Chương 306: Cường đạo
Ngũ Lang Thúc
28/03/2013
Cần phải nắm rõ thực lực của các đội bóng, bằng không một khi bắt đầu phiên đặt cược, làm không tốt có thể mất cả vốn lẫn lời.
Trong ngày thi đấu đầu tiên, đã có rất nhiều thế lực tới nha môn xin bắt đầu phiên giao dịch, nhưng quan viên phụ trách nào dám ký tên đồng ý, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn
từng đống bạc lớn bay đi.
Không phải hắn không muốn thu bạc, mà là một khi nhận số bạc này, ký tên đồng ý, tên bị mất bạc kia còn không dọn thẳng nhà tới chỗ hắn ở luôn sao?
Nhà cái đặt cược đầu tiên được duyệt, một vài gia tộc có quyền thế liền làm theo.
Tuy nhiên, khi người dân bình thường mở ra, quan quân như lang như hổ lại ào ào tới bắt bớ, ngân lượng thì sung công mà người thì tống vào đại lao.
Người dám bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên nhất định phải có chỗ dựa vững chắc. Một khi xảy ra chuyện, đương nhiên có thể nhờ chỗ dựa đó ra mặt.
Chỗ dựa vững chắc này hùng hổ xông vào nha môn, lại xám xịt mặt mày đi ra, chỉ nói một câu “trả bạc sẽ thả người”, sau đó vội vã bỏ đi.
Ngay cả chỗ dựa vững chắc đứng ra cũng không giải quyết được, chỉ có thể tự nhận mình không may. Bồi thường tiền là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.
Quan quân như lang như hổ liên tiếp phá vỡ mấy nhà cái, bắt giam người phụ trách.
Kết quả không ai dám mở sòng giao dịch nữa.
Tin tức truyền đi khá nhanh, những người đã từng làm nhà cái đều đồng loạt dẹp hết nếu không muốn quan quân tới xét nhà bắt người.
Chuyện rơi đầu, còn ai dám làm?
Ba người ngồi trên khán đài uống rượu nói chuyện phiếm, có thủ hạ đến gần trình lên danh sách các đội bóng sắp tham gia thi đấu. Đường Tiểu Đông liếc mắt nhìn qua, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Ta ngất! Hắc Long hội vậy mà cũng báo danh dự thi.
Ai dự thi đối với Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung đều không quan trọng. Bọn họ chỉ quan tâm tới Trường An cục. Cái gì cũng là giả, chỉ có bạc mới là thật.
Các cầu thủ của Hắc Long hội mặc đồng phục bằng tơ tằm, toàn một màu đen. Ngay từ đầu trận đấu đã phát động tấn công vô cùng sắc bén về phía đối thủ. Thấy đám người này phối hợp chuyền bóng, Đường Tiểu Đông thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Kháo! Những tên này quả thực xuất sắc hơn người. Kỹ thuật phối hợp vốn tưởng rằng chi hắn mới có, không nghĩ tới những tên chết tiệt này vậy mà cũng biết, hơn nữa kỹ thuật còn thành thạo hơn.
Công phu trên chân của tất cả các võ sĩ Uy Quốc so với cao thủ giang hồ Trung thổ rõ ràng là kém hơn, tuy nhiên bọn họ lại dựa vào kỹ thuật phối hợp chuyền bóng điêu luyện bù
đắp cho điểm thiếu hụt này.
Công phu trên đùi cho dù tốt, nhưng ngươi chạy chỗ này, bóng lại chuyền chỗ khác thì cũng vô dụng mà thôi.
Con mẹ nó! Đám Uy nhân này không ngờ cũng có thể nghĩ được như vậy. Thật đúng là khiến người khác đau đầu.
Đường Tiểu Đông ngẩng đầu, chăm chú theo dõi trận đấu trên sân.
Uy nhân cướp bóng thành công, chuyền dài lên phía trước, bóng rơi chuẩn xác vào trước mặt tiền đạo của bọn họ. Tên tiền đạo kia liền tung chân đá ra.
Trái bóng làm bằng mây tre bắn đi theo một đường cong hoàn mỹ, vượt qua hai gã hậu vệ.
Thủ thành vội dùng “phách không chưởng” bổ ra, nhưng lại đón sai phương hướng. Bóng liền bay thẳng vào lưới.
Trái bóng vẽ ra một đường vòng cung vô cùng đẹp mắt không chỉ khiến Đường Tiểu Đông kinh ngạc đứng lên, ngay cả Dương Quốc Trung cũng cả kinh nhảy dựng lên, há hốc miệng thật lớn.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả khán giả đều bị đường cung khó có thể tưởng tượng kia làm cho ngây người.
Lát sau, một trận tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô bộc phát ra, rung động cả trời xanh.
- Trái bóng kia đổi hướng…
Vẻ mặt Dương Quốc Trung vô cùng kinh ngạc.
- Đúng vậy! Không thể tưởng tượng nổi…
Biểu tình của Lý Lâm Phủ cũng không khác Dương Quốc Trung bao nhiêu.
Đường Tiểu Đông lại theo thói quen xoa xoa măt.
Kiếp trước của Ro-bet-to sao? Tên Uy nhân này không ngờ ngay cả đường cung hình trái chuối cũng có thể đá được. Thực con mẹ nó dọa người!
Những tên Uy nhân chết tiệt này nhìn như bình thường, không ngờ lại mạnh mẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
May mà trận đầu tiên đụng độ với một đội bóng khá mạnh, khiến bọn chúng sớm bại lộ thực lực, để các đội khác trong những lần tiếp theo khi gặp chúng đều cẩn thận đề phòng.
Cũng bởi vì đội bóng Uy nhân biểu diễn một màn kỹ thuật phối hợp khiến các đội bóng sau học tập làm theo, mục tiêu đoạt giải quán quân của Đội Tinh Anh nhất định khó khăn trùng trùng.
Con bà nó là con gấu! Xem như là một loại khiêu chiến đi. Quá thuận buồm xuôi gió cũng không có gì đặc sắc, kích thích. Hắc.
Trở lại Trung tâm ngu nhạc, triệu tập tất cả mọi người, Đường Tiểu Đông nói lại chuyện vừa rồi, các huynh đệ đều vỗ ngực bảo đảm sẽ đánh bại đội của Uy khấu.
Đường Tiểu Đông căn dặn bọn họ không được sơ ý khinh địch, xem thường đối thủ, yêu cầu bọn họ tiếp tục luyện tập phối hợp trên diễn võ trường.
Đúng lúc này, Tần Thì Phong tủm tỉm cười đi vào:
- Hiền chất, lại có lợn béo xuất hiện rồi?
Tên tham tiền này vừa mới làm một chuyến, hung hăng buôn bán lời một lượng lớn, kiếm tiền đến mức thành nghiện rồi.
Đương nhiên, Vương Nguyên Bảo giàu như bây giờ trước đây cũng từng làm qua hành động cướp của, chỉ là không mấy người biết mà thôi.
Thân là Tổng bộ đầu Cửu Thành, Tần Thì Phong cũng ít nhiều biết được vài chuyện bí mật, chỉ bất quá khổ nỗi không có chứng cứ. Hơn nữa, căn cơ của Vương gia đã vững, lại có chỗ dựa vững chắc là Lý Lâm Phủ, muốn động hắn căn bản là không có khả năng.
Cho nên, Tần Thì Phong cho rằng, nếu trước đây Vương gia có thể đoạt tài vật của người khác, lão tử sao lại không thể đoạt tài vật của hắn?
Tuy rằng là cường đạo, nhưng chỉ cần cẩn thận cũng không ai có thể biết được.
Đường Tiểu Đông trầm ngâm một lát, nói:
- Tần ngũ thúc, người có lưu ý đến các loại tin đồn mấy ngày nay hay không?
Thương đội của Vương gia lại một lần nữa bị cường đạo thần bí cướp đoạt từ lâu đã là một chuyện không còn bí mật gì, hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều đang xì xầm bàn luận chuyện này.
Bởi vì tên cường đạo thần bí kia chỉ nhằm vào thương đội của Vương gia, cho nên mọi người đều suy đoán hắn nhất định là tử địch tử Vương gia. Có lẽ là Vương lão gia tử thời trẻ đã gây thù chuốc oán với kẻ nào đó, hiện tại bị người ta trả thù.
Nói chung, các loại tin đồn bay loạn đầy trời, trong đó có một tin đồn khiến Đường Tiểu Đông chú ý.
Với sự khôn khéo của Vương lão gia tử và Vương Tam công tử, nhất định đã tìm ra phương pháp nào đó đối phó với tên cường đạo thần bí kia rồi.
Trong ngày thi đấu đầu tiên, đã có rất nhiều thế lực tới nha môn xin bắt đầu phiên giao dịch, nhưng quan viên phụ trách nào dám ký tên đồng ý, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn
từng đống bạc lớn bay đi.
Không phải hắn không muốn thu bạc, mà là một khi nhận số bạc này, ký tên đồng ý, tên bị mất bạc kia còn không dọn thẳng nhà tới chỗ hắn ở luôn sao?
Nhà cái đặt cược đầu tiên được duyệt, một vài gia tộc có quyền thế liền làm theo.
Tuy nhiên, khi người dân bình thường mở ra, quan quân như lang như hổ lại ào ào tới bắt bớ, ngân lượng thì sung công mà người thì tống vào đại lao.
Người dám bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên nhất định phải có chỗ dựa vững chắc. Một khi xảy ra chuyện, đương nhiên có thể nhờ chỗ dựa đó ra mặt.
Chỗ dựa vững chắc này hùng hổ xông vào nha môn, lại xám xịt mặt mày đi ra, chỉ nói một câu “trả bạc sẽ thả người”, sau đó vội vã bỏ đi.
Ngay cả chỗ dựa vững chắc đứng ra cũng không giải quyết được, chỉ có thể tự nhận mình không may. Bồi thường tiền là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.
Quan quân như lang như hổ liên tiếp phá vỡ mấy nhà cái, bắt giam người phụ trách.
Kết quả không ai dám mở sòng giao dịch nữa.
Tin tức truyền đi khá nhanh, những người đã từng làm nhà cái đều đồng loạt dẹp hết nếu không muốn quan quân tới xét nhà bắt người.
Chuyện rơi đầu, còn ai dám làm?
Ba người ngồi trên khán đài uống rượu nói chuyện phiếm, có thủ hạ đến gần trình lên danh sách các đội bóng sắp tham gia thi đấu. Đường Tiểu Đông liếc mắt nhìn qua, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Ta ngất! Hắc Long hội vậy mà cũng báo danh dự thi.
Ai dự thi đối với Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung đều không quan trọng. Bọn họ chỉ quan tâm tới Trường An cục. Cái gì cũng là giả, chỉ có bạc mới là thật.
Các cầu thủ của Hắc Long hội mặc đồng phục bằng tơ tằm, toàn một màu đen. Ngay từ đầu trận đấu đã phát động tấn công vô cùng sắc bén về phía đối thủ. Thấy đám người này phối hợp chuyền bóng, Đường Tiểu Đông thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Kháo! Những tên này quả thực xuất sắc hơn người. Kỹ thuật phối hợp vốn tưởng rằng chi hắn mới có, không nghĩ tới những tên chết tiệt này vậy mà cũng biết, hơn nữa kỹ thuật còn thành thạo hơn.
Công phu trên chân của tất cả các võ sĩ Uy Quốc so với cao thủ giang hồ Trung thổ rõ ràng là kém hơn, tuy nhiên bọn họ lại dựa vào kỹ thuật phối hợp chuyền bóng điêu luyện bù
đắp cho điểm thiếu hụt này.
Công phu trên đùi cho dù tốt, nhưng ngươi chạy chỗ này, bóng lại chuyền chỗ khác thì cũng vô dụng mà thôi.
Con mẹ nó! Đám Uy nhân này không ngờ cũng có thể nghĩ được như vậy. Thật đúng là khiến người khác đau đầu.
Đường Tiểu Đông ngẩng đầu, chăm chú theo dõi trận đấu trên sân.
Uy nhân cướp bóng thành công, chuyền dài lên phía trước, bóng rơi chuẩn xác vào trước mặt tiền đạo của bọn họ. Tên tiền đạo kia liền tung chân đá ra.
Trái bóng làm bằng mây tre bắn đi theo một đường cong hoàn mỹ, vượt qua hai gã hậu vệ.
Thủ thành vội dùng “phách không chưởng” bổ ra, nhưng lại đón sai phương hướng. Bóng liền bay thẳng vào lưới.
Trái bóng vẽ ra một đường vòng cung vô cùng đẹp mắt không chỉ khiến Đường Tiểu Đông kinh ngạc đứng lên, ngay cả Dương Quốc Trung cũng cả kinh nhảy dựng lên, há hốc miệng thật lớn.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả khán giả đều bị đường cung khó có thể tưởng tượng kia làm cho ngây người.
Lát sau, một trận tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô bộc phát ra, rung động cả trời xanh.
- Trái bóng kia đổi hướng…
Vẻ mặt Dương Quốc Trung vô cùng kinh ngạc.
- Đúng vậy! Không thể tưởng tượng nổi…
Biểu tình của Lý Lâm Phủ cũng không khác Dương Quốc Trung bao nhiêu.
Đường Tiểu Đông lại theo thói quen xoa xoa măt.
Kiếp trước của Ro-bet-to sao? Tên Uy nhân này không ngờ ngay cả đường cung hình trái chuối cũng có thể đá được. Thực con mẹ nó dọa người!
Những tên Uy nhân chết tiệt này nhìn như bình thường, không ngờ lại mạnh mẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
May mà trận đầu tiên đụng độ với một đội bóng khá mạnh, khiến bọn chúng sớm bại lộ thực lực, để các đội khác trong những lần tiếp theo khi gặp chúng đều cẩn thận đề phòng.
Cũng bởi vì đội bóng Uy nhân biểu diễn một màn kỹ thuật phối hợp khiến các đội bóng sau học tập làm theo, mục tiêu đoạt giải quán quân của Đội Tinh Anh nhất định khó khăn trùng trùng.
Con bà nó là con gấu! Xem như là một loại khiêu chiến đi. Quá thuận buồm xuôi gió cũng không có gì đặc sắc, kích thích. Hắc.
Trở lại Trung tâm ngu nhạc, triệu tập tất cả mọi người, Đường Tiểu Đông nói lại chuyện vừa rồi, các huynh đệ đều vỗ ngực bảo đảm sẽ đánh bại đội của Uy khấu.
Đường Tiểu Đông căn dặn bọn họ không được sơ ý khinh địch, xem thường đối thủ, yêu cầu bọn họ tiếp tục luyện tập phối hợp trên diễn võ trường.
Đúng lúc này, Tần Thì Phong tủm tỉm cười đi vào:
- Hiền chất, lại có lợn béo xuất hiện rồi?
Tên tham tiền này vừa mới làm một chuyến, hung hăng buôn bán lời một lượng lớn, kiếm tiền đến mức thành nghiện rồi.
Đương nhiên, Vương Nguyên Bảo giàu như bây giờ trước đây cũng từng làm qua hành động cướp của, chỉ là không mấy người biết mà thôi.
Thân là Tổng bộ đầu Cửu Thành, Tần Thì Phong cũng ít nhiều biết được vài chuyện bí mật, chỉ bất quá khổ nỗi không có chứng cứ. Hơn nữa, căn cơ của Vương gia đã vững, lại có chỗ dựa vững chắc là Lý Lâm Phủ, muốn động hắn căn bản là không có khả năng.
Cho nên, Tần Thì Phong cho rằng, nếu trước đây Vương gia có thể đoạt tài vật của người khác, lão tử sao lại không thể đoạt tài vật của hắn?
Tuy rằng là cường đạo, nhưng chỉ cần cẩn thận cũng không ai có thể biết được.
Đường Tiểu Đông trầm ngâm một lát, nói:
- Tần ngũ thúc, người có lưu ý đến các loại tin đồn mấy ngày nay hay không?
Thương đội của Vương gia lại một lần nữa bị cường đạo thần bí cướp đoạt từ lâu đã là một chuyện không còn bí mật gì, hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều đang xì xầm bàn luận chuyện này.
Bởi vì tên cường đạo thần bí kia chỉ nhằm vào thương đội của Vương gia, cho nên mọi người đều suy đoán hắn nhất định là tử địch tử Vương gia. Có lẽ là Vương lão gia tử thời trẻ đã gây thù chuốc oán với kẻ nào đó, hiện tại bị người ta trả thù.
Nói chung, các loại tin đồn bay loạn đầy trời, trong đó có một tin đồn khiến Đường Tiểu Đông chú ý.
Với sự khôn khéo của Vương lão gia tử và Vương Tam công tử, nhất định đã tìm ra phương pháp nào đó đối phó với tên cường đạo thần bí kia rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.