Phong Lưu

Chương 106: Đếm tiền là chuyện đại khổ sai của đời người

Ngũ Lang Thúc

29/03/2013



Ngọc Nhược Vân cười nói:

- Có kỳ tài như Đường công tử đây, quả thực là phúc của Phúc Ngọc Thương Minh.

Tuy hai người không phải vuốt mông ngựa nịnh nọt, nhưng cũng khen đến nỗi Đường Tiểu Đông phải nóng bừng cả mặt.

Sau khi an vị, Ngọc Nhược Vân trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây, nàng và Đường Phúc được sự uỷ thác của tất cả thành viên của Phúc Ngọc Thương Minh, muốn làm đại lý bán Đại Đường tin tức báo.

Tính sơ một chút, thành viên của Phúc Ngọc Thương Minh chỉ có mười cửa hàng, mỗi cửa hàng tiêu thụ hai nghìn bản, cộng lại là hai chục nghìn, thu nhập hơi ít một chút, chỉ là tiêu thụ khá nhanh, cũng giảm đi không ít phiền phức, đương nhiên, hắn cũng có điều

kiện, chính là giao dịch tiền mặt, bằng không thì không bàn nữa.

“Đại Đường tin tức báo” còn chưa chính thức tiêu thụ thì đã giá đã đẩy lên đến gần hai mươi đồng tiền một tờ, định giá hiện tại là mười đồng tiền, cho dù giá ưu đãi cho đại lý tiêu thụ là chín đồng tiền, cũng có nghĩa một ngày kiếm được hai nghìn đồng tiền, chiếc bánh trên trời rớt xuống này, chỉ có đứa ngốc mới có thể cự tuyệt chuyện tốt như vậy.

Song phương vừa bàn đã hợp nhau, Ngọc Nhược Vân phái người đi thông báo cho người phụ trách của các thành viên đến ký hiệp ước.

Các chủ cửa hàng đến đây ký hiệp ước đều nịnh nọt một phen, rồi vô cùng vui vẻ đi về.

Hạn mức cao nhất quy định trong hiệp ước là một ngày hai nghìn bản, giá ưu đãi nhập vào là chín đồng tiền, giá tiêu thụ đề nghị là mười đồng tiền, về phần bán thế nào, đó là chuyện cá nhân, có thể bán giá cao cũng là bản lĩnh cá nhân.

Đường Tiểu Đông ký với Đường lục thúc sáu nghìn bản, giá nhập vào là tám đồng tiền, tiền mặt trực tiếp trừ vào tiền chênh lệch giá mua giấy.

Ký với Ngọc Nhược Vân là bốn nghìn bản, giá nhập vào là tám đồng tiền, giao dịch tiền mặt.

Nhìn hiệp ước trong tay, Đường Phúc giật mình, cười ha ha:

- Hiền chất ngươi cũng quá khách khí, lục thúc nhận lấy thịnh tình này của ngươi, ha ha ha.

Tiền kiếm được từ giấy là của gia tộc, phải nộp lên trên, tiền bán báo kiếm được có thể bỏ vào túi riêng, khó trách lão cười vui vẻ đến như vậy.

Ngọc Nhược Vân cũng nhìn hiệp ước của mình một chút, rồi lại cười nói:

- Đa tạ Đường công tử.

Đường Tiểu Đông cười ha ha nói:

- Đều là người mình cả, không cần phải khách khí như vậy.

Đôi gò má trơn láng như gương của Ngọc Nhược Vân thoáng ửng hồng, mỉm cười không ngớt.

Cảm thấy bầu không khí có chút dị dạng, Đường Tiểu Đông liếc sang chúng nữ một cái, gãi đầu cười gượng.

Kỳ thực, câu đều là người mình cũng không sai, nhưng ánh mắt của các cô gái đều là lạ, dường như thoáng có chút ghen tuông, ngay cả trong ánh mắt lạnh lùng của Đường Sương cũng mơ hồ lộ ra vẻ bất mãn.

Không phải chứ? Cái này cũng ghen?

Lòng của phụ nữ thật đúng là cổ quái, thật là đau đầu.

Đường Phúc đứng lên, cười ha ha nói:

- Lục thúc và Ngọc Minh chủ còn có việc phải thương nghị, không quấy rầy các ngươi nữa.

Tiếng cười sang sảng phá vỡ bầu không khí vi diệu này, Đường Tiểu Đông thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn là người từng trải lợi hại a.

Ngọc Nhược Vân nhân cơ hội cáo từ, cùng rời đi với Đường Phúc.

Trước khi lên xe, nàng liếc một cái đầy u oán, khiến trái tim Đường Tiểu Đông bất giác đập rộn lên.

Hoắc Hàn Yên khó được đến một chuyến, rất muốn cùng nàng trò chuyện, nhưng hiện tại chúng nữ đang nổi cơn ghen tỵ, tốt nhất rời đi hay hơn, hắn mượn cớ nói muốn đến công trường quan sát, rồi chuồn đi mất.

Các nàng đưa mắt nhìn nhau, Lôi Mị bất đắc dĩ thở dài, đẩy Đường Điềm một cái:



- Theo sát hắn, cái tên củ cải trăng hoa kia, nói không chừng lại đi gạ gẫm khuê nữ nhà nào đó, hãy hỏi hắn, có phải là muốn giống như hoàng đế có tam cung lục viện mới thỏa mãn hay không?

Ai nấy đều thấy được tâm tư của Đường Điềm, sùng bái điên cuồng, yêu thương điên cuồng, nếu ai dám phản đối, chỉ e là tiểu cô nương nhanh mồm nhanh miệng, miệng nói không gì cản được, dám yêu dám hận này trở mặt ngay lập tức.

Tâm tính của Lý Đằng Giao không khác Đường Điềm cho lắm, chỉ là ở trước mặt hắn lại hết sức nghe lời, ngoan hiền như con mèo mướp, không cần trông cậy vào nàng ta.

- Cái gì tam cung lục viện?

Vẻ mặt Đường Điềm mù mờ.

Lôi Mị cười khổ:

- Cái này... Muội cứ nói thế là được, nhớ kỹ, nếu như hắn hỏi, ngươi phải nói đây là ý của mọi người!

Chúng nữ nhìn nhau, mặc dù cảm thấy lợi dụng Đường Điềm cũng có chút không tốt, chỉ là mặt mũi ai nấy đều mỏng dính, nói không nên lời, chuyện này đích xác chỉ có Đường Điềm mới có thể đảm nhiệm được.

- OK!

Đường Điềm giả giọng Đường Tiểu Đông, kéo Lý Đằng Giao chạy đi.

Chúng nữ mỉm cười, sau đó đều thở dài bất đắc dĩ.

Phu phụ Thạch gia dẫn mười người mẫu thời trang đến Trường An an toàn, y phục hợp tác với Ngọc Nhược Vân còn chưa sản xuất, phòng khiêu vũ còn đang xây dựng, hiện nay vẫn chưa có gì để làm, Đường Tiểu Đông tạm thời sắp xếp các nàng ở lại Túy Tiên Lâu, mấy người ở chung một phòng, hơi chật một chút, chẳng qua chỉ có thể chấp nhận như thế mà thôi.

Các cô nương này cũng không nửa câu oán trách, đối với các nàng mà nói, có thể theo Đường công tử đến Trường An phát triển, là bước ngoặt cuộc đời, cho dù không giàu có, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với sống khổ sở ở Lôi Châu.

Một tháng qua đi, Trung Hoa đường, Đường Môn xuất động không ít người thủ, nhưng vẫn không tìm được người tên Cung Hùng kia.

Hay là, người có tên Cung Hùng kia sớm đã bị Vương Ngạo Phong diệt khẩu rồi.

Theo Đường Tiểu Đông suy đoán, ngoại trừ Vương Ngạo Phong, hiện nay hắn không có địch nhân nào, bởi vì quan hệ tới Lý Lâm Phủ, Vương Ngạo Phong tạm thời đình chỉ tất cả hành động có địch ý, Cung Hùng cũng đã bị hắn giết chết diệt khẩu.

Không có bất kỳ chứng cứ nào, Đường Tiểu Đông cũng không thể làm gì được hắn.

Đầu tháng, “Đại Đường tin tức báo” chính thức đưa ra thị trường tiêu thụ, mỗi tờ thu mười đồng tiền, rẻ hơn nhiều so với giá gần hai lượng bạc lúc tranh giành ban đầu.

Báo vừa mới in ra liền rất nhanh bị tranh mua sạch sẽ, báo của các thành viên Phúc Ngọc Thương Minh tiêu thụ cũng không còn, buổi chiều, mấy nghìn tờ báo khẩn trương in ra, mới vừa đưa ra thị trường cũng bị tranh mua sạch trơn.

Bên ngoài Túy Tiên Lâu vẫn còn đông nghẹt người chờ mua báo, lúc này sắp tới chạng vạng, Đường Tiểu Đông tuyên bố báo hôm nay không in ấn tiếp nữa, người xếp hàng mới thất vọng rời đi.

Cái gì hiếm thì quý, nhiều quá sẽ tràn lan không đáng giá, tiền không thể thoáng cái kiếm hết được, cần phải từ từ, ngày tháng còn dài, hơn nữa in ấn thủ công thế này, tốn thời gian và sức lực, công nhân in ấn cũng mệt lắm rồi, nếu như không nghỉ ngơi tốt sẽ ảnh hưởng đến việc in ấn ngày mai.

Ngày đầu tiên in được bốn mươi lăm nghìn tờ báo, khấu trừ tất cả giá thành, kiếm được hơn một nghìn tám trăm nhiều lượng bạc, bàn tính của Kha Vân Tiên đánh lốc ca lốc cốc liên hồi, cái miệng không ngậm lại được.

Tần Thiên Bảo thì thần sắc phơi phới:

- Đại ca, mỗi ngày chỉ cần nghe tiếng bạc va đinh đang vào nhau, tâm tình cũng sướng ngây cả người.

Đường Tiểu Đông trừng mắt hắn:

- Ngươi tới đếm thử xem.

Nhìn đống tiền lớn bạc vụn chồng chất như núi, Tần Thiên Bảo rùng mình một cái, cười hì hì nói:

- Chức trách rạch ròi, Thiên Bảo không phải là quản lý sổ sách, hắc hắc.

Tiền kiếm được nhiều làm cho lòng người nở rộ, đếm tiền lại càng đau đầu hơn, tiền lớn bạc vụn đầy nhà chồng chất như núi, không biết phải đếm tới khi nào.

Mười người “ký giả chuyên trách” chuyên chạy đi thu thập tin tức lĩnh các loại kinh phí hoạt động và tiền lương, tiền thưởng, ai nấy cười toe tóe, cứ tiếp tục thế này, một năm sau là có thể toàn dành dụm được một khoảng tiền, không chỉ cả nhà có thể sống tốt hơn, ngay cả tiền cưới vợ cũng đều dư dả.

Cầm phần tiền thưởng trong tay, Tiểu Như mừng rỡ, nhất thời lệ nóng lưng tròng, kích động rơi nước mắt.



Tuy là thân phận nô tỳ, trên thực tế cũng được đãi ngộ như tiểu thư, chỉ là nhiều việc làm một chút, ngược lại khiến nàng cảm thấy cuộc sống đầy đủ, tâm tình ngược lại tốt hơn nhiều so với làm thiên kim tiểu thư trước đây.

Gặp phải một chủ nhân tốt như vậy, khiến trái tim sắp chết của nàng lại lần nữa tràn ngập khát vọng sống, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sinh thời nhất định phải báo đáp thật tốt!

Đường Tiểu Đông đang lo đống tiền như núi này không biết tới khi nào mới đếm hết, hơn nữa mỗi ngày cứ như vậy, chỉ mỗi việc đếm tiền cũng phải đếm chết người đi được.

Kiếm được tiền, là một đại sự thú vị của đời người, đếm tiền, cũng là một đại khổ sai của đời người a!

Thủ hạ bẩm báo, lão bản Dương Phàm của Hối Thông Tiền Trang tới thăm.

Ánh mắt Đường Tiểu Đông sáng lên, đã đoán được ý đồ của đối phương đến đây, vội vàng ra cửa nghênh tiếp.

Trong thành Trường An có mấy tiền trang, Hối Thông Tiền Trang là một trong số đó, các nơi trên toàn quốc đều có phân hiệu, thực lực và uy tín đều tốt, hiện nay đứng vị trí nhất nhì.

Đại Thông Tiền Trang là tiền trang lớn nhất, có uy tín nhất được Đại Đường công nhận, lão bản chính là Vương Nguyên Bảo.

Bởi vì kết thù hận với Vương Ngạo Phong, đối với người của Vương gia và tất cả đồ đạc của họ đều cảm thấy không thoải mái, hắn cũng không muốn gửi tiền vào trong tiền trang của Vương gia.

Dương Phàm mặt trắng không râu, mang đến ấn tượng về sự tinh minh và năng nổ, lão trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây, hy vọng Đường Tiểu Đông gửi tiền bán “Đại Đường tin tức báo” hàng ngày vào Hối Thông Tiền Trang, về phần đống tiền lẻ chồng chất như núi này sẽ do người của lão phụ trách kiểm kê nhập sổ.

Đường Tiểu Đông đang lúc cầu còn không được, lập tức gật đầu đồng ý, đồng thời cũng đồng ý gửi hết thu nhập làm ăn sau này vào Hối Thông.

Dương Phàm mừng rỡ cười không ngậm miệng lại được, hắn là một người làm ăn khôn khéo, đừng xem Đường Tiểu Đông bán báo thế này chỉ có chút tiền, mỗi ngày chỉ có hơn nghìn lượng bạc, còn phải cử người hỗ trợ kiểm kê, sau đó giảm trừ đi tiền vốn mua các loại nguyên vật liệu, số tiền chân chính còn lại có lẽ cũng không đến một nghìn lượng, nhưng nước chảy thành dòng, một năm tính ra cũng là một con số lớn hơn

nữa còn chưa tính đến các khoản thu nhập làm ăn khác.

Ngay từ ngày đầu tiên “Đại Đường tin tức báo” được phát miễn phí, Dương Phàm đã bắt đầu lưu ý người thanh niên có tướng mạo không xuất chúng này, cũng đã phái người tỉ mỉ điều tra.

Không nói đến bối cảnh gia thế của hắn, từ thoát y vũ ở thanh Lôi Châu lâu, nội y gợi cảm hấp dẫn, cho đến Đại Đường tin tức báo, cái nào không gây nên động đất cấp N chứ? Cái nào không kiếm được tiền đầy bồn đầy bát?

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của lão, thanh niên này là kỳ tài thương giới nghìn năm khó gặp, có lẽ không đến mười năm sẽ do hắn thay thế vị trí giàu có nhất Đại Đường của Vương Nguyên Bảo!

Có thể lung lạc được hắn, thực là chuyện may mắn của Hối Thông, điều này cũng khiến lão đại phát hào tình, chỉ cần Đường Tiểu Đông đứng lên vị trí người giàu có nhất Đại Đường, Hối Thông Tiền Trang của lão cũng sẽ trở thành tiền trang lớn nhất Đại Đường!

Mỗi người đều có mục tiêu phấn đấu, đây cũng là mục tiêu truy cầu suốt đời của lão.

Hơn nữa lão tin tưởng rằng, mục tiêu này trong mười năm tới khẳng định có thể đạt được.

Thu nhập mỗi ngày đều có người của Hối Thông hỗ trợ kiểm kê nhập sổ, áp lực công việc của Kha Vân Tiên giảm bớt rất nhiều, chỉ cần gõ bàn tính, đồng ý ký tên thì đã dễ dàng hoàn thành một công việc rối rắm phức tạp.

Số lượng in ấn “Đại Đường tin tức báo” đã tăng lên sáu mươi nghìn bản, tiêu thụ cung không đủ cầu, hơn nữa, sau mười mấy ngày quảng cáo miễn phí cho mấy cửa hàng thương gia, bắt đầu có thương gia tìm tới cửa, thương nghị về việc đăng quảng cáo.

Phí quảng cáo mới là khoảng mà báo chí kiếm được nhiều tiền nhất, thương gia đến đăng quảng cáo nhiều, thế thì ngân lượng sẽ cuồn cuộn chảy đến như sông Trường Giang, kiếm được nhiều đến nỗi ngươi ngủ mơ cũng phải cười ra tiếng.

Có một số tài tử thi nhân nghèo túng, nhưng cũng sẽ tốn chút tiền, nhờ báo chí đăng thi từ văn chương của họ để người ta đọc và bình phẩm, nhờ các tài tử đến đăng thi từ văn chương càng nhiều, “Đại Đường tin tức báo” đã mơ hồ trở thành nơi có quyền uy nhất về việc bình luận thi từ văn chương.

Nội dung “Đại Đường tin tức báo” càng ngày càng nhiều, càng lúc càng đặc sắc, các loại tin tức bên lề, quảng cáo, thông tin cung cầu thị trường, thông báo tìm người, thông báo tuyển dụng xin việc, bình luận thi từ văn chương, đã khiến nó trở thành một bộ phận không thể thiếu trong đời sống con dân Đại Đường.

Mỗi ngày tài phú cuồn cuộn, cuộc sống quả thực thư thái.

Hôm nay, Đường Tiểu Đông ngủ thẳng đến khi mặt trời chiếu đến mông mới thức dậy, đêm qua đại chiến mấy hiệp với Kha Vân Tiên, thể lực tổn hao cũng không ít.

Nhìn ngọc thể Kha Vân Tiên nằm vắt ngang, còn đang ngủ say, hắn không khỏi đắc ý mỉm cười.

Mới xuống lầu, Tần Thiên Bảo nóng ruột chạy xông vào cửa, gấp gáp thở hổn hển nói:

- Đại ca, không xong rồi, Ngọc gia đã xảy ra chuyện...

...

Nhìn thấy Ngọc Nhược Vân một mình ở phía sau viện uống rượu, Đường Tiểu Đông giật nảy mình.

Đại mỹ nhân xinh đẹp rực rỡ này dường như chỉ trong một đêm mà đã tiều tụy và già nua hơn rất nhiều, trong ánh mắt vô thần lộ ra vẻ bi thương, thống khổ và tuyệt vọng, khiến kẻ khác phải đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook