Phong Lưu

Chương 90: Sườn xám

Ngũ Lang Thúc

29/03/2013



Cử động lần này lập tức dẫn đến phản ứng mãnh liệt của Đường Điềm, may mắn Lôi Mị ngồi bên cạnh đúng lúc giật nàng một cái, mới không có bạo phát chiến tranh, bất quá trong đôi mắt to tròn của cô gái nhỏ đã tràn ngập lửa giận và khiêu khích.

Biết bản thân rất thất lễ, Lý Đằng Giao nhăn mũi nhỏ thân mật cười cười với Đường Điềm, lại dẫn tới một tiếng hừ nhẹ của Đường Điềm.

Lý Đằng Giao lại quay đầu cười áy náy với Kha Vân Tiên, sau đó khẽ liếc mắt nhìn sang Lôi Mị mặt đẹp căng thẳng, trên khuôn mặt khoan dung lộ ra sự cho phép bất đắc dĩ và lo lắng.

Đường Tiểu Đông cúi đầu, yên lặng húp cho loãng, lúc này lên tiếng, càng dễ dàng kích động chiến tranh, vẫn là trầm mặc tốt hơn.

Kỳ thật hắn cũng rất đau đầu, Lý Đằng Giao không những trắng trợn biểu đạt tình yêu, mà ngay cả Lý Lâm Phủ tựa hồ cũng phi thường tán thưởng hắn, bộ dáng lão trượng nhân nhìn nữ tế càng nhìn càng thích kia khiến cho hắn lo sợ bất an, không khỏi có cảm giác hối hận liều mình chui đầu vào lưới.

Lý Đằng Giao rõ ràng cho thấy là một cô gái có cùng tính cách với Đường Điềm, Thư Tiệp, thậm chí so với hai nàng còn lớn mật hơn, ở phương diện tâm tính thì tựa hồ so với hai nàng thành thục hơn, ít nhất nàng sẽ không giống như Thư Tiệp tranh giành đánh nhau với Đường Điềm, so với Đường Điềm, biểu hiện lấy lòng Kha Vân Tiên càng biểu hiện nàng rất biết động tâm cơ.

Vốn bữa cơm còn rất náo nhiệt bởi vì Lý Đằng Giao đột nhiên gia nhập trở nên dị thường nặng nề áp lực, Đường Tiểu Đông có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, tuy rằng được mỹ nữ theo đuổi có cảm giác rất thành tựu, nhưng có đôi khi là hoàn toàn ngược lại, hại nhiều hơn lợi.

- Ai, người một nhà ăn cơm, vui vẻ hòa thuận, rất làm cho người ta hâm mộ nha.

Ngọc Nhược Vân đột nhiên xuất hiện, khiến Đường Tiểu Đông âm thầm thở dốc một hơi.

- Ngọc lão bản khó được đích thân tới hàn xá, có ăn sáng cùng chúng ta hay không? Ha ha...

Đường Tiểu Đông buông bát, đứng lên nghênh đón.

Tú mục đảo nhanh qua mặt mọi người, Ngọc Nhược Vân thản nhiên cười nói:

- Quấy rầy cuộc vui sum vầy của Đường công tử, Nhược Vân thật sự có lỗi.

Nàng hôm nay tinh thần phơi phới, mặt đánh lớp phấn mỏng, rực rỡ bức người, cùng với ngọc dung tiều tụy hôm kia hoàn toàn như hai người khác nhau.



- Đâu có, đâu có, tại hạ hoan nghênh còn không kịp, sao dám trách móc, mời ngồi mời ngồi, ha ha.

Đường Tiểu Đông thầm nghĩ trong lòng: "Không có nàng, ta còn không biết phải giải quyết thế nào đây, cảm kích còn không kịp, sao có thể trách nàng chứ?”

Ngọc Nhược Vân hơi cúi chào mọi người, ngồi xuống tự nhiên, chứng kiến Lý Đằng Giao cũng đang dùng cơm, tú mục hơi hiện một chút kinh ngạc rồi liền lập tức thoải mái.

Biệt viện Phượng Minh, Đường Tiểu Đông bỗng nhiên nổi tiếng, khiến cho toàn bộ nữ nhân ở đây lâm vào ái mộ, Lý Đằng Giao là người sùng bái nhất cuồng nhiệt nhất, hơn nữa còn biểu đạt lòng ái mộ trắng trợn nhất, tuy chỉ cách thời gian một ngày, quan hệ giữa hai người đã phát triển với tốc độ kinh người, bất quá điều này cũng rất bình thường.

Lý Đằng Giao trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, thiên tính thẳng thắn hồn nhiên, dám yêu dám hận, hơn nữa phụ thân được Đường Huyền Tông sủng ái, quyền khuynh triều dã (triều đình và dân gian), Đường Tiểu Đông nịnh bợ nàng, tự nhiên cũng là rất bình thường,

quan hệ phát triển nhanh cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ là không biết vì sao, nhìn thấy bên cạnh hắn xuất hiện cứ liên tục xuất hiện nữ tử xinh đẹp, trong nội tâm nàng đột nhiên dâng lên một cám giác mất mác khó hiểu kỳ diệu.

- Ngọc tiểu thư mời dùng trà.

Kha Vân Tiên bừng trà thơm lên, đặt trên bàn, ôn nhu cười cười, rồi xoay người đi dọn dẹp chén bát.

Ngọc Nhược Vân có chút tò mò nhìn Kha Vân Tiên cần mẫn, tất cả việc nàng làm đều là của hạ nhân, chẳng qua trang phục trên người, còn có dung mạo khí chất thì tuyệt đối không phải của hạ nhân.

Ngọc dung láng mịn, nụ cười ngọt ngào tràn ngập hạnh phúc, một cỗ tang thương ẩn hiện lộ ra ý nhị mê người chỉ có ở nữ nhân thành thục.

Mặc dù chưa trải qua chuyện nam nữ, Ngọc Nhược Vân vẫn có thể từ trên nét mặt của Kha Vân Tiên nhìn ra rõ ràng, nàng đang hưởng thụ hết thảy hạnh phúc mà một người nữ nhân xứng đáng có, cho nên trên mặt mới có nụ cười ngọt ngào tràn ngập hạnh phúc này.

Tuổi của Kha Vân Tiên hẳn là tầm hai mươi lăm hai mươi sáu? So với hắn lớn hơn một chút, hắn cũng thích nữ nhân lớn hơn hắn sao?

Trong lòng nàng hâm mộ Kha Vân Tiên đồng thời không khỏi cảm khái, vì Ngọc gia, nàng trả giá rất nhiều, mất đi rất nhiều, kỳ thật, nàng cũng giống như một người nữ nhân bình thường, cần có đồi ngực dày rộng để có thể dựa vào, cần che chở, cần yêu thương ...

Đường Tiểu Đông mỉm cười nói:

- Ngọc lão bản hôm nay đến có chuyện gì chỉ giáo?



Ngọc Nhược Vân lườm hắn một cái, sẳng giọng nói:

- Biết ngay là trước mặt nhiều hồng nhan như vậy, luôn mồm Ngọc tỷ cũng không dám kêu phải không?

Thanh âm thấp như tiếng muỗi, má ngọc trơn bóng ẩn hiện ráng hồng thẹn thùng, vẻ ôn nhu động lòng người không tả thành lời.

Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng, mặc dù không có quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm giác được có ba đôi mục quang đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cố nén không cười ra tiếng, Ngọc Nhược Vân nghiêm mặt, chậm rãi nói:

- Nhược Vân hôm nay đến đây là muốn cùng Đường công tử thương thảo chuyện hợp tác làm ăn.

Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán được mục đích đến đây hôm nay của của nàng, bất quá do nàng giáp mặt nói ra, Đường Tiểu Đông vẫn là kinh hỷ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Được rồi, để cho xem thiết kế của ngươi, nếu không hợp ý ta...

Ngọc Nhược Vân lúc này đã không còn nửa điểm ôn nhu của nữ nhân, hoàn toàn là bộ dáng của nữ cường nhân rong ruổi thương trường.

Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:

- Vân Tiên, đưa bút mực.

Tư thế cầm bút kỳ lạ cùng chiếc bút hình thù kỳ quái kia của hắn, không những làm cho Ngọc Nhược Vân tò mò mở to mắt mà ngay cả Lý Đằng Giao cũng hiếu kỳ ngồi nhìn.

Sớm đã quen với anh mắt kinh ngạc của mọi người, Đường Tiểu Đông vẫn tự nhiên dùng cây bút lông ngỗng thân gỗ, chấm mực nước vẽ tranh.

Nhớ lại thời trung học thầy cô giáo giảng bài trên bục, hắn thì ở dưới vẽ tranh biếm họa, yêu thích nhất chính là Long Hổ Môn của Hoàng Ngọc Lang, mặc dù không có được trình độ như của vị Hoàng đại sư kia, bất quá tàm tạm cũng coi được.

Một tờ bản thảo rất nhanh được hoàn thành, người trong bức họa không có ngũ quan, tóc dài phiêu dật minh họa là nữ nhân, đường nét thô ráp đơn giản, nhưng kiểu dáng trang phục chưa bao giờ thấy qua mà nữ tử mặc trong tranh lại tạo ra đường cong mềm mại tuyệt mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook