Chương 115: Bình tĩnh
Sài Kê Đản
21/07/2016
Kết thúc công việc, Hàn Đông về ký túc xá trước. Ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều, Du Minh mới kéo thân thể mềm nhũn trở về.
"Này, chơi vui không a?" Hàn Đông cố ý hỏi.
Trên mặt Du Minh rõ ràng viết: Đừng trêu tức tôi.
Nhưng Hàn Đông vẫn là không mang ý tốt mà xông vào, tốn không ít sức lực mới cạy được miệng Du Minh.
"Tôi cảm thấy trong đoàn phim có gian tế." Du Minh đột nhiên nói.
Hàn Đông sửng sốt, "Làm sao cậu biết? Hạ Hoằng Uy nói với cậu về cảnh đêm qua sao?"
"Không có."
Hàn Đông buồn bực, "Anh ta nhắc còn chưa nhắc, làm sao cậu biết có người mật báo?"
"Anh ta không nhắc là không nhắc..." Du Minh muốn nói lại thôi, "Quên đi, tôi ngủ."
Hàn Đông đột nhiên hiểu ra gì đó, trong mắt lóng lánh dâm tà, Hạ Hoằng Uy quả nhiên khẩu vị nặng a!
Buổi tối đến đoàn phim, mọi người đang thảo luận xem có muốn nghỉ ngày quốc tế thiếu nhi hay không, đột nhiên một tin tức chấn động truyền tới —— Đoàn phim Lý Thượng đã hơ khô thẻ tre.
Phản ứng mạnh nhất không ai khác ngoài Lỗ đạo diễn, "Làm sao có thể? Từ lúc đổi studio đến giờ chưa tới một tháng! Hơn nữa kịch bản kia phải tốn rất nhiều thời gian tạo bối cảnh, sao lại quay xong nhanh như vậy?"
Hàn Đông thản nhiên trả lời: "Bọn họ sửa lại kịch bản."
"Làm sao cậu biết?" Lỗ đạo diễn thắc mắc.
Hàn Đông nói: "Tôi đoán."
Người bên cạnh lập tức lấy cớ nói : "Kịch bản mới càng tốn thời gian chuẩn bị, nhanh như vậy đã quay xong, nhất định là làm ẩu, nội dung phim không biết có bao nhiêu lỗi!"
Lại có người nói: "Có thể là muốn cướp lịch chiếu trước chúng ta, đều là phim kịnh dị, đều là kỳ nghỉ hè, có thể chiếm ưu thế lớn a!"
"Cũng chưa chắc, chủ yếu là xem tình hình đoàn thể đi."
"Nếu bàn về thực lực đoàn thể, chúng ta có vẻ như không bằng bọn họ đi?"
Lỗ đạo diễn cắt đứt nghị luận, "Mọi người không cần hoảng, chúng ta cứ tại dựa theo tiến độ hiện tại. Chỉ cần chất lượng vượt qua thử thách, người xem nhất định sẽ mua trướng."
(mua trướng: thừa nhận điểm mạnh, sức mạnh và thể hiện sự ngưỡng mộ hay vâng lời, thường theo hướng tiêu cực bị ép buộc)
Phó đạo diễn cũng nói: "Tôi đối với nội dung phim tuyệt đối tin tưởng, dám nói loại đề tài này ở trong nước xưa nay chưa từng có."
Tất cả mọi người đều đang nghị luận, chỉ có Du Minh luôn luôn trầm mặc.
Giám chế quay sang Du Minh hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Du Minh chỉ nói một câu, "Tôi tin tưởng Hàn Đông."
Hàn Đông ngây ngốc sửng sốt, nhìn qua Du Minh, lại là một bộ lãnh đạm, giống như lời nói phấn chấn lòng người vừa rồi hoàn toàn không phải do cậu nói.
Lỗ đạo diễn cười ha ha, "Đúng, tôi tin tưởng đoàn chúng ta! Càng là thời điểm khó khăn này càng phải ổn định tâm lý, đi trước cũng không chắc có kết cục tốt. Cho nên tôi quyết định, quốc tế thiếu nhi sẽ nghỉ một ngày."
Mọi người hoan hô, tiếp đó lại khôi phục trạng thái bình thường, tiếp tục công việc hàng ngày giống như trước.
Ba giờ sáng mới kết thúc công việc, Du Minh đã buồn ngủ không chịu nổi. Vừa ngủ gật một cái, liền lay động khiến cho Hàn Đông tỉnh dậy.
"Minh nhi, thật không ngờ cậu lại rất anh em như vậy. Nói thật, lúc tôi nghe cậu nói câu kia, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống..."
Du Minh vẻ mặt buồn bực đẩy Hàn Đông, "Đi đi đi, cậu đừng lắm mồm như vậy được không?"
"Minh nhi, có phải từ đáy lòng cậu đặc biệt sùng bái tôi hay không? Chỉ là ngoài miệng không nói." Hàn Đông vẫn không thôi.
"Tôi lúc ấy nói tùy hứng thôi." Du Minh ngả đầu xuống ghế xe.
Kết quả chưa được một hồi, tiếng ề à như Đường Tăng niệm kinh lại vang lên. "Kỳ thật trong lòng cậu, tôi giống một ngọn núi phải không? Chỉ cần có tôi ở đó, cậu đặc biệt sẽ có cảm giác an toàn."
"Cút —— "
Du Minh trực tiếp bịt lỗ tai.
Bộ mặt hỗn đản vĩnh viễn không biết một vừa hai phải của Hàn Đông kia, trở thành hình ảnh cuối cùng trước khi Du Minh nhắm mắt lại. Đến khi cậu mở mắt ra đã là nửa giờ sau. Hàn Đông vẫn là tư thế ngồi cũ, chỉ có nụ cười trên mặt không còn, gương mặt đột nhiên trầm tĩnh lại khiến Du Minh có chút không thích ứng được.
"Nghĩ gì thế?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông nói: "Tôi nghĩ, nếu phụ mẫu thấy tôi trên TV, liệu có hối hận lúc trước ném tôi đi hay không?"
"Ba mẹ cậu không phải đã chết sao?"
"Chưa chết."
Du Minh nhíu mày, "Cậu rốt cuộc câu nào là thật?"
"Là tôi hi vọng bọn họ bị tôi khắc chết, nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn sống."
Du Minh trầm mặc.
"Tôi sợ tôi nổi tiếng rồi, bọn họ trở về tìm tôi đòi tiền."
Du Minh xấu hổ, "Da mặt bọn họ cũng không dày như thế đi?"
Hàn Đông thở dài, "Tôi đối với gen di truyền của gia đình mình đặc biệt tin tưởng."
Du Minh, "..."
Hôm sau là quốc tế thiếu nhi, Đoàn phim Lý Thượng cử hành lễ hơ khô thẻ tre. Rất nhiều hãng truyền thông đến trợ oai, Vương Trung Đỉnh cũng tham gia, ban đêm Hàn Đông xem chương trình phát sóng trên TV.
Chủ trì là đài truyền hình XX, cũng ở trong vòng bạn tốt (có thể là trên weibo) của Lương Cảnh. Khi hắn đến, không khí hiện trường đặc biệt náo nhiệt. Thành viên đoàn phim kể lại đủ các loại chuyện, trong đó cũng nhắc tới chuyện đổi studio.
"Về việc này, ai đúng ai sai tôi đã không muốn nhiều lời, chúng ta nói chuyện bằng thành phẩm!" Lương Cảnh khẳng khái trần từ.
Phía dưới vỗ tay một mảnh.
Người chủ trì còn nói: "Lương đạo, anh dự đoán một chút về doanh thu đi."
"Hai triệu." Lương Cảnh nói.
Tuy rằng con số này đối với thị trường điện ảnh hiện giờ không thấm vào đâu, nhưng ở mảng phim kịnh dị là xưa nay chưa từng có. Phải biết rằng doanh thu phim kịnh dị nội địa cao nhất còn chưa qua 1triệu, thông sản chi tới mấy ngàn vạn, nhà đầu tư có thể cười đến rụng răng.
Chủ trì dời ánh mắt đến Lý Thượng, "Lý Thiên Bang, nghe nói sáng tác kịch bản lần này có tham dự của anh?"
Lý Thượng khiêm tốn cười cười, "Kết tinh sáng tác cúa tập thể."
"Ngày trước anh đăng weibo nói trong bộ điện ảnh này sẽ mang đến cho mọi người một kinh hỉ. Xin hỏi kịch bản đã đổi, kinh hỉ này còn giữ lại không?"
Lý Thượng gật đầu, "Khẳng định giữ lại."
Tiếp theo, người chủ trì lại hỏi Lý Thượng một vấn đề cuối cùng.
"Tương lai anh hi vọng được cùng ai hợp tác?"
Vấn đề này nhìn như đơn giản, kỳ thật cũng không có dễ như vậy. Bởi vì phía dưới đều là tiền bối, vắng vẻ ai cũng không ổn. Nhưng nếu nói đều muốn, lại có vẻ quá mức khéo léo đưa đẩy.
Lý Thượng khó xử cười cười."Chỉ có thể chọn một sao?"
"Đúng rồi, chỉ có thể chọn một."
"Thật sự muốn nói lời nói thật sao?"
"Đương nhiên, chúng tôi mời cậu trả lời chính là muốn nghe nói thật, nghe lời nói dối còn không bằng tự mình biên tập."
"Muốn cùng Vương tổng." Lý Thượng ngữ xuất kinh người.
Câu trả lời này nháy mắt giành được chú ý của cả đại sảnh.
Phải biết rằng, chưa từng người dám trước công chúng trêu chọc Vương Trung Đỉnh, Lý Thượng là người đầu tiên.
"Tôi cảm thấy Vương tổng của công ty chúng tôi là đẹp trai nhất, đây tuyệt đối là lương tâm nói, mọi người thấy đúng không?"
"Đúng cái ĐM ngươi!" Hàn Đông oán hận mắng.
Nghi thức khánh công kết thúc, trailer tuyên truyền đầu tiên của bộ phim rốt cục công khai. Hàn Đông bất động nhìn chằm chằm màn hình phát các mẩu quảng cáo quen thuộc, biểu cảm có chút phức tạp.
Ngày hôm sau tới đoàn phim, mọi người đang bàn luận chuyện này. Tất cả mọi người đều đã xem trailer tuyên truyền kia, hơn nữa cảm thấy nồng đậm hàm xúc sao chép.
Hàn Đông mới buông đồ xuống, đã bị Lỗ đạo diễn kêu qua.
"Kịch bản có phải là bị đạo lại không?"
Hàn Đông lắc đầu, "Hẳn là không, có lẽ đề tài hơi giống."
"Vậy cũng giống quá rồi?" Lỗ đạo diễn sau ngày hôm qua hiển nhiên không còn bình tĩnh.
Hàn Đông không đổi sắc, "Kịch bản của tôi là độc nhất vô nhị."
Nếu đã nói vậy, Lỗ đạo diễn cũng không tiếp tục hoài nghi, mạnh mẽ giữ vững tinh thần cầm loa khuếch đại âm thanh hô: "Chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."
Tất cả mọi người tận chức tận trách hoàn thành công việc của mình, nhưng trên mặt mỗi người đều không phải viết "Kiên trì", mà là trắng trợn "Chịu chết".
Kết thúc công việc, Hàn Đông nghe được bên cạnh có người nghị luận.
"Đề tài xưa nay chưa từng có ư? Bây giờ không phải là người ta đã công bố trước chúng ta rồi sao!"
"Nói thật, tôi ngay từ đầu đã không nghĩ tới có thể so với người ta, nguyện vọng của tôi chỉ là đừng quá thê thảm."
"Ai. . . Xem ra nguyện vọng này cũng là mơ mộng rồi."
Du Minh làm như không có chuyện gì hỏi Hàn Đông: "Buổi tối ăn gì?"
Hàn Đông ôm chặt vai Du Minh, cố ý hỏi: "Cậu thật không lo lắng cho mình sẽ liên lụy a?"
Du Minh vẫn là câu nói kia, "Cậu rốt cuộc ăn gì?"
Hàn Đông cười ha ha, "Không hổ là anh em của tôi!"
...
Hai tuần sau, Lý Thượng trực tiếp đem vé đưa tới cửa cho Hàn Đông.
"Nhanh như vậy" không phải nói tháng 7 chiếu phim sao?" Hàn Đông bất ngờ.
Lý Thượng cười nói: "Vốn kế hoạch là tháng 7, nhưng Vương tổng đề nghị chiếu sớm lên. Hiện tại vừa chấm dứt đợt thi vào đại học, vừa hay có thể chiếu phim kịnh dị."
Hàn Đông gật gật đầu, "Không tồi."
"Sau ngày sách điện tử 4020 ra mắt, đừng quên a!"
Hàn Đông sảng khoái đáp ứng, "Yên tâm, không quên được."
Lý Thượng đi rồi, Du Minh hỏi Hàn Đông: "Cậu thật muốn đi a?"
"Vô nghĩa. Miễn phí sao lạikhông xem?"
"Này, chơi vui không a?" Hàn Đông cố ý hỏi.
Trên mặt Du Minh rõ ràng viết: Đừng trêu tức tôi.
Nhưng Hàn Đông vẫn là không mang ý tốt mà xông vào, tốn không ít sức lực mới cạy được miệng Du Minh.
"Tôi cảm thấy trong đoàn phim có gian tế." Du Minh đột nhiên nói.
Hàn Đông sửng sốt, "Làm sao cậu biết? Hạ Hoằng Uy nói với cậu về cảnh đêm qua sao?"
"Không có."
Hàn Đông buồn bực, "Anh ta nhắc còn chưa nhắc, làm sao cậu biết có người mật báo?"
"Anh ta không nhắc là không nhắc..." Du Minh muốn nói lại thôi, "Quên đi, tôi ngủ."
Hàn Đông đột nhiên hiểu ra gì đó, trong mắt lóng lánh dâm tà, Hạ Hoằng Uy quả nhiên khẩu vị nặng a!
Buổi tối đến đoàn phim, mọi người đang thảo luận xem có muốn nghỉ ngày quốc tế thiếu nhi hay không, đột nhiên một tin tức chấn động truyền tới —— Đoàn phim Lý Thượng đã hơ khô thẻ tre.
Phản ứng mạnh nhất không ai khác ngoài Lỗ đạo diễn, "Làm sao có thể? Từ lúc đổi studio đến giờ chưa tới một tháng! Hơn nữa kịch bản kia phải tốn rất nhiều thời gian tạo bối cảnh, sao lại quay xong nhanh như vậy?"
Hàn Đông thản nhiên trả lời: "Bọn họ sửa lại kịch bản."
"Làm sao cậu biết?" Lỗ đạo diễn thắc mắc.
Hàn Đông nói: "Tôi đoán."
Người bên cạnh lập tức lấy cớ nói : "Kịch bản mới càng tốn thời gian chuẩn bị, nhanh như vậy đã quay xong, nhất định là làm ẩu, nội dung phim không biết có bao nhiêu lỗi!"
Lại có người nói: "Có thể là muốn cướp lịch chiếu trước chúng ta, đều là phim kịnh dị, đều là kỳ nghỉ hè, có thể chiếm ưu thế lớn a!"
"Cũng chưa chắc, chủ yếu là xem tình hình đoàn thể đi."
"Nếu bàn về thực lực đoàn thể, chúng ta có vẻ như không bằng bọn họ đi?"
Lỗ đạo diễn cắt đứt nghị luận, "Mọi người không cần hoảng, chúng ta cứ tại dựa theo tiến độ hiện tại. Chỉ cần chất lượng vượt qua thử thách, người xem nhất định sẽ mua trướng."
(mua trướng: thừa nhận điểm mạnh, sức mạnh và thể hiện sự ngưỡng mộ hay vâng lời, thường theo hướng tiêu cực bị ép buộc)
Phó đạo diễn cũng nói: "Tôi đối với nội dung phim tuyệt đối tin tưởng, dám nói loại đề tài này ở trong nước xưa nay chưa từng có."
Tất cả mọi người đều đang nghị luận, chỉ có Du Minh luôn luôn trầm mặc.
Giám chế quay sang Du Minh hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Du Minh chỉ nói một câu, "Tôi tin tưởng Hàn Đông."
Hàn Đông ngây ngốc sửng sốt, nhìn qua Du Minh, lại là một bộ lãnh đạm, giống như lời nói phấn chấn lòng người vừa rồi hoàn toàn không phải do cậu nói.
Lỗ đạo diễn cười ha ha, "Đúng, tôi tin tưởng đoàn chúng ta! Càng là thời điểm khó khăn này càng phải ổn định tâm lý, đi trước cũng không chắc có kết cục tốt. Cho nên tôi quyết định, quốc tế thiếu nhi sẽ nghỉ một ngày."
Mọi người hoan hô, tiếp đó lại khôi phục trạng thái bình thường, tiếp tục công việc hàng ngày giống như trước.
Ba giờ sáng mới kết thúc công việc, Du Minh đã buồn ngủ không chịu nổi. Vừa ngủ gật một cái, liền lay động khiến cho Hàn Đông tỉnh dậy.
"Minh nhi, thật không ngờ cậu lại rất anh em như vậy. Nói thật, lúc tôi nghe cậu nói câu kia, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống..."
Du Minh vẻ mặt buồn bực đẩy Hàn Đông, "Đi đi đi, cậu đừng lắm mồm như vậy được không?"
"Minh nhi, có phải từ đáy lòng cậu đặc biệt sùng bái tôi hay không? Chỉ là ngoài miệng không nói." Hàn Đông vẫn không thôi.
"Tôi lúc ấy nói tùy hứng thôi." Du Minh ngả đầu xuống ghế xe.
Kết quả chưa được một hồi, tiếng ề à như Đường Tăng niệm kinh lại vang lên. "Kỳ thật trong lòng cậu, tôi giống một ngọn núi phải không? Chỉ cần có tôi ở đó, cậu đặc biệt sẽ có cảm giác an toàn."
"Cút —— "
Du Minh trực tiếp bịt lỗ tai.
Bộ mặt hỗn đản vĩnh viễn không biết một vừa hai phải của Hàn Đông kia, trở thành hình ảnh cuối cùng trước khi Du Minh nhắm mắt lại. Đến khi cậu mở mắt ra đã là nửa giờ sau. Hàn Đông vẫn là tư thế ngồi cũ, chỉ có nụ cười trên mặt không còn, gương mặt đột nhiên trầm tĩnh lại khiến Du Minh có chút không thích ứng được.
"Nghĩ gì thế?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông nói: "Tôi nghĩ, nếu phụ mẫu thấy tôi trên TV, liệu có hối hận lúc trước ném tôi đi hay không?"
"Ba mẹ cậu không phải đã chết sao?"
"Chưa chết."
Du Minh nhíu mày, "Cậu rốt cuộc câu nào là thật?"
"Là tôi hi vọng bọn họ bị tôi khắc chết, nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn sống."
Du Minh trầm mặc.
"Tôi sợ tôi nổi tiếng rồi, bọn họ trở về tìm tôi đòi tiền."
Du Minh xấu hổ, "Da mặt bọn họ cũng không dày như thế đi?"
Hàn Đông thở dài, "Tôi đối với gen di truyền của gia đình mình đặc biệt tin tưởng."
Du Minh, "..."
Hôm sau là quốc tế thiếu nhi, Đoàn phim Lý Thượng cử hành lễ hơ khô thẻ tre. Rất nhiều hãng truyền thông đến trợ oai, Vương Trung Đỉnh cũng tham gia, ban đêm Hàn Đông xem chương trình phát sóng trên TV.
Chủ trì là đài truyền hình XX, cũng ở trong vòng bạn tốt (có thể là trên weibo) của Lương Cảnh. Khi hắn đến, không khí hiện trường đặc biệt náo nhiệt. Thành viên đoàn phim kể lại đủ các loại chuyện, trong đó cũng nhắc tới chuyện đổi studio.
"Về việc này, ai đúng ai sai tôi đã không muốn nhiều lời, chúng ta nói chuyện bằng thành phẩm!" Lương Cảnh khẳng khái trần từ.
Phía dưới vỗ tay một mảnh.
Người chủ trì còn nói: "Lương đạo, anh dự đoán một chút về doanh thu đi."
"Hai triệu." Lương Cảnh nói.
Tuy rằng con số này đối với thị trường điện ảnh hiện giờ không thấm vào đâu, nhưng ở mảng phim kịnh dị là xưa nay chưa từng có. Phải biết rằng doanh thu phim kịnh dị nội địa cao nhất còn chưa qua 1triệu, thông sản chi tới mấy ngàn vạn, nhà đầu tư có thể cười đến rụng răng.
Chủ trì dời ánh mắt đến Lý Thượng, "Lý Thiên Bang, nghe nói sáng tác kịch bản lần này có tham dự của anh?"
Lý Thượng khiêm tốn cười cười, "Kết tinh sáng tác cúa tập thể."
"Ngày trước anh đăng weibo nói trong bộ điện ảnh này sẽ mang đến cho mọi người một kinh hỉ. Xin hỏi kịch bản đã đổi, kinh hỉ này còn giữ lại không?"
Lý Thượng gật đầu, "Khẳng định giữ lại."
Tiếp theo, người chủ trì lại hỏi Lý Thượng một vấn đề cuối cùng.
"Tương lai anh hi vọng được cùng ai hợp tác?"
Vấn đề này nhìn như đơn giản, kỳ thật cũng không có dễ như vậy. Bởi vì phía dưới đều là tiền bối, vắng vẻ ai cũng không ổn. Nhưng nếu nói đều muốn, lại có vẻ quá mức khéo léo đưa đẩy.
Lý Thượng khó xử cười cười."Chỉ có thể chọn một sao?"
"Đúng rồi, chỉ có thể chọn một."
"Thật sự muốn nói lời nói thật sao?"
"Đương nhiên, chúng tôi mời cậu trả lời chính là muốn nghe nói thật, nghe lời nói dối còn không bằng tự mình biên tập."
"Muốn cùng Vương tổng." Lý Thượng ngữ xuất kinh người.
Câu trả lời này nháy mắt giành được chú ý của cả đại sảnh.
Phải biết rằng, chưa từng người dám trước công chúng trêu chọc Vương Trung Đỉnh, Lý Thượng là người đầu tiên.
"Tôi cảm thấy Vương tổng của công ty chúng tôi là đẹp trai nhất, đây tuyệt đối là lương tâm nói, mọi người thấy đúng không?"
"Đúng cái ĐM ngươi!" Hàn Đông oán hận mắng.
Nghi thức khánh công kết thúc, trailer tuyên truyền đầu tiên của bộ phim rốt cục công khai. Hàn Đông bất động nhìn chằm chằm màn hình phát các mẩu quảng cáo quen thuộc, biểu cảm có chút phức tạp.
Ngày hôm sau tới đoàn phim, mọi người đang bàn luận chuyện này. Tất cả mọi người đều đã xem trailer tuyên truyền kia, hơn nữa cảm thấy nồng đậm hàm xúc sao chép.
Hàn Đông mới buông đồ xuống, đã bị Lỗ đạo diễn kêu qua.
"Kịch bản có phải là bị đạo lại không?"
Hàn Đông lắc đầu, "Hẳn là không, có lẽ đề tài hơi giống."
"Vậy cũng giống quá rồi?" Lỗ đạo diễn sau ngày hôm qua hiển nhiên không còn bình tĩnh.
Hàn Đông không đổi sắc, "Kịch bản của tôi là độc nhất vô nhị."
Nếu đã nói vậy, Lỗ đạo diễn cũng không tiếp tục hoài nghi, mạnh mẽ giữ vững tinh thần cầm loa khuếch đại âm thanh hô: "Chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."
Tất cả mọi người tận chức tận trách hoàn thành công việc của mình, nhưng trên mặt mỗi người đều không phải viết "Kiên trì", mà là trắng trợn "Chịu chết".
Kết thúc công việc, Hàn Đông nghe được bên cạnh có người nghị luận.
"Đề tài xưa nay chưa từng có ư? Bây giờ không phải là người ta đã công bố trước chúng ta rồi sao!"
"Nói thật, tôi ngay từ đầu đã không nghĩ tới có thể so với người ta, nguyện vọng của tôi chỉ là đừng quá thê thảm."
"Ai. . . Xem ra nguyện vọng này cũng là mơ mộng rồi."
Du Minh làm như không có chuyện gì hỏi Hàn Đông: "Buổi tối ăn gì?"
Hàn Đông ôm chặt vai Du Minh, cố ý hỏi: "Cậu thật không lo lắng cho mình sẽ liên lụy a?"
Du Minh vẫn là câu nói kia, "Cậu rốt cuộc ăn gì?"
Hàn Đông cười ha ha, "Không hổ là anh em của tôi!"
...
Hai tuần sau, Lý Thượng trực tiếp đem vé đưa tới cửa cho Hàn Đông.
"Nhanh như vậy" không phải nói tháng 7 chiếu phim sao?" Hàn Đông bất ngờ.
Lý Thượng cười nói: "Vốn kế hoạch là tháng 7, nhưng Vương tổng đề nghị chiếu sớm lên. Hiện tại vừa chấm dứt đợt thi vào đại học, vừa hay có thể chiếu phim kịnh dị."
Hàn Đông gật gật đầu, "Không tồi."
"Sau ngày sách điện tử 4020 ra mắt, đừng quên a!"
Hàn Đông sảng khoái đáp ứng, "Yên tâm, không quên được."
Lý Thượng đi rồi, Du Minh hỏi Hàn Đông: "Cậu thật muốn đi a?"
"Vô nghĩa. Miễn phí sao lạikhông xem?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.