Chương 212: Tích Hoa bí quyết
Ngũ Lang Thúc
27/03/2013
- Chuyện tại người định, không có gì không có khả năng.
Quỷ?
Đây là phản ứng bản năng đầu tiên của hắn.
Trên đời rốt cuộc có quỷ hay không, ai cũng không thể nói rõ, tin thì có, không tin thì không.
Cho dù thực sự có quỷ, quỷ này ở ban ngày không thể đi ra, hơn nữa cũng không có bóng.
Không phải quỷ, thì chính là người.
Là người thì tốt rồi.
Đường Tiểu Đông âm thầm thở một hơi dài hổn hển.
Chiếc bóng kia và bóng dáng của hắn tựa hồ chồng lên, nói rõ người phía sau ở ngay sau hắn.
Cự ly gần như vậy không phát hiện ra, nói rõ người phía sau là một tuyệt đỉnh cao thủ cực kỳ lợi hại rồi.
Về phần đối phương có ác ý hay không, cái này lại khó nói.
Mặc kệ đối phương có ác ý hay không, lời đại nghịch bất đạo xét nhà diệt tộc nói với Lý Hanh vừa rồi, nhất định bị hắn nghe trộm toàn bộ rồi.
Trong lòng bỗng sinh sát tâm.
- Uy, ngươi là người hay quỷ?
Chạy nhanh, xoay người, người nọ phía sau như oan hồn theo sát, đuổi đi không được, lợi hại đến nỗi làm cho trái tim lạnh tanh.
Đuổi không được, Đường Tiểu Đông thành thật đứng thẳng bất động.
Nếu đối phương có ác ý, muốn giết hắn đã sớm động thủ rồi.
Quản hắn có ác ý hay không. Dù sao đi nữa toàn bộ lời nói đủ để xét nhà diệt tộc đều bị hắn nghe trộm được, không giết người diệt khẩu, đầu to sẽ rơi, đầu các lão bà lớn nhỏ đều rơi ầm ầm theo điệu.
Vô độc bất trượng phu.
Người phía sau không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, hắn bất động, người nọ cũng không động, làm hắn muốn phát cáu.
Kháo, gia hỏa này sẽ không như lão ngoan đồng Chu Bá Thông dưới ngòi bút Kim đại hiệp đó chứ?
Mười lăm thiếu niên diện mục âm lãnh ba người một tổ, chia làm năm kiếm trận áp tới, trường kiếm sắc bén không gì sánh nổi, dưới ánh nắng mặt trời lóe lên hàn mang lạnh lẽo.
- Không chơi nữa.
Một tiếng rống cổ quái, Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy đôi mắt hoa đi, một lão đầu đứng ở trước mặt hắn, phe phẩy tay, vẻ mặt thần tình khẩn trương:
- Uy, tiểu huynh đệ, nhanh kêu bọn chúng dừng lại, những gia hỏa này đều là sát thủ lãnh huyết, không chơi nữa.
Ý, lão nhân này không phải là lão khất cái ngày ấy uống rượu cực kỳ lợi hại sao?
Tay to Đường Tiểu Đông khẽ phẩy, mười lăm thiếu niên lãnh huyết tới gần khoảng mười bước có hơn dừng lại, mười lăm đôi mắt sát khí lạnh lẽ vẫn trừng trừng bao lấy lão khất cái.
- Nguyên lai lão nhân gia là tuyệt thế cao thủ thâm tàng bất lộ, vãn bối thất kính rồi.
Đường Tiểu Đông ôm quyền hành lễ, ngón trỏ lại tự động khoát lên trên cò súng, họng súng cố tình hướng về đối phương.
Giết? Hay là không giết?
Lão khất cái cười hắc hắc:
- Người thanh niên, cơn tức không nên nhiều như vậy, động một chút đã muốn giết người, hắc hắc.
Đầu Đường Tiểu Đông khẽ động, kiên trì nói:
- Không phải ta tức giận, mà là mạng người quan trọng, phải cẩn thận.
Lão khất cái cười hắc hắc:
- Lão khất cái ta tưởng ngươi sẽ gây bất lợi đối với thái tử, thiếu chút nữa xuất thủ rồi, hắc hắc.
Với thân thủ siêu tuyệt của hắn, thật muốn đánh lén mà nói, hậu quả thiết tưởng không chịu được.
Đường Tiểu Đông kinh hãi, toàn thân tràn đầy mồ hôi lạnh.
- Nguyên lai tiền bối âm thầm bảo hộ thái tử điện hạ...
Lão khất cái gật đầu, lập tức thở dài một tiếng:
- Lão khiếu hóa tưởng ngươi gia nhập có thể nhả ra chút lợi ích gì, ai biết ngươi lại chỉ muốn đầu cơ, lại muốn một lần đổ đổ bảy tám năm…
- Ý, được rồi, vì sao ngươi biết Lý Lâm Phủ bảy tám năm sau sẽ chết, Dương Quốc Trung kia lại ra sao? Thái tử bảy tám năm sau có thể ngóc đầu? Tiết Độ Sứ phiên vương các nơi thì sao? Sẽ không hưng binh tạo phản?
Vấn đề liên tục cuồng phun ra, giống như tiếng rống giận dữ của súng máy.
Đường Tiểu Đông lộ ra vẻ cười bí hiểm:
- Thiên cơ, không thể tiết lộ.
- Tiểu huynh đệ, tiết lộ một chút đi…
Lão khất cái vồ đầu bứt tai, bộ dáng như muốn chết vậy.
Đường Tiểu Đông mỉm cười giả tạo lắc đầu.
- Tiểu huynh đệ, tiết lộ chút đi, một chút cũng được mà.
Lão khất cái nhảy lên nhảy xuống, biểu tình nét mặt hiếu kỳ đến chết, giống như tửu quỷ không được uống rượu vậy, ngửi được mùi rượu lại thèm thêm, cái loại muốn chết này thực sự không cách nào hình dung.
- Tiểu huynh đệ, xin thương xót, lão khiếu hóa dập đầu với ngươi mà...
Lão khất cái thực sự quỳ xuống dập đầu ầm ầm đối với hắn.
Đây là một cao thủ tuyệt thế du ngoạn phong trần, đến lúc này, sát tâm trong lòng Đường Tiểu Đông mới hoàn toàn loại bỏ.
Hắn lộ ra một bộ biểu tình cười khổ:
- Đây là thiên cơ, lão nhân gia sẽ không muốn làm ta giảm thọ chứ?
- Một chút chút mà thôi, hắc hắc.
Lão khất cái liều mạng gãi đầu, từ trong lòng móc ra một quyển sách, cười tủm tỉm nói:
- Vậy đi, lão khiếu hóa lấy tuyệt học Hàng Long Thập Bát Chưởng đổi là một điểm thiên cơ, thế nào?
Hàng Long Thập Bát Chưởng?
Tuyệt học cái thế của Bắc Cái Hồng Thất Công dưới ngòi bút Kim đại hiệp?
Tim Đường Tiểu Đông đập thình thịch. Quách đại hiệp của Xạ Điêu Anh Hùng truyện cũng do học Hàng Long Thập Bát Chưởng mới biến thành cực kỳ lợi hại, nếu như bản thân mình học thì…
Đây chính là mê hoặc không gì sách được, đổi hay không đổi?
Trong đầu Đường Tiểu Đông cuồng chuyển, nhiệt huyết không ngừng sôi trào.
Lão khát cái cười hắc hắc:
- Học Hàng Long Thập Bát Chưởng của lão, khổ luyện ba bốn mươi năm, thì cho dù không bản lĩnh như lão phu, cũng là đại hiệp khách uy chấn một phương đó.
Ba bốn mươi năm?
Kháo, không được rồi, ba bốn mươi năm thì còn dùng cái chó gì nữa? Ai cũng già đến nổi bước một chân vào quan tài, nhưng lại không phải cao thủ đệ nhất thiên hạ?
Quên đi.
Đường Tiểu Đông kiên quyết lắc đầu, lộ ra biểu tình thê thảm:
- Lão nhân gia, vãn bối tiết lộ thiên cơ, giảm nhiều tuổi thọ, lúc đó chuyện đau đầu nhất là các lão bà đều phải thủ tiết rồi...
Lão khất cái ngẩn người:
- Vậy cũng không đổi?
Hắn liều mạng gãi đầu, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười quỷ dị, cười hắc hắc nói:
- Lão khiếu hóa tử biết rồi, hắc hắc.
Hắn mạnh mẽ lục xoát một trận trong ngực, cuối cùng móc ra một quyển sách nhỏ cổ xưa:
- Tiểu huynh đệ, cái này khẳng định giống khẩu vị của ngươi, hắc hắc.
Đường Tiểu Đông tiếp lấy mở ra, bên trong là vài bức Xuân Cung đồ, trên thân thể nam có điểm điểm gì đó, còn đánh dấu một ít chữ.
Hắn giật mình nói:
- Đây là cái gì vậy?
Lão khất cái nháy nháy đôi mắt, bộ dáng biểu tình thần thần bí bí nói nhỏ:
- Tích Hoa bí quyết, học bí quyết này, tiểu huynh đệ, đừng nói ngươi cùng lão bà lớn nhỏ cùng lên một trận, chính là toàn bộ cô nương thanh lâu cùng tiến lên, cũng bị ngươi giết tới kêu gào khóc lóc, hắc hắc.
- Thiệt hay giả đây?
Hiện tại, Đường Tiểu Đông mới chân chính tim đập thình thịch.
Quỷ?
Đây là phản ứng bản năng đầu tiên của hắn.
Trên đời rốt cuộc có quỷ hay không, ai cũng không thể nói rõ, tin thì có, không tin thì không.
Cho dù thực sự có quỷ, quỷ này ở ban ngày không thể đi ra, hơn nữa cũng không có bóng.
Không phải quỷ, thì chính là người.
Là người thì tốt rồi.
Đường Tiểu Đông âm thầm thở một hơi dài hổn hển.
Chiếc bóng kia và bóng dáng của hắn tựa hồ chồng lên, nói rõ người phía sau ở ngay sau hắn.
Cự ly gần như vậy không phát hiện ra, nói rõ người phía sau là một tuyệt đỉnh cao thủ cực kỳ lợi hại rồi.
Về phần đối phương có ác ý hay không, cái này lại khó nói.
Mặc kệ đối phương có ác ý hay không, lời đại nghịch bất đạo xét nhà diệt tộc nói với Lý Hanh vừa rồi, nhất định bị hắn nghe trộm toàn bộ rồi.
Trong lòng bỗng sinh sát tâm.
- Uy, ngươi là người hay quỷ?
Chạy nhanh, xoay người, người nọ phía sau như oan hồn theo sát, đuổi đi không được, lợi hại đến nỗi làm cho trái tim lạnh tanh.
Đuổi không được, Đường Tiểu Đông thành thật đứng thẳng bất động.
Nếu đối phương có ác ý, muốn giết hắn đã sớm động thủ rồi.
Quản hắn có ác ý hay không. Dù sao đi nữa toàn bộ lời nói đủ để xét nhà diệt tộc đều bị hắn nghe trộm được, không giết người diệt khẩu, đầu to sẽ rơi, đầu các lão bà lớn nhỏ đều rơi ầm ầm theo điệu.
Vô độc bất trượng phu.
Người phía sau không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, hắn bất động, người nọ cũng không động, làm hắn muốn phát cáu.
Kháo, gia hỏa này sẽ không như lão ngoan đồng Chu Bá Thông dưới ngòi bút Kim đại hiệp đó chứ?
Mười lăm thiếu niên diện mục âm lãnh ba người một tổ, chia làm năm kiếm trận áp tới, trường kiếm sắc bén không gì sánh nổi, dưới ánh nắng mặt trời lóe lên hàn mang lạnh lẽo.
- Không chơi nữa.
Một tiếng rống cổ quái, Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy đôi mắt hoa đi, một lão đầu đứng ở trước mặt hắn, phe phẩy tay, vẻ mặt thần tình khẩn trương:
- Uy, tiểu huynh đệ, nhanh kêu bọn chúng dừng lại, những gia hỏa này đều là sát thủ lãnh huyết, không chơi nữa.
Ý, lão nhân này không phải là lão khất cái ngày ấy uống rượu cực kỳ lợi hại sao?
Tay to Đường Tiểu Đông khẽ phẩy, mười lăm thiếu niên lãnh huyết tới gần khoảng mười bước có hơn dừng lại, mười lăm đôi mắt sát khí lạnh lẽ vẫn trừng trừng bao lấy lão khất cái.
- Nguyên lai lão nhân gia là tuyệt thế cao thủ thâm tàng bất lộ, vãn bối thất kính rồi.
Đường Tiểu Đông ôm quyền hành lễ, ngón trỏ lại tự động khoát lên trên cò súng, họng súng cố tình hướng về đối phương.
Giết? Hay là không giết?
Lão khất cái cười hắc hắc:
- Người thanh niên, cơn tức không nên nhiều như vậy, động một chút đã muốn giết người, hắc hắc.
Đầu Đường Tiểu Đông khẽ động, kiên trì nói:
- Không phải ta tức giận, mà là mạng người quan trọng, phải cẩn thận.
Lão khất cái cười hắc hắc:
- Lão khất cái ta tưởng ngươi sẽ gây bất lợi đối với thái tử, thiếu chút nữa xuất thủ rồi, hắc hắc.
Với thân thủ siêu tuyệt của hắn, thật muốn đánh lén mà nói, hậu quả thiết tưởng không chịu được.
Đường Tiểu Đông kinh hãi, toàn thân tràn đầy mồ hôi lạnh.
- Nguyên lai tiền bối âm thầm bảo hộ thái tử điện hạ...
Lão khất cái gật đầu, lập tức thở dài một tiếng:
- Lão khiếu hóa tưởng ngươi gia nhập có thể nhả ra chút lợi ích gì, ai biết ngươi lại chỉ muốn đầu cơ, lại muốn một lần đổ đổ bảy tám năm…
- Ý, được rồi, vì sao ngươi biết Lý Lâm Phủ bảy tám năm sau sẽ chết, Dương Quốc Trung kia lại ra sao? Thái tử bảy tám năm sau có thể ngóc đầu? Tiết Độ Sứ phiên vương các nơi thì sao? Sẽ không hưng binh tạo phản?
Vấn đề liên tục cuồng phun ra, giống như tiếng rống giận dữ của súng máy.
Đường Tiểu Đông lộ ra vẻ cười bí hiểm:
- Thiên cơ, không thể tiết lộ.
- Tiểu huynh đệ, tiết lộ một chút đi…
Lão khất cái vồ đầu bứt tai, bộ dáng như muốn chết vậy.
Đường Tiểu Đông mỉm cười giả tạo lắc đầu.
- Tiểu huynh đệ, tiết lộ chút đi, một chút cũng được mà.
Lão khất cái nhảy lên nhảy xuống, biểu tình nét mặt hiếu kỳ đến chết, giống như tửu quỷ không được uống rượu vậy, ngửi được mùi rượu lại thèm thêm, cái loại muốn chết này thực sự không cách nào hình dung.
- Tiểu huynh đệ, xin thương xót, lão khiếu hóa dập đầu với ngươi mà...
Lão khất cái thực sự quỳ xuống dập đầu ầm ầm đối với hắn.
Đây là một cao thủ tuyệt thế du ngoạn phong trần, đến lúc này, sát tâm trong lòng Đường Tiểu Đông mới hoàn toàn loại bỏ.
Hắn lộ ra một bộ biểu tình cười khổ:
- Đây là thiên cơ, lão nhân gia sẽ không muốn làm ta giảm thọ chứ?
- Một chút chút mà thôi, hắc hắc.
Lão khất cái liều mạng gãi đầu, từ trong lòng móc ra một quyển sách, cười tủm tỉm nói:
- Vậy đi, lão khiếu hóa lấy tuyệt học Hàng Long Thập Bát Chưởng đổi là một điểm thiên cơ, thế nào?
Hàng Long Thập Bát Chưởng?
Tuyệt học cái thế của Bắc Cái Hồng Thất Công dưới ngòi bút Kim đại hiệp?
Tim Đường Tiểu Đông đập thình thịch. Quách đại hiệp của Xạ Điêu Anh Hùng truyện cũng do học Hàng Long Thập Bát Chưởng mới biến thành cực kỳ lợi hại, nếu như bản thân mình học thì…
Đây chính là mê hoặc không gì sách được, đổi hay không đổi?
Trong đầu Đường Tiểu Đông cuồng chuyển, nhiệt huyết không ngừng sôi trào.
Lão khát cái cười hắc hắc:
- Học Hàng Long Thập Bát Chưởng của lão, khổ luyện ba bốn mươi năm, thì cho dù không bản lĩnh như lão phu, cũng là đại hiệp khách uy chấn một phương đó.
Ba bốn mươi năm?
Kháo, không được rồi, ba bốn mươi năm thì còn dùng cái chó gì nữa? Ai cũng già đến nổi bước một chân vào quan tài, nhưng lại không phải cao thủ đệ nhất thiên hạ?
Quên đi.
Đường Tiểu Đông kiên quyết lắc đầu, lộ ra biểu tình thê thảm:
- Lão nhân gia, vãn bối tiết lộ thiên cơ, giảm nhiều tuổi thọ, lúc đó chuyện đau đầu nhất là các lão bà đều phải thủ tiết rồi...
Lão khất cái ngẩn người:
- Vậy cũng không đổi?
Hắn liều mạng gãi đầu, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười quỷ dị, cười hắc hắc nói:
- Lão khiếu hóa tử biết rồi, hắc hắc.
Hắn mạnh mẽ lục xoát một trận trong ngực, cuối cùng móc ra một quyển sách nhỏ cổ xưa:
- Tiểu huynh đệ, cái này khẳng định giống khẩu vị của ngươi, hắc hắc.
Đường Tiểu Đông tiếp lấy mở ra, bên trong là vài bức Xuân Cung đồ, trên thân thể nam có điểm điểm gì đó, còn đánh dấu một ít chữ.
Hắn giật mình nói:
- Đây là cái gì vậy?
Lão khất cái nháy nháy đôi mắt, bộ dáng biểu tình thần thần bí bí nói nhỏ:
- Tích Hoa bí quyết, học bí quyết này, tiểu huynh đệ, đừng nói ngươi cùng lão bà lớn nhỏ cùng lên một trận, chính là toàn bộ cô nương thanh lâu cùng tiến lên, cũng bị ngươi giết tới kêu gào khóc lóc, hắc hắc.
- Thiệt hay giả đây?
Hiện tại, Đường Tiểu Đông mới chân chính tim đập thình thịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.