Chương 10: Ngọt ngào trong mơ
Ngũ Lang Thúc
29/03/2013
Đường Tiểu Đông đang nhiệt huyết sôi trào, dũng khí nâng cao, vươn tay, ôm lấy vòng eo mềm mại kia, bỗng nhiên kéo mạnh vào trong lòng, uhm một tiếng hô thấp, Kha Vân Tiên ngoài ý muốn giãy dụa kịch liệt.
- Đại tỷ, đại tỷ…
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng hô to.
Kháo!
Giống như bị dội một bát nước lạnh vào đầu, Đường Tiểu Đông ngập tràn dục niệm cuống quýt buông tay, Kha Vân Tiên nhảy dựng lên vội vã chỉnh lý lại quần áo, giận dữ trừng mắt liếc nhìn hắn, theo gió rời đi.
Nữ nhân…
Đường Tiểu Đông rên rỉ một tiếng, kéo chăn mỏng quá đầu ngủ vùi.
- Đại tỷ, toàn bộ vũ y đã chế tạo xong rồi…
Một cô nương mang theo một đống y phục quần áo áo lót các loại để lên trên bàn, đủ mọi màu sắc khiến kẻ khác lóa cả mắt.
Kha Vân Tiên cầm lấy một bộ nội y nho nhỏ màu hồng, ướm thử trên người, sợ hãi than thở nói:
- Loại y phục như thế này, thực mệt cho hắn có thể nghĩ ra được…
Cô nương kia ha ha cười nói:
- Những y phục này thực sự là quá… Quá… Yêu mị rồi, mặc ở trên người, đám nam nhân không phát rồ mới lạ…
Kha Vân Tiên thật sâu chấp nhận, tưởng tượng hình ảnh các cô nương mặc đủ loại y phục này khiêu vũ thoát y, những nam nhân phát rồ liều mạng ném bạc lên đài, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Bạc trắng bóng phảng phất như rơi vào trong tay, nàng hưng phấn nói:
- Thu Hồng, xem ra Đường công tử thực sự có biện pháp a.
Thu Hồng gật đầu, thấp giọng cười nói:
- Đúng nha, Đường công tử thực sự là một kỳ nhân, khúc nhạc vũ đạo đều hiểu, lại biết săn sóc người, thực sự là một đấng lang quân tốt.
Kha Vân Tiên ửng hồng hai má, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thu Hồng.
Thu Hồng ha ha cười nói:
- Đại tỷ, người tốt như vậy, không vững vàng nắm chặt trong tay, để hắn bay đi mất nhất định hối hận cả đời, đại tỷ không thấy Lôi Mị kia nhìn chằm chằm theo dõi hắn, muốn hạ thủ phải sớm một chút a…
Kha Vân Tiên trắng mắt liếc nhìn nàng, nhíu mày hỏi:
- Muội nói, Lôi Mị kia có quan hệ gì với hắn.
Vẻ mặt Thu Hồng tràn đầy không giải thích được, lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm, nghe Đường công tử nói, hắn cũng không nhận ra Lôi Mị kia, dù sao đi nữa nàng rất không hiểu ra sao theo đuôi hắn, chỉ là cách ăn mặc của Lôi Mị kia, hẳn là thiên kim tiểu thư con nhà giàu…
Kha Vân Tiên có chút suy nghĩ gật đầu, thảo nào quan hệ giữa hai người rất kỳ quái, chỉ là từ nhãn thần của Lôi Mị nhìn Đường Tiểu Đông, nhiều ít có mang theo ý tứ kia, càng nhiều là hiếu kỳ, nói rõ nha đầu này có chút hảo cảm đối với Đường Tiểu Đông, nếu tiếp tục phát triển thì khó nói rồi.
Thu Hồng đột nhiên yếu ớt thở dài một tiếng:
- Ai, nữ nhân chúng ta muốn cái gì? Không phải là một đức lang quân như ý chăm sóc hay sao?
Toàn thân Kha Vân Tiên chấn động, hai gò má càng hồng, đôi mắt đẹp sáng lên liên tục.
- Đại tỷ, đại tỷ cần phải nắm thật chặt, đầu năm nay, nam nhân tốt không dễ tìm, ai!
Thu Hồng cười nhẹ rời đi, Kha Vân Tiên nhìn nàng rời khỏi, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp chớp động.
Trong thời gian nửa tháng ở chung, Đường Tiểu Đông thỉnh thoảng có cử chỉ kinh người khiến phương tâm của nàng kinh ngạc vô cùng, bề ngoài tục tằng, tuy rằng không phải rất anh tuấn, nhưng có một loại khí chất kỳ lạ khó nói nên lời, có đôi khi lãnh khốc vô tình, có đoi khi nhẹ nhàng ôn nhu như gió xuân, chỉ thỉnh thoảng để lộ nụ cười, có một loại gần như tà ác, để tim của nàng phải đập bình bịch, rồi lại cảm giác chân thành đa tình không nói nên lời.
Nói chung, hắn là một nam nhân tràn ngập mị lực thần bí kỳ lạ.
Rốt cuộc hắn là loại nam nhân như thế nào?
Kha Vân Tiên nhăn mày liễu suy nghĩ, trong lòng đột nhiên nhảy lên, trên khuôn mặt đỏ ửng một mảnh.
Mặc kệ rồi, nam nhân tốt phải giành trước, phải vững vàng nắm trong lòng bàn tay, miễn cho bị nữ nhân khác nhanh chân đến trước, còn có Lôi Mị thân phận thần bí đứng một bên nhìn chằm chằm, tiên hạ thủ vi cường!
Trong lòng hạ quyết tâm, nàng giật cửa phòng, nhìn xung quanh, uh, lối đi nhỏ không có ai.
Nàng nghĩ các cô nương luyện tập múa thoát y cả ngày, đã sớm mệt mỏi ngủ say rồi.
Kha Vân Tiên nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng Đường Tiểu Đông, đang muốn đẩy cửa.
- Khụ!
Một tiếng ho nhẹ để nàng cả kinh nhảy dựng lên.
- A…
Kha Vân Tiên sợ tới mức trắng mặt không còn chút máu, vỗ vỗ ngực:
- Lôi tiểu thư, tiểu thư… Tiểu thư dọa chết người…
Lôi Mị mặc quần áo màu trắng không biết từ lúc nào dựa tại vách tường lối đi nhỏ, hai tay khoanh trước ngực, thần tình cổ quái nhìn nàng.
- Kha lão bản không phải mắc chứng mộng du sao?
Kha Vân Tiên cười gượng vài tiếng:
- A… Có lẽ… Khả năng… Như vậy…
Cười khổ trở lại gian phòng chính mình, rầm một tiếng đóng lại cửa phòng, oán hận đá một cước:
- Nữ nhân quỷ này…
Con mắt đột nhiên sáng ngời, bản thân lại ha ha nở nụ cười:
- Muốn ngăn cản bản cô nương, không có cửa đâu!
Nàng vào trong phòng, nhấc lên bức cung nữ đồ treo trên tường, tại nơi nào đó xoay một cái, tiếng kẹt kẹt nhẹ nhàng vang lên, vách tường rời đi, để lộ một cửa ngầm.
Đường Tiểu Đông đang ngủ say có một giấc mộng xuân rất ngọt ngào, một mỹ nữ gần như nửa thân trần nhẹ nhàng tiếp cận hắn, tiến vào trong lòng hắn, vặn vẹo lên xuống, còn chủ động đưa lên đôi môi đỏ mọng, mười ngón tay nhỏ xinh và dài càng ôn nhu thay hắn cởi thắt lưng của hắn…
Mộng xuân không hề dừng lại…
Đường Tiểu Đông tỉnh lại để lộ biểu tình cực kỳ cổ quái, trong lòng chính mình có một thân thể mềm mại ôn nhuyễn, nói như vậy, cảnh đẹp ngọt ngào trong giấc mộng đêm qua hoàn toàn là chân thực.
Cuộn tròn trong lòng hắn chính là Kha Vân Tiên, đầu của nàng tựa vào cánh tay của hắn, hai gò má trơn bóng không tỳ vết còn lưu lại xuân ý nồng đậm, lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời và thỏa mãn cực độ.
Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt chính mình, cực lực hồi tưởng lại ngọt ngào tiêu hồn ngày hôm qua, một tay xoa xoa thân thể trơn truột như tơ lụa, thân thể lại bắt đầu phát nóng.
Tự mình đưa tới cửa, không ăn thì thực ngốc, đêm qua không hưởng thụ thật tốt, hiện tại cần phải bồi thường, coi như là bữa sáng đi, hắc hắc…
Kha Vân Tiên đang ngủ say không chịu được khiêu khích, thân thể giãy dụa, phát sinh tiếng rên rỉ khó nhịn:
- Oan gia… Chàng còn muốn sao… Người ta đã mệt rồi… A…
Chiếc giường run run rất có tiết tấu truyền tới tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt…
...
Kha đại tỷ và Đường công tử dĩ nhiên chậm chạp rời khỏi giường, các cô nương đều tự luyện tập múa thoát y trong phòng, Lôi Mị ngồi tại một góc lại cau mày, đang muốn lên trên lầu, thấy hai người một trước một sau tiến đến, mày liễu cong cong càng nhăn thật chặt.
- Đại tỷ, đại tỷ…
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng hô to.
Kháo!
Giống như bị dội một bát nước lạnh vào đầu, Đường Tiểu Đông ngập tràn dục niệm cuống quýt buông tay, Kha Vân Tiên nhảy dựng lên vội vã chỉnh lý lại quần áo, giận dữ trừng mắt liếc nhìn hắn, theo gió rời đi.
Nữ nhân…
Đường Tiểu Đông rên rỉ một tiếng, kéo chăn mỏng quá đầu ngủ vùi.
- Đại tỷ, toàn bộ vũ y đã chế tạo xong rồi…
Một cô nương mang theo một đống y phục quần áo áo lót các loại để lên trên bàn, đủ mọi màu sắc khiến kẻ khác lóa cả mắt.
Kha Vân Tiên cầm lấy một bộ nội y nho nhỏ màu hồng, ướm thử trên người, sợ hãi than thở nói:
- Loại y phục như thế này, thực mệt cho hắn có thể nghĩ ra được…
Cô nương kia ha ha cười nói:
- Những y phục này thực sự là quá… Quá… Yêu mị rồi, mặc ở trên người, đám nam nhân không phát rồ mới lạ…
Kha Vân Tiên thật sâu chấp nhận, tưởng tượng hình ảnh các cô nương mặc đủ loại y phục này khiêu vũ thoát y, những nam nhân phát rồ liều mạng ném bạc lên đài, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Bạc trắng bóng phảng phất như rơi vào trong tay, nàng hưng phấn nói:
- Thu Hồng, xem ra Đường công tử thực sự có biện pháp a.
Thu Hồng gật đầu, thấp giọng cười nói:
- Đúng nha, Đường công tử thực sự là một kỳ nhân, khúc nhạc vũ đạo đều hiểu, lại biết săn sóc người, thực sự là một đấng lang quân tốt.
Kha Vân Tiên ửng hồng hai má, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thu Hồng.
Thu Hồng ha ha cười nói:
- Đại tỷ, người tốt như vậy, không vững vàng nắm chặt trong tay, để hắn bay đi mất nhất định hối hận cả đời, đại tỷ không thấy Lôi Mị kia nhìn chằm chằm theo dõi hắn, muốn hạ thủ phải sớm một chút a…
Kha Vân Tiên trắng mắt liếc nhìn nàng, nhíu mày hỏi:
- Muội nói, Lôi Mị kia có quan hệ gì với hắn.
Vẻ mặt Thu Hồng tràn đầy không giải thích được, lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm, nghe Đường công tử nói, hắn cũng không nhận ra Lôi Mị kia, dù sao đi nữa nàng rất không hiểu ra sao theo đuôi hắn, chỉ là cách ăn mặc của Lôi Mị kia, hẳn là thiên kim tiểu thư con nhà giàu…
Kha Vân Tiên có chút suy nghĩ gật đầu, thảo nào quan hệ giữa hai người rất kỳ quái, chỉ là từ nhãn thần của Lôi Mị nhìn Đường Tiểu Đông, nhiều ít có mang theo ý tứ kia, càng nhiều là hiếu kỳ, nói rõ nha đầu này có chút hảo cảm đối với Đường Tiểu Đông, nếu tiếp tục phát triển thì khó nói rồi.
Thu Hồng đột nhiên yếu ớt thở dài một tiếng:
- Ai, nữ nhân chúng ta muốn cái gì? Không phải là một đức lang quân như ý chăm sóc hay sao?
Toàn thân Kha Vân Tiên chấn động, hai gò má càng hồng, đôi mắt đẹp sáng lên liên tục.
- Đại tỷ, đại tỷ cần phải nắm thật chặt, đầu năm nay, nam nhân tốt không dễ tìm, ai!
Thu Hồng cười nhẹ rời đi, Kha Vân Tiên nhìn nàng rời khỏi, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp chớp động.
Trong thời gian nửa tháng ở chung, Đường Tiểu Đông thỉnh thoảng có cử chỉ kinh người khiến phương tâm của nàng kinh ngạc vô cùng, bề ngoài tục tằng, tuy rằng không phải rất anh tuấn, nhưng có một loại khí chất kỳ lạ khó nói nên lời, có đôi khi lãnh khốc vô tình, có đoi khi nhẹ nhàng ôn nhu như gió xuân, chỉ thỉnh thoảng để lộ nụ cười, có một loại gần như tà ác, để tim của nàng phải đập bình bịch, rồi lại cảm giác chân thành đa tình không nói nên lời.
Nói chung, hắn là một nam nhân tràn ngập mị lực thần bí kỳ lạ.
Rốt cuộc hắn là loại nam nhân như thế nào?
Kha Vân Tiên nhăn mày liễu suy nghĩ, trong lòng đột nhiên nhảy lên, trên khuôn mặt đỏ ửng một mảnh.
Mặc kệ rồi, nam nhân tốt phải giành trước, phải vững vàng nắm trong lòng bàn tay, miễn cho bị nữ nhân khác nhanh chân đến trước, còn có Lôi Mị thân phận thần bí đứng một bên nhìn chằm chằm, tiên hạ thủ vi cường!
Trong lòng hạ quyết tâm, nàng giật cửa phòng, nhìn xung quanh, uh, lối đi nhỏ không có ai.
Nàng nghĩ các cô nương luyện tập múa thoát y cả ngày, đã sớm mệt mỏi ngủ say rồi.
Kha Vân Tiên nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng Đường Tiểu Đông, đang muốn đẩy cửa.
- Khụ!
Một tiếng ho nhẹ để nàng cả kinh nhảy dựng lên.
- A…
Kha Vân Tiên sợ tới mức trắng mặt không còn chút máu, vỗ vỗ ngực:
- Lôi tiểu thư, tiểu thư… Tiểu thư dọa chết người…
Lôi Mị mặc quần áo màu trắng không biết từ lúc nào dựa tại vách tường lối đi nhỏ, hai tay khoanh trước ngực, thần tình cổ quái nhìn nàng.
- Kha lão bản không phải mắc chứng mộng du sao?
Kha Vân Tiên cười gượng vài tiếng:
- A… Có lẽ… Khả năng… Như vậy…
Cười khổ trở lại gian phòng chính mình, rầm một tiếng đóng lại cửa phòng, oán hận đá một cước:
- Nữ nhân quỷ này…
Con mắt đột nhiên sáng ngời, bản thân lại ha ha nở nụ cười:
- Muốn ngăn cản bản cô nương, không có cửa đâu!
Nàng vào trong phòng, nhấc lên bức cung nữ đồ treo trên tường, tại nơi nào đó xoay một cái, tiếng kẹt kẹt nhẹ nhàng vang lên, vách tường rời đi, để lộ một cửa ngầm.
Đường Tiểu Đông đang ngủ say có một giấc mộng xuân rất ngọt ngào, một mỹ nữ gần như nửa thân trần nhẹ nhàng tiếp cận hắn, tiến vào trong lòng hắn, vặn vẹo lên xuống, còn chủ động đưa lên đôi môi đỏ mọng, mười ngón tay nhỏ xinh và dài càng ôn nhu thay hắn cởi thắt lưng của hắn…
Mộng xuân không hề dừng lại…
Đường Tiểu Đông tỉnh lại để lộ biểu tình cực kỳ cổ quái, trong lòng chính mình có một thân thể mềm mại ôn nhuyễn, nói như vậy, cảnh đẹp ngọt ngào trong giấc mộng đêm qua hoàn toàn là chân thực.
Cuộn tròn trong lòng hắn chính là Kha Vân Tiên, đầu của nàng tựa vào cánh tay của hắn, hai gò má trơn bóng không tỳ vết còn lưu lại xuân ý nồng đậm, lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời và thỏa mãn cực độ.
Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt chính mình, cực lực hồi tưởng lại ngọt ngào tiêu hồn ngày hôm qua, một tay xoa xoa thân thể trơn truột như tơ lụa, thân thể lại bắt đầu phát nóng.
Tự mình đưa tới cửa, không ăn thì thực ngốc, đêm qua không hưởng thụ thật tốt, hiện tại cần phải bồi thường, coi như là bữa sáng đi, hắc hắc…
Kha Vân Tiên đang ngủ say không chịu được khiêu khích, thân thể giãy dụa, phát sinh tiếng rên rỉ khó nhịn:
- Oan gia… Chàng còn muốn sao… Người ta đã mệt rồi… A…
Chiếc giường run run rất có tiết tấu truyền tới tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt…
...
Kha đại tỷ và Đường công tử dĩ nhiên chậm chạp rời khỏi giường, các cô nương đều tự luyện tập múa thoát y trong phòng, Lôi Mị ngồi tại một góc lại cau mày, đang muốn lên trên lầu, thấy hai người một trước một sau tiến đến, mày liễu cong cong càng nhăn thật chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.