Chương 179: Người cuối cùng
Ngũ Lang Thúc
29/03/2013
Khó trách hai công tử ca này lớn lên lại tuấn tú như vậy, hóa ra là hai tiểu nương bì, chẳng qua nếu chưa lĩnh giáo qua sự lợi hại của hai nàng, nếu nhìn từ vẻ bề ngoài, còn rất thanh thuần khả ái.
Đáng tiếc, lại là hai cọp cái không chọc vào nổi.
Tuy rằng là cọp cái nhưng dù sao vẫn thuộc loại tiểu mỹ nhân chim sa cá lặn, tu hoa bế nguyệt. Cộng thêm một đại mỹ nhân vừa vào, lại càng nhu mị đáng yêu khiến cho người ta hồn vía lên mây, mê chết người không thường mạng.
Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?
Thoáng cái đã chứng kiến mấy vị đại mỹ nhân đỉnh cấp, hèn chi hôm nay ra đầu ngõ đã dẫm phải cứt chó, đúng là vận cứt chó rồi.
Đám thực khách trong đại sảnh dồn hết về phía chân tường, hai tay khoanh trước ngực, một bộ biểu lộ xem náo nhiệt.
Người ngu đi nữa cũng nghe được vị dấm chua đố kỵ trong lời của của vị đại mỹ nhân chết người không thường mạng kia, dường như là tới đây bắt gian, hắc hắc, có trò hay để xem rồi.
Đáng tiếc đại mỹ nhân xinh đẹp, mê người như vậy đã lập gia đình, lại gả cho một lão công tướng mạo không xuất chúng, quả nhiên là hoa nhài cắm bãi phân trâu, đáng tiếc quá!
Bắt gian?
Bắt đương nhiên là lão công của nàng, còn dâm phụ kia là ai? Không phải là... Ôi, không thể nào là lão bản nương xinh đẹp mà bọn hắn dốc sức tán tỉnh đấy chứ?
Trong lúc nhất thời, những công tử ca cơ linh phát hiện ra một vài manh mối vừa đố kỵ lại vừa phẫn nộ, vừa thất vọng lại vừa thương tâm thống khổ, khổ cực suốt gần một tháng cũng không lọt vào mắt xanh của lão bản nương xinh đẹp, thì ra lão bản nương đã sớm
có tình nhân rồi, muốn khóc quá.
Con mẹ nó, mỹ nữ đều bị tên tiểu tử này chiếm được, khó trách lại có nhiều anh em độc thân như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số ánh mắt tràn ngập đố kỵ, phẫn hận đều tập trung lên trên người Đường Tiểu Đông, năng lượng tỏa ra từ sự phẫn nộ tuyệt đối có thể đun sôi chậu nước đá.
- Hừ, quả nhiên Hiểu Nguyệt làm đồ ăn rất ngon, hắc hắc...
Lôi Mị hừ một tiếng, kêu Hiểu Nguyệt rất chi là thân mật.
Giống như là bị áp giải ra cổng thành chém đầu thị chúng, Hà Hiểu Nguyệt nơm nớp lo sợ, cố gắng nặn ra một nụ cười, vừa lau bàn ghế, run run nói.
- Ba vị tỷ tỷ mời ngồi, để Hiểu Nguyệt nấu vài món cho ba vị tỷ tỷ dùng tạm....
Không đợi tam nữ lên tiếng, nàng đã chạy chối chết khỏi đại đường.
- Tỷ tỷ, hì hì, ta thích!
Đường Điềm cười hì hì, trong chúng nữ, nàng là người nhỏ tuổi nhất, đương nhiên nội tâm luôn cảm thấy ủy khuất, bây giờ lại có một người niên kỷ so với nàng lớn một một chút, lại gọi nàng là tỷ tỷ, tâm lý tự nhiên là cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi.
Lôi Mị trừng mắt với nàng một cái, tiểu ny tử khẽ nhíu nhíu mũi, le lưỡi.
Lý Đằng Giao thì cúi gằm mặt xuống, thần sắc vô cùng bất an, không khác gì hài tử làm sai chuyện gì đó sợ người lớn trách cứ, trở nên vô cùng thục nữ, cùng biểu hiện bá đạo vừa rồi quả thực là khác xa một trời một vực.
- Phu quân, đồ ăn bên ngoài mặc dù ngon, nhưng vẫn không bằng trong nhà mà? Sao lại luôn ra ngoài ăn như vậy, huynh còn nhớ rằng mình có nhà không?
Lôi Mị làm ra tư thái hiền thê lương mẫu, ân cần chỉ bảo.
- Đúng vậy, đúng vậy...
Đường Tiểu Đông liều mạng gật đầu, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ xem là tên chết dẫm nào để lộ tin tức ra ngoài.
Nhu biểu muội? Không có khả năng, nếu nàng muốn nói thì ngày đó đã không nhẹ nhàng nói chuyện cùng hắn. Tần Thiên Bảo, cũng không có khả năng, Lý Ngạo lại không cần phải nói, chỉ biết thay hắn giấu diếm, như vậy đến cùng là ai?
Chết tiệt, nhất định là Vương Ngạo Phong!
Vừa nghĩ tới hắn, Đường Tiểu Đông tức giận đến tức giận đến sắc mặt tái nhợt, trong mắt tinh quang bạo phát, sát khí lãnh lệ bắn ra, dọa Lý Đằng Giao sợ đến mức rùng mình một cái, run run kéo ống tay áo Lôi Mị.
Lôi Mị nhíu mày, mặt đẹp tràn đầy bất mãn.
- Chàng làm cái gì thế?
Đường Tiểu Đông xoay người, xoa xoa cái chân bị dẫm vô cùng đau, cười khổ một tiếng nói.
- Ta không trách hai nàng...
Lý Đằng Giao e sợ liếc trộm hắn, tựa hồ xác nhận lời nói của hắn có mấy phần thật giả.
Đường Tiểu Đông hung dữ trừng mắt nhìn nàng một cái, Lý Đằng Giao giả trang một bộ đáng thương, nhưng trong đầu lại vô cùng vui vẻ.
Bộ dạng Đông ca ca càng hung ác, lại càng khiến cho người ta yên tâm, hì hì.
Đúng lúc này, Hà Hiểu Nguyệt tràn đầy lo sợ bưng lên một vài món ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt.
- Ba vị tỷ tỷ, mời thưởng thức...
Đường Điềm hít hà.
- Oa, thơm quá.
Tiểu ny tử không chút khách khí bắt đầu gắp lấy gắp để, nhét đầy thức ăn vào trong miệng, hàm hồ nói.
- Mị tỷ, thực sự là ăn rất ngon.
Lý Đằng Giao liên tục nuốt nước miếng, rốt cục cũng chịu không nổi bắt đầu động đũa... Bất quá, tiểu ny tử so với Đường Điềm nhu thuận hơn nhiều, đầu tiên gắp một miếng bỏ vào trong bát Lôi Mị nói.
- Mị tỷ ăn thử coi, để nguội sẽ ăn không ngon đâu.
Hà Hiểu Nguyệt đứng ở một bên, thần sắc khẩn trương nhìn biểu lộ phản ứng trên mặt Lôi Mị, Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao tán thưởng chỉ khiến cho nàng nhẹ thở ra một hơi, nàng càng để ý hơn đến phản ứng của Lôi Mị.
Nhìn mỹ nữ ăn là một loại hưởng thụ lớn nao, Lôi Mị nhẹ gắp một miếng, biểu lộ phong phú trên mặt, khiến cho một đám thực khách liên tục nuốt nước miếng.
Chứng kiến Lôi Mị thử qua mỗi món một lần, thỏa mãn gật đầu, lúc này mới Hà Hiểu Nguyệt mới thực sự thở phào một hơi.
- Đồ ăn rất ngon...
Lôi Mị lạnh nhạt nói, ánh mắt nhu mị đảo qua Hà Hiểu Nguyệt một vòng, có vài phần ý tứ xem xét.
Thân thể Hà Hiểu Nguyệt khẽ rụt lại.
Đường Tiểu Đông gãi đầu.
- Rất tốt.
Lôi Mị lườm hắn một cái --- ta chưa nói, huynh gấp cái gì? Được hay không cũng không phải là từ vẻ bề ngoài đã nhìn ra được!
Đường Tiểu Đông nhìn về phía Hà Hiểu Nguyệt tràn ngập áy náy, nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Lôi Mị lạnh nhạt nói.
- Đa tạ Hiểu Nguyệt cô nương thịnh tình khoản đãi.
Nàng đón gió phi thân về phía đại môn, thần sắc Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm tràn đầy cổ quái, nhìn hai người, sau đó đuổi theo Lôi Mị.
- Phù...
Hà Hiểu Nguyệt vỗ vỗ bộ ngực sữa, thở một hơi thực sâu.
- Phu quân, việc học làm trọng, đừng phụ kỳ vọng của mọi người.
Ngoài cửa chợt truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Lôi Mị.
Đường Tiểu Đông giật thót một cái.
- Đúng vậy, đúng vậy, ta đến trường ngay đây...
Sau đó quay người nắm tay Hà Hiểu Nguyệt, nở một nụ cười ôn nhu, nói.
- Không sao đâu, yên tâm đi, ta đến trường đây.
- Vâng, nhớ giữ gìn thân thể.
Hà Hiểu Nguyệt lên tiếng, khuôn mặt hồng hào, đáng yêu như trái táo chín.
Đường Tiểu Đông nhanh chóng rời đi, Hà Hiểu Nguyệt si ngốc nhìn bóng lưng hắn, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt nàng.
- Aizzz....
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ, tràn đầy tuyệt vọng đột nhiên vang lên, khiến cho Hà Hiểu Nguyệt mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu chạy vào nội đường.
Vừa rồi chỉ lo tình tứ với người yêu mà nhất thời quên mất trong đại sảnh này còn một đống thực khách đang nhìn vào, sao không khiến nàng mắc cỡ chết đi được.
- Aiz...
- Aiz...
Trong hành lang liên tiếp vang lên tiếng thở dài.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, nữ thần trong lòng bọn họ đã sớm có ý trung nhân, khó trách đối với bọn họ, ngay cả liếc mắt nàng cũng không thèm, làm người thực sự quá thất bại!
Bữa cơm tối, Đường Tiểu Đông chột dạ không dám nhìn vào ánh mắt trách cứ bất mãn của Lôi Mị, liều mạng và cơm, vội vội vàng vàng nuốt hết cơm trong chén, sau đó mau chóng chuồn đi. Ai dè trước khi đi, mu bàn chân hắn vẫn bị Lôi Mị hung hăng giẫm một
cước, đau đến nhếch mép nhe răng, vẻ mặt vô cùng quái dị.
- Phu quân làm sao vậy? Cảm thấy trong người không khỏe?
Kha Vân Tiên bất an hỏi thăm.
Nàng cảm thấy tối nay phu quân có chút gì là lạ, chẳng lẽ do quá mức cần cù mà thân thể phát bệnh rồi.
- A, không có việc gì, không có việc gì...
Đường Tiểu Đông ấp a ấp úng, sau đó vội vàng chuồn đi.
Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm nhìn nhau, không nói một tiếng nào cắm đầu vào ăn cơm.
Tục ngữ nói, tránh được lần đầu, không tránh được mùng một cũng không tránh khỏi ngày rằm. Lúc tắm rửa xong đi ra ngoài, Đường Tiểu Đông bị Lôi Mị chặn đường.
- Mị nhi...
Đường Tiểu Đông vẻ mặt cợt nhả vươn tay, chợt bị hai bàn tay nhỏ bé của nàng đẩy ra.
- Nàng đang giận ta à?
Lôi Mị mím môi, bộ dáng không khác gì muốn tìm người tính sổ.
- Ta nào dám...
Đường Tiểu Đông nịnh nọt nói.
- Cuối cùng, là người cuối cùng, ha ha.
Lôi Mị trừng mắt.
- Người cuối cùng? Lời này chàng nói lần thứ bao nhiêu rồi?
Đường Tiểu Đông gãi gãi đầu.
- Dường như.... Dường như là lần đầu tiên?
- Chàng dám nói là lần đầu tiên?
Lôi Mị nghiến răng nghiến lợi, thò ngọc thủ véo lỗ tai hắn.
- Chàng nói, là lần thứ mấy rồi hả?
- Khục...
Đột nhiên truyền đến ho nhẹ, dọa cho hai người giật thót một cái.
Lôi Mị nhanh chóng rụt tay về, Đường Tiểu Đông lập tức mượn cơ hội này chuồn thẳng.
- Huynh...
Lôi Mị tức giận tới mức dậm chân.
- Mị tỷ được rồi mà.
Đường Nhu từ trong góc tối đi ra, thấp giọng nói.
- Hiểu Nguyệt cũng không tệ.
Lôi Mị hừ một tiếng.
- Thiên hạ này mỹ nữ vô số, gặp người nào yêu người đấy? Để hắn kéo hết vào phòng? Chẳng lẽ đến bao giờ đủ để lập thành tam cung lục viện, hắn mới cam tâm?
Phụt...
Trong lời nói tràn ngập ghen tuông khiến cho Đường Nhu nhịn không được cười thành tiếng.
Lôi Mị nhìn thàng, thở dài.
- Ai, muội cũng nên quản hắn đi!
Đường Nhu mặt đẹp đỏ lên, cúi thấp đầu, nhẹ nói.
- Vâng, hắn đã thề với Nhu nhi, đây là người cuối cùng rồi.
- Hắc!
Lôi Mị cười một tiếng quái dị.
- Thề? Hắn thề với ta vài lần rồi, lời hắn thề đều là đánh...
Khuôn mặt Lôi Mị biến thành đỏ bừng, chữ "rắm" cuối cùng cũng không nói ra miệng
- Được rồi, Mị tỷ, đừng giận mà.
Đường Nhu kéo tay nàng, an ủi.
- Cho hắn một cơ hội cuối cùng.
Lôi Mị hừ một tiếng, trách móc.
- Muội đấy, còn có cả Vân Tiên tỷ nữa, hai người quá dung túng cho hắn rồi...
- Aizzz...
Nàng đột nhiên thở dài. Tên chết dẫm này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá hoa tâm, nhiều tỷ muội như vậy cũng không quản được hắn?
Trong nội tâm càng nghĩ càng giận, nàng đột nhiên thò tay bẻ lấy một đoạn cành khô, hung hăng phóng về phía trước.
Bình.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cành khô nện vào vách tường, lập tức vỡ vụn.
- Người nào?
Xa xa truyền đến tiếng quát chói tai của hộ vệ.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Trốn ở đằng sau vách tường, Đường Tiểu Đông cuống quít lên tiếng, liều mạng xoa xoa cái lỗ tai, tiếng nổ vừa rồi khiến cho hai lỗ tai của hắn ù ù.
- Phốc
Đường Nhu lại bật cười, kéo tay Lôi Mị.
- Được rồi mà Mị tỷ, chúng ta đi khiêu vũ, nghe nói vừa có vài điệu nhảy mới còn có tác dụng kiện thân nữa, hì hì.
Sau đó không đợi nàng có phản ứng gì, đã cứng rắn kéo đi.
- Xong rồi!
Đường Tiểu Đông vỗ tay một tiếng, bừng bừng cao hứng đi ra.
…
Thế lực hắc bang trong Trong thành Trường An vẫn là tứ phân thiên hạ, chỉ có điều Phi Hổ Bang đã bị Trung Hoa đường thay thế mà thôi.
Hôm nay Trung Hoa đường không chỉ đạt được sự ủng hộ Thục trung Đường Môn, Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia. Ngay cả Bảo Định Tần gia cũng toàn lực ủng
hộ, cho dù không có tầng quan hệ cùng Lý Lâm Phủ, cũng không có bang phái nào dám đụng vào người của Trung Hoa đường.
Kỳ thật, trong tứ đại hắc bang, lão đại phía sau Hắc Ưng đường chính là Lý Lâm Phủ, lão đại phía sau Kim Long chính là Đại Đường thủ phú Vương Nguyên Bảo, cũng là người của Lý Lâm Phủ. Cho dù Vương Ngạo Phong hận Đường Tiểu Đông như thế nào đi chăng
nữa cũng chỉ có thể chịu đựng, không dám làm càn. Mà Đường Tiểu Đông lại là nữ tế tương lai của Lý Lâm Phủ, tầng quan hệ này đã kết nối ba đường Hắc Ưng, Kim
Long, Trung Hoa lại với nhau.
Bởi vậy, cục diện bây giờ của thế lực hắc bang trong thành Trường An chính là ba áp một, Hắc Long hội vô cùng gian khổ.
Mọi động tĩnh của Vương gia Kim Long đường đều được Trung Hoa đường giám sát một cách chặt chẽ.
Người Uy quốc đối với Đại Trung Hoa một mực có lòng muông dạ thú, Đường Tiểu Đông cũng không dám xem thường. Tuy rằng đám Cao Ly trong Phi Hổ Bang đã bị
tiễu trừ, nhưng bang chủ Lý Mệnh Bác cùng các nhân vật đầu não đều đã biến mất, hành động tập sát cho đến hôm nay vẫn chưa đình chỉ.
Sở dĩ chưa động đến Hắc Long hội của đám người Uy quốc, bởi vì Đường Tiểu Đông có tính toán riêng của hắn, giữa chúng lại để kìm chế Kim Long Vương Nguyên Bảo.
Cho nên, dưới sự giật dây của Mỹ Tuệ Tử, hai bang phái đã âm thầm kết thành đồng minh.
Trên danh nghĩa là đồng minh hữu hảo, nhưng đám Uy quốc lòng muông dạ thú, Đường Tiểu Đông chưa từng buông lỏng cảnh giác. Bất quá biên giới giữa hai phe xem như là an ổn, không giống như là bên phía Hắc Ưng đường cùng Kim Long đường, ngày ngày đều xảy ra tranh chấp. Hai đại phái đều cố tình gây sự, kiếm cớ thôn tính Hắc Long hội.
Về phần Lô châu, tuy rằng cách đoạn loạn lạc trong sử sách chỉ còn một thời gian ngắn, nhưng Đường Tiểu Đông đã phái ra ba thủ hạ trung tâm tiềm phục tại bên đó.
Ba người được lệnh ẩn thân tại đó trong một thời gian dài, có bản lĩnh thì kiếm tiền, thành gia lập thất cũng được. Dù sao mỗi tháng đều được chu cấp kinh phí cố định, không cần làm cái gì cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.