Chương 36: 35 - Tiếp theo
Sắc yy
13/11/2018
Khi thanh đao trong tay Thanh Lang sắp chém vào đầu Bạch Ngọc Sương thì
nàng nhắm mắt lại đợi chờ cái chết đang đến gần nhưng bỗng nhiên nàng có cảm giác bị ai đó kéo ra và ngã vào một vòng ngực ấm áp.
Keng!
Nghe thấy âm thanh này thì nàng giật mình mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một lồng ngực có chút cường tráng. Nhìn lồng ngực này làm nàng có cảm giác thứ nàng đang dựa vào không phải là một lồng ngực đơn bạc nữa mà là một ngọn núi to lớn mà nàng có thể dựa vào. Bỗng nhiên người đó ôm lấy nàng và nhảy xa ra, cách đám người Thanh Lang một khoảng rồi quay qua nói với nàng:
- Hảo tỷ tỷ, tỷ tỷ có bị sao không?
Nghe thấy âm thanh này thì nàng giật mình tỉnh lại từ trong hồi tưởng, nàng không ngờ người cứu nàng lại chính là tiểu đệ đệ mà nàng có duyên gặp mặt một lần. Người cứu Bạch Ngọc Sương dĩ nhiên là Lý Hàn, sỡ dĩ hắn xuất hiện đúng lúc như vậy vì hắn đang ở gần đó. Khi nghe thấy tiếng đánh nhau thì bản tính tò mò của hắn nổi lên nên hắn đến đây quan sát thử, không ngờ nhìn thấy tình cảnh Bạch Ngọc Sương sắp chết dưới đao nên hắn không nghĩ nhiều mà đạp Thất Tinh Bộ tiến tới cứu nàng. Trước khi thanh đao của Thanh Lang chém trúng Bạch Ngọc Sương thì Lý Hàn nhanh chóng xuất ra Lam Tinh Kiếm, thay Bạch Ngọc Sương đỡ một đao này. Sau khi đánh lệch thanh đao thì Lý Hàn nhanh chóng ôm lấy Bạch Ngọc Sương tránh xa đám người Thanh Lang.
- Ta... Ta đây là đang nằm mơ sao? Đệ đệ làm sao ngươi ở chỗ này?
Bạch Ngọc Sương đưa tay lên sờ khuôn mặt của Lý Hàn, nàng cho là mình còn đang nằm mơ, bởi vì nàng không tin Lý Hàn lại xuất hiện trong khu vực nội vi sơn mạch.
Lý Hàn mỉm cười đưa tay nắm lấy tay ngọc không xương Bạch Ngọc Sương, trong lòng thầm nghĩ " Thật trơn thật nhu" ngoài miệng mỉm cười, nói:
- Vì nàng ở đây, đừng nói là nội vi Hoàng Tung Sơn Mạch, cho dù có là địa ngục thì chỉ cần nàng ở đó thì ta sẽ xuất hiện ở bên cạnh nàng. Nếu nàng thấy cảm động thì nàng chỉ cần tùy tiện cho ta một hai cái thơm môi là được rồi, tưởng thưởng một chút cho ta là rất tốt rồi.
Câu đầu của Lý Hàn nghe vô cùng cảm động nhưng đến câu sau thì bản chất vô lại của hắn lại lộ ra nhưng Bạch Ngọc Sương nghe thấy lời vô lại kia của Lý Hàn thì trong phương tâm nàng giống như chảy vào một đạo cam tuyền, nàng rốt cục tin chắc thiếu niên trước mắt chính là Lý gia đại thiếu mà nàng đã từng gặp một lần rồi. Lúc này một âm thanh quái khí truyền tới kéo nàng về lại thực tế:
- Mẹ kiếp, tên tiểu bạch kiểm kia, ngươi không những dám cứu cô ta mà còn dám diễn trò tình tình cảm cảm trước mặt lão tử. Có tin là lão tử chặt ngươi thành thịt vụn cho chó ăn không hả?
Giọng nói âm trầm của Thanh Lang truyền tới làm cho Bạch Ngọc Sương trở về thực tế. Sau khi nhìn đám người Thanh Lang thì nàng bỗng nhiên quay qua nói với Lý Hàn:
- Đệ đệ, mau chạy đi. Đệ không phải đối thủ đám người đó đâu.
Mặc dù nàng không biết bằng cách nào mà Lý Hàn lại có tiến vào sâu như vậy nhưng nàng nhớ khi gặp nhau lần đầu thì thực lực của Lý Hàn chỉ có Luyện Nhục sơ kỳ, mấy ngày trôi qua thì cho dù Lý Hàn nghịch thiên cũng không thể nào tiến vào Luyện Cốt Cảnh, huống chi ở đầy toàn Luyện Huyết Cảnh trở lên nên nàng không muốn Lý Hàn vì nàng mà đánh mất tính mạng của mình nên nàng bảo Lý Hàn chạy trước.
- Còn tỷ tỷ thì sao?
Lý Hàn quay qua hỏi Bạch Ngọc Sương.
- Tỷ tỷ sẽ ở lại cản hậu cho đệ. Đệ đừng nói nữa mà mau chạy đi.
Không ngờ vào lúc này Bạch Ngọc Sương không thèm quan tâm tới sống chết của mình mà lại đi lo cho người mà nàng mới gặp nhau một hai lần thật khiên người ta mở rông tầm mắt. Sỡ dĩ Bạch Ngọc Sương làm vậy vì trong khoảng khắc sắp chết thì nàng đã biết mình đã đem lòng yêu tên vô lại mới chỉ có một lần gặp mặt này, rồi nên khi hắn xuất hiện thì nàng mong hắn có thể sống tốt con nàng ra sao thì cũng được. Phần tình cảm này của Bạch Ngọc Sương làm cho Lý Hàn cảm động. Hắn nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói:
- Không, cho dù có chuyện gì thì ta cũng không buông tay của nàng ra đâu.
Nghe tình lang nói vậy thì Bạch Ngọc Sương đỏ mặt, gật đầu nói:
- Ừm!
Lý Hàn dìu Bạch Ngọc Sương ngồi xuống rồi lấy đan dược đưa cho nàng rồi dịu nàng hôn lên trán một cái nói:
- Giờ thì xem ta báo thù giùm nàng.
- Ừm!
Bạch Ngọc Sương nhu thuận gật đầu. Mặc dù nàng biết thực lực của Lý Hàn chỉ là Luyện Nhục Cảnh nhưng lời hắn nói ra khiến nàng tin tưởng hắn ngay lập tức. Khi thấy Lý Hàn muốn quay đầu thì nàng mở miệng nói:
- Lý Hàn, tên súc sinh Thanh Lang đã giết đại ca của ta nên chút nữa ta muốn tự tay chặt đầu hắn, tế vong linh đại ca của ta.
- Được rồi, sẽ theo ý nàng.
Lý Hàn cười nhạt nói, sau đó xoay người bước tới, hắn chỉ Lam Tinh Kiếm về phía đám người Thanh Lang dùng ngữ khí lạnh như băng nói:
- Mau qua đây chịu chết!
- Ha ha!
Thanh Lang lập tức cười to, cười xong thì hắn nói:
- Tiểu tử chưa dứt sữa. muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân à. Được để ông toại nguyện cho ngươi!
Thanh Lang nói xong thì cảm đao xông tới Lý Hàn. Nhưng Lý Hàn lại không muốn đấu với Thanh Lang, hắn đạp Thất Tinh Bộ trách khỏi Thanh Lang rồi xông tới một tên, tên đó sau khi đánh với Bạch Ngọc Sương thì hắn linh lực trong thân thể mất hơn một nửa nên khi thấy Lý Hàn xông tới mình thì hắn muốn quay đầu muốn chạy nhưng Lý Hàn đương nhiên sẽ không cho tên này toại nguyện.
- Chết đi, Phi Lộc Kiếm Pháp!
Lý Hàn chém ra vô số ảnh kiếm, tên đó đành dùng vũ khí mình chống lại nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm trong kiếm ảnh. Khi kiếm ảnh tan đi thì tên đó đã trở thành một thi thể, trên người có vô số vết cắt " Chết không thể chết hơn được nữa". Sau khi giết xong tên này thì Lý Hàn tiếp tục xông tới tên thứ hai, Thanh Lang đương nhiên cũng có nhảy ra cản lại nhưng nhờ Thất Tinh Bộ nên Lý Hàn dễ dàng né khỏi Thanh Lang mà xông tới tên đó. Tên đó thấy Lý Hàn dễ dàng giết đồng bọn của mình như vậy làm sống lưng hắn lạnh toát mồ hôi nên thấy Lý Hàn xông tới mình thì hắn quay đầu bỏ chạy. Đứng trước tử vong thì ai cũng sợ, tên này chạy trốn nhưng nhờ Thất Tinh Bộ nên Lý Hàn nhanh chóng bắt kịp tên này.
- Chết đĩ!
Tên này nhanh chóng bị Phi Lộc kiếm pháp của Lý Hàn giết chết. Nhìn tình cảnh Lý Hàn nhanh chóng giết chết hai người của đối phương làm cho Bạch Ngọc Sương kinh sợ, không ngờ không gặp mấy ngày mà tên này đã có giết được Luyện Huyết Cảnh nhưng khi kinh sợ qua đi tình nhu tình trong mắt của nàng khi nhìn Lý Hàn càng thêm dạt dào.
Keng!
Nghe thấy âm thanh này thì nàng giật mình mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một lồng ngực có chút cường tráng. Nhìn lồng ngực này làm nàng có cảm giác thứ nàng đang dựa vào không phải là một lồng ngực đơn bạc nữa mà là một ngọn núi to lớn mà nàng có thể dựa vào. Bỗng nhiên người đó ôm lấy nàng và nhảy xa ra, cách đám người Thanh Lang một khoảng rồi quay qua nói với nàng:
- Hảo tỷ tỷ, tỷ tỷ có bị sao không?
Nghe thấy âm thanh này thì nàng giật mình tỉnh lại từ trong hồi tưởng, nàng không ngờ người cứu nàng lại chính là tiểu đệ đệ mà nàng có duyên gặp mặt một lần. Người cứu Bạch Ngọc Sương dĩ nhiên là Lý Hàn, sỡ dĩ hắn xuất hiện đúng lúc như vậy vì hắn đang ở gần đó. Khi nghe thấy tiếng đánh nhau thì bản tính tò mò của hắn nổi lên nên hắn đến đây quan sát thử, không ngờ nhìn thấy tình cảnh Bạch Ngọc Sương sắp chết dưới đao nên hắn không nghĩ nhiều mà đạp Thất Tinh Bộ tiến tới cứu nàng. Trước khi thanh đao của Thanh Lang chém trúng Bạch Ngọc Sương thì Lý Hàn nhanh chóng xuất ra Lam Tinh Kiếm, thay Bạch Ngọc Sương đỡ một đao này. Sau khi đánh lệch thanh đao thì Lý Hàn nhanh chóng ôm lấy Bạch Ngọc Sương tránh xa đám người Thanh Lang.
- Ta... Ta đây là đang nằm mơ sao? Đệ đệ làm sao ngươi ở chỗ này?
Bạch Ngọc Sương đưa tay lên sờ khuôn mặt của Lý Hàn, nàng cho là mình còn đang nằm mơ, bởi vì nàng không tin Lý Hàn lại xuất hiện trong khu vực nội vi sơn mạch.
Lý Hàn mỉm cười đưa tay nắm lấy tay ngọc không xương Bạch Ngọc Sương, trong lòng thầm nghĩ " Thật trơn thật nhu" ngoài miệng mỉm cười, nói:
- Vì nàng ở đây, đừng nói là nội vi Hoàng Tung Sơn Mạch, cho dù có là địa ngục thì chỉ cần nàng ở đó thì ta sẽ xuất hiện ở bên cạnh nàng. Nếu nàng thấy cảm động thì nàng chỉ cần tùy tiện cho ta một hai cái thơm môi là được rồi, tưởng thưởng một chút cho ta là rất tốt rồi.
Câu đầu của Lý Hàn nghe vô cùng cảm động nhưng đến câu sau thì bản chất vô lại của hắn lại lộ ra nhưng Bạch Ngọc Sương nghe thấy lời vô lại kia của Lý Hàn thì trong phương tâm nàng giống như chảy vào một đạo cam tuyền, nàng rốt cục tin chắc thiếu niên trước mắt chính là Lý gia đại thiếu mà nàng đã từng gặp một lần rồi. Lúc này một âm thanh quái khí truyền tới kéo nàng về lại thực tế:
- Mẹ kiếp, tên tiểu bạch kiểm kia, ngươi không những dám cứu cô ta mà còn dám diễn trò tình tình cảm cảm trước mặt lão tử. Có tin là lão tử chặt ngươi thành thịt vụn cho chó ăn không hả?
Giọng nói âm trầm của Thanh Lang truyền tới làm cho Bạch Ngọc Sương trở về thực tế. Sau khi nhìn đám người Thanh Lang thì nàng bỗng nhiên quay qua nói với Lý Hàn:
- Đệ đệ, mau chạy đi. Đệ không phải đối thủ đám người đó đâu.
Mặc dù nàng không biết bằng cách nào mà Lý Hàn lại có tiến vào sâu như vậy nhưng nàng nhớ khi gặp nhau lần đầu thì thực lực của Lý Hàn chỉ có Luyện Nhục sơ kỳ, mấy ngày trôi qua thì cho dù Lý Hàn nghịch thiên cũng không thể nào tiến vào Luyện Cốt Cảnh, huống chi ở đầy toàn Luyện Huyết Cảnh trở lên nên nàng không muốn Lý Hàn vì nàng mà đánh mất tính mạng của mình nên nàng bảo Lý Hàn chạy trước.
- Còn tỷ tỷ thì sao?
Lý Hàn quay qua hỏi Bạch Ngọc Sương.
- Tỷ tỷ sẽ ở lại cản hậu cho đệ. Đệ đừng nói nữa mà mau chạy đi.
Không ngờ vào lúc này Bạch Ngọc Sương không thèm quan tâm tới sống chết của mình mà lại đi lo cho người mà nàng mới gặp nhau một hai lần thật khiên người ta mở rông tầm mắt. Sỡ dĩ Bạch Ngọc Sương làm vậy vì trong khoảng khắc sắp chết thì nàng đã biết mình đã đem lòng yêu tên vô lại mới chỉ có một lần gặp mặt này, rồi nên khi hắn xuất hiện thì nàng mong hắn có thể sống tốt con nàng ra sao thì cũng được. Phần tình cảm này của Bạch Ngọc Sương làm cho Lý Hàn cảm động. Hắn nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói:
- Không, cho dù có chuyện gì thì ta cũng không buông tay của nàng ra đâu.
Nghe tình lang nói vậy thì Bạch Ngọc Sương đỏ mặt, gật đầu nói:
- Ừm!
Lý Hàn dìu Bạch Ngọc Sương ngồi xuống rồi lấy đan dược đưa cho nàng rồi dịu nàng hôn lên trán một cái nói:
- Giờ thì xem ta báo thù giùm nàng.
- Ừm!
Bạch Ngọc Sương nhu thuận gật đầu. Mặc dù nàng biết thực lực của Lý Hàn chỉ là Luyện Nhục Cảnh nhưng lời hắn nói ra khiến nàng tin tưởng hắn ngay lập tức. Khi thấy Lý Hàn muốn quay đầu thì nàng mở miệng nói:
- Lý Hàn, tên súc sinh Thanh Lang đã giết đại ca của ta nên chút nữa ta muốn tự tay chặt đầu hắn, tế vong linh đại ca của ta.
- Được rồi, sẽ theo ý nàng.
Lý Hàn cười nhạt nói, sau đó xoay người bước tới, hắn chỉ Lam Tinh Kiếm về phía đám người Thanh Lang dùng ngữ khí lạnh như băng nói:
- Mau qua đây chịu chết!
- Ha ha!
Thanh Lang lập tức cười to, cười xong thì hắn nói:
- Tiểu tử chưa dứt sữa. muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân à. Được để ông toại nguyện cho ngươi!
Thanh Lang nói xong thì cảm đao xông tới Lý Hàn. Nhưng Lý Hàn lại không muốn đấu với Thanh Lang, hắn đạp Thất Tinh Bộ trách khỏi Thanh Lang rồi xông tới một tên, tên đó sau khi đánh với Bạch Ngọc Sương thì hắn linh lực trong thân thể mất hơn một nửa nên khi thấy Lý Hàn xông tới mình thì hắn muốn quay đầu muốn chạy nhưng Lý Hàn đương nhiên sẽ không cho tên này toại nguyện.
- Chết đi, Phi Lộc Kiếm Pháp!
Lý Hàn chém ra vô số ảnh kiếm, tên đó đành dùng vũ khí mình chống lại nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm trong kiếm ảnh. Khi kiếm ảnh tan đi thì tên đó đã trở thành một thi thể, trên người có vô số vết cắt " Chết không thể chết hơn được nữa". Sau khi giết xong tên này thì Lý Hàn tiếp tục xông tới tên thứ hai, Thanh Lang đương nhiên cũng có nhảy ra cản lại nhưng nhờ Thất Tinh Bộ nên Lý Hàn dễ dàng né khỏi Thanh Lang mà xông tới tên đó. Tên đó thấy Lý Hàn dễ dàng giết đồng bọn của mình như vậy làm sống lưng hắn lạnh toát mồ hôi nên thấy Lý Hàn xông tới mình thì hắn quay đầu bỏ chạy. Đứng trước tử vong thì ai cũng sợ, tên này chạy trốn nhưng nhờ Thất Tinh Bộ nên Lý Hàn nhanh chóng bắt kịp tên này.
- Chết đĩ!
Tên này nhanh chóng bị Phi Lộc kiếm pháp của Lý Hàn giết chết. Nhìn tình cảnh Lý Hàn nhanh chóng giết chết hai người của đối phương làm cho Bạch Ngọc Sương kinh sợ, không ngờ không gặp mấy ngày mà tên này đã có giết được Luyện Huyết Cảnh nhưng khi kinh sợ qua đi tình nhu tình trong mắt của nàng khi nhìn Lý Hàn càng thêm dạt dào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.