Chương 256: Công địch của thảo nguyên.
Ngũ Lang Thúc
27/03/2013
Bác Cổ Nhĩ cười ha hả:
- Mỹ nhân, cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn có thể làm cái gì… Hắc Hắc!
Mỹ nhân bị kinh hãi càng phát ra dáng vẻ mềm mại đáng yêu câu hồn, khiến cho thú tính của hắn sôi trào, tiếng cười như lang sói, một chiêu nhanh như hổ đói vồ mồi, hung hăng lao tới người mỹ nhân.
Trong trướng bồng truyền ra tiếng thét chói tai của nữ nhân khiến gần trăm cận vệ canh giữ ở bên ngoài che miệng cười trộm không ngớt.
Vị thống lĩnh đại nhân này đối xử với bộ hạ không thể chê được. Công thành bạt trại, vàng bạc tùy ý lấy. Ngay cả mỹ nữ của hắn, lúc vui vẻ cũng có thể thưởng cho thủ hạ. Quan trên như vậy, thực sự có thể khiến thủ hạ vì hắn bán mạng.
Thống lĩnh đại nhân không phải là háo sắc bình thường, quả thực chính là một tên dã thú, dâm thần trên đời, nhìn thấy mỹ nhân liền quên cả sống chết. Ngay cả mấy phi tử của Đột Lợi Khả Hãn nhìn thấy hắn cũng phải khiếp sợ.
Tuy rằng là phi tử sủng ái của Đại Hãn, nhưng cũng không dám bảo đảm rằng một lúc nào đó Đại Hãn vui vẻ, lại không thưởng mình làm nữ nhân cho tên đại ác ma biến thái bậc nhất trên thảo nguyên này.
Bên trong doanh trướng truyền đến tiếng thét chói tai kinh khủng và tiếng giãy giụa của nữ nhân, tiếp theo đó là tiếng khóc và tiếng rên rỉ thống khổ.
Mấy vận vệ đều lắc đầu. Thống lĩnh đại nhân đối với nữ nhân vô cùng thô bạo, thô bạo đến mức có thể coi là biến thái. Cho dù là nữ nhân thuận theo hắn, cũng đều có cảm giác như bị một con gấu khổng lồ cưỡng gian vậy, thống khổ vô cùng.
Mỹ nữ Trung Nguyên yểu điệu kia nhìn như yếu đuối, vậy mà phải chịu đựng thống lĩnh đại nhân dằn vặt tới mấy canh giờ, e rằng không chết cũng không khác là bao.
Ai, đáng tiếc! Một mỹ nữ Trung Nguyên như hoa như ngọc, vậy mà…
Từ trong doanh trướng truyền ra tiếng tru như dã thú của thống lĩnh đại nhân, còn có tiếng nữ nhân rên rỉ thống khổ…
Thống lĩnh đại nhân đang ở trong giai đoạn dũng mãnh xung phong, không mất vài canh giờ không có khả năng xong việc, các cận vệ sớm đã thành thói quen, uể oải canh giữ ngoài bốn phía doanh trướng.
Dù sao qua năm sáu canh giờ, sắc trời cũng đã dần tối, thống lĩnh đại nhân còn chưa ra, có lẽ sẽ nghỉ qua đêm ở chỗ này cũng không chừng.
Thị vệ trưởng đứng trước cửa doanh trướng, thấp giọng kêu:
- Thống lĩnh đại nhân! Thống lĩnh đại nhân!
Bên trong im ắng không có nửa điểm âm thanh, không lẽ thống lĩnh đại nhân đang ngủ sao?
Thị vệ trưởng nhíu mày. Không bình thường a! Nếu thống lĩnh đại nhân đang ngủ, phải có tiếng ngáy như sấm, ngoài nửa dặm đều có thể nghe được chứ.
Trong mũi mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, sắc mặt hắn không khỏi đại biến.
Cảm giác có chuyện không ổn, hắn bỗng nhiên xốc cửa trướng lên, thấy tình huống bên trong nhất thời sợ đến mặt không còn chút máu, tay chân lạnh băng.
Mỹ nữ Trung Nguyên yểu điệu mê người kia đã chẳng biết đi đâu từ bao giờ, thống lĩnh đại nhân nửa người nằm úp sấp trên đống da thú, chỗ yếu hại nơi hậu tâm cắm một thanh tiểu đao, ngập lún đến tận chuôi đao.
Hung thủ đánh lén từ phía sau, một đao trí mạng. Thống lĩnh đại nhân căn bản không làm gì qua trên người thiếu nữ kia. Những thanh âm đó đều là giả.
- Mau…Người đâu…
Thị vệ trưởng cả kinh, tay chân như nhũn ra, đặt mông ngồi phịch trên mặt đất.
Một đám cận vệ dũng mãnh xông vào, thấy thi thể của thống lĩnh đại nhân đều bị kinh hãi đến mặt cắt không còn chút máu.
Có người mở đống da thú ra, trên mặt đất lộ ra một lỗ nhỏ, hung thủ đã sớm chạy thoát.
Đây là một cái hầm!
Hung thủ đã sớm sắp đặt chu đáo, chỉ chờ thống lĩnh đại nhân cắn câu mà thôi.
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
Khuôn mặt đám cận vệ đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ an toàn của thống lĩnh đại nhân, bây giờ thống lĩnh đại nhân chết đi, bọn họ khó tránh khỏi bị trách tội.
Nếu chỉ là tướng lĩnh bình thường, cùng lắm là bị bãi chức như các binh sĩ khác mà thôi, nhưng thống lĩnh đại nhân lại được Đột Lợi Khã Hãn xem như cánh tay phải của mình. Hắn đã chết, những cận vệ không bảo vệ hắn được chu toàn còn có thể sống sao?
Dù sao thị vệ trưởng cũng là quan quân, đầu óc so với người bình thường xoay chuyển vẫn nhanh hơn, cắn răng một cái nói:
- Các huynh đệ, mau trốn đi, dù sao vẫn hơn là rơi đầu.
Gần một trăm cận vệ kia sớm đã ước gì hắn nói lời này. So với bị bắt trở về chịu chém đầu, không bằng chạy thoát đi. Ít nhất còn có thể bảo toàn được cái mạng nhỏ này.
Lập tức, thị vệ trưởng mang theo chúng thủ hạ chui vào trong hầm ngầm. Cuối cùng, một người ở lại trong doanh trướng, châm lửa đốt, sau đó cũng rút xuống hầm chuồn mất.
Một trận hỏa hoạn bất ngờ này khiến toàn bộ thành Lai Tích đều oanh động.
Thế lửa rất nhanh đã bị dập tắt, bên trong có một cỗ thi thể bị đốt thành than, cũng không biết là ai. Sau đó binh sĩ phát hiện hầm ngầm, bèn gạt hết tro bụi, tiến vào bên trong.
Cỗ thi thể bị đốt này là ai?
Người cơ trí đã bắt đầu có cảm giác không ổn, lặng lẽ khẩn cấp chuẩn bị chu đáo.
Tọa kỵ của thống lĩnh đại nhân ngay bên ngoài doanh trướng, còn có gần một trăm thớt chiến mã, đều là tọa kỵ của cận vệ bên người hắn. Hiện giờ mọi người đều đã đi đâu rồi?
Trong khoảng thời gian ngắn, thiết kỵ Đột Quyết tỏa ra bốn phía, toàn bộ thành Lai Tích đều bị phong tỏa, một đội binh sĩ tới lục soát từng nhà, khiến gà bay chó sủa, nhân tâm hoảng sợ.
Nghe tin ái tướng bị ám sát, Đột Lợi Khả Hãn mặt rồng giận giữ, ra nghiêm lệnh không tiếc bất cứ giá nào, lùng bắt bằng được hung thủ.
Không chỉ có các bộ tộc cảm giác được nguy cơ và áp bách trước nay chưa từng có, ngay cả những nhân vật giang hồ Trung Nguyên tới nơi này cũng đều cảm thấy bất an. Một vài người đã lặng lẽ ly khai đại thảo nguyên, quay lại vùng trung nguyên. Những người còn lưu lại đa số là những kẻ lưu vong hoặc mạo hiểm đánh đổi mạng sống của mình lấy vinh hoa phú quý suốt đời.
Nói chung, toàn bộ đại thảo nguyên giống như một hỏa lò thật lớn, chỉ cần hơi có một chút nhân tố bên ngoài kích thích, tùy thời đều có khả năng phát ra bạo tạc kinh thiên động địa.
Ba ngày sau, một thương đội của một bộ tộc nhỏ trên đường bị một đám người bí ẩn cướp sạch, toàn bộ chiến sĩ hộ vệ của bộ tộc đều chết trận.
Ngày thứ bảy, lại có một thương đội của bộ tộc nhỏ bị cướp, không còn một người sống sót.
Thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, kích khởi lòng oán giận của tất cả các bộ tộc, cũng khiến các bộ tộc thực lực nhỏ yếu tự động kết minh, đoàn kết chặt chẽ.
- Mỹ nhân, cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn có thể làm cái gì… Hắc Hắc!
Mỹ nhân bị kinh hãi càng phát ra dáng vẻ mềm mại đáng yêu câu hồn, khiến cho thú tính của hắn sôi trào, tiếng cười như lang sói, một chiêu nhanh như hổ đói vồ mồi, hung hăng lao tới người mỹ nhân.
Trong trướng bồng truyền ra tiếng thét chói tai của nữ nhân khiến gần trăm cận vệ canh giữ ở bên ngoài che miệng cười trộm không ngớt.
Vị thống lĩnh đại nhân này đối xử với bộ hạ không thể chê được. Công thành bạt trại, vàng bạc tùy ý lấy. Ngay cả mỹ nữ của hắn, lúc vui vẻ cũng có thể thưởng cho thủ hạ. Quan trên như vậy, thực sự có thể khiến thủ hạ vì hắn bán mạng.
Thống lĩnh đại nhân không phải là háo sắc bình thường, quả thực chính là một tên dã thú, dâm thần trên đời, nhìn thấy mỹ nhân liền quên cả sống chết. Ngay cả mấy phi tử của Đột Lợi Khả Hãn nhìn thấy hắn cũng phải khiếp sợ.
Tuy rằng là phi tử sủng ái của Đại Hãn, nhưng cũng không dám bảo đảm rằng một lúc nào đó Đại Hãn vui vẻ, lại không thưởng mình làm nữ nhân cho tên đại ác ma biến thái bậc nhất trên thảo nguyên này.
Bên trong doanh trướng truyền đến tiếng thét chói tai kinh khủng và tiếng giãy giụa của nữ nhân, tiếp theo đó là tiếng khóc và tiếng rên rỉ thống khổ.
Mấy vận vệ đều lắc đầu. Thống lĩnh đại nhân đối với nữ nhân vô cùng thô bạo, thô bạo đến mức có thể coi là biến thái. Cho dù là nữ nhân thuận theo hắn, cũng đều có cảm giác như bị một con gấu khổng lồ cưỡng gian vậy, thống khổ vô cùng.
Mỹ nữ Trung Nguyên yểu điệu kia nhìn như yếu đuối, vậy mà phải chịu đựng thống lĩnh đại nhân dằn vặt tới mấy canh giờ, e rằng không chết cũng không khác là bao.
Ai, đáng tiếc! Một mỹ nữ Trung Nguyên như hoa như ngọc, vậy mà…
Từ trong doanh trướng truyền ra tiếng tru như dã thú của thống lĩnh đại nhân, còn có tiếng nữ nhân rên rỉ thống khổ…
Thống lĩnh đại nhân đang ở trong giai đoạn dũng mãnh xung phong, không mất vài canh giờ không có khả năng xong việc, các cận vệ sớm đã thành thói quen, uể oải canh giữ ngoài bốn phía doanh trướng.
Dù sao qua năm sáu canh giờ, sắc trời cũng đã dần tối, thống lĩnh đại nhân còn chưa ra, có lẽ sẽ nghỉ qua đêm ở chỗ này cũng không chừng.
Thị vệ trưởng đứng trước cửa doanh trướng, thấp giọng kêu:
- Thống lĩnh đại nhân! Thống lĩnh đại nhân!
Bên trong im ắng không có nửa điểm âm thanh, không lẽ thống lĩnh đại nhân đang ngủ sao?
Thị vệ trưởng nhíu mày. Không bình thường a! Nếu thống lĩnh đại nhân đang ngủ, phải có tiếng ngáy như sấm, ngoài nửa dặm đều có thể nghe được chứ.
Trong mũi mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, sắc mặt hắn không khỏi đại biến.
Cảm giác có chuyện không ổn, hắn bỗng nhiên xốc cửa trướng lên, thấy tình huống bên trong nhất thời sợ đến mặt không còn chút máu, tay chân lạnh băng.
Mỹ nữ Trung Nguyên yểu điệu mê người kia đã chẳng biết đi đâu từ bao giờ, thống lĩnh đại nhân nửa người nằm úp sấp trên đống da thú, chỗ yếu hại nơi hậu tâm cắm một thanh tiểu đao, ngập lún đến tận chuôi đao.
Hung thủ đánh lén từ phía sau, một đao trí mạng. Thống lĩnh đại nhân căn bản không làm gì qua trên người thiếu nữ kia. Những thanh âm đó đều là giả.
- Mau…Người đâu…
Thị vệ trưởng cả kinh, tay chân như nhũn ra, đặt mông ngồi phịch trên mặt đất.
Một đám cận vệ dũng mãnh xông vào, thấy thi thể của thống lĩnh đại nhân đều bị kinh hãi đến mặt cắt không còn chút máu.
Có người mở đống da thú ra, trên mặt đất lộ ra một lỗ nhỏ, hung thủ đã sớm chạy thoát.
Đây là một cái hầm!
Hung thủ đã sớm sắp đặt chu đáo, chỉ chờ thống lĩnh đại nhân cắn câu mà thôi.
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
Khuôn mặt đám cận vệ đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ an toàn của thống lĩnh đại nhân, bây giờ thống lĩnh đại nhân chết đi, bọn họ khó tránh khỏi bị trách tội.
Nếu chỉ là tướng lĩnh bình thường, cùng lắm là bị bãi chức như các binh sĩ khác mà thôi, nhưng thống lĩnh đại nhân lại được Đột Lợi Khã Hãn xem như cánh tay phải của mình. Hắn đã chết, những cận vệ không bảo vệ hắn được chu toàn còn có thể sống sao?
Dù sao thị vệ trưởng cũng là quan quân, đầu óc so với người bình thường xoay chuyển vẫn nhanh hơn, cắn răng một cái nói:
- Các huynh đệ, mau trốn đi, dù sao vẫn hơn là rơi đầu.
Gần một trăm cận vệ kia sớm đã ước gì hắn nói lời này. So với bị bắt trở về chịu chém đầu, không bằng chạy thoát đi. Ít nhất còn có thể bảo toàn được cái mạng nhỏ này.
Lập tức, thị vệ trưởng mang theo chúng thủ hạ chui vào trong hầm ngầm. Cuối cùng, một người ở lại trong doanh trướng, châm lửa đốt, sau đó cũng rút xuống hầm chuồn mất.
Một trận hỏa hoạn bất ngờ này khiến toàn bộ thành Lai Tích đều oanh động.
Thế lửa rất nhanh đã bị dập tắt, bên trong có một cỗ thi thể bị đốt thành than, cũng không biết là ai. Sau đó binh sĩ phát hiện hầm ngầm, bèn gạt hết tro bụi, tiến vào bên trong.
Cỗ thi thể bị đốt này là ai?
Người cơ trí đã bắt đầu có cảm giác không ổn, lặng lẽ khẩn cấp chuẩn bị chu đáo.
Tọa kỵ của thống lĩnh đại nhân ngay bên ngoài doanh trướng, còn có gần một trăm thớt chiến mã, đều là tọa kỵ của cận vệ bên người hắn. Hiện giờ mọi người đều đã đi đâu rồi?
Trong khoảng thời gian ngắn, thiết kỵ Đột Quyết tỏa ra bốn phía, toàn bộ thành Lai Tích đều bị phong tỏa, một đội binh sĩ tới lục soát từng nhà, khiến gà bay chó sủa, nhân tâm hoảng sợ.
Nghe tin ái tướng bị ám sát, Đột Lợi Khả Hãn mặt rồng giận giữ, ra nghiêm lệnh không tiếc bất cứ giá nào, lùng bắt bằng được hung thủ.
Không chỉ có các bộ tộc cảm giác được nguy cơ và áp bách trước nay chưa từng có, ngay cả những nhân vật giang hồ Trung Nguyên tới nơi này cũng đều cảm thấy bất an. Một vài người đã lặng lẽ ly khai đại thảo nguyên, quay lại vùng trung nguyên. Những người còn lưu lại đa số là những kẻ lưu vong hoặc mạo hiểm đánh đổi mạng sống của mình lấy vinh hoa phú quý suốt đời.
Nói chung, toàn bộ đại thảo nguyên giống như một hỏa lò thật lớn, chỉ cần hơi có một chút nhân tố bên ngoài kích thích, tùy thời đều có khả năng phát ra bạo tạc kinh thiên động địa.
Ba ngày sau, một thương đội của một bộ tộc nhỏ trên đường bị một đám người bí ẩn cướp sạch, toàn bộ chiến sĩ hộ vệ của bộ tộc đều chết trận.
Ngày thứ bảy, lại có một thương đội của bộ tộc nhỏ bị cướp, không còn một người sống sót.
Thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, kích khởi lòng oán giận của tất cả các bộ tộc, cũng khiến các bộ tộc thực lực nhỏ yếu tự động kết minh, đoàn kết chặt chẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.