Chương 323: Bí quyết chữ “lại” của Tiểu Bảo ca
Ngũ Lang Thúc
28/03/2013
Lại nhìn thấy vẻ mặt không tập trung của hắn thì nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Hoàn Nhi, có phải nàng Mai Hoa nội vệ đi giết chết Lan Đình là vì ta?
Một tiếng Hoàn nhi kia khiến Dương Quý Phi đầu tiên là ngẩn ra, trong đầu lập tức cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, nàng hoàn toàn không để ý đến những lời tiếp theo của Đường Tiểu Đông nữa mà si ngốc nhìn hắn, bên trong đôi mắt mềm mại đáng yêu lộ ra từng sợi nhu tình, say người không đền mạng.
- Hoàn Nhi.
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng lặp lại lời nói vừa nãy.
Dương Quý Phi giật mình ôn nhu nói:
- Người ta còn không phải là vì ngươi sao, nữ tử họ Lan kia xinh đẹp như vậy, khẳng định là ngươi không nỡ hạ sát thủ, mà ta không thể để người đối địch với ngươi tồn tại, nên ta cho người giải quyết chuyện này.
Tuy rằng nàng dùng ngữ khí giáo huấn Đường Tiểu Đông nhưng lời nói lại ôn nhu dị thường, bao hàm cả tình cảm nồng đậm khiến Đường Tiểu Đông như được ngâm mình trong dòng nước ấm.
- Hoàn nhi, cảm ơn nàng.
Đường Tiểu Đông cầm lấy đôi tay mềm mại của nàng nói:
- Nhưng mà trong chuyện này nàng có chút hiểu lầm rồi, chúng ta không phải là địch nhân...
- Ngươi xác định?
Đôi mắt như nước mùa thu của Dương Quý Phi nhấp nháy, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn.
- Uh.
Đường Tiểu Đông kiên trì thừa nhận, vì cứu Lan Đình hắn không thể không lừa dối nàng, nhưng như vậy liệu có hơi quá đáng hay không?
- Được rồi…
Dương Quý Phi yếu ớt thở dài một tiếng.
- Vậy theo ngươi...
Đường Tiểu Đông đại hỷ, ôm nàng an ủi một lượt mới cầm theo ngọc bội của nàng, vội vã chạy ra khỏi cung sau đó thúc ngựa lao nhanh.
Thấy ngọc bội của Quý Phi nương nương, Vệ Vô Thương gật đầu, dẫn thủ hạ rời đi.
Trong căn nhà gỗ vẫn truyền ra từng tiếng đàn du dương êm ái dễ nghe, Đường Tiểu Đông đi tới trước cửa hô to:
- Lan tiểu thư, không có việc gì nữa rồi, Mai Hoa nội vệ đã bỏ đi, ta có thể vào được không.
Hắn đưa bàn tay đẩy cánh cửa phòng ra, mới kịp đặt một chân vào thì đột nhiên có một đạo kiếm quang lạnh lùng bắn tới, kình phong mãnh liệt khiến ngực hắn đau rát.
Đường Tiểu Đông làm sao nghĩ đến là có người đánh lén, hắn chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, ngã lăn ra trên mặt đất.
- Muội muội không được…
Cùng lúc đó một tiếng thét chói tai của nữ tử vang lên, một đạo thân ảnh từ bên trong lao ra, thanh kiếm lạnh lùng nhanh chóng chớp động kịch liệt.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, một gã cận vệ thổ huyết lảo đảo lui ra ngoài cửa, một gã khác lại xông vào bảo hộ Đường Tiểu Đông chặt chẽ.
Đường Tiểu Đông nằm nghiêng trên mặt đất, giơ tay phải lên, ý bảo không được tấn công.
Sáu tên cận về rút kiếm che ở trước người, sáu đôi mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm tỷ muội Lan gia.
Người rút kiếm tập kích Đường Tiểu Đông là Lan Phỉ, Lan Đình đoạt thanh kiếm trong tay nàng, thuận thế chạy ra ngăn cản thế tấn công của một người hộ vệ, dùng nội lực tinh thâm bức hắn ra ngoài.
- Phỉ muội, muội... Vì sao có thể làm như vậy?
Nàng nghiêm mặt, răn dạy Lan Phỉ:
- Đường Công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, vì sao muội có thể đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy, mau xin lỗi Đường công tử.
Lan Phỉ hừ một tiếng nói:
- Chỉ dựa vào những người đó sao có thể ngăn cản tỷ tỷ đột phá vòng vây?
Ý tứ của nàng cũng rất rõ ràng, bằng vào thân thủ siêu việt của Lan Đình, muốn đột phá vòng vây cũng là chuyện hết sức dễ dàng, căn bản là không cần Đường Tiểu Đông trợ giúp. Trong lòng nàng vẫn còn rất hận Đường Tiểu Đông.
Lan Đình yếu ớt thở dài một tiếng:
- Phỉ muội, muội đánh giá tỷ quá cao rồi.
Nàng thản nhiên nói:
- Nếu như tỷ tỷ chỉ có một mình, may ra còn có thể đột phá vòng vây, nhưng tỷ tỷ sao có thể bỏ mặc muội? Hơn nữa nếu như Vệ Vô Thương kiềm giữ tỷ tỷ…
Câu nói kế tiếp không cần nói thì mọi người cũng hiểu, nàng bị Vệ Vô Thương cuốn lấy thì dù cho võ công của Lan Phỉ có cao tới đâu cũng không thể chống lại được mấy trăm Mai
Hoa nội vệ vây công.
Cuối cùng sẽ là hai tỷ muội đều chết tại chỗ.
Lan Phỉ ngây người ngẩn ngơ, hung hăng nhìn Đường Tiểu Đông vẫn còn đang nằm rạp trên mặt đất, hừ một tiếng rồi quay đầu đi vào trong.
Vẻ mặt Lan Đình thì vẫn còn bất an và áy náy nhìn hắn, nâng Đường Tiểu Đông dậy rồi kiểm tra thương thế của hắn.
- Bị thương có nặng không?
Đường Tiểu Đông khoác một cánh tay lên vai của nàng, cảm nhận được làn da ôn nhu trắng mịn co dãn của nàng và mùi thơm của cơ thể làm rung động lòng người khiến đầu óc hắn choáng váng, chỉ biết đứng ngơ ngác nhìn nàng.
Lan Đình cảm giác được dị trạng của hắn, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt si ngốc của hắn khiến khuôn mặt của nàng không khỏi ửng hồng.
Nếu như không mặc áo chống đạn thì một kiếm kia của Lan Phỉ đã xuyên qua người Đường Tiểu Đông rồi, nhưng lực lượng cực mạnh cũng khiến ngực của hắn đau đớn.
Cũng nhờ có một kiếm như vậy nên hắn mới có cơ hội gần gũi mỹ nhân và được hưởng thụ sự chăm sóc ôn nhu của mỹ nữ.
Vì thế nên lúc cận vệ muốn đỡ hắn lên thì hắn giả bộ đau nhức không thể đứng lên.
Ở trong căn nhà gỗ của hai tỷ muội có đầy đủ dụng cụ chữa thương.
Đường Tiểu Đông nhăn nhó nằm ở trên chiếc giường nhỏ nhắn thơm ngào ngạt, thẳng tới khi rên rỉ hừ hừ.
Lan Đình biết hắn có mặc bảo y chống đỡ đạo kiếm bên trong, cũng biết hắn không có võ công, mà một kiếm của muội muội kia là vì trút giận, phát ra mười phần công lực, mặc
dù không có làm ảnh hưởng tính mệnh nhưng cũng khiến hắn đau đớn, chỉ là nàng không hoài nghi Đường Tiểu Đông đang giả bộ.
Nàng đứng ở bên cạnh giường thúc thủ vô sách nhìn hắn, ngượng ngùng động lòng người.
Muốn bôi thuốc cho hắn thì phải cởi áo hắn ra, nhưng mà…
Tuy rằng nàng mạnh mẽ nhưng cũng là một hoa cúc khuê nữ, nếu làm như vậy thì đúng là rất khó xử.
Đường Tiểu Đông len lén liếc mắt nhìn trộm nàng, thấy biểu tình ngượng ngùng của nàng thì mừng rỡ trong lòng, liều mạng nhăn nhó giống như rất thống khổ, rên rỉ nói:
- Ta không... Sao…
Hắn vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng vừa ngồi dậy liền kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, sắc mặt tái nhợt không máu, mồ hôi trên trán ứa ra.
Đương nhiên muốn diễn được như thế thì hắn phải hung hăng véo một cái trên đùi của mình, thiếu chút nữa là dứt cả thịt trên đùi, đau muốn chết đi được, nước mắt cũng phải chảy ra.
Tiểu Bảo ca có bảy lão bà, ngoại trừ Vô Song ra thì sáu người khác đều là dùng phương pháp lừa đảo để lấy về, tuy rằng làm như thế có vẻ vô sỉ, nhưng cũng phi thường hiệu quả, lòng dạ của nữ nhân luôn luôn rất mềm.
- Có chuyện gì vậy?
- Hoàn Nhi, có phải nàng Mai Hoa nội vệ đi giết chết Lan Đình là vì ta?
Một tiếng Hoàn nhi kia khiến Dương Quý Phi đầu tiên là ngẩn ra, trong đầu lập tức cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, nàng hoàn toàn không để ý đến những lời tiếp theo của Đường Tiểu Đông nữa mà si ngốc nhìn hắn, bên trong đôi mắt mềm mại đáng yêu lộ ra từng sợi nhu tình, say người không đền mạng.
- Hoàn Nhi.
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng lặp lại lời nói vừa nãy.
Dương Quý Phi giật mình ôn nhu nói:
- Người ta còn không phải là vì ngươi sao, nữ tử họ Lan kia xinh đẹp như vậy, khẳng định là ngươi không nỡ hạ sát thủ, mà ta không thể để người đối địch với ngươi tồn tại, nên ta cho người giải quyết chuyện này.
Tuy rằng nàng dùng ngữ khí giáo huấn Đường Tiểu Đông nhưng lời nói lại ôn nhu dị thường, bao hàm cả tình cảm nồng đậm khiến Đường Tiểu Đông như được ngâm mình trong dòng nước ấm.
- Hoàn nhi, cảm ơn nàng.
Đường Tiểu Đông cầm lấy đôi tay mềm mại của nàng nói:
- Nhưng mà trong chuyện này nàng có chút hiểu lầm rồi, chúng ta không phải là địch nhân...
- Ngươi xác định?
Đôi mắt như nước mùa thu của Dương Quý Phi nhấp nháy, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn.
- Uh.
Đường Tiểu Đông kiên trì thừa nhận, vì cứu Lan Đình hắn không thể không lừa dối nàng, nhưng như vậy liệu có hơi quá đáng hay không?
- Được rồi…
Dương Quý Phi yếu ớt thở dài một tiếng.
- Vậy theo ngươi...
Đường Tiểu Đông đại hỷ, ôm nàng an ủi một lượt mới cầm theo ngọc bội của nàng, vội vã chạy ra khỏi cung sau đó thúc ngựa lao nhanh.
Thấy ngọc bội của Quý Phi nương nương, Vệ Vô Thương gật đầu, dẫn thủ hạ rời đi.
Trong căn nhà gỗ vẫn truyền ra từng tiếng đàn du dương êm ái dễ nghe, Đường Tiểu Đông đi tới trước cửa hô to:
- Lan tiểu thư, không có việc gì nữa rồi, Mai Hoa nội vệ đã bỏ đi, ta có thể vào được không.
Hắn đưa bàn tay đẩy cánh cửa phòng ra, mới kịp đặt một chân vào thì đột nhiên có một đạo kiếm quang lạnh lùng bắn tới, kình phong mãnh liệt khiến ngực hắn đau rát.
Đường Tiểu Đông làm sao nghĩ đến là có người đánh lén, hắn chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, ngã lăn ra trên mặt đất.
- Muội muội không được…
Cùng lúc đó một tiếng thét chói tai của nữ tử vang lên, một đạo thân ảnh từ bên trong lao ra, thanh kiếm lạnh lùng nhanh chóng chớp động kịch liệt.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, một gã cận vệ thổ huyết lảo đảo lui ra ngoài cửa, một gã khác lại xông vào bảo hộ Đường Tiểu Đông chặt chẽ.
Đường Tiểu Đông nằm nghiêng trên mặt đất, giơ tay phải lên, ý bảo không được tấn công.
Sáu tên cận về rút kiếm che ở trước người, sáu đôi mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm tỷ muội Lan gia.
Người rút kiếm tập kích Đường Tiểu Đông là Lan Phỉ, Lan Đình đoạt thanh kiếm trong tay nàng, thuận thế chạy ra ngăn cản thế tấn công của một người hộ vệ, dùng nội lực tinh thâm bức hắn ra ngoài.
- Phỉ muội, muội... Vì sao có thể làm như vậy?
Nàng nghiêm mặt, răn dạy Lan Phỉ:
- Đường Công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, vì sao muội có thể đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy, mau xin lỗi Đường công tử.
Lan Phỉ hừ một tiếng nói:
- Chỉ dựa vào những người đó sao có thể ngăn cản tỷ tỷ đột phá vòng vây?
Ý tứ của nàng cũng rất rõ ràng, bằng vào thân thủ siêu việt của Lan Đình, muốn đột phá vòng vây cũng là chuyện hết sức dễ dàng, căn bản là không cần Đường Tiểu Đông trợ giúp. Trong lòng nàng vẫn còn rất hận Đường Tiểu Đông.
Lan Đình yếu ớt thở dài một tiếng:
- Phỉ muội, muội đánh giá tỷ quá cao rồi.
Nàng thản nhiên nói:
- Nếu như tỷ tỷ chỉ có một mình, may ra còn có thể đột phá vòng vây, nhưng tỷ tỷ sao có thể bỏ mặc muội? Hơn nữa nếu như Vệ Vô Thương kiềm giữ tỷ tỷ…
Câu nói kế tiếp không cần nói thì mọi người cũng hiểu, nàng bị Vệ Vô Thương cuốn lấy thì dù cho võ công của Lan Phỉ có cao tới đâu cũng không thể chống lại được mấy trăm Mai
Hoa nội vệ vây công.
Cuối cùng sẽ là hai tỷ muội đều chết tại chỗ.
Lan Phỉ ngây người ngẩn ngơ, hung hăng nhìn Đường Tiểu Đông vẫn còn đang nằm rạp trên mặt đất, hừ một tiếng rồi quay đầu đi vào trong.
Vẻ mặt Lan Đình thì vẫn còn bất an và áy náy nhìn hắn, nâng Đường Tiểu Đông dậy rồi kiểm tra thương thế của hắn.
- Bị thương có nặng không?
Đường Tiểu Đông khoác một cánh tay lên vai của nàng, cảm nhận được làn da ôn nhu trắng mịn co dãn của nàng và mùi thơm của cơ thể làm rung động lòng người khiến đầu óc hắn choáng váng, chỉ biết đứng ngơ ngác nhìn nàng.
Lan Đình cảm giác được dị trạng của hắn, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt si ngốc của hắn khiến khuôn mặt của nàng không khỏi ửng hồng.
Nếu như không mặc áo chống đạn thì một kiếm kia của Lan Phỉ đã xuyên qua người Đường Tiểu Đông rồi, nhưng lực lượng cực mạnh cũng khiến ngực của hắn đau đớn.
Cũng nhờ có một kiếm như vậy nên hắn mới có cơ hội gần gũi mỹ nhân và được hưởng thụ sự chăm sóc ôn nhu của mỹ nữ.
Vì thế nên lúc cận vệ muốn đỡ hắn lên thì hắn giả bộ đau nhức không thể đứng lên.
Ở trong căn nhà gỗ của hai tỷ muội có đầy đủ dụng cụ chữa thương.
Đường Tiểu Đông nhăn nhó nằm ở trên chiếc giường nhỏ nhắn thơm ngào ngạt, thẳng tới khi rên rỉ hừ hừ.
Lan Đình biết hắn có mặc bảo y chống đỡ đạo kiếm bên trong, cũng biết hắn không có võ công, mà một kiếm của muội muội kia là vì trút giận, phát ra mười phần công lực, mặc
dù không có làm ảnh hưởng tính mệnh nhưng cũng khiến hắn đau đớn, chỉ là nàng không hoài nghi Đường Tiểu Đông đang giả bộ.
Nàng đứng ở bên cạnh giường thúc thủ vô sách nhìn hắn, ngượng ngùng động lòng người.
Muốn bôi thuốc cho hắn thì phải cởi áo hắn ra, nhưng mà…
Tuy rằng nàng mạnh mẽ nhưng cũng là một hoa cúc khuê nữ, nếu làm như vậy thì đúng là rất khó xử.
Đường Tiểu Đông len lén liếc mắt nhìn trộm nàng, thấy biểu tình ngượng ngùng của nàng thì mừng rỡ trong lòng, liều mạng nhăn nhó giống như rất thống khổ, rên rỉ nói:
- Ta không... Sao…
Hắn vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng vừa ngồi dậy liền kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, sắc mặt tái nhợt không máu, mồ hôi trên trán ứa ra.
Đương nhiên muốn diễn được như thế thì hắn phải hung hăng véo một cái trên đùi của mình, thiếu chút nữa là dứt cả thịt trên đùi, đau muốn chết đi được, nước mắt cũng phải chảy ra.
Tiểu Bảo ca có bảy lão bà, ngoại trừ Vô Song ra thì sáu người khác đều là dùng phương pháp lừa đảo để lấy về, tuy rằng làm như thế có vẻ vô sỉ, nhưng cũng phi thường hiệu quả, lòng dạ của nữ nhân luôn luôn rất mềm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.