Phong Lưu

Chương 4: Lão tử muốn mở hộp đêm

Ngũ Lang Thúc

29/03/2013



Một đường phong trần mệt mỏi, đến Thương Hà trấn tiêu tốn mười lượng bạc mua giầy và y phục, sau đó tìm một nhà trọ dừng chân, pha nước tắm rửa, thay y phục sạch sẽ, sau đó đi dạo trên đường phố.

Lúc này khí trời nóng bức, áo chống đạn không thể mặc được, thể tích của súng tự động MP5 quá lớn, không tiện mang theo, thắt lưng chỉ có duy nhất một khẩu súng lục, một quả lựu đạn quân dụng.

Lần trước tức giận, MP5 tự động bắn phá một vòng, thoáng cái đã đi đứt nửa băng đạn, hiện tại chỉ còn có mười lăm phát, thứ này chính là vật báu vô giá tại thời đại cổ xưa, dùng một phần hết một phần, súng mà không có đạn thì cũng chỉ là đồ vứt đi.

Tuy rằng Thương Hà chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng vẫn như cũ thể hiện sự phồn hoa hòa bình của Khai Nguyên thịnh thế, mặt hàng buôn bán đa dạng muôn màu, người đi đường như nước chảy.

Nếu như là niên đại chiến loạn, quặng sắt, chiến mã, lương thảo chính là sinh ý mang lại lợi nhuận cực cao, đáng tiếc hiện tại thiên hạ thái bình. Buôn lậu muối cũng là món lãi kếch xù, chỉ là trái pháp luật, để quan phủ sờ đến, chỉ có tội chết.

Mở đổ quán cũng thu tiền, nhưng nhất định phải có lượng tài chính cực lớn chống lưng, còn phải có bối cảnh thế lực sau lưng, cộng thêm đổ thuật cao minh, đồng thời phiêu lưu cũng rất lớn, xem ra không có cách nào khác, chí ít hiện tại không được.

Chặn đường đánh cướp? Chiếm núi làm vua? Không tiền đồ, nói dễ nghe là lục lâm hảo hán, nói trắng ra là cường đạo.

Đi dọc đường phố suốt nửa ngày, Đường Tiểu Đông không biết làm sinh ý gì cho hợp.

Trước đây theo lão đại hỗn, mở chính là công ty bảo an, kinh doanh các loại bảo hộ phí hộp đêm các loại…

Chờ một chút, hộp đêm, trung tâm hành nghiệp tiêu khiểu này mang tới thời cổ đại không phải là thanh lâu kỹ viện hay sao? Thanh lâu kỹ viện thời cổ đại quá mức đơn điệu, đâu thể so sánh được với thời hiện đại, lấy hộp đêm làm trung tâm, đủ loại chiêu thức phục vụ thiên kỳ bách quái, cái này song phi tam phi, độc long toản, băng hỏa cửu trọng thiên… Vô cùng đa dạng.

Tách…

Hắn đánh tay một cái, quyết định như vậy rồi!

Mặc dù Thương Hà phồn hoa, nhưng chỉ là một thị trấn nho nhỏ, xem ra phải tới thành phố lớn mới được.

Sờ sờ túi tiền chỉ còn lại hơn ba mươi lượng bạc, tài chính khởi động thiếu tới thương cảm, xem ra cần phải kiếm chút tiền.

Thế nhưng kiếm đâu ra tiền? Đây là một vấn đề rất đau đầu!

Dù sao vấn đề tiền không thể vội vã được, trước tiên nhét đầy bụng rồi tính.

Bước vào nhà hàng ăn uống tốt nhất trong trấn, khách hàng đông đúc, thật vất vả mới kiếm được một bàn trống, Đường Tiểu Đông lập tức chiếm giữ, gọi chút rượu và thức ăn.

Rầm một tiếng, một thanh trường kiếm đút trong bao ném trên bàn, khiến hắn giật mình hoảng sợ.

Ngẩng đầu vừa nhìn, đầu tiên sửng sốt, thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Là một công tử ca phi thường tuấn tú, xác thực mà nói, hẳn là một tiểu nương bì mặc giả nam trang.



Răng trắng môi hồng, mày liễu cong con, không có hầu kết, vành tay còn có đục lỗ tròn tròn tương đối dễ thấy, bộ ngực cũng hơi nhô lên, thân thể tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Ngụy trang như vậy cũng quá ác liệt đi?

Xem ra cái gì là dịch dung thuật trong tiểu tuyết võ hiệp thường viết, tất cả đều là tác giả viết vô căn cứ.

Chỉ là tiểu nương bì này chơi kiếm, xác định vững chắc là một con cọp mẹ, ít chọc tuyệt vời.

Chỉ là hắn không muốn gây sự, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác lại tìm tới hắn.

- Uy, ngươi cười cái gì?

Tiểu nương môn tìm tới hắn.

- Ách, không có gì…

Đường Tiểu Đông nhún nhún vai, tự rót rượu uống.

Tiểu nương môn trừng mắt liếc nhìn hắn, đặt mông ngồi xuống, vỗ mạnh một chưởng lên bàn.

- Tiểu nhị!

Kháo, thực sự là một con cọp cái!

Đường Tiểu Đông đột nhiên phát hiện trong đại sảnh vốn đang kêu loạn đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn, không khỏi giật mình.

Không biết từ khi nào trong đại sảnh nhiều hơn vài người cao to vạm vỡ, sắn cao tay áo, ngó ngó nghiêng nghiêng, biểu tình giống như tìm người đánh nhau.

Người dẫn đầu để râu quai nón, tướng mạo cực kỳ uy mãnh, ưỡn cái bụng phệ bước tới bàn Đường Tiểu Đông.

- Tiểu tử, đùa giỡn thiếu nãi nãi nhà ta, đả thương người của lão tử, chạy tới đây trốn sao? Hừ hừ, hôm nay đại gia không giáo huấn ngươi thật tốt, tên của đại gia sẽ viết ngược lại.

Phụt…

Ngụm rượu vừa mới vào bụng liền phun ra ngoài, Đường Tiểu Đông liều mạng kho khan.

Một tiểu nương môn đi đùa giỡn tiểu lão bà của người khác, cái này cũng quá có ý tứ đi…

Tiểu nương môn đứng lên, một cước đạp mạnh băng ghế, hai tay chống nạnh, vẻ mặt hi hi ha ha nói:



- Lý Phi, đọc ngược lại chính là phi lễ rồi! (Phi Lý – Chơi chữ).

Khuôn mặt của gã nam nhân vạm vỡ đỏ lên, nổi giận gầm lớn một tiếng, quơ nắm tay khổng lồ đập đến.

Quyền phong uy vũ khiến Đường Tiểu Đông hoảng sợ, vội vàng ôm bầu rượu trốn xuống dưới bàn.

Tiểu nương môn nhếch cái miệng nhỏ nhắn:

- Khai Sơn Quyền mới chỉ có ba thành hỏa hậu cũng ra đây bêu xấu? Tốt nhất trở về với sư nương ngươi luyện thêm vài năm.

Đường Tiểu Đông nhìn vào hai ngón tay giống như bạch ngọc của nàng nhẹ nhàng điểm vào nắm tay của gã nam tử cao to, Lý Phi cường tráng giống như một con bò đực kêu lên một tiếng đau đớn, bật lui ba bước, khuôn mặt thô mãnh đỏ sẫm giống như say rượu, vô cùng dọa người.

Công phu gì lợi hại như vậy nha?

Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt, võ công thần kỳ giống hệt như miêu tử trong tiểu thuyết võ hiệp, thực sự quá mức lợi hại.

- Niêm Hoa Tuyệt Hậu Thủ?

Khuôn mặt thô đen của Lý Phi trở thành trắng bệnh, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

- Hi…

Trong phòng đột nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ:

- Niêm Hoa Tuyệt Hậu thủ cái gì? Chỉ là Lưu Vân Phong Huyệt Chỉ tương đối giống Niêm Hoa Tuyệt Hậu thủ mà thôi.

Sắc mặt tiểu nương môn đột nhiên biến đổi, nhảy dựng lên, mở miệng quát lớn:

- Lôi Mị, có gan ngươi ra ngoài đánh một trận!

Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt cái ực.

Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mỹ đủ khiến người phải ngừng thở dần dần bước tới.

Mày liễu cong cong, đôi con ngươi trong trẻo sâu thẳm sáng ngời như hột xoàn, quả thực chết người không đền mạng, tiếu ý khảm trên hai gò má lúm đồng tiền mê hoặc, môi hơi dầy, càng có vẻ gợi cảm yêu mị. Mặc váy dài trắng như tuyết, càng để lộ da thịt trong suốt như ngọc, eo thon nhỏ nhắn, bờ mông cong vút tuyệt mỹ, thân thể và mị hoặc từ trong xương cốt lay vô cùng phong tình động nhân.

Lôi Mị?

Quả nhiên người cũng như tên, rất mị! Mị mà không yêu!

Đường Tiểu Đông xoa xoa hay gò má, đều nói mỹ nữ là một phong cảnh khiến người thưởng thức phải vui vẻ, lời này quả nhiên không giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook