Chương 281: Thắng.
Ngũ Lang Thúc
28/03/2013
- Làm ơn! Làm ơn! Các vị khách quý, xin nhường một chút, nhường một chút!
Một đội quân oai phong hộ tống đoàn xe ngựa xa hoa muốn tiến lên phía trước, nhưng bị đám người chen lấn chặn mất lối đi.
Trên mỗi chiếc xe đều chuyên chở rất nhiều rương được khóa cẩn thận. Tinh thần đám hộ vệ kia đều lộ vẻ khẩn trương, bàn tay to lớn nắm chặt chuôi đao chuôi kiếm, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Xem ra trong các rương lớn này nhất định chứa vật gì đó rất đáng giá, bằng không cũng không cần phải xuất động nhiều hộ vệ như vậy.
Đúng lúc này, từ bên trong tiền trang chạy ra một vài hạ nhân vội vội vàng vàng chuyển các rương vào trong.
Cứ bốn người khiêng một rương, xem ra có vẻ vô cùng khó nhọc. Không phải đám hạ nhân này không có khí lực, mà là những cái rương này thực sự quá nặng.
Bên trong rương rốt cuộc là cái gì? Sẽ không phải là vàng bạc châu báu chứ?
Đám người xếp hàng rút tiền đều vô cùng hiếu kỳ nhìn theo những hạ nhân đang bận rộn kia.
Đột nhiên rầm một tiếng, hào quang rực rỡ lóe lên chói lòa khiến mọi người nhất thời không mở mắt ra nổi.
Đám hạ nhân không cẩn thận khiến một cái rương rơi xuống đất vỡ tan tành. Rầm một tiếng, vàng bạc văng tung tóe đầy đất, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ánh sáng bạc lóe lên chói mắt.
- Oa!
Có người thốt lên tiếng kêu sợ hãi. Nhiều bạc như vậy, thực sự là nhà có tiền, chỉ là không biết của nhà nào.
Không ít người trong mắt đã toát ra vẻ tham lam, chỉ là đám hộ vệ vạm vỡ này đều đã rút ra đao kiếm sáng loáng, thủ hộ bốn phía. Nhìn một đám hung thần ác sát như vậy, còn ai dám xông lên cướp bóc?
Thần sắc đám hạ nhân đều vô cùng bất an thu kiểm số ngân lượng rơi lả tả trên mặt đất. Lão bản Dương Phàm của tiền trang vội vã đi ra, thóa mạ đám hạ nhân, kêu bọn chúng thu hết tay chân vụng về của mình lại.
Đúng lúc này, lại có hơn mười chiếc xe chở các rương lớn chen vào, nói đây là tà sản của Đại Đường quỷ tài Đường công tử.
Sắc mặt Dương Phàm khẽ biến, bất an thấp giọng dò hỏi:
- Đường công tử, cuối cùng ngài cũng đã trở về. Lần ra tái ngoại này có phải hàng hóa bị tổn thấy rồi bị đuổi trở về không?
Hắn tuy rằng đã cố hết sức hạ thấp thanh âm nhưng những người xung quanh đều có thể nghe được.
Hối Thông tiền trang vốn chủ yếu dựa vào hợp tác với Đường thị. Đây là chuyện công khai không ai không biết, mà thương đội của Đường thị trong chuyến ra tái ngoại lần này liên tiếp bị mã tặc cướp đoạt, tổn thất thảm trọng. Thậm chí Đường công tử cũng phải đích thân đi theo.
Những tin tức vỉa hè này trong mấy ngày nay lan truyền sôi sùng sục, vừa nghe Dương lão bản hỏi như vậy, xem ra đúng là sự thật.
May mắn là tin tức tốt mau chóng được truyền về. Không có lửa làm sao có khói. Có tiền mặt của một tuyệt bút coi tiền như rác này gửi vào, hẳn là cũng đủ cho số tiền mình muốn rút.
Tuyệt đại đa số mọi người đều lấy làm kỳ quái. Lẽ nào chủ nhân đống bạc này không biết tin tức kia. Vì sao còn mang tiền tới đây mà gửi?
Mọi người đều cố sức vểnh tai, muốn nghe Quỷ tài Đường đại công tử trả lời thế nào.
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ vào một cái rương, cười ha ha nói:
- Dương lão bản, ngươi tự mình mở ra chẳng phải sẽ biết sao.
Thần sắc Dương Phàm có vẻ bất an nhấc một chiếc rương lên. Tuy rằng lão chỉ hé ra một góc nhỏ, nhưng ánh vàng rực rỡ vẫn lóe ra, chiếu thẳng vào mắt những người xung quanh. Trước mắt mọi người tất cả đều là vàng róng sáng lấp lánh.
- Oa! Tất cả đều là vàng…
Có người kinh hô thất thanh.
Vừa rồi chủ nhân nhà kia mang tới mười chiếc xe bạc đã khiến kẻ khác khiếp sợ, hiện tại Quỷ tài Đường đại công tử đại danh đỉnh đỉnh lại chở theo toàn vàng sáng lấp lánh, hơn nữa lại là những hơn mười xe, toàn là rương to.
Nếu như sinh ý của hắn ở tái ngoại tổn thất thảm trọng, hắn còn có thể có nhiều vàng như vậy mang tới tiền trang gửi sao?
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ vai Dương Phàm, cười ha ha nói:
- Ban đầu mất mát chút ít, nhưng sau đó lại được bồi hoàn gấp bội. Hơn nữa ta cùng vua thảo nguyên là Thiết Bố Đô đã kết bái huynh đệ, được hưởng thụ ưu đãi tốt nhất. Dương lão bản a, sinh ý sau này của chúng ta không lo không lời rồi… Ha ha…
Dương Phàm hài lòng ha hả cười theo, hai con mắt đều híp lại như sợi chỉ, ngay cả đám hạ nhân cũng đều vui vẻ ra mặt.
Mẹ nó, rốt cuộc là ai truyền ra tin tức kia, nói Hối Thông sắp đóng cửa? Đây không phải là muốn hãm hại người sao?
Đường công tử đã được cả Đại Đường công nhận là quỷ tài, đại danh trong thương giới càng như sấm bên tai. Bản lĩnh kiếm tiền chính là hàng thật giá thật, không ai dám có nửa điểm nghi ngờ. Hơn nữa danh khí của hắn đã được sánh ngang hàng với người giàu nhất Đại Đường là Vương Nguyên Bảo Vương lão gia tử.
Những người có ánh mắt đều biết rằng, vị trí đệ nhất phú hào của Vương lão gia tử sớm muộn cũng có một ngày bị Đường đại công tử cướp đi, hơn nữa cũng chỉ trong vòng không tới mười năm mà thôi.
Người tương lai sẽ là người giàu nhất Đại Đường còn an tâm gửi tài sản của mình tại Hối Thông tiền trang, có thể cho thấy tiền trang căn bản sẽ không đóng cửa. Mẹ nó! Tin này quả nhiên là tin vịt, bận rộn cả ngày ở đây thật sự là lãng phí thời gian.
Chỉ trong chốc lát, đoàn người xếp hàng chờ rút tiền đã có một bộ phận nhỏ rời đi.
Một vài người còn đang nghe ngóng, do dự.
- Nào, Dương lão bản, sinh ý trong tiền trang của ngươi thực sự là thịnh vượng. Ta nghĩ chỉ không tới mười năm Hối Thông khẳng định sẽ vượt qua Đại Thông. Ha ha…
Đường đại công tử mới từ tái ngoại trở về, đương nhiên không biết là ai đã truyền ra tin vịt.
Trên mặt Dương Phàm tràn đầy tự tin, tươi cười nói:
- Chỉ cần Đường công tử bằng lòng ra sức chống đỡ, Dương mỗ tin rằng nhất định sẽ sớm vượt qua được Đại Thông.
Xem đó, hai người đã nói đến mức này, tin tức kia căn bản là gạt người, nhất định là có người muốn chèn ép Hối Thông tiền trang.
Có Quỷ tài Đường đại công tử toàn lực chống đỡ, hơn nữa còn có quyền thế của Lý tương gia, còn có thể chèn ép được Hối Thông sao?
Đám người xếp hàng rút tiền đường như được tiêm thêm liều thuốc trợ tim, đều yên tâm rời đi. Cũng có vài người còn ở lại xem náo nhiệt.
Lời đồn đã sụp đổ, khách hàng tới rút tiền cũng đều tản đi. Một vài người rút tiền rồi lại bắt đầu đem gửi trở lại Hối Thông, cũng có rất nhiều người còn ở lại nghe ngóng.
Sau đó vài ngày, đại đa số người đã từng rút tiền đều mang gửi trở lại Hối Thông, đồng thời cũng có thêm không ít khách mới.
Một đội quân oai phong hộ tống đoàn xe ngựa xa hoa muốn tiến lên phía trước, nhưng bị đám người chen lấn chặn mất lối đi.
Trên mỗi chiếc xe đều chuyên chở rất nhiều rương được khóa cẩn thận. Tinh thần đám hộ vệ kia đều lộ vẻ khẩn trương, bàn tay to lớn nắm chặt chuôi đao chuôi kiếm, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Xem ra trong các rương lớn này nhất định chứa vật gì đó rất đáng giá, bằng không cũng không cần phải xuất động nhiều hộ vệ như vậy.
Đúng lúc này, từ bên trong tiền trang chạy ra một vài hạ nhân vội vội vàng vàng chuyển các rương vào trong.
Cứ bốn người khiêng một rương, xem ra có vẻ vô cùng khó nhọc. Không phải đám hạ nhân này không có khí lực, mà là những cái rương này thực sự quá nặng.
Bên trong rương rốt cuộc là cái gì? Sẽ không phải là vàng bạc châu báu chứ?
Đám người xếp hàng rút tiền đều vô cùng hiếu kỳ nhìn theo những hạ nhân đang bận rộn kia.
Đột nhiên rầm một tiếng, hào quang rực rỡ lóe lên chói lòa khiến mọi người nhất thời không mở mắt ra nổi.
Đám hạ nhân không cẩn thận khiến một cái rương rơi xuống đất vỡ tan tành. Rầm một tiếng, vàng bạc văng tung tóe đầy đất, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ánh sáng bạc lóe lên chói mắt.
- Oa!
Có người thốt lên tiếng kêu sợ hãi. Nhiều bạc như vậy, thực sự là nhà có tiền, chỉ là không biết của nhà nào.
Không ít người trong mắt đã toát ra vẻ tham lam, chỉ là đám hộ vệ vạm vỡ này đều đã rút ra đao kiếm sáng loáng, thủ hộ bốn phía. Nhìn một đám hung thần ác sát như vậy, còn ai dám xông lên cướp bóc?
Thần sắc đám hạ nhân đều vô cùng bất an thu kiểm số ngân lượng rơi lả tả trên mặt đất. Lão bản Dương Phàm của tiền trang vội vã đi ra, thóa mạ đám hạ nhân, kêu bọn chúng thu hết tay chân vụng về của mình lại.
Đúng lúc này, lại có hơn mười chiếc xe chở các rương lớn chen vào, nói đây là tà sản của Đại Đường quỷ tài Đường công tử.
Sắc mặt Dương Phàm khẽ biến, bất an thấp giọng dò hỏi:
- Đường công tử, cuối cùng ngài cũng đã trở về. Lần ra tái ngoại này có phải hàng hóa bị tổn thấy rồi bị đuổi trở về không?
Hắn tuy rằng đã cố hết sức hạ thấp thanh âm nhưng những người xung quanh đều có thể nghe được.
Hối Thông tiền trang vốn chủ yếu dựa vào hợp tác với Đường thị. Đây là chuyện công khai không ai không biết, mà thương đội của Đường thị trong chuyến ra tái ngoại lần này liên tiếp bị mã tặc cướp đoạt, tổn thất thảm trọng. Thậm chí Đường công tử cũng phải đích thân đi theo.
Những tin tức vỉa hè này trong mấy ngày nay lan truyền sôi sùng sục, vừa nghe Dương lão bản hỏi như vậy, xem ra đúng là sự thật.
May mắn là tin tức tốt mau chóng được truyền về. Không có lửa làm sao có khói. Có tiền mặt của một tuyệt bút coi tiền như rác này gửi vào, hẳn là cũng đủ cho số tiền mình muốn rút.
Tuyệt đại đa số mọi người đều lấy làm kỳ quái. Lẽ nào chủ nhân đống bạc này không biết tin tức kia. Vì sao còn mang tiền tới đây mà gửi?
Mọi người đều cố sức vểnh tai, muốn nghe Quỷ tài Đường đại công tử trả lời thế nào.
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ vào một cái rương, cười ha ha nói:
- Dương lão bản, ngươi tự mình mở ra chẳng phải sẽ biết sao.
Thần sắc Dương Phàm có vẻ bất an nhấc một chiếc rương lên. Tuy rằng lão chỉ hé ra một góc nhỏ, nhưng ánh vàng rực rỡ vẫn lóe ra, chiếu thẳng vào mắt những người xung quanh. Trước mắt mọi người tất cả đều là vàng róng sáng lấp lánh.
- Oa! Tất cả đều là vàng…
Có người kinh hô thất thanh.
Vừa rồi chủ nhân nhà kia mang tới mười chiếc xe bạc đã khiến kẻ khác khiếp sợ, hiện tại Quỷ tài Đường đại công tử đại danh đỉnh đỉnh lại chở theo toàn vàng sáng lấp lánh, hơn nữa lại là những hơn mười xe, toàn là rương to.
Nếu như sinh ý của hắn ở tái ngoại tổn thất thảm trọng, hắn còn có thể có nhiều vàng như vậy mang tới tiền trang gửi sao?
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ vai Dương Phàm, cười ha ha nói:
- Ban đầu mất mát chút ít, nhưng sau đó lại được bồi hoàn gấp bội. Hơn nữa ta cùng vua thảo nguyên là Thiết Bố Đô đã kết bái huynh đệ, được hưởng thụ ưu đãi tốt nhất. Dương lão bản a, sinh ý sau này của chúng ta không lo không lời rồi… Ha ha…
Dương Phàm hài lòng ha hả cười theo, hai con mắt đều híp lại như sợi chỉ, ngay cả đám hạ nhân cũng đều vui vẻ ra mặt.
Mẹ nó, rốt cuộc là ai truyền ra tin tức kia, nói Hối Thông sắp đóng cửa? Đây không phải là muốn hãm hại người sao?
Đường công tử đã được cả Đại Đường công nhận là quỷ tài, đại danh trong thương giới càng như sấm bên tai. Bản lĩnh kiếm tiền chính là hàng thật giá thật, không ai dám có nửa điểm nghi ngờ. Hơn nữa danh khí của hắn đã được sánh ngang hàng với người giàu nhất Đại Đường là Vương Nguyên Bảo Vương lão gia tử.
Những người có ánh mắt đều biết rằng, vị trí đệ nhất phú hào của Vương lão gia tử sớm muộn cũng có một ngày bị Đường đại công tử cướp đi, hơn nữa cũng chỉ trong vòng không tới mười năm mà thôi.
Người tương lai sẽ là người giàu nhất Đại Đường còn an tâm gửi tài sản của mình tại Hối Thông tiền trang, có thể cho thấy tiền trang căn bản sẽ không đóng cửa. Mẹ nó! Tin này quả nhiên là tin vịt, bận rộn cả ngày ở đây thật sự là lãng phí thời gian.
Chỉ trong chốc lát, đoàn người xếp hàng chờ rút tiền đã có một bộ phận nhỏ rời đi.
Một vài người còn đang nghe ngóng, do dự.
- Nào, Dương lão bản, sinh ý trong tiền trang của ngươi thực sự là thịnh vượng. Ta nghĩ chỉ không tới mười năm Hối Thông khẳng định sẽ vượt qua Đại Thông. Ha ha…
Đường đại công tử mới từ tái ngoại trở về, đương nhiên không biết là ai đã truyền ra tin vịt.
Trên mặt Dương Phàm tràn đầy tự tin, tươi cười nói:
- Chỉ cần Đường công tử bằng lòng ra sức chống đỡ, Dương mỗ tin rằng nhất định sẽ sớm vượt qua được Đại Thông.
Xem đó, hai người đã nói đến mức này, tin tức kia căn bản là gạt người, nhất định là có người muốn chèn ép Hối Thông tiền trang.
Có Quỷ tài Đường đại công tử toàn lực chống đỡ, hơn nữa còn có quyền thế của Lý tương gia, còn có thể chèn ép được Hối Thông sao?
Đám người xếp hàng rút tiền đường như được tiêm thêm liều thuốc trợ tim, đều yên tâm rời đi. Cũng có vài người còn ở lại xem náo nhiệt.
Lời đồn đã sụp đổ, khách hàng tới rút tiền cũng đều tản đi. Một vài người rút tiền rồi lại bắt đầu đem gửi trở lại Hối Thông, cũng có rất nhiều người còn ở lại nghe ngóng.
Sau đó vài ngày, đại đa số người đã từng rút tiền đều mang gửi trở lại Hối Thông, đồng thời cũng có thêm không ít khách mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.