Chương 405: Hải tặc nhập ngũ
Ngũ Lang Thúc
29/03/2013
Uy khấu mưu đoạt hai châu Hán Giang như thế nào, hai huynh đệ không được biết, bất quá bọn hắn nếu dám đánh chủ ý lên hai thành, vậy khẳng định có bố trí, hơn nữa sau khi toàn bộ thế lực Uy khấu lớn nhỏ liên minh, thực lực chắc chắn rất dọa người, nhân số so
với phủ vệ hai châu cộng lại nhiều hơn gấp mấy lần.
Sau khi uyển chuyển cự tuyệt kết minh, hai huynh đệ thương nghị một phen, phái ra mấy nhóm người thủ đảo nhỏ, báo âm mưu kinh thiên của Uy khấu cho Đường Tiểu Đông, mà người phái ra đến nay không thấy trở về, đoán chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên biển, không thể đưa lời nhắn đến.
Uy khấu kết minh, bọn hắn cũng phải kết minh để chống đỡ Uy khấu có thực lực dọa người.
Trở thành hải tặc vài năm, Mã lão lục dùng võ công uy hiếp những hải tặc trên đảo khác, cộng thêm trí tuệ, hơn mười nhóm hải tặc lớn nhỏ vừa kính vừa sợ hắn, ngay cả mấy nhóm Uy khấu có thế lực lớn phụ cận cũng không dám dễ dàng trêu chọc hắn.
Mã lão lục tự mình ra mặt làm thuyết khách, bằng hứa hẹn thành công thuyết phục toàn bộ hải tặc kết minh.
Cái gọi là hứa hẹn, chính là Mã Thiên Nguyên cấp ngân phiếu khống cho đám hải tặc, những hải tặc này tuy nói hơn phân nửa là có nỗi khổ bất đắc dĩ mới bị ép làm hải tặc, nhưng đều phạm tội không thể tha thứ, phía quan phủ xử trí như thế nào, hắn chỉ trông chờ toàn bộ vào Đường Tiểu Đông.
Những hải tặc lớn nhỏ này, quả thật hơn phân nửa có nỗi khổ bất đắc dĩ, có giống như Mã lão lục bị oan uổng, có người thì bị cừu gia đuổi gia, ở lại Trung Nguyên không được nữa, chạy ra biển trở thành hải tặc.
Khi tứ sát lệnh ban bố ra, thủy sư Hán Giang tăng cường tuần tra hải vực, các hải tặc đứng trước nguy cơ cạn kiệt lương thực, không quy phục, cuối cùng không phải bị quan quân giết chết thì là bị đói chết.
Muốn lập công chuộc tội, đương nhiên phải chọn thời cơ tốt, cho nên dưới sự lãnh đạo của Mã lão lục, liên minh hải tặc đều chờ đợi thời cơ, đồng thời cũng lặng lẽ trinh sát nhằm xác minh đảo ẩn thân sau khi Uy khấu kết minh. Cũng có một số gia hỏa là chân chính phạm tội ác tày trời, biết rõ nộp mình cho quan phủ cũng chỉ là đường chết, chết cũng không chịu liên minh.
Có một vài đầu lĩnh hải tặc không chịu kết minh, bị huynh đệ Mã gia đánh chết đương trường, tiếp thu nhân mã của bọn hắn.
Chiến thuyền Uy khấu hành động dị thường trên biển, dưới sự giám thị của tất cả hải tặc, liên quân Uy khấu xuất động, bọn hắn cũng lặng lẽ đi theo phía sau, Uy khấu tấn công thành Hán Châu, bọn hắn tập hợp ở thôn Hợp Liên, lấy cớ kết minh tiếp cận Uy khấu, thừa cơ thủ tiêu luôn một số hải tặc lưu thủ trong thôn Hợp Liên.
Mấy thôn trang phụ cận thôn Hợp Liên không có một bóng người, thôn dân không phải chạy thoát thì là bị Uy khấu giết chết, một đường tiến vào trong rừng cây hậu trận của Uy khấu đều không gặp phải một ai.
Hán Châu nguy cấp, Lan Đình một mình chiến đấu anh dũng, Mã lão lục nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, khâm phục không thôi.
Vừa vặn một vạn thuỷ quân từ bên kia rừng cây giết ra, bọn hắn cũng lao theo ra, giết phía hậu quân của Uy khấu.
Toàn diệt Uy khấu, do Mã Thiên Nguyên ra mặt trao đổi với tướng lãnh quan quân, may mắn trước đó Đường Tiểu Đông đã cho hắn một tấm lệnh bài thân phận Mai Hoa nội vệ, quan quân mới không động thủ.
Toàn bộ hải tặc bỏ vũ khí xuống, tập trung ở trong quân doanh bị quan quân trông giữ, vượt qua một đêm bất an khẩn trương.
Trần Huyền Lễ vài lần muốn gặp Đường Tiểu Đông nhưng đều bị sáu lãnh huyệt cận vệ ngăn trở.
Trong mắt sáu cận vệ, thiên hoàng lão tử đến đây cũng không được, không có mệnh lệnh của lão đại, ai cũng không cho đi vào.
Mã Thiên Nguyên nói xong, toàn bộ đầu lĩnh hải tặc đều khẩn trương hồi hộp nhìn Đường Tiểu Đông, vận mệnh của bọn hắn, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của Đường Tiểu Đông.
Trầm tư một chút, Đường Tiểu Đông trầm giọng nói:
- Tuy rằng các ngươi giết chết Uy khấu, nhưng không đủ để bù lại hành vi phạm tội ngập trời mà trước kia các ngươi phạm phải.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ đầu lĩnh hải tặc trong lều đều biến sắc, còn có người vẻ mặt sát khí, rất có xu hướng liều mạng xuất thủ giết ra quân doanh.
Sáu lãnh huyết cận vệ cầm chuôi kiếm, mặt không chút thay đổi, chỉ là trong đôi mắt lãnh lệ khiếp người hiện ra sát khí dữ đội như mãnh thú thấy máu.
Thủ sáo màu vàng trên tay phải Đường Mộc lóe ra kim quang, dẫn đến sự chú ý của chúng nhân.
Khi hắn di chuyển đầu ngón tay, hai quả thiết tật lê, độc môn ám khí của Thục trung Đường Môn chuyển động linh hoạt, dưới ánh sáng chiếu xuống hiện ra mờ mờ.
Độc môn ám khí của Thục trung Đường Môn, toàn bộ đều bôi kịch độc kiến huyết phong hầu, người trúng phải liền mất mạng, không thuốc nào chữa được, xưa nay uy hiếp giang hồ giang hồ, Đường Mộc thần nhàn khí định, thần quang nội uẩn, không giận tự uy, đã ẩn hiện phong phạm của nhất đại tông sư ám khí.
Bản thân Mã Văn Khôi là cao thủ nhất đẳng giang hồ, trong đám hải tặc có thân thủ cao nhất, ánh mắt của hắn vô ý rơi xuống mặt bàn liền hoảng sợ biến sắc.
Trong lều lớn có bàn ăn, bày đặt không ít rượu thịt cho các đầu lĩnh hải tặc ăn uống, mùi đồ ăn tự nhiên cũng đưa tới ruồi bọ.
Trên mặt bàn, hơn mười con ruồi ra sức vỗ cánh, phát ra tiếng vo ve, nhưng không con nào có thể bay lên được.
Hơn mười thiết châm nhỏ như sợi tóc đóng vào một bên cánh, có thể bay lên được sao?
Ngay cả ruồi bọ cũng không thể bay đi, huống chi là người?
Toàn bộ đầu lĩnh hải tặc trong lều cũng thấy được ruồi bọ bị ghim trên mặt bàn không bay được, đều hoảng sợ biến sắc.
Công phu ám khí ấy của Đường Mộc khiến kẻ khác khó lòng phòng bị, đã khiến cho mấy tên hải tặc gan lớn rét lạnh tâm can, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đã đạt hiệu quả chấn nhiếp, Đường Tiểu Đông mỉm cười nói:
- Tội ác các ngươi phạm phải trước đây, ta không trách lỗi xưa, nhưng dân chúng Hán Giang lại hận không thể ăn thịt, uống máu của các ngươi.
Toàn bộ hải tặc, kể cả Mã lão lục cũng cúi đầu, nhưng trong lòng đều âm thầm thở phào một hơi, ít nhất, Đường đại nhân không có ý muốn chém người.
Đường Tiểu Đông đứng lên, ánh mắt lãnh lệ đảo qua khuôn mặt từng người, trầm giọng nói:
- Muốn rửa sạch tội lỗi mà trước đây các ngươi phạm phải, để cho dân chúng Hán Giang tha thứ cho các ngươi, phải dùng hành động chứng tỏ với bọn họ.
- Nam tử hán đại trượng phu, đền đáp quốc gia, chinh chiến sa trường, kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông.
Mã Văn Khôi đã nghe ra ý tứ của Đường Tiểu Đông, là người đầu tiên đứng lên, khom người ôm quyền nói:
- Đại nhân nếu không tính toán thân phận ác danh của bọn ta, chúng ta nguyện gan óc lầy đất trung thành với đại nhân.
với phủ vệ hai châu cộng lại nhiều hơn gấp mấy lần.
Sau khi uyển chuyển cự tuyệt kết minh, hai huynh đệ thương nghị một phen, phái ra mấy nhóm người thủ đảo nhỏ, báo âm mưu kinh thiên của Uy khấu cho Đường Tiểu Đông, mà người phái ra đến nay không thấy trở về, đoán chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên biển, không thể đưa lời nhắn đến.
Uy khấu kết minh, bọn hắn cũng phải kết minh để chống đỡ Uy khấu có thực lực dọa người.
Trở thành hải tặc vài năm, Mã lão lục dùng võ công uy hiếp những hải tặc trên đảo khác, cộng thêm trí tuệ, hơn mười nhóm hải tặc lớn nhỏ vừa kính vừa sợ hắn, ngay cả mấy nhóm Uy khấu có thế lực lớn phụ cận cũng không dám dễ dàng trêu chọc hắn.
Mã lão lục tự mình ra mặt làm thuyết khách, bằng hứa hẹn thành công thuyết phục toàn bộ hải tặc kết minh.
Cái gọi là hứa hẹn, chính là Mã Thiên Nguyên cấp ngân phiếu khống cho đám hải tặc, những hải tặc này tuy nói hơn phân nửa là có nỗi khổ bất đắc dĩ mới bị ép làm hải tặc, nhưng đều phạm tội không thể tha thứ, phía quan phủ xử trí như thế nào, hắn chỉ trông chờ toàn bộ vào Đường Tiểu Đông.
Những hải tặc lớn nhỏ này, quả thật hơn phân nửa có nỗi khổ bất đắc dĩ, có giống như Mã lão lục bị oan uổng, có người thì bị cừu gia đuổi gia, ở lại Trung Nguyên không được nữa, chạy ra biển trở thành hải tặc.
Khi tứ sát lệnh ban bố ra, thủy sư Hán Giang tăng cường tuần tra hải vực, các hải tặc đứng trước nguy cơ cạn kiệt lương thực, không quy phục, cuối cùng không phải bị quan quân giết chết thì là bị đói chết.
Muốn lập công chuộc tội, đương nhiên phải chọn thời cơ tốt, cho nên dưới sự lãnh đạo của Mã lão lục, liên minh hải tặc đều chờ đợi thời cơ, đồng thời cũng lặng lẽ trinh sát nhằm xác minh đảo ẩn thân sau khi Uy khấu kết minh. Cũng có một số gia hỏa là chân chính phạm tội ác tày trời, biết rõ nộp mình cho quan phủ cũng chỉ là đường chết, chết cũng không chịu liên minh.
Có một vài đầu lĩnh hải tặc không chịu kết minh, bị huynh đệ Mã gia đánh chết đương trường, tiếp thu nhân mã của bọn hắn.
Chiến thuyền Uy khấu hành động dị thường trên biển, dưới sự giám thị của tất cả hải tặc, liên quân Uy khấu xuất động, bọn hắn cũng lặng lẽ đi theo phía sau, Uy khấu tấn công thành Hán Châu, bọn hắn tập hợp ở thôn Hợp Liên, lấy cớ kết minh tiếp cận Uy khấu, thừa cơ thủ tiêu luôn một số hải tặc lưu thủ trong thôn Hợp Liên.
Mấy thôn trang phụ cận thôn Hợp Liên không có một bóng người, thôn dân không phải chạy thoát thì là bị Uy khấu giết chết, một đường tiến vào trong rừng cây hậu trận của Uy khấu đều không gặp phải một ai.
Hán Châu nguy cấp, Lan Đình một mình chiến đấu anh dũng, Mã lão lục nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, khâm phục không thôi.
Vừa vặn một vạn thuỷ quân từ bên kia rừng cây giết ra, bọn hắn cũng lao theo ra, giết phía hậu quân của Uy khấu.
Toàn diệt Uy khấu, do Mã Thiên Nguyên ra mặt trao đổi với tướng lãnh quan quân, may mắn trước đó Đường Tiểu Đông đã cho hắn một tấm lệnh bài thân phận Mai Hoa nội vệ, quan quân mới không động thủ.
Toàn bộ hải tặc bỏ vũ khí xuống, tập trung ở trong quân doanh bị quan quân trông giữ, vượt qua một đêm bất an khẩn trương.
Trần Huyền Lễ vài lần muốn gặp Đường Tiểu Đông nhưng đều bị sáu lãnh huyệt cận vệ ngăn trở.
Trong mắt sáu cận vệ, thiên hoàng lão tử đến đây cũng không được, không có mệnh lệnh của lão đại, ai cũng không cho đi vào.
Mã Thiên Nguyên nói xong, toàn bộ đầu lĩnh hải tặc đều khẩn trương hồi hộp nhìn Đường Tiểu Đông, vận mệnh của bọn hắn, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của Đường Tiểu Đông.
Trầm tư một chút, Đường Tiểu Đông trầm giọng nói:
- Tuy rằng các ngươi giết chết Uy khấu, nhưng không đủ để bù lại hành vi phạm tội ngập trời mà trước kia các ngươi phạm phải.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ đầu lĩnh hải tặc trong lều đều biến sắc, còn có người vẻ mặt sát khí, rất có xu hướng liều mạng xuất thủ giết ra quân doanh.
Sáu lãnh huyết cận vệ cầm chuôi kiếm, mặt không chút thay đổi, chỉ là trong đôi mắt lãnh lệ khiếp người hiện ra sát khí dữ đội như mãnh thú thấy máu.
Thủ sáo màu vàng trên tay phải Đường Mộc lóe ra kim quang, dẫn đến sự chú ý của chúng nhân.
Khi hắn di chuyển đầu ngón tay, hai quả thiết tật lê, độc môn ám khí của Thục trung Đường Môn chuyển động linh hoạt, dưới ánh sáng chiếu xuống hiện ra mờ mờ.
Độc môn ám khí của Thục trung Đường Môn, toàn bộ đều bôi kịch độc kiến huyết phong hầu, người trúng phải liền mất mạng, không thuốc nào chữa được, xưa nay uy hiếp giang hồ giang hồ, Đường Mộc thần nhàn khí định, thần quang nội uẩn, không giận tự uy, đã ẩn hiện phong phạm của nhất đại tông sư ám khí.
Bản thân Mã Văn Khôi là cao thủ nhất đẳng giang hồ, trong đám hải tặc có thân thủ cao nhất, ánh mắt của hắn vô ý rơi xuống mặt bàn liền hoảng sợ biến sắc.
Trong lều lớn có bàn ăn, bày đặt không ít rượu thịt cho các đầu lĩnh hải tặc ăn uống, mùi đồ ăn tự nhiên cũng đưa tới ruồi bọ.
Trên mặt bàn, hơn mười con ruồi ra sức vỗ cánh, phát ra tiếng vo ve, nhưng không con nào có thể bay lên được.
Hơn mười thiết châm nhỏ như sợi tóc đóng vào một bên cánh, có thể bay lên được sao?
Ngay cả ruồi bọ cũng không thể bay đi, huống chi là người?
Toàn bộ đầu lĩnh hải tặc trong lều cũng thấy được ruồi bọ bị ghim trên mặt bàn không bay được, đều hoảng sợ biến sắc.
Công phu ám khí ấy của Đường Mộc khiến kẻ khác khó lòng phòng bị, đã khiến cho mấy tên hải tặc gan lớn rét lạnh tâm can, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đã đạt hiệu quả chấn nhiếp, Đường Tiểu Đông mỉm cười nói:
- Tội ác các ngươi phạm phải trước đây, ta không trách lỗi xưa, nhưng dân chúng Hán Giang lại hận không thể ăn thịt, uống máu của các ngươi.
Toàn bộ hải tặc, kể cả Mã lão lục cũng cúi đầu, nhưng trong lòng đều âm thầm thở phào một hơi, ít nhất, Đường đại nhân không có ý muốn chém người.
Đường Tiểu Đông đứng lên, ánh mắt lãnh lệ đảo qua khuôn mặt từng người, trầm giọng nói:
- Muốn rửa sạch tội lỗi mà trước đây các ngươi phạm phải, để cho dân chúng Hán Giang tha thứ cho các ngươi, phải dùng hành động chứng tỏ với bọn họ.
- Nam tử hán đại trượng phu, đền đáp quốc gia, chinh chiến sa trường, kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông.
Mã Văn Khôi đã nghe ra ý tứ của Đường Tiểu Đông, là người đầu tiên đứng lên, khom người ôm quyền nói:
- Đại nhân nếu không tính toán thân phận ác danh của bọn ta, chúng ta nguyện gan óc lầy đất trung thành với đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.