Chương 319: Sợ bóng sợ gió
Ngũ Lang Thúc
28/03/2013
Lực công kích rất mạnh, nhưng khi bọn họ tấn công thì lại tách rời cùng với hậu vệ, đó là khuyết điểm trí mạng, đương nhiên trước tiên phải trụ vững được trước thế tấn công điên cuồng của bọ họ đã.
Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung cũng ngồi quan sát trận bóng, hai người vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì một tên hộ vệ của Dương Phủ đã giao một tờ giấy cho hắn.
Dương Quốc Trung nhìn thoáng qua, mặt mày nhăn lại đưa tờ giấy cho Lý Lâm Phủ.
Lý Lâm Phủ cầm tờ giấy, mày cũng nhíu lại:
- Chuyện này phải làm sao bây giờ?
Đường Tiểu Đông khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Lý Lâm Phủ thấp giọng nói:
- Hố bí trung lang tướng Vệ Vô Thương dẫn theo người của hắn phân tán tại phụ cận Trường An cục.
Dương Quốc Trung giải thích.
- Vệ Vô Thương là thống lĩnh Mai Hoa nội vệ trong cung.
Đường Tiểu Đông bị dọa khiếp sợ, hắn nhớ là đã có ai nói với hắn chuyện của Mai Hoa nội vệ, dù sao Mai Hoa nội vệ cũng giống với Cẩm Y Vệ của Minh triều, đều là đặc vụ do Hoàng Đế trực tiếp chỉ huy.
Hai cái đều có tính chất giống nhau và đều là công cụ huyết tinh để hoàng đế trấn áp thần dân, chẳng qua Cẩm Y Vệ của Minh triều thì có xú danh rõ ràng khiến cho kẻ khác nghe thấy đều khiếp sợ, còn Mai Hoa nội vệ nhà Đường thì bởi vì không dính dáng đến vụ án quyền lực nào, vì vậy không có tiếng tăm gì.
Chẳng lẽ Mai Hoa nội vệ tập trung ở xung quanh Trường An cục là nhằm vào bọn họ?
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Sẽ không phải là Hoàng Đế lão nhi muốn động thủ với bọn họ?
Lịch sử ghi lại Lý Lâm Phủ làm tướng mười chín năm mới bị bệnh chết, sau đó coi như phong phong quang quang, cho tới khi tên tham tài vô năng Dương Quốc Trung lên giữ chức thì mới có An sử chi loạn sau này.
Tại sao lại biến thành như vậy.
Đường Tiểu Đông gãi đầu suy nghĩ.
Dương Quốc Trung là người thứ nhất nhảy dựng lên, thần sắc hoảng sợ nói:
- Để ta vào cung nghe ngóng xem sao.
Hắn là đường huynh của Quý Phi nương nương, để hắn vào cung nghe ngóng là thích hợp nhất.
Đường Tiểu Đông và Lý Lâm Phủ ngồi ở chỗ dành cho thượng khách của sân bóng, lo lắng không yên làm sao còn có tâm tư xem túc cầu.
Cho đến khi Dương Quốc Trung cười tủm tỉm xuất hiện thì hai người mới thở ra một hơi, vội vã hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Dương Quốc Trung chầm chậm giải thích, sau khi hắn vào cung liền lập tức đi tìm Cao Lực Sĩ hỏi xem có chuyện gì xảy ra nào ngờ Cao Lực Sĩ cũng không biết có chuyện như thế xảy ra.
Dương Quốc Trung đầy đầu mờ mịt chào Cao Lực Sĩ. Chạy đến hậu cung hỏi Dương Quý Phi mới biết được hình như quý Phi nương nương muốn đối phó với một nữ nhân, nên mới phái Vệ Vô Thương cùng với Mai Hoa nội vệ xuất hiện ở xung quanh Trường An cục.
Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi cả ba người nhìn nhau cười to khiến cho mọi người xung quanh nhìn sang bên này đầy nghi hoặc.
Sau khi cười xong thì Đường Tiểu Đông lại ngẩn ra, nữ nhân nào có cừu oán với Dương Quý Phi?
Trong lòng cảm giác thấy trong chuyện này có chút gì đó không đúng nhưng lại không thể xác nhận được là điều gì thì đến phiên đội Tinh Anh của hắn ra sân, hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Hắn là huấn luyện viên và là lão đại của đội bóng, đối thủ trận này chính là đội Hắc Long.
Đội Hắc Long đã thua một trận, mấy trận sau phải toàn thắng mới có thể tiến vào vòng trong.
Trận bóng này so với trận của Vương Ngạo Phong và đội Hắc Long nhất định sẽ càng thêm kịch liệt, bởi đội Hắc Long đã không còn đường lui, muốn tiếp tục tiến vào vòng trong thì chỉ có thể liều mạng đấu một trận.
Có thể chắc chắn một điều là Đội Hắc Long sẽ điên cuồng tấn công, đội Tinh Anh có thể trụ vững trước thế tấn công điên cuồng của đối phương hay không, trong lòng hắn cũng không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng mà đội Tinh Anh cũng không còn lựa chọn nào khác, bọn họ phải thắng lợi.
Trường An cục ván này đưa ra tỷ lệ cược của đội Hắc Long là 0.8, theo như số liệu trình báo lên, thì tuyệt đại bộ phận dân cờ bạc đều điên cuồng đặt đội Hắc Long thắng, số tiền đặt cho đội Hắc Long thắng cao hơn tiền đặt cược cho đội Tinh Anh thắng mấy chục lần.
Không nghĩ tới tiền đặt cược nhiều như vậy, nếu vận khí của đội Tinh Anh không tốt, thua cũng chỉ có thể thua một bàn, gỡ lại được một bàn thì trận đấu vẫn hòa nhà cái vẫn có thể thắng tiền.
Một trận chiến này, Đường Tiểu Đông quyết tâm phải thắng, ai bảo trời sinh hắn rất ghét người Uy quốc, thế nên là phải loại bọn họ.
Quả đúng như hắn dự đoán, vừa mới khai cuộc, đội Hắc Long liền tổ chức thế tiến công quy mô, tấn công như nước chảy mây bay, lưu loát sinh động, rất khác so với chỉ biết điên cuồng tấn công như trước kia. Đội Hắc Long thành thạo nhất chính là
chuyền bóng phối hợp trong khi tấn công, khiến đội Tinh Anh cảm nhận áp lực rất lớn.
Lần trước bị thua ngoài ý muốn khi đấu với đội Tinh Anh, đội Hắc Long không dám khinh thường, bọn họ kiên nhẫn chuyền bóng qua lại, tìm kiếm cơ hội đột phá, dần dần khống chế tiết tấu của trận bóng.
Đội Hắc Long đã ngày càng áp sát khu vực cấm địa của đội Tinh Anh, song phương tiến hành hỗn chiến, thỉnh thoảng có một vài cú sút hiểm hóc bay thẳng vào cầu môn nhưng lại bị hậu vệ đội Tinh Anh phá ra.
Tần Thiên Bảo là đội trưởng của đội Tinh Anh nhưng lại bị hai tên trung phong của đội Hắc Long gắt gao vây chặt khiến cho những đường chuyền bóng tới cho hắn nếu không bị ngăn chặn thì cũng bị buộc phải chuyền bóng đi, căn bản là không có cơ hội thể hiện.
Đường Tiểu Đông ở bên ngoài nóng lòng như lửa đốt, không khỏi đứng lên mắng to:
- Con bà nó là con gấu, mau dùng phương án hai đi!
Tiết tấu của trận đấu bị đội Hắc Long khống chế thì chiến thuật này không còn hiệu quả nữa, vả lại Tần Thiên Bảo cũng xem như đã chết, không thể phát huy được gì, phải mau chóng chuyển qua phương án hai mới được.
Mấy trận trước kia, Tần Thiên Bảo phát huy xuất sắc đã khiến cho đối phương phi thường chú ý, vì vậy giờ đây đối phương không kìm chân hắn chặt chẽ mới là lạ.
Phương án tác chiến thứ hai thật ra cũng rất đơn giản, dùng Tần Thiên Bảo để hấp dẫn sự chú ý của đối phương để tạo cơ hội cho huynh đệ của hắn là Tần Thiên Bảo phụ trách tổ chức tấn công.
Dù sao chiến thuật cũng là vật chết, còn trận đấu thì biến hóa khôn lường vì vậy phải tùy theo biến hóa của trận đấu để đề ra chiến thuật hợp lý. Việc cấp bách bây giờ là phải lấy được quyền chủ động để tránh khỏi cục diện bị động chịu đòn, khống chế lại tiết tấu của trận đấu.
Cuối cùng Tần Thiên Bảo cũng không làm cho hắn thất vọng hắn đứng dậy giơ hai ngón tay lên, ý bảo chiến thuật thay đổi.
Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung cũng ngồi quan sát trận bóng, hai người vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì một tên hộ vệ của Dương Phủ đã giao một tờ giấy cho hắn.
Dương Quốc Trung nhìn thoáng qua, mặt mày nhăn lại đưa tờ giấy cho Lý Lâm Phủ.
Lý Lâm Phủ cầm tờ giấy, mày cũng nhíu lại:
- Chuyện này phải làm sao bây giờ?
Đường Tiểu Đông khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Lý Lâm Phủ thấp giọng nói:
- Hố bí trung lang tướng Vệ Vô Thương dẫn theo người của hắn phân tán tại phụ cận Trường An cục.
Dương Quốc Trung giải thích.
- Vệ Vô Thương là thống lĩnh Mai Hoa nội vệ trong cung.
Đường Tiểu Đông bị dọa khiếp sợ, hắn nhớ là đã có ai nói với hắn chuyện của Mai Hoa nội vệ, dù sao Mai Hoa nội vệ cũng giống với Cẩm Y Vệ của Minh triều, đều là đặc vụ do Hoàng Đế trực tiếp chỉ huy.
Hai cái đều có tính chất giống nhau và đều là công cụ huyết tinh để hoàng đế trấn áp thần dân, chẳng qua Cẩm Y Vệ của Minh triều thì có xú danh rõ ràng khiến cho kẻ khác nghe thấy đều khiếp sợ, còn Mai Hoa nội vệ nhà Đường thì bởi vì không dính dáng đến vụ án quyền lực nào, vì vậy không có tiếng tăm gì.
Chẳng lẽ Mai Hoa nội vệ tập trung ở xung quanh Trường An cục là nhằm vào bọn họ?
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Sẽ không phải là Hoàng Đế lão nhi muốn động thủ với bọn họ?
Lịch sử ghi lại Lý Lâm Phủ làm tướng mười chín năm mới bị bệnh chết, sau đó coi như phong phong quang quang, cho tới khi tên tham tài vô năng Dương Quốc Trung lên giữ chức thì mới có An sử chi loạn sau này.
Tại sao lại biến thành như vậy.
Đường Tiểu Đông gãi đầu suy nghĩ.
Dương Quốc Trung là người thứ nhất nhảy dựng lên, thần sắc hoảng sợ nói:
- Để ta vào cung nghe ngóng xem sao.
Hắn là đường huynh của Quý Phi nương nương, để hắn vào cung nghe ngóng là thích hợp nhất.
Đường Tiểu Đông và Lý Lâm Phủ ngồi ở chỗ dành cho thượng khách của sân bóng, lo lắng không yên làm sao còn có tâm tư xem túc cầu.
Cho đến khi Dương Quốc Trung cười tủm tỉm xuất hiện thì hai người mới thở ra một hơi, vội vã hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Dương Quốc Trung chầm chậm giải thích, sau khi hắn vào cung liền lập tức đi tìm Cao Lực Sĩ hỏi xem có chuyện gì xảy ra nào ngờ Cao Lực Sĩ cũng không biết có chuyện như thế xảy ra.
Dương Quốc Trung đầy đầu mờ mịt chào Cao Lực Sĩ. Chạy đến hậu cung hỏi Dương Quý Phi mới biết được hình như quý Phi nương nương muốn đối phó với một nữ nhân, nên mới phái Vệ Vô Thương cùng với Mai Hoa nội vệ xuất hiện ở xung quanh Trường An cục.
Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi cả ba người nhìn nhau cười to khiến cho mọi người xung quanh nhìn sang bên này đầy nghi hoặc.
Sau khi cười xong thì Đường Tiểu Đông lại ngẩn ra, nữ nhân nào có cừu oán với Dương Quý Phi?
Trong lòng cảm giác thấy trong chuyện này có chút gì đó không đúng nhưng lại không thể xác nhận được là điều gì thì đến phiên đội Tinh Anh của hắn ra sân, hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Hắn là huấn luyện viên và là lão đại của đội bóng, đối thủ trận này chính là đội Hắc Long.
Đội Hắc Long đã thua một trận, mấy trận sau phải toàn thắng mới có thể tiến vào vòng trong.
Trận bóng này so với trận của Vương Ngạo Phong và đội Hắc Long nhất định sẽ càng thêm kịch liệt, bởi đội Hắc Long đã không còn đường lui, muốn tiếp tục tiến vào vòng trong thì chỉ có thể liều mạng đấu một trận.
Có thể chắc chắn một điều là Đội Hắc Long sẽ điên cuồng tấn công, đội Tinh Anh có thể trụ vững trước thế tấn công điên cuồng của đối phương hay không, trong lòng hắn cũng không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng mà đội Tinh Anh cũng không còn lựa chọn nào khác, bọn họ phải thắng lợi.
Trường An cục ván này đưa ra tỷ lệ cược của đội Hắc Long là 0.8, theo như số liệu trình báo lên, thì tuyệt đại bộ phận dân cờ bạc đều điên cuồng đặt đội Hắc Long thắng, số tiền đặt cho đội Hắc Long thắng cao hơn tiền đặt cược cho đội Tinh Anh thắng mấy chục lần.
Không nghĩ tới tiền đặt cược nhiều như vậy, nếu vận khí của đội Tinh Anh không tốt, thua cũng chỉ có thể thua một bàn, gỡ lại được một bàn thì trận đấu vẫn hòa nhà cái vẫn có thể thắng tiền.
Một trận chiến này, Đường Tiểu Đông quyết tâm phải thắng, ai bảo trời sinh hắn rất ghét người Uy quốc, thế nên là phải loại bọn họ.
Quả đúng như hắn dự đoán, vừa mới khai cuộc, đội Hắc Long liền tổ chức thế tiến công quy mô, tấn công như nước chảy mây bay, lưu loát sinh động, rất khác so với chỉ biết điên cuồng tấn công như trước kia. Đội Hắc Long thành thạo nhất chính là
chuyền bóng phối hợp trong khi tấn công, khiến đội Tinh Anh cảm nhận áp lực rất lớn.
Lần trước bị thua ngoài ý muốn khi đấu với đội Tinh Anh, đội Hắc Long không dám khinh thường, bọn họ kiên nhẫn chuyền bóng qua lại, tìm kiếm cơ hội đột phá, dần dần khống chế tiết tấu của trận bóng.
Đội Hắc Long đã ngày càng áp sát khu vực cấm địa của đội Tinh Anh, song phương tiến hành hỗn chiến, thỉnh thoảng có một vài cú sút hiểm hóc bay thẳng vào cầu môn nhưng lại bị hậu vệ đội Tinh Anh phá ra.
Tần Thiên Bảo là đội trưởng của đội Tinh Anh nhưng lại bị hai tên trung phong của đội Hắc Long gắt gao vây chặt khiến cho những đường chuyền bóng tới cho hắn nếu không bị ngăn chặn thì cũng bị buộc phải chuyền bóng đi, căn bản là không có cơ hội thể hiện.
Đường Tiểu Đông ở bên ngoài nóng lòng như lửa đốt, không khỏi đứng lên mắng to:
- Con bà nó là con gấu, mau dùng phương án hai đi!
Tiết tấu của trận đấu bị đội Hắc Long khống chế thì chiến thuật này không còn hiệu quả nữa, vả lại Tần Thiên Bảo cũng xem như đã chết, không thể phát huy được gì, phải mau chóng chuyển qua phương án hai mới được.
Mấy trận trước kia, Tần Thiên Bảo phát huy xuất sắc đã khiến cho đối phương phi thường chú ý, vì vậy giờ đây đối phương không kìm chân hắn chặt chẽ mới là lạ.
Phương án tác chiến thứ hai thật ra cũng rất đơn giản, dùng Tần Thiên Bảo để hấp dẫn sự chú ý của đối phương để tạo cơ hội cho huynh đệ của hắn là Tần Thiên Bảo phụ trách tổ chức tấn công.
Dù sao chiến thuật cũng là vật chết, còn trận đấu thì biến hóa khôn lường vì vậy phải tùy theo biến hóa của trận đấu để đề ra chiến thuật hợp lý. Việc cấp bách bây giờ là phải lấy được quyền chủ động để tránh khỏi cục diện bị động chịu đòn, khống chế lại tiết tấu của trận đấu.
Cuối cùng Tần Thiên Bảo cũng không làm cho hắn thất vọng hắn đứng dậy giơ hai ngón tay lên, ý bảo chiến thuật thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.