Chương 309: Thất bại
Ngũ Lang Thúc
28/03/2013
Nữ tử lan sam muốn bức về phía trước, một đợt kình khí mãnh liệt lại rít gào phóng tới, khiến nàng không dám làm ngơ. Trường kiếm vung lên, vừa ngăn vừa đâm, đánh bay ba đạo ám khí từ trong rừng bắn ra.
Nhân cơ hội này, lão chưởng quỹ liền như lưu tinh chui vào trong rừng rậm, biến mất không thấy.
Địa hình rừng cây vô cùng phức tạp, hơn nữa thân thủ những người này cực kỳ cao thâm, lại có cường cung vô cùng lợi hại, nếu tiếp tục đuổi theo vào trong rừng, không cẩn thận rất dễ sa vào mai phục. Vì vậy không ai dám truy kích.
Công Tôn Diễm kiểm lại nhân thủ, thủ hạ có hai người chết, ba bị thương, tổn thất cũng không lớn.
Hắn quay sang nữ tử lan sam ôm quyền tạ ơn. Đối phương thản nhiên cười cười, vội dùng nước cứu tỉnh những người bị mê dược ngủ say.
Vừa tỉnh lại nghe chuyện đánh giết trong hắc điếm, đám thương lữ sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng thu dọn đồ đạc lên đường.
Nữ tử lan sam và đồng bạn của nàng muốn lưu lại khách điếm này kiểm tra xem lão chưởng quầy béo của khách điếm cùng đám người bịt mặt đã xảy ra chuyện gì. Công Tôn Diễm nói
một tiếng “cẩn thận” sau đó cũng vội vã dẫn đội lên đường.
Với hắn mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn an toàn của thương đội.
Tới chạng vạng thì đến được thành Khánh An, hắn hạ lệnh tới khách trọ nghỉ ngơi, đồng thời dùng bồ câu đưa thư thông báo cho Vương Ngạo Phong, để hắn phái nhân thủ đến đây bảo vệ.
Ăn xong cơm tối, Đường Tiểu Đông ngồi bên ngoài diễn võ trường nhìn thủ hạ luyện bóng, đồng thời hưởng thụ trà thơm tuyệt hảo do Hà Hiểu Nguyệt tự tay pha chế.
Thấy Tần Thì Phong cực kỳ chật vật vọt tới, ngụm trà thơm vừa vào miệng lập tức phun ra toàn bộ.
Biểu tình trên mặt Tần Thì Phong đã nói rõ có chuyện không hay xảy ra. Thảo nào trong thời gian thi đấu, trong lòng hắn cứ luôn có cảm giác bất ổn, rất khó chịu.
Đi đêm lắm khó tránh khỏi có ngày gặp ma.
Nghe Tần Thì Phong thuật lại mọi chuyện một lần, lông mày Đường Tiểu Đông khẽ nhăn tít lại.
Mặc dù kế hoạch hành động của Tần Thì Phong không tính là hoàn mỹ, nhưng cũng không có nhiều sơ hở. Biến số duy nhất chính là tỷ muội Lan gia đột nhiện xuất hiện, khiến chuyện sắp thành lại bại.
Hắn biết võ công của Lan Đình rất cao, nhưng không ngờ lại cao tới mức như vậy, ngay cả cao thủ như Tần Tam bá cũng không chống đỡ được mấy chiêu. Thực sự là lợi hại dọa người.
Tần tam bá quyết định mau chóng rút lui, tuyệt đối là hành động sáng suốt. Cuối cùng cũng không để lại một chút dấu vết nào, cái này xem như là vạn hạnh rồi.
Người chết không thể sống lại. Nguy hiểm tính mạng chính là tiền vốn để họ hành tẩu giang hồ. Sinh tử do mệnh, chẳng thể trách được ai.
Nhóm người kia, bao gồm cả Tần tam bá đã lộ diện và hai đệ tử Tần gia giả trang thành điếm tiểu nhị đã lặng lẽ trở lại Bảo Định Tần gia.
Người chết cũng đã tạm thời chôn cất trong rừng rậm, chờ khi mọi chuyện lắng xuống sẽ khởi quan trở lại Bảo Định hậu táng một lần nữa.
Tần Thì Phong cuối cùng cũng giải quyết tốt hậu quả, khiến Đường Tiểu Đông vô cùng thỏa mãn, thật không hổ là tổng bộ đầu Cửu Thành.
Khi nói đến chuyện Tần Thiên Bảo và Tiểu Châu, Đường Tiểu Đông cười ha ha nói:
- Thiên Bảo chỉ cần nói chuyện đề thân là được. Đường lục thúc đã thu Châu Nhi làm nghĩa nữ, Đường đại tiên sinh cũng xếp Châu Nhi vào trong gia phả rồi.
Tần Thì Phong mừng rỡ cười đến hai mắt híp lại như sợi chỉ, thực hoàn toàn tương phản với dáng vẻ chật vật khi vừa đến.
Điều này cũng không khó lý giải. Đại gia tộc đều lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, lợi ích của gia tộc còn cao hơn lợi ích quốc gia và lợi ích cá nhân.
Trải qua gần hai mươi ngày kịch liệt thi đấu, vòng đấu loại thứ nhất cuối cùng cũng kết thúc. Những đội thắng tiếp tục rút thăm để phân chia từng cặp quyết đấu.
Túc cầu mới mẻ, căng thẳng, hồi hộp, đối kháng kịch liệt v.v…càng ngày càng khiến nhiều người mê muội khiến vé vào cửa trở nên hiếm hoi, các gia nô phải thiên gian vạn khổ, xếp hàng suốt đêm mới mua được.
Người không mua được vé vào cửa không thể làm gì khác hơn là mua lại vé của những kẻ đầu cơ trục lợi. Sự chênh lệch giá cả cũng khiến Đường Tiểu Đông, Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung kiếm được một khoản không nhỏ.
Nếu chỉ có một người đương nhiên xem như là kiếm bộn, nhưng bốn người chia đều cũng chẳng còn được bao nhiêu. Chỉ là giải đấu này diễn ra đều đặn mỗi năm một lần, đó chính là bảo tàng bất tận.
Ngay khi vòng đấu loại thứ hai bắt đầu, Trường An cục liền chớp thời cơ khai trương. Dân cờ bạc các nơi cao hứng bừng bừng tìm tới đặt cược. Trong lần đặt đầu tiền, mọi người
đều cân nhắc cẩn thận từng ly từng tí, cho nên, tiền đặc cược cũng không lớn. Chỉ là, số lượng lên tới hàng trăm, hàng nghìn, cũng không thể tính là nhỏ.
Đặt lớn tổn hại sức khỏe, đặt nhỏ coi như là cho vui.
Cũng có người tạm thời nghe ngóng, trước tiên xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.
Tuy Đường Tiểu Đông chưa từng tham gia cá độ túc cầu thời hiện đại, nhưng ít nhiều cũng đã từng nghe bạn bè nói qua, cái gì chấp một trái, nửa trái, còn có cá xem đội nào ghi bàn thắng trước, cầu thủ nào ghi bàn v.v… Đặt càng lớn, nếu thẳng tỷ lệ bồi thường của nhà cái càng cao.
Tỷ lệ bồi thường rất cao, nhưng xác suất thắng cược lại cực nhỏ. Người nắm phần thắng nhiều hơn vẫn chính là nhà cái.
Đủ loại phương pháp đặt cược này, Đường Tiểu Đông cũng không nóng lòng thi triển. Dù sao, hiện tại dân cờ bạc còn chưa đủ cuồng nhiệt, mê muội, cứ từ từ từng bước một, tiền vĩnh viễn kiếm mãi không hết.
Trước khi ba trận đấu của vòng loại thứ hai kết thúc, những người thắng cược cao hứng bừng bừng xếp hàng lãnh tiền, người thua chỉ cảm thấy vận khí không tốt. Dù sao chỉ thua một chút mà thôi, cũng không quan trọng gì.
Những người thắng tiền tiếp tục đặt cược, người thua cũng tiếp tục nuôi hy vọng, người trước đây nghe ngóng giờ cảm thấy nghe ngóng đã đủ, thử vận may một lần xem sao…Vì vậy, số người tham gia đặt cược lần này cao hơn vòng trước không ít. Có người đặt cả nghìn lượng bạc, thậm chí đặt tới năm nghìn cũng có vài người.
Đương nhiên, người đặt một, hai lượng cũng có, cho thấy khách đặt bao nhiêu cũng được, nhà cái đều không phân biệt. Ngươi đặt cược thì ta viết giấy, chỉ là, số tiền đặt cược thấp nhất cũng phải một lượng. Về phần giới hạn cao nhất, hiện nay vẫn chưa có thông báo, chứng tỏ thực lực của nhà cái vô cùng lớn.
Ba cha con Vương gia tất nhiên cũng muốn mở một bàn đặt cược, chỉ là quan viên chưởng quản đại ấn đã ám chỉ vô cùng có thiện ý rằng, dù ngươi nhiều tiền hơn nữa cũng không được. Bàn đặt cược này không phải ai cũng có thể mở.
Nhân cơ hội này, lão chưởng quỹ liền như lưu tinh chui vào trong rừng rậm, biến mất không thấy.
Địa hình rừng cây vô cùng phức tạp, hơn nữa thân thủ những người này cực kỳ cao thâm, lại có cường cung vô cùng lợi hại, nếu tiếp tục đuổi theo vào trong rừng, không cẩn thận rất dễ sa vào mai phục. Vì vậy không ai dám truy kích.
Công Tôn Diễm kiểm lại nhân thủ, thủ hạ có hai người chết, ba bị thương, tổn thất cũng không lớn.
Hắn quay sang nữ tử lan sam ôm quyền tạ ơn. Đối phương thản nhiên cười cười, vội dùng nước cứu tỉnh những người bị mê dược ngủ say.
Vừa tỉnh lại nghe chuyện đánh giết trong hắc điếm, đám thương lữ sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng thu dọn đồ đạc lên đường.
Nữ tử lan sam và đồng bạn của nàng muốn lưu lại khách điếm này kiểm tra xem lão chưởng quầy béo của khách điếm cùng đám người bịt mặt đã xảy ra chuyện gì. Công Tôn Diễm nói
một tiếng “cẩn thận” sau đó cũng vội vã dẫn đội lên đường.
Với hắn mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn an toàn của thương đội.
Tới chạng vạng thì đến được thành Khánh An, hắn hạ lệnh tới khách trọ nghỉ ngơi, đồng thời dùng bồ câu đưa thư thông báo cho Vương Ngạo Phong, để hắn phái nhân thủ đến đây bảo vệ.
Ăn xong cơm tối, Đường Tiểu Đông ngồi bên ngoài diễn võ trường nhìn thủ hạ luyện bóng, đồng thời hưởng thụ trà thơm tuyệt hảo do Hà Hiểu Nguyệt tự tay pha chế.
Thấy Tần Thì Phong cực kỳ chật vật vọt tới, ngụm trà thơm vừa vào miệng lập tức phun ra toàn bộ.
Biểu tình trên mặt Tần Thì Phong đã nói rõ có chuyện không hay xảy ra. Thảo nào trong thời gian thi đấu, trong lòng hắn cứ luôn có cảm giác bất ổn, rất khó chịu.
Đi đêm lắm khó tránh khỏi có ngày gặp ma.
Nghe Tần Thì Phong thuật lại mọi chuyện một lần, lông mày Đường Tiểu Đông khẽ nhăn tít lại.
Mặc dù kế hoạch hành động của Tần Thì Phong không tính là hoàn mỹ, nhưng cũng không có nhiều sơ hở. Biến số duy nhất chính là tỷ muội Lan gia đột nhiện xuất hiện, khiến chuyện sắp thành lại bại.
Hắn biết võ công của Lan Đình rất cao, nhưng không ngờ lại cao tới mức như vậy, ngay cả cao thủ như Tần Tam bá cũng không chống đỡ được mấy chiêu. Thực sự là lợi hại dọa người.
Tần tam bá quyết định mau chóng rút lui, tuyệt đối là hành động sáng suốt. Cuối cùng cũng không để lại một chút dấu vết nào, cái này xem như là vạn hạnh rồi.
Người chết không thể sống lại. Nguy hiểm tính mạng chính là tiền vốn để họ hành tẩu giang hồ. Sinh tử do mệnh, chẳng thể trách được ai.
Nhóm người kia, bao gồm cả Tần tam bá đã lộ diện và hai đệ tử Tần gia giả trang thành điếm tiểu nhị đã lặng lẽ trở lại Bảo Định Tần gia.
Người chết cũng đã tạm thời chôn cất trong rừng rậm, chờ khi mọi chuyện lắng xuống sẽ khởi quan trở lại Bảo Định hậu táng một lần nữa.
Tần Thì Phong cuối cùng cũng giải quyết tốt hậu quả, khiến Đường Tiểu Đông vô cùng thỏa mãn, thật không hổ là tổng bộ đầu Cửu Thành.
Khi nói đến chuyện Tần Thiên Bảo và Tiểu Châu, Đường Tiểu Đông cười ha ha nói:
- Thiên Bảo chỉ cần nói chuyện đề thân là được. Đường lục thúc đã thu Châu Nhi làm nghĩa nữ, Đường đại tiên sinh cũng xếp Châu Nhi vào trong gia phả rồi.
Tần Thì Phong mừng rỡ cười đến hai mắt híp lại như sợi chỉ, thực hoàn toàn tương phản với dáng vẻ chật vật khi vừa đến.
Điều này cũng không khó lý giải. Đại gia tộc đều lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, lợi ích của gia tộc còn cao hơn lợi ích quốc gia và lợi ích cá nhân.
Trải qua gần hai mươi ngày kịch liệt thi đấu, vòng đấu loại thứ nhất cuối cùng cũng kết thúc. Những đội thắng tiếp tục rút thăm để phân chia từng cặp quyết đấu.
Túc cầu mới mẻ, căng thẳng, hồi hộp, đối kháng kịch liệt v.v…càng ngày càng khiến nhiều người mê muội khiến vé vào cửa trở nên hiếm hoi, các gia nô phải thiên gian vạn khổ, xếp hàng suốt đêm mới mua được.
Người không mua được vé vào cửa không thể làm gì khác hơn là mua lại vé của những kẻ đầu cơ trục lợi. Sự chênh lệch giá cả cũng khiến Đường Tiểu Đông, Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung kiếm được một khoản không nhỏ.
Nếu chỉ có một người đương nhiên xem như là kiếm bộn, nhưng bốn người chia đều cũng chẳng còn được bao nhiêu. Chỉ là giải đấu này diễn ra đều đặn mỗi năm một lần, đó chính là bảo tàng bất tận.
Ngay khi vòng đấu loại thứ hai bắt đầu, Trường An cục liền chớp thời cơ khai trương. Dân cờ bạc các nơi cao hứng bừng bừng tìm tới đặt cược. Trong lần đặt đầu tiền, mọi người
đều cân nhắc cẩn thận từng ly từng tí, cho nên, tiền đặc cược cũng không lớn. Chỉ là, số lượng lên tới hàng trăm, hàng nghìn, cũng không thể tính là nhỏ.
Đặt lớn tổn hại sức khỏe, đặt nhỏ coi như là cho vui.
Cũng có người tạm thời nghe ngóng, trước tiên xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.
Tuy Đường Tiểu Đông chưa từng tham gia cá độ túc cầu thời hiện đại, nhưng ít nhiều cũng đã từng nghe bạn bè nói qua, cái gì chấp một trái, nửa trái, còn có cá xem đội nào ghi bàn thắng trước, cầu thủ nào ghi bàn v.v… Đặt càng lớn, nếu thẳng tỷ lệ bồi thường của nhà cái càng cao.
Tỷ lệ bồi thường rất cao, nhưng xác suất thắng cược lại cực nhỏ. Người nắm phần thắng nhiều hơn vẫn chính là nhà cái.
Đủ loại phương pháp đặt cược này, Đường Tiểu Đông cũng không nóng lòng thi triển. Dù sao, hiện tại dân cờ bạc còn chưa đủ cuồng nhiệt, mê muội, cứ từ từ từng bước một, tiền vĩnh viễn kiếm mãi không hết.
Trước khi ba trận đấu của vòng loại thứ hai kết thúc, những người thắng cược cao hứng bừng bừng xếp hàng lãnh tiền, người thua chỉ cảm thấy vận khí không tốt. Dù sao chỉ thua một chút mà thôi, cũng không quan trọng gì.
Những người thắng tiền tiếp tục đặt cược, người thua cũng tiếp tục nuôi hy vọng, người trước đây nghe ngóng giờ cảm thấy nghe ngóng đã đủ, thử vận may một lần xem sao…Vì vậy, số người tham gia đặt cược lần này cao hơn vòng trước không ít. Có người đặt cả nghìn lượng bạc, thậm chí đặt tới năm nghìn cũng có vài người.
Đương nhiên, người đặt một, hai lượng cũng có, cho thấy khách đặt bao nhiêu cũng được, nhà cái đều không phân biệt. Ngươi đặt cược thì ta viết giấy, chỉ là, số tiền đặt cược thấp nhất cũng phải một lượng. Về phần giới hạn cao nhất, hiện nay vẫn chưa có thông báo, chứng tỏ thực lực của nhà cái vô cùng lớn.
Ba cha con Vương gia tất nhiên cũng muốn mở một bàn đặt cược, chỉ là quan viên chưởng quản đại ấn đã ám chỉ vô cùng có thiện ý rằng, dù ngươi nhiều tiền hơn nữa cũng không được. Bàn đặt cược này không phải ai cũng có thể mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.