Chương 328: Tâm tư của Quý phi nương nương
Ngũ Lang Thúc
28/03/2013
Đường Mộc trước trận được Đường Đại tiên sinh chỉ điểm, mấy ngày qua một mực bế quan tu luyện, hiện tại đã công thành xuất quan, khí chất toàn thân thay đổi, không còn
lạnh lẽo giống như trước, khí thế trầm ổn của cao thủ càng khiếp người hơn.
Mấy ngày qua luôn luôn bận rộn, buổi tối trở về còn phải phụng bồi với các lão bà thân yêu, mà Phượng cô cô, Hoắc Hàn Yên, trưởng công chúa Ngọc Chân thì lạnh nhạt.
Trưởng công chúa Ngọc Chân mấy ngày qua không chịu nổi tịch mịch, mỗi ngày chạy tới xem thi đấu, khỏi nói cũng biết ý tứ của nàng rồi.
Ngày hôm qua tan cuộc thì nàng trộm đánh mắt mà chỉ có hắn mới có thể hiểu được, sau đó cười híp mắt rời đi.
Hoàn hảo đoạn thời gian này Phượng cô cô luôn luôn trầm mê trong nghiên cứu các loại hỏa khí, không có quấn hắn.
Ngọa Long biệt viện bên kia xa hơn một chút, đành phải xin lỗi Hoắc Hàn Yên, trưởng công chúa Ngọc Chân gần đây là xuân tâm nhộn nhạo, trước tiên phải dập tắt xuân hỏa nhộn nhạo của nàng.
Hoàng cung, tẩm cung của quý phi nương nương.
Dương quý phi uể oải nằm ở trên giường cẩm, Hỷ Nhi thì đứng ở một bên bóp vai cho nàng.
Thị nữ bưng tới hương thang do ngự dụng danh trù hao tổn tâm cơ đun nấu, Dương quý phi khoát tay, ý bảo bưng đi.
- Ai...
Đột nhiên nàng thở dài một tiếng, bộ dạng uể oải duỗi thân, cả người có chút phờ phạc.
Hỷ Nhi hầu hạ nàng nhiều năm, sớm biết rõ tâm tính của nàng, biết vì sao nàng thở dài, cũng biết vì sao gần đây nàng phờ phạc, tất cả chuyện này đều là vì Đường công tử.
Quan hệ giữa quý phi nương nương và Đường công tử, nàng biết rất rõ ràng, tuy rằng còn chưa chọc thủng tầng quan hệ cuối cùng kia, nhưng chọc không thủng cũng không sao cả, ám muội giữa hai người đã sớm vượt qua tầng quan hệ cuối cùng này.
Mỗi một lần Đường công tử tiến vào tẩm cung của quý phi nương nương, nàng đều lo lắng đề phòng, sợ hãi đột nhiên hoàng thượng trở về.
Tâm tư của quý phi nương nương hiện tại đặt toàn bộ trên người Đường công tử, nàng không biết nên thay Đường công tử vui mừng hay lo lắng, tóm lại là từng bước sát cơ, mạo hiểm vô cùng.
- Bẩm nương nương, Hổ bí trung lang tướng Vệ Vô Thương Vệ đại nhân cầu kiến.
Một thái giám đi vào quỳ xuyến bẩm báo.
Tinh thần Dương quý phi rung lên, từ trên giường cẩm ngồi dậy.
- Truyền!
Theo thanh âm trả lời cung kính của thái giám thanh âm, Hổ bí trung lang tướng chấp chưởng Mai Hoa nội vệ Vệ Vô Thương bước nhanh vào, khom mình hành lễ vấn an.
- Vệ Vô Thương tham kiến quý phi nương nương.
Hắn khom người xuống eo, hai tay trình lên một tờ giấy.
Dương quý phi tiếp nhận vừa nhìn, mặt đẹp toát ra nụ cười quỷ dị thần bí khó lường, trong ánh mắt nhu mị câu hồn xuất hiện tình nồng đậm khiến tâm thần nhộn nhạo.
Khóe môi đỏ mọng lộ ra nụ cười bí hiểm, đàn khẩu (miệng thơm mùi đàn hương) nàng khẽ mở, lạnh nhạt nói:
- Vệ đại nhân, bổn cung muốn đi Phượng Minh biệt viện vấn an trưởng công chúa Ngọc Chân, nhưng không muốn hưng sư động chúng, ngươi xem sao rồi an bài.
Vệ Vô Thương giật mình, khom người nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Trưởng công chúa Ngọc Chân sáng sớm ngủ dậy liền tắm vòi sen thay quần áo, còn thay mới toàn bộ ga giường vỏ gối, hơn nữa bố trí phòng ốc vô cùng ấm áp hữu tình.
Nàng nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui, thật sự không bắt bẻ được cái gì, lúc này mới thỏa mãn thở dài một hơi.
Soi giương đồng trang điểm một chút, nhìn thấy bản thân trong gương đầu, mặt mày hàm xuân, áo ngủ màu đỏ gần như trong suốt, nội y tình thú cùng màu, vẻ lẳng lơ gợi cảm nói không nên lời, câu tâm nhiếp phách.
Má ngọc đỏ lên, nàng không khỏi lấy tai che mặt, thẹn thùng vạn phần.
Mấy ngày qua, nàng cảm thấy vô cùng tịch mịch khó chịu, khát vọng vòng tay cường tráng của hắn, khát vọng thừa nhận sự tàn phá như cuồng phong bão táp của hắn...
Ai...
Hai tay nàng bưng hai gò má, hai gò má nóng bỏng như lửa, trái tim nhảy loạn, cái loại khát vọng mãnh liệt quen thuộc từ sâu trong thân thể càng dâng lên mãnh liệt.
Ai, bản thân có phải đã biến thành dâm phụ không biết xấu hổ hay không?
Ngẫm lại trước kia còn nhạo báng những dâm phụ hồng hạnh xuất tường, nhìn lại bản thân hiện tại, cùng những dâm phụ này có gì khác nhau chứ?
Ai, tên oan gia này, hại người ta thật khổ.
Có lẽ, kiếp trước thiếu nợ hắn, kiếp này phải bồi hoàn.
Dù sao bất kể là nghiệt duyên hay sai lầm, cho dù tan xương nát thịt đày xuống tầng thứ mười tám của địa ngục a tỳ, nàng có chết cũng không hối hận.
Nàng ngồi yên trên ghế xuất thần, tựa hồ đã qua một thế kỷ, tại sao tên oan gia này lâu như thế còn chưa tới?
Chờ đợi buồn chán, làm người ta ngạt thở, loại cảm giác này, khi nhớ đến Lý Thanh Liên cũng không có mãnh liệt, cấp thiết như vậy.
Ai, đều là do tên oan gia này hại, cướp đi linh hồn nhỏ bé của người ta rồi...
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, nàng kinh hỷ nhảy lên.
Đường Tiểu Đông vừa mới đẩy cửa bước vào, trưởng công chúa Ngọc Chân kích động vạn phần vội vã nhào vào trong ***g ngực của hắn, hai tay ôm lấy cổ của hắn, chủ động dâng lên môi thơm.
Bị hôn đến thở hổn hển tựa hồ không thể thở, trong lúc cấp bách vẫn bất mãn nói:
- Tại sao lại lâu như vậy?
Đường Tiểu Đông ôm nàng sờ soạng, miệng cười ha ha nói:
- Ngọc Chân tỷ, thành môn vừa mở ra ta liền chạy chạy tới, vậy mà muộn sao? Là nàng nóng vội thì có.
Kỳ thật lúc này, không ít kẻ có tiền còn đang nằm trong chăn ấm ôm mỹ nhân ngủ vùi, Đường Tiểu Đông đã tới sớm rồi, chỉ bất quá là trưởng công chúa Ngọc Chân quá mức nóng vội.
- Không quan tâm...
Hai gò má của trưởng công chúa Ngọc Chân đã đỏ rực, xuân triều tràn ra, có chút vội vã cởi quần áo trên người hắn ra.
Hết thảy đều tự nhiên giống như phu thê cưới nhau nhiều năm, tuy rằng có hơi chút e thẹn.
Trưởng công chúa Ngọc Chân quả thật đã là xuân triều tuôn ra khó nhịn, kéo Đường Tiểu Đông tới bên giường đẩy ngã, vội vã leo lên.
Đường Tiểu Đông nằm ở trên giường, híp mắt hưởng thụ sự phục vụ nhiệt tình như lửa của trưởng công chúa Ngọc Chân.
Trưởng công chúa Ngọc Chân giống như dâm phụ đói khát, cực kỳ phóng đãng, tiếng thở gấp dồn dập cùng tiếng rên rỉ vang vọng khắp gian phòng, xuân ý dào dạt.
- Giỏi cho một đôi uyên ương phong lưu khoái hoạt, thần tiên cũng phải ao ước à nha...
Bất thình lình trong phòng vang lên thanh âm của một nữ nhân khác, trong giọng nói bao hàm một chút ghen tuông, một chút ngượng ngùng, còn có cực kỳ ái muội.
- A...
Trưởng công chúa Ngọc Chân đang sung sướng phóng tiếng bị thanh âm này dọa giật mình, hét lên một tiếng, ngã nhào khỏi người Đường Tiểu Đông, lao vào trong chăn gấm.
lạnh lẽo giống như trước, khí thế trầm ổn của cao thủ càng khiếp người hơn.
Mấy ngày qua luôn luôn bận rộn, buổi tối trở về còn phải phụng bồi với các lão bà thân yêu, mà Phượng cô cô, Hoắc Hàn Yên, trưởng công chúa Ngọc Chân thì lạnh nhạt.
Trưởng công chúa Ngọc Chân mấy ngày qua không chịu nổi tịch mịch, mỗi ngày chạy tới xem thi đấu, khỏi nói cũng biết ý tứ của nàng rồi.
Ngày hôm qua tan cuộc thì nàng trộm đánh mắt mà chỉ có hắn mới có thể hiểu được, sau đó cười híp mắt rời đi.
Hoàn hảo đoạn thời gian này Phượng cô cô luôn luôn trầm mê trong nghiên cứu các loại hỏa khí, không có quấn hắn.
Ngọa Long biệt viện bên kia xa hơn một chút, đành phải xin lỗi Hoắc Hàn Yên, trưởng công chúa Ngọc Chân gần đây là xuân tâm nhộn nhạo, trước tiên phải dập tắt xuân hỏa nhộn nhạo của nàng.
Hoàng cung, tẩm cung của quý phi nương nương.
Dương quý phi uể oải nằm ở trên giường cẩm, Hỷ Nhi thì đứng ở một bên bóp vai cho nàng.
Thị nữ bưng tới hương thang do ngự dụng danh trù hao tổn tâm cơ đun nấu, Dương quý phi khoát tay, ý bảo bưng đi.
- Ai...
Đột nhiên nàng thở dài một tiếng, bộ dạng uể oải duỗi thân, cả người có chút phờ phạc.
Hỷ Nhi hầu hạ nàng nhiều năm, sớm biết rõ tâm tính của nàng, biết vì sao nàng thở dài, cũng biết vì sao gần đây nàng phờ phạc, tất cả chuyện này đều là vì Đường công tử.
Quan hệ giữa quý phi nương nương và Đường công tử, nàng biết rất rõ ràng, tuy rằng còn chưa chọc thủng tầng quan hệ cuối cùng kia, nhưng chọc không thủng cũng không sao cả, ám muội giữa hai người đã sớm vượt qua tầng quan hệ cuối cùng này.
Mỗi một lần Đường công tử tiến vào tẩm cung của quý phi nương nương, nàng đều lo lắng đề phòng, sợ hãi đột nhiên hoàng thượng trở về.
Tâm tư của quý phi nương nương hiện tại đặt toàn bộ trên người Đường công tử, nàng không biết nên thay Đường công tử vui mừng hay lo lắng, tóm lại là từng bước sát cơ, mạo hiểm vô cùng.
- Bẩm nương nương, Hổ bí trung lang tướng Vệ Vô Thương Vệ đại nhân cầu kiến.
Một thái giám đi vào quỳ xuyến bẩm báo.
Tinh thần Dương quý phi rung lên, từ trên giường cẩm ngồi dậy.
- Truyền!
Theo thanh âm trả lời cung kính của thái giám thanh âm, Hổ bí trung lang tướng chấp chưởng Mai Hoa nội vệ Vệ Vô Thương bước nhanh vào, khom mình hành lễ vấn an.
- Vệ Vô Thương tham kiến quý phi nương nương.
Hắn khom người xuống eo, hai tay trình lên một tờ giấy.
Dương quý phi tiếp nhận vừa nhìn, mặt đẹp toát ra nụ cười quỷ dị thần bí khó lường, trong ánh mắt nhu mị câu hồn xuất hiện tình nồng đậm khiến tâm thần nhộn nhạo.
Khóe môi đỏ mọng lộ ra nụ cười bí hiểm, đàn khẩu (miệng thơm mùi đàn hương) nàng khẽ mở, lạnh nhạt nói:
- Vệ đại nhân, bổn cung muốn đi Phượng Minh biệt viện vấn an trưởng công chúa Ngọc Chân, nhưng không muốn hưng sư động chúng, ngươi xem sao rồi an bài.
Vệ Vô Thương giật mình, khom người nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Trưởng công chúa Ngọc Chân sáng sớm ngủ dậy liền tắm vòi sen thay quần áo, còn thay mới toàn bộ ga giường vỏ gối, hơn nữa bố trí phòng ốc vô cùng ấm áp hữu tình.
Nàng nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui, thật sự không bắt bẻ được cái gì, lúc này mới thỏa mãn thở dài một hơi.
Soi giương đồng trang điểm một chút, nhìn thấy bản thân trong gương đầu, mặt mày hàm xuân, áo ngủ màu đỏ gần như trong suốt, nội y tình thú cùng màu, vẻ lẳng lơ gợi cảm nói không nên lời, câu tâm nhiếp phách.
Má ngọc đỏ lên, nàng không khỏi lấy tai che mặt, thẹn thùng vạn phần.
Mấy ngày qua, nàng cảm thấy vô cùng tịch mịch khó chịu, khát vọng vòng tay cường tráng của hắn, khát vọng thừa nhận sự tàn phá như cuồng phong bão táp của hắn...
Ai...
Hai tay nàng bưng hai gò má, hai gò má nóng bỏng như lửa, trái tim nhảy loạn, cái loại khát vọng mãnh liệt quen thuộc từ sâu trong thân thể càng dâng lên mãnh liệt.
Ai, bản thân có phải đã biến thành dâm phụ không biết xấu hổ hay không?
Ngẫm lại trước kia còn nhạo báng những dâm phụ hồng hạnh xuất tường, nhìn lại bản thân hiện tại, cùng những dâm phụ này có gì khác nhau chứ?
Ai, tên oan gia này, hại người ta thật khổ.
Có lẽ, kiếp trước thiếu nợ hắn, kiếp này phải bồi hoàn.
Dù sao bất kể là nghiệt duyên hay sai lầm, cho dù tan xương nát thịt đày xuống tầng thứ mười tám của địa ngục a tỳ, nàng có chết cũng không hối hận.
Nàng ngồi yên trên ghế xuất thần, tựa hồ đã qua một thế kỷ, tại sao tên oan gia này lâu như thế còn chưa tới?
Chờ đợi buồn chán, làm người ta ngạt thở, loại cảm giác này, khi nhớ đến Lý Thanh Liên cũng không có mãnh liệt, cấp thiết như vậy.
Ai, đều là do tên oan gia này hại, cướp đi linh hồn nhỏ bé của người ta rồi...
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, nàng kinh hỷ nhảy lên.
Đường Tiểu Đông vừa mới đẩy cửa bước vào, trưởng công chúa Ngọc Chân kích động vạn phần vội vã nhào vào trong ***g ngực của hắn, hai tay ôm lấy cổ của hắn, chủ động dâng lên môi thơm.
Bị hôn đến thở hổn hển tựa hồ không thể thở, trong lúc cấp bách vẫn bất mãn nói:
- Tại sao lại lâu như vậy?
Đường Tiểu Đông ôm nàng sờ soạng, miệng cười ha ha nói:
- Ngọc Chân tỷ, thành môn vừa mở ra ta liền chạy chạy tới, vậy mà muộn sao? Là nàng nóng vội thì có.
Kỳ thật lúc này, không ít kẻ có tiền còn đang nằm trong chăn ấm ôm mỹ nhân ngủ vùi, Đường Tiểu Đông đã tới sớm rồi, chỉ bất quá là trưởng công chúa Ngọc Chân quá mức nóng vội.
- Không quan tâm...
Hai gò má của trưởng công chúa Ngọc Chân đã đỏ rực, xuân triều tràn ra, có chút vội vã cởi quần áo trên người hắn ra.
Hết thảy đều tự nhiên giống như phu thê cưới nhau nhiều năm, tuy rằng có hơi chút e thẹn.
Trưởng công chúa Ngọc Chân quả thật đã là xuân triều tuôn ra khó nhịn, kéo Đường Tiểu Đông tới bên giường đẩy ngã, vội vã leo lên.
Đường Tiểu Đông nằm ở trên giường, híp mắt hưởng thụ sự phục vụ nhiệt tình như lửa của trưởng công chúa Ngọc Chân.
Trưởng công chúa Ngọc Chân giống như dâm phụ đói khát, cực kỳ phóng đãng, tiếng thở gấp dồn dập cùng tiếng rên rỉ vang vọng khắp gian phòng, xuân ý dào dạt.
- Giỏi cho một đôi uyên ương phong lưu khoái hoạt, thần tiên cũng phải ao ước à nha...
Bất thình lình trong phòng vang lên thanh âm của một nữ nhân khác, trong giọng nói bao hàm một chút ghen tuông, một chút ngượng ngùng, còn có cực kỳ ái muội.
- A...
Trưởng công chúa Ngọc Chân đang sung sướng phóng tiếng bị thanh âm này dọa giật mình, hét lên một tiếng, ngã nhào khỏi người Đường Tiểu Đông, lao vào trong chăn gấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.