Chương 128: Dã tâm
Ngũ Lang Thúc
29/03/2013
Tâm sự trong lòng cuối cùng đã được giải quyết, khách sáo một hồi, lại nịnh nọt nhạc mẫu hồi lâu, Đường Tiểu Đông đứng dậy cáo từ.
Mới ra khỏi Ngọc phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy qua dừng ở bên người, màn xe nhấc lên.
Chứng kiến người trong xe người trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên nhảy dựng.
Ngồi ngay ngắn trong xe chính là đương kim tể tướng quyền khuynh triều dã Lý Lâm Phủ, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành chiêu bài, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Trước sau xe ngựa là tám thanh niên nhân khuôn mặt không chút biểu tình, cả người phát ra khí thế quỷ dị âm trầm, trang phục thuần một màu đen, lưng đeo trường kiếm, mắt sáng vừa nhìn cũng biết là nhân vật phi thường lợi hại, là cận vệ thiếp thân của Lý Lâm Phủ.
Lão gia hoả không phải theo dõi ta đấy chứ?
Trong lòng Đường Tiểu Đông nhảy lên, bước tới thi lễ:
- Nhạc phụ đại nhân!
Đưa mắt nhìn đại môn đóng kín của Ngọc phủ, Lý Lâm Phủ mỉm cười nói:
- Xem ra hiền tế đối với Ngọc gia rất chiếu cố nha.
Trong lòng Đường Tiểu Đông nhảy dựng, vẻ mặt thong dong nói:
- Giữa tiểu tế và Ngọc gia có hợp tác làm ăn, đương nhiên phải xem chừng một chút, ha ha.
Lý Lâm Phủ cười ha ha, mắt híp lại nói:
- Chút sản nghiệp này của Ngọc gia, hiền tế chịu khó như vậy, chỉ sợ có dụng ý khác?
Đường Tiểu Đông cười ha ha, nghiêm mặt nói:
- Nhạc phụ yên tâm, Đằng Giao là một cô gái tốt, tiểu tế tuyệt sẽ không lạnh nhạt với nàng, cũng sẽ không bạc đãi nàng.
- Ừm, tiểu tế hiểu được nặng nhẹ là tốt rồi.
Lý Lâm Phủ vuốt chòm râu, vỗ vỗ nệm êm, ý bảo hắn đi lên.
Tựa hồ cùng lúc đó, một lão hán say rượu đang lung la lung lay trên phố, một đường nghiêng ngã lảo đảo cơ hồ té ngã mấy lần.
Vốn cách xe ngựa của Lý Lâm Phủ khá xa, bất quá hắn một đường lảo đảo, lại biến thành đi về phía Lý Lâm Phủ.
- Đứng lại!
Một cận vệ thiếp thân của Lý Lâm Phủ bước nhanh đến phía trước, đại thủ muốn bắt người.
Trong đôi mắt say lờ đờ của lão hán đột nhiên bắn ra thần quang dữ dội, lão hán say đến bét nhè đột nhiên nổi loạn, thủ trảo khô gầy chế trụ mạch môn của tên cận vệ kia, kéo hắn chúi xuống rồi lên gối.
- A...
Tên cận vệ kia phát ra thanh âm bi thảm tê tâm liệt phế, cơ thể cao lớn bay vút lên, tức thì rơi xuống đất cái bùm nằm im không nhúc nhích, đã đi đời nhà ma.
Chuyện xảy ra bất ngờ, không lường trước được, bảy thanh niên nhân còn lại phản ứng cực nhanh, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, hai người phía đứng trước, năm người khác thì bảo hộ xung quanh xe ngựa.
Trong khoảng khách Đường Tiểu Đông bước lên xe, sau đầu đột nhiên truyền đến thanh âm xé gió của vật thể bay nhanh trong không khí, còn Lý Lâm Phủ thì vẻ mặt sợ hãi, không kịp nghĩ nhiều, nhún người lao về phía trước.
Tiếng quát chói tai cùng với tiếng vang quái dị, Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy lưng đột nhiên chấn động, như trúng cự chùy, chấn cho khí huyết của hắn sôi trào, mắt thấy đom đóm, yết hầu ngòn ngọt.
- Giá!
Xa phu múa may nửa đoạn roi da, điều khiển xe ngựa phóng tới đường cái.
Đường Tiểu Đông bị lực đánh vào cực lớn bổ nhào vào Lý Lâm Phủ, cộng với xe ngựa rung mạnh khi chạy nhanh trên đường, hai người trong xe ngã đè lên nhau, vô cùng chật vật.
Trong tiếng quát cùng với tiếng va chạm của binh khí và tiếng ngựa hí, trên đỉnh toa xe đột nhiên chấn động, một trường kiếm bắn ra hàn quang bốn phía xuyên thấu trần xe đâm vào bên trong.
Lý Lâm Phủ vừa mới đứng lên tức thì sắc mặt trắng bệch vô huyết, tựa hồ sợ đến choáng váng, trơ mắt nhìn trường kiếm đâm tới đỉnh đầu.
Đường Tiểu Đông còn nằm úp sấp chưa đứng lên, không kịp nghĩ nhiều, đá một cước, gạt ngã Lý Lâm Phủ còn đang ngây ngốc, trường kiếm đâm từ trần xe xuống cách ba tấc nữa là đâm trúng đỉnh đầu của hắn.
Ngựa chạy như điên, kéo theo thùng xe chấn động kịch liệt, Đường Tiểu Đông ngã trái ngã phải, còn chưa ngồi yên thì đã bị xóc nảy ngã xuống, cứ nửa nằm như vậy, trực tiếp lấy ra súng lục nhắm trần xe liên tiếp bắn ba phát.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc làm Lý Lâm Phủ sợ tới mức hồn bay phách tán, bịt lỗ tai nằm sấp, cả người run bần bật.
Ngựa còn đang chạy như điên, thùng xe xóc nảy khiến lục phủ ngũ tạng của Đường Tiểu Đông phiên giang đảo hải, khó chịu muốn nôn mửa.
Tiếng quát chói tai cùng tiếng đánh nhau xa dần, cũng không ngừng có tiếng thét chói tai hoảng sợ truyền đến, chắc là xe ngựa chạy như điên trên đường cái, người đi đường cả kinh hét chói tai, có người đi đường nào xui xẻo bị đụng trúng hay không, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, bảo mệnh quan trọng hơn.
- Hu!
Xe ngựa chạy như điên xông thẳng vào cửa hông tướng phủ, binh lính canh giữ bên ngoài phủ, hộ viện cao thủ đã biết được tình huống không ổn, tất cả đều tập trung lại, vây quanh ba lớp ngoài xe ngựa.
Bị chấn cho thiên toàn địa chuyển choáng váng đầu óc, Đường Tiểu Đông lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm quyền thi lễ Lý Lâm Phủ mặt không còn chút máu.
- Nhạc phụ đại nhân, vừa rồi đã đắc tội.
Hắn nóng lòng cứu người, không nghĩ nhiều được, trong trí nhớ, Lý Lâm Phủ trở thành hữu thừa tướng mới rơi rụng, chết sau khi Đường Huyền Tông thăng quan cho hắn, xem như chết già.
Sau khi Lý Lâm Phủ chết thì Dương Quốc Trung vô năng tiếp chưởng tướng vị, mới làm cho An Lộc Sơn khởi binh tạo phản, hắn chưa chuẩn bị xong hết thảy, đương nhiên không hy vọng Lý Lâm Phủ rơi rụng vào lúc này.
- Không có một cước kia của hiền tế, nhạc phụ sớm đã tiêu đời, có tội gì chứ?
Vẻ mặt Lý Lâm Phủ tái nhợt, toàn thân run rẩy, xem ra đã bị kinh hách không nhỏ.
Thích khách ngang nhiên ám sát tướng gia trên đường, không chỉ xuất động cao thủ của tướng phủ, Kim Long đường, Hắc Ưng đường, ngay cả quan binh cũng xuất động, phong tỏa cửa thành, truy tìm thích khách khắp nơi.
Theo như xa phu Mạnh lão đầu nói, hung thủ là hai người, một nam một nữ, nữ mặc lan y che mặt, võ công phi thường lợi hại, nàng ta trước tiên lấy cường cung bắn tên, Mạnh lão dồn hết bẩy thành công lực lên roi da cũng bị bắn gãy, bất quá cũng đánh tan hơn phân nửa lực lượng của mũi tên, nếu không nhờ vậy, cho dù Đường Tiểu Đông mặc áo chống đạc cũng sẽ bị chấn động hộc máu tại chỗ.
Nữ thích khách che mặt từ nóc nhà đối diện bay vút đến, bước chạy thần tốc nhảy lên thùng xe, khiến Mạnh lão cả kinh hồn phi phách tán, không đợi hắn nhảy lên, trong xe đột nhiên vang lên ba tiếng sấm làm hắn sợ tới mức toàn thân nhũn ra, trường kiếm của nữ thích khách không hiểu vì sao bị gãy thành hai đoạn, sau đó chui vào trong đám người hỗn loạn biến mất không thấy đâu nữa.
Tướng gia hoảng sợ, các đại thần bợ đỡ vội vàng đến thăm, ngay cả Đường Huyền Tông cũng phái Cao Lực Sĩ Cao công công đến thăm, lại không thiếu phần xã giao.
Phía sau lưng đau âm ỷ, Đường Tiểu Đông muốn chuồn đi nhưng Hoắc Hàn Yên nhất quyết không chịu, cứng rắn kéo vào vào nội đường.
Hôm nay toàn bộ nhờ nữ tế liều mạng cứu hộ mới bảo trụ mạng già, Lý Lâm Phủ vốn đang do dự, sau khi trải qua việc này, trong lòng đã có quyết định, đợi lát nữa còn có chuyện muốn thương lượng với nữ tế, đương nhiên cũng không chịu thả hắn đi.
Hoắc Hàn Yên là tiểu thiếp thứ chín hắn sủng ái nhất, cũng là cửu di nương của Đường Tiểu Đông, nàng thân là trưởng bối quan tâm nữ tế này cũng rất bình thường, Lý Lâm Phủ bất kể thế nào cũng không ngờ rằng giữa bọn họ có quan hệ ám muội.
Đường Tiểu Đông trần trụi nằm sấp trên chiếc giường êm ái, khuôn mặt Hoắc Hàn Yên đỏ bừng ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho hắn, thị nữ Như Ý bưng tới chậu nước khăn mặt, sau đó biết điều lui ra ngoài cửa.
Tuy rằng mặc áo chống đạn, còn có roi da của Mạnh lão đánh tan hơn phân nửa lực lượng của mũi tên, nhưng nữ thích khách dùng tới mười phần sức lực để bắn tên, sau lưng là một vùng xanh tím, Hoắc Hàn Yên nhìn thấy đau lòng không thôi.
- Hàn Yên!
Đường Tiểu Đông ôn nhu gọi, nhưng lại rước lấy một cái trắng mắt nhìn của nàng, vội sửa lời nói:
- Di nương, cái này nàng hài lòng rồi chứ.
Không quản nàng hài lòng hay không, tay to đặt trên đùi nàng, hàng động rất không thành thực.
- Nha...
Má ngọc Hoắc Hàn Yên đỏ bừng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Ma thủ làm nàng vừa yêu vừa sợ kia không ngờ một đường đi xuống, chui vào đũng váy, từng tấc một hướng lên trên, khiến nàng ngứa ngáy khó chịu, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.
- Không được... Di nương đang giúp ngươi... Bôi thuốc...
Chiếc ma thủ kia đã vươn đến đùi, muốn tóm lấy chiếc ma thủ không quy củ kia, tuy nhiên một tay bưng hộp thuốc, một tay dính thuốc mỡ đen sì sì, Hoắc Hàn Yên chỉ có thể liều mạng kẹp chặt đùi rút lui về sau.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nhẹ:
- Di nương ôm một cái, điệt nhi muốn uống sữa.
- Muốn chết...
Hoắc Hàn Yên xấu hổ oán trách, tú mục ngập nước lộ ra xuân tình phơi phới câu tâm nhiếp phách.
- Khụ...
Bên ngoài truyền đến ám hiệu của Như Ý, Đường Tiểu Đông vội vàng rút tay về, bộ dáng quy củ thành thật.
Lý Lâm Phủ bước vào, nhìn qua nữ tế thành thật nằm sấp ở trên giường, cửu di nương Hoắc Hàn Yên đang bôi thuốc mỡ cho hắn, nói mấy chuyện trong nhà.
- Lão gia...
Thấy hắn bước vào Hoắc Hàn Yên muốn đứng lên hành lễ, Lý Lâm Phủ liền khoát tay nói:
- Nếu hôm nay không có hiền tế, mạng già của ta đã sớm đi đứt rồi, hiền tế không cần phải khách khí.
Nằm úp sấp ở trên giường, thoải mái hưởng thụ bàn tay nhỏ bé ôn nhuyễn của Hoắc Hàn Yên lần mò trên người, vốn Đường Tiểu Đông không có ý đứng dậy, thấy hắn vừa nói như thế, dĩ nhiên là không khách khí, nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Hoắc Hàn Yên.
- Ai, chỗ này bầm tím hết cả lên, phải bóp thuốc nhiều mới tan máu bầm được, có đau hay không? Thích khách thật đáng hận.
Hoắc Hàn Yên cũng biết diễn trò, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vân vê tấm lưng rắn chắc của Đường Tiểu Đông, nghĩ đến trận triền miên tiêu hồn đêm hôm đó, sâu trong thân thể không khỏi dâng lên từng trận nhiệt triều khiến linh hồn nàng run rẩy.
Nam nhân vốn xao lãng với chuyện gì không quan trọng, cho dù Lý Lâm Phủ là lão gian cự hoạt cũng không chú ý đến chi tiết này, huống chi trong miệng Hoắc Hàn Yên nhắc tới hai chữ thích khách, lại khiến hắn sợ run cả người.
Nếu như không có Đường Tiểu Đông liều mạng bổ nhào về phía trước cùng một cước kia, hôm nay xem như hắn đã chết hai lần rồi.
Trong lòng vốn đang có chút do dự, trải qua chuyện phát sinh ngày hôm nay, hiện tại hắn giống như được uống thuốc an thần.
Tuy nhiều con cái, nhưng không một đứa nào thành tài, tất cả đều là đám bại gia tử chơi bời lêu lổng sinh hoạt phóng túng, một khi hắn mất, Lý gia chống đỡ không được vài năm chắc chắn sẽ sụp đổ.
Tuy hắn một đời gian tướng, nhưng đối với những đứa con của mình lại yêu thương có thừa, hắn cũng không muốn sau khi mình chết, Lý gia không có ai chống đỡ mà sụp đổ.
Nữ tế cũng tương đương nửa con trai, tài năng của đứa nữ tế này khỏi cần phải nói, nếu nữ tế có thể giúp đỡ, dù cho hắn mất, Lý gia cũng sẽ không sụp đổ.
Đường Tiểu Đông có lòng trung thành, hiện tại lo lắng duy nhất là dã tâm của hắn.
Người, đều có dã tâm, chỉ khác biệt ở chỗ dã tâm lớn hay nhỏ mà thôi.
Vạn nhất dã tâm của nữ tế quá lớn, tương lai nuốt trọn gia sản của Lý gia, đây chính là cõng rắn cắn gà nhà có hối cũng không kịp.
Hiện tại hắn muốn thử xem dã tâm của Đường Tiểu Đông rốt cuộc có bao nhiêu, mới có thể đưa ra quyết định sau cùng.
- Hiền tế à, nam nhi đại trượng phu, chí tại công danh để làm rạng rỡ tổ tông, ngươi có sự nghiệp, nhưng lại chưa có công danh, nhạc phụ tính cho người lên kinh đi học, bằng tài ba của ngươi, đề tên bảng vàng còn không phải dễ như trở bàn tay sao, ha ha.
Nói ra một tràng, Đường Tiểu Đông còn chưa kịp phản ứng, đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Hàn Yên đã bắn ra tia sáng kỳ dị, nhìn biểu tình vui sướng vạn phần trên khuôn mặt của nàng, chính là hoàn toàn ủng hộ Đường Tiểu Đông đi dự thi.
Đọc sách? Hơn nữa là mấy loại cổ thư linh tinh gì đó? Đó không phải muốn mạng hắn sao?
Quên đi, đừng nói là học thuộc, ngoại trừ ba chữ phồn thể Đường Tiểu Đông này ra (vì dùng để ký tên mới học), những chữ phồn thể khác nhận biết hắn, còn hắn thì không nhận biết mấy chữ phồn thể này.
Có gia hỏa vì tên đề bảng vàng mà mừng rỡ đến nổi điên, có người thì vắt hết óc trăm phương ngàn kế mưu cầu chức quan, mua quan bán tước là giao dịch hắc ám rất bình thường.
Đối với hắn mà nói, mỗi ngày cúi lạy dập đầu nịnh nọt hoàng đế, cùng các đại thần chơi chiêu dùng kế đấu đá lẫn nhau, vốn là chuyện rất đau đầu, cái gọi là gần vua như gần cọp, ngày nào đó không cẩn thận phạm lỗi, bị hoàng đế chém đầu, đó mới là bị chết oan.
So với bị quản thúc mệt mỏi như vậy, chẳng thà làm ăn buôn bán, mỗi ngày trêu chọc mỹ nữ phong lưu khoái hoạt, đây mới là cuộc sống tiêu dao mà hắn muốn.
Đường Tiểu Đông thống khổ rên rỉ một tiếng:
- Nhạc phụ đại nhân, hay là ngài tha cho ta đi, tiểu tế đối với việc làm quan thật sự không có hứng thú.
Lý Lâm Phủ nghiêm mặt, trách cứ nói:
- Nói vậy mà nghe được, nam tử hán đại trượng phu phải có hùng tâm tráng chí, cả đời theo đuổi công danh lợi lộc làm rạng rỡ tổ tông, lưu danh sử sách, ngươi lại không có chí hướng như vậy? Rất làm ta thất vọng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.