẩn trương, chỉ cần người Trường An ai cũng biết, Từ Hoảng chính là đại tướng số một của Dương Phụ hắn dũng mãnh vô địch Dương Phụng sở dĩ có thể đánh bại truy binh của Lý Thúc cũng nhờ Từ Hoảng dũng mãnh tru sát thuộc cấp ThôI Dũng của Lý Thúc làm cho hắn lui binh.
Từ Hoảng trước hết tạ ơn sau đó hít một hơi thật sâu:
- Bẩm bệ hạ, Lý Thúc Quách Tỷ từ đêm dùng hai đại quân tiến công mạnh Hàm Cốc quan, ba quân tướng sĩ không làm nhục sứ mạng anh dũng giết địch lúc này khó khăn lắm đã bảo vệ thành công mà hạ quan lúc lên đường, Lý Quách đại nhân một lần nữa điều chỉnh, bắt đầu tứ phương tám hướng khắc phục khí giới, chỉ sợ ít nhất phải tốn một ngày lúc này hạ quan cả gan chờ lệnh của Dương tướng quân độc thân trở lại Hoằng Nông, khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ, tuyên chuyển tất cả binh mã hậu bị ở Hoằng Nông tới tranh thủ thời gian chờ đợi viện quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.