Phong Lưu

Chương 123: Muốn lên giường? Được, làm thơ trước đã

Ngũ Lang Thúc

29/03/2013



Tiếng rên rỉ khó nhịn được của tiểu thư nghe qua tựa như vô cùng thống khổ, rồi lại như rất hưởng thụ, các loại âm thanh dâm mỹ quái dị cùng với những lời nói khó nghe cứ thi nhau chui vào trong tai nàng, khiến cho nàng ngượng ngùng, sợ hãi, khẩn trương mà lại hiếu kỳ, trong lòng không hiểu vì sao lại nhảy loạn, sao trong cơ thể dâng lên một cơn nhộn nhạo khó có thể kiềm chế, khó có thể nói rõ, khiến tay chân nàng mềm oặt, ngồi bệt trên mặt đất.

Không thể kiềm chế sự hiếu kỳ mãnh liệt ở trong lòng, nàng lặng lẽ chọc thủng giấy dán cửa, ghé mắt nhìn vào trong.

Bên trong phòng tình hình chiến đấu vô cùng thảm liệt, đã tới lúc khẩn yếu quan đầu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ lạ âm thanh kỳ lạ khiến Đường Tiểu Đông cả kinh.

Hai cánh tay trắng nõn trợn tượt lại như con rắn quấn lên cổ hắn, một lần nữa kéo hắn vào hương vị ôn nhu.

- ... Là Như Ý... Tiểu ny tử kia... Đừng để ý tới nàng...

Tiểu ny tử này dám nhìn lén, nhất định là động lòng xuân rồi!

Sau khi triền miên, trải qua nghỉ ngơi đầy đủ, Đường Tiểu Đông cũng không cảm thấy chút mệt mỏi rã rời, xuống giường mặc quần áo, Hoắc Hàn Yên cũng chỉ phát ra một tiếng rên rỉ, xoay người lại chìm vào ngủ say, hiển nhiên đã vô cùng mệt mỏi, không ngủ đến

khi trời tối đen cũng sẽ không rời giường.

Đường Tiểu Đông cười đắc ý, khẽ bóp một cái lên bờ mông phong mãn tuyết trắng mê người, kéo chiếc chăn mỏng muốn đắp lên người nàng, ánh mắt lại rơi lên vài vết lốm đốm tươi đẹp như hoa đào trên giường trắng, nhất thời ngơ ngẩn.

Hàn Yên vẫn còn là tấm thân xử nữ?

Hắn vốn tưởng rằng Hoắc Hàn Yên là người từng trải, dùng sức chinh phạt, đến hừng đông còn ăn thêm một lần nữa mới bỏ qua, Hoắc Hàn Yên vừa bị phá thân lại cực lực nghênh tiếp, thảo nào biểu tình của nàng còn chứa một tia đau đớn.

Nghĩ lại phản ứng ngày thứ hai của Lôi Mị sau khi bị phá thân, Đường Tiểu Đông cảm thấy đau lòng, ngay cả Lôi Mị võ công cao cường cũng không thoải mái vài ngày, người gầy yếu như Hoắc Hàn Yên còn thảm hại hơn...

Cẩn thận đắp chiếc chăn mỏng lên cho nàng, nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc tán loạn trên trán, Đường Tiểu Đông khẽ cất bước rời cửa, rồi cẩn thận khép cửa phòng, sợ rằng phát ra âm thanh sẽ ảnh hưởng tới Hoắc Hàn Yên đang ngủ say.

Phòng ngoài, khăn mặt, chậu nước đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Như Ý tựa như một hài tử làm sai việc gì đó, gục đầu đứng ở một bên, khuôn mặt đỏ hồng tràn ngập ngượng ngùng và bất an.

Y phục trên người chính là bộ mặc ngày hôm qua, nghĩ lại có lẽ đêm qua Như Ý giặt xong liền hong khô ngay, kể cả súng tự động MP5, mấy quả lựu đạn cũng đều được xếp ở ngoài cửa.

Tiểu ny tử này nhìn lén hắn cùng với Hoắc Hàn Yên biểu diễn AV, biểu tình lúc này ngượng ngập như xuân tâm rung động, lại nơm nớp lo sợ bị trách phạt.

Vốn định trêu đùa vài câu để cho nàng bớt căng thẳng, nhưng tiểu ny tử này mắc cỡ không dám ngẩng mặt lên nhìn người, Đường Tiểu Đông cũng giả bộ như không biết chuyện gì xảy ra, vươn vai một cái, vừa rửa mặt vừa nói:

- Như Ý...

Trong lòng hắn vô cùng hiếu kỳ vì sao Hoắc Hàn Yên còn có thể giữ gìn tấm thân xử nữ, đối mặt với tiểu mỹ nhân như vậy, lẽ nào Lý Lâm Phủ lại không động lòng?

Lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy không đúng, bèn vội vàng ngậm miệng.

- Vâng... Đường công tử... Có gì phân phó...

Hai má tiểu ny tử vẫn một mảnh ứng đỏ động lòng người như trước, thần tình ngượng ngùng, khẩn trương, bất an.

- Ta đói...

Ngập ngừng nửa ngày, Đường Tiểu Đông mới rặn ra được hai từ.

- A, bữa sáng đã làm xong, được bày ở trong phòng khách rồi...

Như Ý thở ra một hơi, thần tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không hề tỏ ra khẩn trương bất an như trước.

Tuy tiểu ny tử này là hạ nhân, nhưng từ nhỏ đã theo hầu hạ Hoắc Hàn Yên, Hoắc Hàn Yên vẫn luôn coi nàng như tỷ muội ruột thịt, một cô bé thông minh lanh lợi như vậy, Đường Tiểu Đông sao có thể trách cứ nàng.

Chinh chiến suốt đêm, bụng đói cồn cào, Đường Tiểu Đông không chút khách khí động thủ với những mỹ thực ở trên bàn, liên tục tán dương tay nghề của Như Ý, khiến tiểu ny tử vui vẻ đến mức toàn thân bay bổng.

Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, Đường Tiểu Đông liền nói:

- Như Ý, Hàn Yên có lẽ có chút... Có chút không khỏe, hãy chăm sóc tốt cho nàng... Ta sẽ cho người mang một ít thuốc đến.

- Vâng...

Như Ý thấp giọng đáp một tiếng, nhớ tới tràng cảnh yêu tinh vật lộn lúc nãy, trên mặt lại ửng đỏ một mảng.

Khi rời khỏi tướng phủ, Lý Lâm Phủ say bét nhè vẫn còn chưa ngủ dậy, cũng may Đường Huyền Tông một lòng một dạ đặt hết lên người Dương Quý phi, không lên thượng triều là viếc rất bình thường, văn võ bá quan được thanh nhàn cũng thấy rất vui vẻ.

Trở lại Túy Tiên Lâu, lặng lẽ kéo Kha Vân Tiên qua một bên, nói nhỏ vài câu, khiến cho nàng trợn ngược mắt lên.

- Chàng đó...

Kha Vân Tiên sẵng giọng:

- Thể chất của Hàn Yên muội tử sao có thể chống đỡ nổi chàng triền miên như thế, người ta...

Hai gò má đột nhiên dâng lên một rặng mây đỏ, ngượng ngùng động lòng người.

Đường Tiểu Đông biết nàng muốn nói gì phía sau, cười ha hả nói:

- Sức chiến đấu của nàng siêu cường, không dốc hết toàn lực sợ rằng...



- Muốn chết hả, ban ngày ban mặt mà để người khác nghe được thì sao...

Kha Vân Tiên xì một tiếng, mặt đẹp lại càng đỏ rực, tươi đẹp như mùa xuân tháng ba trăm hoa đua nở.

Thấy biểu tình phu quân lại bắt đầu rục rịch, nàng sợ đến mức vội vàng trốn sang một bên:

- Vân Tiên liền đi bốc thuốc cho Hàn Yên muội tử.

Đường Tiểu Đông ra sức gật đầu:

- Được được, làm phiền nàng rồi!

Đường Tiểu Đông chợt nhớ tới điều gì đó, bèn nói: - Vân Tiên, đợi lát nữa ta phái người quay về, đón mẫu nương cùng với tỷ tỷ, tỷ phu lên Trường An.

- A!

Kha Vân Tiên nghe thấy vậy cả người run lên, xen lẫn kinh hỷ còn có cả khẩn trương cùng với bất an.

Phu quân nói như vậy khiến cho nàng vô cùng mừng rỡ, danh phận tức phụ (con dâu) Đường Môn nàng đã có một phần, đã là tức phụ thì sớm muộn cùng phải đối mặt với bà bà (mẹ chồng), nàng khẩn trương cùng với bất an là vì không biết rằng bà bà có khó hầu hạ hay không, có phải sẽ ghét bỏ thân phận nàng hay không.

Đường Tiểu Đông biết nàng lo lắng cái gì, cười ôn nhu với nàng, lên tiếng an ủi:

- Sinh vài đứa con đi, cam đoan mẫu thân sẽ thương nàng nhất!

Kha Vân Tiên mắc cở che mặt chạy ra khỏi Túy Tiên Lâu, thiếu chút nữa đụng vào lòng Lôi Mị vừa mới tiến vào, cũng may Lôi Mị phải ứng nhanh, xoay người tránh

sang một bên, khó hiểu nói:

- Thế nào mà...

Đến khi tiếp xúc với đôi mắt híp tịt tràn ngập ý sắc bất thiện, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, trừng mắt nhìn Đường Tiểu Đông:

- Nhìn cái gì? Còn chưa nhìn đủ hả?

Đường Tiểu Đông xoa xoa tay, trơ mặt ra cười ha hả nói:

- Đủ mới là lạ! Nhìn một ngàn năm một vạn năm cũng không đủ, hắc hắc!

- Hừ, chờ đến khi người ta biến thành một lão thái bà, ta thấy chắc lúc đó huynh cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn người ta lấy một cái đâu.

Tuy rằng khuôn mặt Lôi Mị vốn đỏ rực, nhưng cũng khó có thể che giấu ý cười ngọt ngào trong đôi mị nhãn.

- Chớ có coi người ta như Vân Tiên tỷ tỷ của huynh, lừa gạt vài câu như vậy đã vui sướng bay lên tận mây.

Đường Tiểu Đông cười ha hả nói:

- Vậy cần phải lừa thế nào thì nàng mới hài lòng?

- Việc này...

Lôi Mị khẽ nghiêng đầu, con ngươi xoay chuyển:

- Như vậy đi, huynh làm cho người ta một bài thơ, có thể người ta sẽ thấy vui vẻ...

Đường Tiểu Đông trơ mặt ra, biểu tình giống như ác lang đói khát:

- Vui vẻ thì sao? Có phần thưởng hay không?

Phần thưởng này là cái gì, hai bên đều hiểu hết trong lòng.

Lôi Mị đỏ mặt, khẽ cắn hàm răng trắng muốt lên đôi môi đỏ mọng mê người, thực sự suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chỉ cần làm cho người ta một bài thơ hay, người ta vui vẻ, có thể... Có thể sẽ cố gắng đáp ứng... Mấy yêu cầu vô lý của huynh...

Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lập tức thanh minh:

- Nghìn vạn lần đừng có lấy mấy bài thơ vè cổ quái tới lừa người ta, bằng không, không có cửa đâu nhé!

- Được, được, được, nhưng nàng cũng không được chơi xấu đó!

Đường Tiểu Đông cười ha ha, làm thơ là có thể lên giường, vậy thì dễ quá! Dù cho thực sự không nhớ nổi những danh thơ cổ đại đã từng học qua trước đây, vậy thì chạy đi tìm mấy vị đại thi nhân trâu bò, thuê họ làm cho một bài, lại bỏ vô số tiền ra mua lại bản quyền

là ok, dù sao cái giường này, lão tử leo lên là cái chắc, ha ha.

Lôi Mị đỏ bừng mặt, hai mắt trợn trắng, biểu tình không cần nói cũng biết, nhìn cái bộ dạng này của ngươi, lẽ nào làm thơ cũng chỉ là muốn leo lên... Giường của người ta?

Đường Tiểu Đông xoa mạnh hai tay, nước bọt cũng sắp trào ra, chỉ biết há miệng cười ha hả, cười đến mức khiến Lôi Mị đều phải ngượng ngùng quay đi, không dám đối mặt với cái bộ dạng giống như lang sói của hắn.

- Huynh vẫn còn chưa làm! Cứ cười như điên vậy...

Thấy Lôi Mị xoay lưng lại giậm chân thúc giục, hắn liền tiến sát vào, hơi thở nóng hừng hực phả lên cái cổ trắng ngần của nàng, khiến cho nàng cả kinh nhảy sang một bên, sẵng giọng:



- Muốn làm gì?

Đường Tiểu Đông xoa xoa tay:

- Mị nhi, chúng ta tập trước một chút đi.

- Tập trước cái gì...

Lôi Mị đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu rõ ý đồ của hắn, trên mặt lại càng ửng hồng, sẵng giọng:

- Đồ chết tiệt, ban ngày ban mặt...

Vừa nghe đã thấy có hy vọng, Đường Tiểu Đông trơ mặt ra ghé sát vào:

- Vậy chúng ta vào phòng... Làm thơ đi, hắc hắc.

Lôi Mị lườm hắn một cái, mị nhãn câu hồn đoạt phách khẽ chuyển động, hiển nhiên là nhìn xem trong phòng khách còn người nào khác hay không.

Kỳ thực sau khi trải qua một lần niềm vui hợp thể, mặc dù sự đau đớn của lần đầu phá thân khiến cho nàng sợ hãi một trận, nhưng cứ mỗi khi nhớ tới loại cảm giác kỳ dị tiêu hồn thực cốt, loại tư vị tuyệt vời sung sướng muốn chết này lại khiến cho nàng muốn

nếm thêm lần nữa, nhưng cũng vì thẹn thùng, lại thêm Trung Hoa đường mới lập, khiến nàng tiêu hao không ít tinh lực, may mà Đường Sương tới chia sẻ phân nửa áp

lực, mới giúp cho nàng có được chút thời gian để thở.

Có hy vọng!

Đường Tiểu Đông đắc ý vênh váo búng ngón tay, biểu tình trên nét mặt ngượng ngùng động lòng người của Mị nhi có chút ý tứ "tùy ngươi thôi", sao lại không khiến

hắn mừng rỡ đến nhỏ cả dãi.

- Ai, chuyện gì mà khiến đôi trẻ cao hứng như vậy nhỉ?

Từ trong nội đường đột nhiên truyền đến thanh âm cười khẽ trêu đùa.

Không biết từ bao giờ Ngả Cổ Lệ đã xuất hiện bên trong phòng khách, nét mặt như cười như không khiến cho hai người muốn tìm cái khe dưới đất mà chui xuống.

Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng:

- Đại tẩu tới đúng lúc, tiểu đệ đang có chuyện quan trọng muốn nhờ.

Ngả Cổ Lệ mỉm cười nói:

- Đường huynh đệ không cần khách khí như vậy, có việc gì cứ phân phó là được.

Đường Tiểu Đông nói ra suy nghĩ muốn đón mẫu thân, tỷ tỷ cùng với tỷ phu đến Trường An, nhờ phu phụ hai người đi một chuyến.

Ngả Cổ Lệ vui vẻ đáp ứng, lập tức trở về đi thu thập hành lý, sáng sớm ngày mai hai vợ chồng sẽ lập tức lên đường.

Lôi Mị ngây ra đứng ở một bên, trong dáng vẻ xấu hổ còn mang theo một chút khẩn trương khó hiểu.

Tức phụ xấu cuối cùng cũng phải đối mặt với bà bà, nàng đương nhiên phải khẩn trương, trong lòng lo lắng sợ chăm sóc không tốt bà bà chưa bao giờ gặp mặt, làm cho lão nhân gia không được hài lòng.

Nàng thấp giọng hỏi:

- Thường ngày bà bà thích ăn gì vậy?

Đường Tiểu Đông kinh ngạc, lắc đầu cười khổ.

Hắn tá thi hoàn hồn, chỉ ở lại nhà có một ngày đêm liền rời đi luôn, đối với thứ gọi là nhà căn bản không hiểu chút nào, làm sao mà biết được khẩu vị yêu thích của mẫu thân?

Khuôn mặt Lôi Mị hếch lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong, biểu tình tức giận bất mãn, trợn trắng mắt nhìn về phía hắn.

Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng:

- Trước đây trong nhà nghèo khó đến mức không có gì ăn, có ăn đã là không tệ, lão nương đâu để ý đến những thứ này, nếu không, chờ khi mọi người đến, nàng lặng lẽ hỏi lão tỷ của ta một chút xem sao...

Thấy nàng trừng mắt nhìn mình, Đường Tiểu Đông không khỏi ngẩn ra, gãi gãi đầu, nỗ lực ngẫm lại những lời mình vừa nói, rốt cuộc cùng tìm ra được vấn đề trong đó.

Cổ đại có nói trung hiếu lễ nghĩa, nhân luân cương thường, xưng hô lão nương, lão tỷ quả thực là đã bất kính với trưởng bối, là đại nghịch.

Hiểu rõ nguyên nhân, hắn liền pha trò giải thích: - Trước đây đều xưng hô như thế...

Nhìn thấy thần tình Lôi Mị hòa hoãn dần, lúc này mới thở ra một hơi.

Trở lại phòng, lôi ra bút mực giấy tời, lập tức viết một bức thư.

Ở trường học, thành tích luôn luôn xếp thứ nhất thứ hai từ dưới lên trong cả lớp, duy nhất khiến hắn tự hào chính là khả năng bắt chước theo thư pháp của các đại sư, cũng cảm thấy có vài phần thành tựu.

Tuy rằng bút lông ngỗng không dễ sử dụng, nhưng bằng vào bản lĩnh vững vàng, viết liền một mạch, lưu loát viết một đoạn thư dài, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, rồng bay phượng múa, hắn nhìn thấy cũng thỏa mãn.

Ngẩng đầu, thấy Lôi Mị vẫn luôn đứng ở một bên quan sát biểu tình có phần cổ quái, bất giác vẫn còn đứng ngẩn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook