Chương 167: Bị mỹ nam quấn chặt
Ngũ Lang Thúc
29/03/2013
Mấy loại súng này phải được nhanh chóng đưa vào chế tạo hàng loạt để trang bị cho các huynh đệ dưới trướng, nỏ liên châu cũng phải nhanh chóng sản xuất ra, lúc cận chiến so với thứ đồ chơi này còn có lực sát thương kinh khủng hơn nhiều, mang theo lại thuận tiện, nạp tên cũng dễ dàng hơn, không giống như súng hỏa mai, chỉ có một cơ hội bắn.
Khổ đại sư cau mày, dường như có điều suy nghĩ.
Đã có đồ chơi súng thần công này, cho dù võ công ngươi cao cường cũng không chịu nổi một phát bắn, người bình thường cũng có thể đối phó với cao thủ võ lâm. Chứng kiến sự lợi hại của loại vũ khí này, Phân đường chủ của Trung hoa đường đều chấn động, một khi các huynh đệ được trang bị món vũ khí lợi hại này trong tay, như vậy hoàn toàn có thể bảo vệ lão đại, mang Hắc Long Hội ra thử súng rồi.
Hiện tại trong thành Trường An, bốn đại bang phái chia bốn phần thiên hạ, lão đại phía sau Hắc Ưng Đường là Lý Lâm Phủ, Kim Long Đường của đệ nhất thủ phú Đại Đường, Vương Nguyên Bảo cũng dựa vào Lý Lâm Phủ, chỉ còn lại Hắc Long hội.
Vương Nguyên Bảo đã trung tâm với Lý Lâm Phủ, vì sao lão đại vẫn phái bọn hắn nghiêm mật giám thị Kim Long đường, cùng với nhất cử nhất động của Vương gia?
Nghi hoặc rồi lại nghi hoặc, nhưng thân làm thuộc hạ, thứ không cần biết thì cũng không cần cố tìm hiểu, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của lão đại là ổn. Đây là cơ mật cao nhất, bất luận kẻ nào cũng phải giữ nghiêm bí mật này, hơn nữa Lôi Mị còn đặc biệt nhắc nhở Lý Đằng Giao, khiến tiểu ny tử rất ủy khuất, cũng may Đông ca ca dỗ dành vài câu, mới khiến nàng nín khóc mỉm cười.
Đối với khẩu đại pháo vô cùng cồng kềnh kia, Đường Tiểu Đông chỉ gọi Nguyệt Tiểu Suất tới, chỉ điểm một chút cho hắn, Nguyệt Tiểu Suất lập tức lĩnh hội được, cao hứng đến nhảy dựng lên.
Bên trong tổng hội Trung Hoa đường đương nhiên là có hiệu rèn, quá trình đúc luyện nòng súng được giao cho các huynh đệ thân tín nhất làm. Bởi vì để giữ bí mật, thợ rèn chính chỉ có một tấm bản thảo đơn giản cùng một mô hình nòng súng, mỗi ngày đều có phó
phân đường chủ giám thị. Về phần bán súng, thì dùng loại gỗ rắn chắc, thời này rừng rậm còn rất nhiều, tùy tiện chặt một lúc, muốn có bao nhiêu là lập tức có bây nhiêu, không cần lo lắng bị kiểm lâm tóm.
Mời đến mười vị thợ mộc, để cho bọn họ dựa vào bản thảo cùng mô hình bắt đầu công việc, về phương diện tiền công, dù sao mấy vị thợ mộc cũng phi thường hài lòng.
Về phần loại nỏ cầm tay, Khổ đại sư vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu, tìm cách cải tạo khuyết điểm tầm bắn quá ngắn, lực sát thương lại không lớn.
Kỳ thật loại nỏ có tầm bắn khoảng 20 m, có phạm vi sát thương trong vòng 15m đổ xuống, Đường Tiểu Đông đã rất hài lòng với nó, bất quá Khổ đại sư vẫn không hài lòng, hắn không có biện pháp, đành phải chờ lão nhân gia nghiên cứu thêm một thời gian nữa.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, chứng kiến Khổ đại sư mang theo hai cây gỗ dài trở về, Đường Tiểu Đông khó hiểu hỏi.
- Đại sư, ngài làm cái gì vậy?
Khổ đại sư nháy mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ quỷ dị, cười hắc hắc nói.
- Đợi lão phu chuẩn bị cho tốt thì sẽ cho công tử biết.
Đường Tiểu Đông biết rõ có hỏi tiếp thì Khổ đại sư cũng không có trả lời, lắc lắc đầu tiến về phía thư viện.
Trước mắt còn đang thủ hiếu (chịu tang), ngày đó hắn cũng không ăn tươi Phượng cô cô, mà chỉ giống như Ngọc Chân trưởng công chúa dựa vào tay cùng miệng vài lần đưa nàng lên đỉnh vu sơn mà thôi.
Bởi vì vấn đề bối phận, hắn không thể cho Phượng cô cô một danh phận chính thức, cho nên trong nội tâm vẫn một lực áy náy.
Kỳ thật, Lôi Vân Phượng cũng minh bạch, nàng cùng Lôi Mị, phải có một người chịu hy sinh, ai bảo nàng là trưởng bối, tuy rằng không cam lòng, nhưng nàng cũng không còn cách nào, cho nên, nàng cũng không bức Đường Tiểu Đông. Đương nhiên cảm giác an toàn khi được người yêu thương che chở, cùng với tư vị mỹ diệu khi hai người ở gần nhau khiến nàng trầm mê không có cách nào tự kìm chế, đồng thời luân thường đạo lý lại khiến nội tâm nàng tự trách, bất an, mê man.
Muốn lên núi Lạc Vân, cũng có thể không cần phải đi qua Thập Lý Tập, nhưng Đường Tiểu Đông lại đang đi về phía Thập Lý Tập.
Buổi sáng còn chưa ăn điển tâm, hắn có ý đến Nhất Phẩm Trai dùng bữa.
Từ khi cử động thân mật cùng Phượng cô cô bị Hà Hiểu Nguyệt thấy được, rất nhiều ngày rồi hắn còn chưa ghé qua Nhất Phẩm Trai, bất quá trù nghệ của Hà Hiểu Nguyệt quả thực là vô song, hơn nữa nàng lại là một đại mỹ nhân, trong đầu hắn không rục rịch ý nghĩ đen tối mới là chuyện lạ.
Xác thực như lời Lôi Mị nói, nữ nhân bên cạnh hắn đã không ít, hắn cũng muốn tu tâm dưỡng tính, bất quá, có lẽ bởi vì trù nghệ của Hà Hiểu Nguyệt, hoặc là do thói phong lưu thành tính, hắn xác thực là có động cơ không trong sáng đối với Hà Hiểu Nguyệt.
Đúng lúc tiến vào Thập Lý Tập, hắn chợt thấy thân ảnh một người mà hắn không muốn giáp mặt nhất.
Trước cửa tập trấn, Trầm Tích Nguyệt so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn n lần, đang đứng trong gió tuyết, mặt đẹp vì hơi lạnh mà đã biến thành đỏ bừng, vô số bông tuyết rải đầy trên đầu, trên bả vai của hắn, gió lạnh gào thét, thổi chiếc áo choàng máu trắng của hắn bay phất phới, lộ ra thân hình mảnh mai đẹp đẽ, nếu như hắn là nữ nhân xác thực là khiến Đường Tiểu Đông cảm thấy thương tiếc.
Đáng tiếc hắn là nam nhân.
- Thẩm huynh...
Ngồi trên lưng ngựa Đường Tiểu Đông thở dài, cứng ngắc chào hỏi.
Đối phương là cố ý ở đây chờ hắn, hắn không có khả năng mắt điếc tai ngơ, hơn nữa nhìn hắn vì gió lạnh có chút run rẩy, chắc hẳn là đã ở chỗ này đợi lâu lắm rồi.
- Đường công tử.
Đôi mắt xinh đẹp của Trầm Tích Nguyệt lập tức sáng ngời, khuôn mặt vì giá rét mà biến thành đỏ bừng chợt hiện lên một nụ cười yêu dị, động lòng người.
Đường Tiểu Đông hung hăng xoa xoa khuôn mặt của mình. Nói thật, hắn không thể không thừa nhận, nụ cười của Trầm Tích Nguyệt so với Lôi mị còn yêu dị, hấp dẫn hơn rất nhiều, hơn nữa hắn so với Lôi Mị còn đẹp hơn vài phần, đẹp đến quỷ dị. Tựa hồ nhìn thấu được tâm tư đối phương, nụ cười trên mặt Trầm Tích Nguyệt lại càng thêm sáng lạn.
- Từ khi Tích Nguyệt được thưởng thức qua trù nghệ vô song của Hiểu Nguyệt cô nương, đến nay vẫn một mực nhớ mãi không quên. Nhưng nếu không có Đường huynh, Hiểu Nguyệt cô nương lại không chịu nấu thêm vài món mỹ vị. Cho nên Tích Nguyệt đành phải chờ Đường huynh, muốn hưởng nhờ một chút lộc của Đường huynh, ha ha.
Chỉ vì muốn thưởng thức thêm một vài món ngon do Hà Hiểu Nguyệt nấu mà chờ hắn trong gió tuyết suốt mấy canh giờ?
Mục đích chỉ đơn giản như vậy? Hắn cũng không phải là chưa từng thưởng thức qua trù nghệ của Hà Hiểu Nguyệt.
Khổ đại sư cau mày, dường như có điều suy nghĩ.
Đã có đồ chơi súng thần công này, cho dù võ công ngươi cao cường cũng không chịu nổi một phát bắn, người bình thường cũng có thể đối phó với cao thủ võ lâm. Chứng kiến sự lợi hại của loại vũ khí này, Phân đường chủ của Trung hoa đường đều chấn động, một khi các huynh đệ được trang bị món vũ khí lợi hại này trong tay, như vậy hoàn toàn có thể bảo vệ lão đại, mang Hắc Long Hội ra thử súng rồi.
Hiện tại trong thành Trường An, bốn đại bang phái chia bốn phần thiên hạ, lão đại phía sau Hắc Ưng Đường là Lý Lâm Phủ, Kim Long Đường của đệ nhất thủ phú Đại Đường, Vương Nguyên Bảo cũng dựa vào Lý Lâm Phủ, chỉ còn lại Hắc Long hội.
Vương Nguyên Bảo đã trung tâm với Lý Lâm Phủ, vì sao lão đại vẫn phái bọn hắn nghiêm mật giám thị Kim Long đường, cùng với nhất cử nhất động của Vương gia?
Nghi hoặc rồi lại nghi hoặc, nhưng thân làm thuộc hạ, thứ không cần biết thì cũng không cần cố tìm hiểu, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của lão đại là ổn. Đây là cơ mật cao nhất, bất luận kẻ nào cũng phải giữ nghiêm bí mật này, hơn nữa Lôi Mị còn đặc biệt nhắc nhở Lý Đằng Giao, khiến tiểu ny tử rất ủy khuất, cũng may Đông ca ca dỗ dành vài câu, mới khiến nàng nín khóc mỉm cười.
Đối với khẩu đại pháo vô cùng cồng kềnh kia, Đường Tiểu Đông chỉ gọi Nguyệt Tiểu Suất tới, chỉ điểm một chút cho hắn, Nguyệt Tiểu Suất lập tức lĩnh hội được, cao hứng đến nhảy dựng lên.
Bên trong tổng hội Trung Hoa đường đương nhiên là có hiệu rèn, quá trình đúc luyện nòng súng được giao cho các huynh đệ thân tín nhất làm. Bởi vì để giữ bí mật, thợ rèn chính chỉ có một tấm bản thảo đơn giản cùng một mô hình nòng súng, mỗi ngày đều có phó
phân đường chủ giám thị. Về phần bán súng, thì dùng loại gỗ rắn chắc, thời này rừng rậm còn rất nhiều, tùy tiện chặt một lúc, muốn có bao nhiêu là lập tức có bây nhiêu, không cần lo lắng bị kiểm lâm tóm.
Mời đến mười vị thợ mộc, để cho bọn họ dựa vào bản thảo cùng mô hình bắt đầu công việc, về phương diện tiền công, dù sao mấy vị thợ mộc cũng phi thường hài lòng.
Về phần loại nỏ cầm tay, Khổ đại sư vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu, tìm cách cải tạo khuyết điểm tầm bắn quá ngắn, lực sát thương lại không lớn.
Kỳ thật loại nỏ có tầm bắn khoảng 20 m, có phạm vi sát thương trong vòng 15m đổ xuống, Đường Tiểu Đông đã rất hài lòng với nó, bất quá Khổ đại sư vẫn không hài lòng, hắn không có biện pháp, đành phải chờ lão nhân gia nghiên cứu thêm một thời gian nữa.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, chứng kiến Khổ đại sư mang theo hai cây gỗ dài trở về, Đường Tiểu Đông khó hiểu hỏi.
- Đại sư, ngài làm cái gì vậy?
Khổ đại sư nháy mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ quỷ dị, cười hắc hắc nói.
- Đợi lão phu chuẩn bị cho tốt thì sẽ cho công tử biết.
Đường Tiểu Đông biết rõ có hỏi tiếp thì Khổ đại sư cũng không có trả lời, lắc lắc đầu tiến về phía thư viện.
Trước mắt còn đang thủ hiếu (chịu tang), ngày đó hắn cũng không ăn tươi Phượng cô cô, mà chỉ giống như Ngọc Chân trưởng công chúa dựa vào tay cùng miệng vài lần đưa nàng lên đỉnh vu sơn mà thôi.
Bởi vì vấn đề bối phận, hắn không thể cho Phượng cô cô một danh phận chính thức, cho nên trong nội tâm vẫn một lực áy náy.
Kỳ thật, Lôi Vân Phượng cũng minh bạch, nàng cùng Lôi Mị, phải có một người chịu hy sinh, ai bảo nàng là trưởng bối, tuy rằng không cam lòng, nhưng nàng cũng không còn cách nào, cho nên, nàng cũng không bức Đường Tiểu Đông. Đương nhiên cảm giác an toàn khi được người yêu thương che chở, cùng với tư vị mỹ diệu khi hai người ở gần nhau khiến nàng trầm mê không có cách nào tự kìm chế, đồng thời luân thường đạo lý lại khiến nội tâm nàng tự trách, bất an, mê man.
Muốn lên núi Lạc Vân, cũng có thể không cần phải đi qua Thập Lý Tập, nhưng Đường Tiểu Đông lại đang đi về phía Thập Lý Tập.
Buổi sáng còn chưa ăn điển tâm, hắn có ý đến Nhất Phẩm Trai dùng bữa.
Từ khi cử động thân mật cùng Phượng cô cô bị Hà Hiểu Nguyệt thấy được, rất nhiều ngày rồi hắn còn chưa ghé qua Nhất Phẩm Trai, bất quá trù nghệ của Hà Hiểu Nguyệt quả thực là vô song, hơn nữa nàng lại là một đại mỹ nhân, trong đầu hắn không rục rịch ý nghĩ đen tối mới là chuyện lạ.
Xác thực như lời Lôi Mị nói, nữ nhân bên cạnh hắn đã không ít, hắn cũng muốn tu tâm dưỡng tính, bất quá, có lẽ bởi vì trù nghệ của Hà Hiểu Nguyệt, hoặc là do thói phong lưu thành tính, hắn xác thực là có động cơ không trong sáng đối với Hà Hiểu Nguyệt.
Đúng lúc tiến vào Thập Lý Tập, hắn chợt thấy thân ảnh một người mà hắn không muốn giáp mặt nhất.
Trước cửa tập trấn, Trầm Tích Nguyệt so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn n lần, đang đứng trong gió tuyết, mặt đẹp vì hơi lạnh mà đã biến thành đỏ bừng, vô số bông tuyết rải đầy trên đầu, trên bả vai của hắn, gió lạnh gào thét, thổi chiếc áo choàng máu trắng của hắn bay phất phới, lộ ra thân hình mảnh mai đẹp đẽ, nếu như hắn là nữ nhân xác thực là khiến Đường Tiểu Đông cảm thấy thương tiếc.
Đáng tiếc hắn là nam nhân.
- Thẩm huynh...
Ngồi trên lưng ngựa Đường Tiểu Đông thở dài, cứng ngắc chào hỏi.
Đối phương là cố ý ở đây chờ hắn, hắn không có khả năng mắt điếc tai ngơ, hơn nữa nhìn hắn vì gió lạnh có chút run rẩy, chắc hẳn là đã ở chỗ này đợi lâu lắm rồi.
- Đường công tử.
Đôi mắt xinh đẹp của Trầm Tích Nguyệt lập tức sáng ngời, khuôn mặt vì giá rét mà biến thành đỏ bừng chợt hiện lên một nụ cười yêu dị, động lòng người.
Đường Tiểu Đông hung hăng xoa xoa khuôn mặt của mình. Nói thật, hắn không thể không thừa nhận, nụ cười của Trầm Tích Nguyệt so với Lôi mị còn yêu dị, hấp dẫn hơn rất nhiều, hơn nữa hắn so với Lôi Mị còn đẹp hơn vài phần, đẹp đến quỷ dị. Tựa hồ nhìn thấu được tâm tư đối phương, nụ cười trên mặt Trầm Tích Nguyệt lại càng thêm sáng lạn.
- Từ khi Tích Nguyệt được thưởng thức qua trù nghệ vô song của Hiểu Nguyệt cô nương, đến nay vẫn một mực nhớ mãi không quên. Nhưng nếu không có Đường huynh, Hiểu Nguyệt cô nương lại không chịu nấu thêm vài món mỹ vị. Cho nên Tích Nguyệt đành phải chờ Đường huynh, muốn hưởng nhờ một chút lộc của Đường huynh, ha ha.
Chỉ vì muốn thưởng thức thêm một vài món ngon do Hà Hiểu Nguyệt nấu mà chờ hắn trong gió tuyết suốt mấy canh giờ?
Mục đích chỉ đơn giản như vậy? Hắn cũng không phải là chưa từng thưởng thức qua trù nghệ của Hà Hiểu Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.