Chương 44: Nguyên do
Sắc yy
16/02/2019
Sau khi ăn sáng xong hắn để Bạch Ngọc Sương ở
lại chăm sóc cho Lâm Tâm Như, còn hắn thì dẫn Trương Nhược Trinh ra một
con suối. Hắn ngồi xuống rồi kéo nàng ngồi vào lòng mình, hắn hỏi:
- Sao gia đình lại chạy đến nơi này.
Nghe Lý Hàn hỏi vậy thì chỉnh lại người cho thoải mái rồi nàng nói:
- Nếu nàng không hỏi thì thiếp cũng sẽ nói cho chàng biết. Gia đình thiếp phải chạy vào đây đều là do Cao Nha Nội.
Lý Hàn hỏi:
- Cao Nha Nội là kẻ nào?
Nhược Trinh thở dài:
- Hắn là đại thiếu gia của Cao gia ở trấn Xuân Thiên, hắn là 1 tên hoa hoa công tử, chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt khắp trấn, không ai dám làm gì hắn vì Cao gia ở sau lưng hắn. Mà gia đình của chồng thiếp lúc trước cũng là một thế lực nhất phương nhưng sau nhiều đời tuột dốc nên khi đến đời chồng thiếp thì chỉ là một gia tộc tam lưu có khoảng 20 thành viên mà thôi. Trong một lần đi chợ bị hắn bắt gặp nên hắn luôn giở trò sàm sỡ với thiếp.
Lý Hàn nghe vậy liền tức giận quát:
- Ta mà thấy hắn nhất định sẽ giết hắn...
Trương Nhược Trinh nghe Lý Hàn nói vậy thì mỉm cười nói:
- Thiếp tin chàng mà.
- Vậy chồng nàng, hắn không bảo vệ nàng ư?
Lý Hàn hỏi. Trương Nhược Trinh nghe hắn hỏi vậy thì trên mặt nàng hiện lên vẻ thất vọng:
- Hắn ư. Hắn nhu nhược, chả dám nói gì... với lại hắn còn muốn móc nối với tên Cao Nha Nội đó để mượn thế lức của Cao gia ở phía sau để hắn có thể hưởng vinh quang phú quý nữa kìa. Lúc trước hắn mời thiếp đi ăn nhưng khi vào thiếp phòng ăn thì lại không thấy hắn đâu mà chỉ thấy Cao Nha Nội đang ngồi ở đó. Tên đó vừa thấy thiếp đi vào liền xông tới tính hãm hiếp thiếp nhưng cũng may là tên này không lo tu luyện nên thực lực của thiếp cao hơn hắn. Thiếp đá một cước vào cổ hắn khiến hắn bất tỉnh rồi thiếp nhanh chóng bỏ chạy về nhà, thiếp đón lấy Lâm Tâm Như rồi chạy vào đây. Chồng thiếp đuổi theo và bắt thiếp quay lại để tạ lỗi với tên Cao Nha Nội đó, thiếp không chịu đi và đánh nhau với hắn. Thiếp đánh không lại nhưng không ngờ lại xuất hiện hai tên kia và chúng ra tay sát hại hắn và mọi chuyện tiếp theo thì chàng biết rồi đó.
- Nàng yêm tâm, ta sẽ không bao giờ phản bội lại nàng và sẽ luôn bảo vệ nàng.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng cảm thấy yên lòng, nàng mặc dù biết không nên tin vào lời đàn ông nhưng khi nhìn thần sắc nghiêm túc và trịnh trọng của Lý Hàn thì nàng biết hắn sẽ không phản lại lời nói của mình. Nàng mỉm cười nói:
- Bảo vệ thì chưa thấy, mà chỉ thấy chàng đè thiếp xuống mà hiếp thôi.
Lý Hàn xấu hổ, gãi đầu lãng qua chuyện khác:
- Thôi nàng đừng buồn nữa, với lại cho dù hắn không đối xử tốt với nàng nhưng hắn chăm lo cho Lâm Tâm Như mà.
Trương Nhược Trinh nghe vậy cũng gật đầu:
- Ừm, chàng nói đúng. Mặc dù hắn không phải là một người chồng tốt nhưng hắn là một người cha tốt.
Nhưng nếu hai người biết tên chồng kia kiếm Tạo Căn Đan về cho Lâm Tâm Như sử dụng không phải vì muốn con gái mình trở nên mạnh mẽ mà vì hắn muốn con gái của mình trở thành một linh giả, sỡ dĩ hắn làm như vậy vì hắn chuẩn bị giao con gái của mình cho một trưởng lão có sở thích luyến đồng của Cao gia thì không biết hai người có còn nghĩ như vậy nữa không.
- Vậy nàng có biết hai tên đó là ai không và chiếc khóa mà bọn chúng muốn là gì?
Lý Hàn hỏi. Trương Nhược Trinh nghe vậy thì lắc đầu nói:
- Thiếp không biết hai tên đó là ai nhưng thiếp dám chắc người đứng sau lưng chúng tuyệt đối không phải là tên Cao Nha Nội đó. Còn chiếc chìa khóa mà chúng muốn là chìa khóa mở bảo khố của Lâm gia nhưng thiếp không biết chồng thiếp đã để chiếc chìa khóa đó ở đâu cả.
Sau đó hai người ngồi tâm tình thêm một lát nữa rồi cùng nhau quay lại chỗ Bạch Ngọc Sương, sau đó cả bốn cùng nhau lên đường trở về trấn Vạn Liên. Cả bốn cứ ngày đi, trong khi di chuyển thì aà người sẽ cử một người ở lại bảo vệ Lâm Tâm Như còn hai người kia đi kiêu chiến linh thú để tăng cường sức chiến đấu của mình và Lý Hàn cũng đã dậy hai nàng kỹ năng che dấu của mình vì nếu hắn đem về hai cao thủ Luyện Huyết Cảnh thì sẽ bị các trưởng lão cản lại vì lý do an toàn của gia tộc nên khi các nàng che dấu thực lực của mình thì các nàng sẽ giống như một người bình thường mà thôi và với quyền hạn có được khi làm chấp sự Lý gia thì việc cả ba người bình thường vào Lý gia đối với Lý Hàn là một việc đơn giản.
Và khi đêm đến thì cả bốn sẽ nghỉ ngơi và tu luyện, đương nhiên là không thể thiếu màn song tu giữa ba người. Và sau mười ngày đi thì cả bốn sắp ra khỏi khu vực của ngoại vi của Hoàng Tung Sơn Mạch, sỡ dĩ mất đến mười ngày vì Lâm Tâm Như nếu không thì chỉ cần đến năm ngày là bọn họ đã ra khỏi Hoàng Tung Sơn Mạch rồi. Sau khi dùng bữa tối thì Trương Nhược Trinh đã dẫn Lâm Tâm Như đi ngủ, còn hai người Lý Hàn và Bạch Ngọc Sương sẽ vào hang động để song tu rồi. Nhưng bỗng nhiên Lý Hàn muốn chơi dã chiến ở ngoài nên hắn đã nói ý muốn của mình cho Bạch Ngọc Sương nghe. Bạch Ngọc Sương nghe xong thì không đồng ý, một phần vì xấu hổ một phần vì nàng lo sợ sẽ bị ai nhìn thấy,vì thân thể của nàng chỉ cho Lý Hàn chiêm ngưỡng mà thôi. Nhưng dưới sự cầu xin của tình lang thì nàng cũng mêm lòng mà đồng ý, nếu lúc đó có kẻ khác thấy được thì giết đi là xong rồi.
Cho nên sau khi đợi một lát thì cả hai người Lý Hàn và Bạch Ngọc Sương dắt nhau vào một rừng cây cách mẹ con Trương Nhược Trinh khoảng 300m để cùng nhau tham khảo nhân sinh. Nhưng khi đến đó thì cả hai người lại dụng phải một con gấu có thực lực Luyện Huyết hậu kỳ, đương nhiên là cả hai lao lên chiến đầu với con gấu đó rồi. Mặc dù cùng thực lực cộng thêm ưu điểm trời sinh của linh thú nhưng con gấu đó vẫn không phải đối thủ dưới sự kết hợp của hai người. Trong vòng hai mươi phút thì cả hai đã dứt diểm con gấu đó nhưng quần áo của Bạch Ngọc Sương cũng bị móng vuốt của xé nát chỉ còn lại vài mảnh vụn mặc trên người.
Bầu ngực cỡ I to lớn, núm vú như 2 hai viên bi nhỏ màu hồng nhạt với quầng vú thâm hồng cực dày, hơi thở gấp gáp phát ra do chiến đấu trên bờ môi cong gợi cảm, lớp cỏ đen tươi mơn mởn che đậy chỗ bí ẩn nhất....Những hình ảnh khiến cho tiểu Lý Hàn nhanh chóng trở thành cột chống trời lồi thành 1 cục. Bạch Ngọc Sương phì cười, nàng vứt bỏ toàn bộ lớp vải rách nát trên người rồi phơi bày cơ thể vú l-n ngon ơ trước mặt Lý Hàn vì nàng biết sắp tới sẽ có một cuộc truy hoan điên loạn sẽ diễn ra tại đây.
- Sao gia đình lại chạy đến nơi này.
Nghe Lý Hàn hỏi vậy thì chỉnh lại người cho thoải mái rồi nàng nói:
- Nếu nàng không hỏi thì thiếp cũng sẽ nói cho chàng biết. Gia đình thiếp phải chạy vào đây đều là do Cao Nha Nội.
Lý Hàn hỏi:
- Cao Nha Nội là kẻ nào?
Nhược Trinh thở dài:
- Hắn là đại thiếu gia của Cao gia ở trấn Xuân Thiên, hắn là 1 tên hoa hoa công tử, chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt khắp trấn, không ai dám làm gì hắn vì Cao gia ở sau lưng hắn. Mà gia đình của chồng thiếp lúc trước cũng là một thế lực nhất phương nhưng sau nhiều đời tuột dốc nên khi đến đời chồng thiếp thì chỉ là một gia tộc tam lưu có khoảng 20 thành viên mà thôi. Trong một lần đi chợ bị hắn bắt gặp nên hắn luôn giở trò sàm sỡ với thiếp.
Lý Hàn nghe vậy liền tức giận quát:
- Ta mà thấy hắn nhất định sẽ giết hắn...
Trương Nhược Trinh nghe Lý Hàn nói vậy thì mỉm cười nói:
- Thiếp tin chàng mà.
- Vậy chồng nàng, hắn không bảo vệ nàng ư?
Lý Hàn hỏi. Trương Nhược Trinh nghe hắn hỏi vậy thì trên mặt nàng hiện lên vẻ thất vọng:
- Hắn ư. Hắn nhu nhược, chả dám nói gì... với lại hắn còn muốn móc nối với tên Cao Nha Nội đó để mượn thế lức của Cao gia ở phía sau để hắn có thể hưởng vinh quang phú quý nữa kìa. Lúc trước hắn mời thiếp đi ăn nhưng khi vào thiếp phòng ăn thì lại không thấy hắn đâu mà chỉ thấy Cao Nha Nội đang ngồi ở đó. Tên đó vừa thấy thiếp đi vào liền xông tới tính hãm hiếp thiếp nhưng cũng may là tên này không lo tu luyện nên thực lực của thiếp cao hơn hắn. Thiếp đá một cước vào cổ hắn khiến hắn bất tỉnh rồi thiếp nhanh chóng bỏ chạy về nhà, thiếp đón lấy Lâm Tâm Như rồi chạy vào đây. Chồng thiếp đuổi theo và bắt thiếp quay lại để tạ lỗi với tên Cao Nha Nội đó, thiếp không chịu đi và đánh nhau với hắn. Thiếp đánh không lại nhưng không ngờ lại xuất hiện hai tên kia và chúng ra tay sát hại hắn và mọi chuyện tiếp theo thì chàng biết rồi đó.
- Nàng yêm tâm, ta sẽ không bao giờ phản bội lại nàng và sẽ luôn bảo vệ nàng.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng cảm thấy yên lòng, nàng mặc dù biết không nên tin vào lời đàn ông nhưng khi nhìn thần sắc nghiêm túc và trịnh trọng của Lý Hàn thì nàng biết hắn sẽ không phản lại lời nói của mình. Nàng mỉm cười nói:
- Bảo vệ thì chưa thấy, mà chỉ thấy chàng đè thiếp xuống mà hiếp thôi.
Lý Hàn xấu hổ, gãi đầu lãng qua chuyện khác:
- Thôi nàng đừng buồn nữa, với lại cho dù hắn không đối xử tốt với nàng nhưng hắn chăm lo cho Lâm Tâm Như mà.
Trương Nhược Trinh nghe vậy cũng gật đầu:
- Ừm, chàng nói đúng. Mặc dù hắn không phải là một người chồng tốt nhưng hắn là một người cha tốt.
Nhưng nếu hai người biết tên chồng kia kiếm Tạo Căn Đan về cho Lâm Tâm Như sử dụng không phải vì muốn con gái mình trở nên mạnh mẽ mà vì hắn muốn con gái của mình trở thành một linh giả, sỡ dĩ hắn làm như vậy vì hắn chuẩn bị giao con gái của mình cho một trưởng lão có sở thích luyến đồng của Cao gia thì không biết hai người có còn nghĩ như vậy nữa không.
- Vậy nàng có biết hai tên đó là ai không và chiếc khóa mà bọn chúng muốn là gì?
Lý Hàn hỏi. Trương Nhược Trinh nghe vậy thì lắc đầu nói:
- Thiếp không biết hai tên đó là ai nhưng thiếp dám chắc người đứng sau lưng chúng tuyệt đối không phải là tên Cao Nha Nội đó. Còn chiếc chìa khóa mà chúng muốn là chìa khóa mở bảo khố của Lâm gia nhưng thiếp không biết chồng thiếp đã để chiếc chìa khóa đó ở đâu cả.
Sau đó hai người ngồi tâm tình thêm một lát nữa rồi cùng nhau quay lại chỗ Bạch Ngọc Sương, sau đó cả bốn cùng nhau lên đường trở về trấn Vạn Liên. Cả bốn cứ ngày đi, trong khi di chuyển thì aà người sẽ cử một người ở lại bảo vệ Lâm Tâm Như còn hai người kia đi kiêu chiến linh thú để tăng cường sức chiến đấu của mình và Lý Hàn cũng đã dậy hai nàng kỹ năng che dấu của mình vì nếu hắn đem về hai cao thủ Luyện Huyết Cảnh thì sẽ bị các trưởng lão cản lại vì lý do an toàn của gia tộc nên khi các nàng che dấu thực lực của mình thì các nàng sẽ giống như một người bình thường mà thôi và với quyền hạn có được khi làm chấp sự Lý gia thì việc cả ba người bình thường vào Lý gia đối với Lý Hàn là một việc đơn giản.
Và khi đêm đến thì cả bốn sẽ nghỉ ngơi và tu luyện, đương nhiên là không thể thiếu màn song tu giữa ba người. Và sau mười ngày đi thì cả bốn sắp ra khỏi khu vực của ngoại vi của Hoàng Tung Sơn Mạch, sỡ dĩ mất đến mười ngày vì Lâm Tâm Như nếu không thì chỉ cần đến năm ngày là bọn họ đã ra khỏi Hoàng Tung Sơn Mạch rồi. Sau khi dùng bữa tối thì Trương Nhược Trinh đã dẫn Lâm Tâm Như đi ngủ, còn hai người Lý Hàn và Bạch Ngọc Sương sẽ vào hang động để song tu rồi. Nhưng bỗng nhiên Lý Hàn muốn chơi dã chiến ở ngoài nên hắn đã nói ý muốn của mình cho Bạch Ngọc Sương nghe. Bạch Ngọc Sương nghe xong thì không đồng ý, một phần vì xấu hổ một phần vì nàng lo sợ sẽ bị ai nhìn thấy,vì thân thể của nàng chỉ cho Lý Hàn chiêm ngưỡng mà thôi. Nhưng dưới sự cầu xin của tình lang thì nàng cũng mêm lòng mà đồng ý, nếu lúc đó có kẻ khác thấy được thì giết đi là xong rồi.
Cho nên sau khi đợi một lát thì cả hai người Lý Hàn và Bạch Ngọc Sương dắt nhau vào một rừng cây cách mẹ con Trương Nhược Trinh khoảng 300m để cùng nhau tham khảo nhân sinh. Nhưng khi đến đó thì cả hai người lại dụng phải một con gấu có thực lực Luyện Huyết hậu kỳ, đương nhiên là cả hai lao lên chiến đầu với con gấu đó rồi. Mặc dù cùng thực lực cộng thêm ưu điểm trời sinh của linh thú nhưng con gấu đó vẫn không phải đối thủ dưới sự kết hợp của hai người. Trong vòng hai mươi phút thì cả hai đã dứt diểm con gấu đó nhưng quần áo của Bạch Ngọc Sương cũng bị móng vuốt của xé nát chỉ còn lại vài mảnh vụn mặc trên người.
Bầu ngực cỡ I to lớn, núm vú như 2 hai viên bi nhỏ màu hồng nhạt với quầng vú thâm hồng cực dày, hơi thở gấp gáp phát ra do chiến đấu trên bờ môi cong gợi cảm, lớp cỏ đen tươi mơn mởn che đậy chỗ bí ẩn nhất....Những hình ảnh khiến cho tiểu Lý Hàn nhanh chóng trở thành cột chống trời lồi thành 1 cục. Bạch Ngọc Sương phì cười, nàng vứt bỏ toàn bộ lớp vải rách nát trên người rồi phơi bày cơ thể vú l-n ngon ơ trước mặt Lý Hàn vì nàng biết sắp tới sẽ có một cuộc truy hoan điên loạn sẽ diễn ra tại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.