Chương 31: Cách trốn trận.
Sài Kê Đản
08/07/2016
Lương Cảnh không biết nghĩ tới cái gì, lại đột nhiên hô: “Dừng xe!”
Tiểu Văn vội vàng dừng xe ven đường.
“Tuy cổ không phải đàn ông, nhưng nếu cô ấy đồng ý hợp tác với Lý Thượng, cảnh giả nữ thì để cổ đóng, vậy là bù được phần Lý Thượng còn thiếu rồi, sao vừa rồi tôi không nghĩ ra nhỉ?” Lương Cảnh lại kích động không thôi: “Mau, quay trở lại!”
Ô tô lao vun vút trên đường, lại trở về tiệm mát xa.
Lương Cảnh vội vàng xuống xe, tới cửa lại không phát hiện Hàn Đông, không ngờ lại thấy bà chủ đang đứng cãi nhau với một gã đàn ông.
“Thằng nhóc kia chạy mất, bảy ngàn tệ bà phải trả lại cho tôi!”
“Tôi dựa vào cái gì phải trả cho ông? Tiền đó đâu phải là tôi lấy!”
“Tiền này bỏ vào tiệm của các người, các người mà không trả, tôi kiện các người lừa gạt!”
“Kiện đi! Giỏi thì kiện đi! Không có bằng chứng ai chứng minh được đó là nam? Ai chứng minh nó lấy của ông bảy ngàn tệ?”
“Bà….”
Lương Cảnh tạm thời ngắt lời, “Làm phiền cho hỏi một chút, vị cô nương ban nãy ngồi ở cửa đi đâu rồi?”
Bà chủ còn chưa nói chuyện, gã đàn ông kia đã xa xả nói: “Anh trai, đó không phải cô nương đâu, là một thằng đực rựa đó! Nó là nam giả nữ! Mình bị lừa hết rồi!”
Đực rựa?! Đây chẳng phải…. Lương Cảnh cảm giác tim mình nhảy ra ngoài rồi! Chân tướng này đối với mấy người kia có thể là bi kịch, nhưng với Lương Cảnh đây tuyệt đối là kinh hỉ ngoài ý muốn a!
“Cậu ta ở đâu? Cậu ta bây giờ đang ở đâu?” Lương Cảnh vội vã hỏi.
Người đàn ông chỉ chỉ phía đông, “Tôi thấy cậu ta chạy về phía đó đó.”
Lương Cảnh không nói hai lời, lên xe đuổi theo.
. . . . .
Kết quả vẫn như lần trước, Lương Cảnh không đuổi kịp Hàn Đông.
Hàn Đông vừa rời khách sạn lập tức chạy như bay tới shop, chọn đại hai bộ quần áo nam để thay. Sau đó vẫy một chiếc xe, ngông nghênh về đến nhà.
Buổi tối, Hàn Đông đếm đếm lại tiền, hơn hai vạn một chút. Hắn tính toàn để một vạn rưỡi cho Diệp Thành Lâm, còn lại năm ngàn làm tiền mừng, chỉ để lại cho mình không đến một ngàn tệ.
Giải quyết xong chuyện tiền bạc, Hàn Đông mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ thật hôm qua hắn đã tính được hôm nay thể nào cũng gặp được thằng cha mất dạy, dùng một chút thuật pháp giải quyết trước, hôm nay mới tránh được một kiếp. Hàn Đông yên lặng nhìn đống trận địa vương vãi, đột nhiên ý thức được là lạ chỗ nào, hôm qua rõ ràng tính được thằng cha mất dạy kia là thuộc ngành giải trí, sao bây giờ lại biến thành thương nhân?
Hay là thương nhân này cũng đầu tư cho phim ảnh? Nghĩ vậy, Hàn Đông trong lòng cũng hơi sợ, lập tức đem tất cả những thứ tên đó đã thấy từ kính râm bao tay quần áo đốt sạch.
Bởi vì ngày mai phải tham gia tiệc rượu của Diệp Thành Lâm, cần phải rời khỏi nhà, Hàn Đông không quên tính tính vận mệnh.
Lại xuất môn gặp mất dạy! Hơn nữa còn là tên nhân duyên trời định.
Nói cách khác, ngày mai lại đụng độ với Vương Trung Đỉnh?
Hàn Đông cảm thấy thiệt phiền phức, tiệc rượu trước trước khi kết hôn của Diệp Thành Lâm hắn không thể không tham gia, hơn nữa không thể mặc thành cái bộ dạng phát tởm lần trước để tham gia. Nếu tránh không khỏi, chỉ đành lập trận pháp trừ tai họa thôi.
Vương Trung Đỉnh, mi đã thành âm hồn bất tán, Lão tử bày binh bố trận trừ triệt để mi!
Vì thế, trời tối khuya Hàn Đông chạy tới tiệm chụp hình, lấy ảnh chụp hắn và Vương Trung Đỉnh ghép với nhau, Vương Trung Đỉnh trắng đen, hắn lấy màu sắc rực rỡ, ngụ ý âm dương cách xa nhau. Lúc về nhà thì tách ra, ngụ ý nhất đao lưỡng đoạn. Sau đó đem hai ảnh riêng biệt bỏ vào khung, một cái treo phía nam, một cái treo phía bắc, ngụ ý cả đời không qua lại với nhau. Cuối cùng dùng bút mực ghi trên giấy vàng ghi ngày sinh tháng đẻ của cả hai, lại dùng kéo cắt ngang, một cái dán trên ảnh Vương Trung Đỉnh, miếng còn lại dán trên ảnh của Hàn Đông.
Dọn dẹp xong, Hàn Đông đứng trong phòng mặc niệm: Càn Khôn nhất tuyến, âm dương lưỡng khiên, đương kim dĩ đoạn, vạn sự vô đoan.” Sau đó lại chuyển mặt về phía hắc bạch Vương Trung Đỉnh, “Vương tiểu nhân, đi đường mạnh giỏi!”
Kỳ thật, có tác dụng hay không Hàn Đông cũng mặc kệ, hắn chỉ tỏ tường khoản tính mệnh chứ hóa giải thì không, lần duy nhất thử là thay ân nhân thả trái táo, cũng không biết tới cuối cùng có hóa giải tai ương được không.
Nhưng Hàn Đông cũng biết rõ, uống rượu là tối kỵ, nếu ngày mai dính vào rượu, pháp lực hôm nay sẽ mất đi công hiệu. Muốn có tác dụng lại thì nhất định phải mở trận làm lại, hơn nữa còn phải làm trong bí mật, có người biết đến thuật pháp sẽ tự động mất đi công hiệu.
Vì để ngừa vạn nhất, Hàn Đông quyết định ngày mai không được uống rượu, ai mời cũng không thể uống.
Tự làm khổ mình xong, Hàn Đông đi gõ cửa phòng Diệp Thành Lâm, chậm rì rì mò vào, nhắm mắt giả vờ như đang mộng du: “Hôm nay em muốn ngủ với anh.”
Level cao nhất của lưu manh chính là hắn rõ ràng đang lưu manh, bạn lại cảm thấy hắn ngốc ngốc đáng yêu.
Mặc dù biết cứ đến tối là Hàn Đông lại muốn sang nằm chung, Diệp Thành Lâm vẫn đành nhận mệnh xốc ổ chăn lên.
Tiểu Văn vội vàng dừng xe ven đường.
“Tuy cổ không phải đàn ông, nhưng nếu cô ấy đồng ý hợp tác với Lý Thượng, cảnh giả nữ thì để cổ đóng, vậy là bù được phần Lý Thượng còn thiếu rồi, sao vừa rồi tôi không nghĩ ra nhỉ?” Lương Cảnh lại kích động không thôi: “Mau, quay trở lại!”
Ô tô lao vun vút trên đường, lại trở về tiệm mát xa.
Lương Cảnh vội vàng xuống xe, tới cửa lại không phát hiện Hàn Đông, không ngờ lại thấy bà chủ đang đứng cãi nhau với một gã đàn ông.
“Thằng nhóc kia chạy mất, bảy ngàn tệ bà phải trả lại cho tôi!”
“Tôi dựa vào cái gì phải trả cho ông? Tiền đó đâu phải là tôi lấy!”
“Tiền này bỏ vào tiệm của các người, các người mà không trả, tôi kiện các người lừa gạt!”
“Kiện đi! Giỏi thì kiện đi! Không có bằng chứng ai chứng minh được đó là nam? Ai chứng minh nó lấy của ông bảy ngàn tệ?”
“Bà….”
Lương Cảnh tạm thời ngắt lời, “Làm phiền cho hỏi một chút, vị cô nương ban nãy ngồi ở cửa đi đâu rồi?”
Bà chủ còn chưa nói chuyện, gã đàn ông kia đã xa xả nói: “Anh trai, đó không phải cô nương đâu, là một thằng đực rựa đó! Nó là nam giả nữ! Mình bị lừa hết rồi!”
Đực rựa?! Đây chẳng phải…. Lương Cảnh cảm giác tim mình nhảy ra ngoài rồi! Chân tướng này đối với mấy người kia có thể là bi kịch, nhưng với Lương Cảnh đây tuyệt đối là kinh hỉ ngoài ý muốn a!
“Cậu ta ở đâu? Cậu ta bây giờ đang ở đâu?” Lương Cảnh vội vã hỏi.
Người đàn ông chỉ chỉ phía đông, “Tôi thấy cậu ta chạy về phía đó đó.”
Lương Cảnh không nói hai lời, lên xe đuổi theo.
. . . . .
Kết quả vẫn như lần trước, Lương Cảnh không đuổi kịp Hàn Đông.
Hàn Đông vừa rời khách sạn lập tức chạy như bay tới shop, chọn đại hai bộ quần áo nam để thay. Sau đó vẫy một chiếc xe, ngông nghênh về đến nhà.
Buổi tối, Hàn Đông đếm đếm lại tiền, hơn hai vạn một chút. Hắn tính toàn để một vạn rưỡi cho Diệp Thành Lâm, còn lại năm ngàn làm tiền mừng, chỉ để lại cho mình không đến một ngàn tệ.
Giải quyết xong chuyện tiền bạc, Hàn Đông mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ thật hôm qua hắn đã tính được hôm nay thể nào cũng gặp được thằng cha mất dạy, dùng một chút thuật pháp giải quyết trước, hôm nay mới tránh được một kiếp. Hàn Đông yên lặng nhìn đống trận địa vương vãi, đột nhiên ý thức được là lạ chỗ nào, hôm qua rõ ràng tính được thằng cha mất dạy kia là thuộc ngành giải trí, sao bây giờ lại biến thành thương nhân?
Hay là thương nhân này cũng đầu tư cho phim ảnh? Nghĩ vậy, Hàn Đông trong lòng cũng hơi sợ, lập tức đem tất cả những thứ tên đó đã thấy từ kính râm bao tay quần áo đốt sạch.
Bởi vì ngày mai phải tham gia tiệc rượu của Diệp Thành Lâm, cần phải rời khỏi nhà, Hàn Đông không quên tính tính vận mệnh.
Lại xuất môn gặp mất dạy! Hơn nữa còn là tên nhân duyên trời định.
Nói cách khác, ngày mai lại đụng độ với Vương Trung Đỉnh?
Hàn Đông cảm thấy thiệt phiền phức, tiệc rượu trước trước khi kết hôn của Diệp Thành Lâm hắn không thể không tham gia, hơn nữa không thể mặc thành cái bộ dạng phát tởm lần trước để tham gia. Nếu tránh không khỏi, chỉ đành lập trận pháp trừ tai họa thôi.
Vương Trung Đỉnh, mi đã thành âm hồn bất tán, Lão tử bày binh bố trận trừ triệt để mi!
Vì thế, trời tối khuya Hàn Đông chạy tới tiệm chụp hình, lấy ảnh chụp hắn và Vương Trung Đỉnh ghép với nhau, Vương Trung Đỉnh trắng đen, hắn lấy màu sắc rực rỡ, ngụ ý âm dương cách xa nhau. Lúc về nhà thì tách ra, ngụ ý nhất đao lưỡng đoạn. Sau đó đem hai ảnh riêng biệt bỏ vào khung, một cái treo phía nam, một cái treo phía bắc, ngụ ý cả đời không qua lại với nhau. Cuối cùng dùng bút mực ghi trên giấy vàng ghi ngày sinh tháng đẻ của cả hai, lại dùng kéo cắt ngang, một cái dán trên ảnh Vương Trung Đỉnh, miếng còn lại dán trên ảnh của Hàn Đông.
Dọn dẹp xong, Hàn Đông đứng trong phòng mặc niệm: Càn Khôn nhất tuyến, âm dương lưỡng khiên, đương kim dĩ đoạn, vạn sự vô đoan.” Sau đó lại chuyển mặt về phía hắc bạch Vương Trung Đỉnh, “Vương tiểu nhân, đi đường mạnh giỏi!”
Kỳ thật, có tác dụng hay không Hàn Đông cũng mặc kệ, hắn chỉ tỏ tường khoản tính mệnh chứ hóa giải thì không, lần duy nhất thử là thay ân nhân thả trái táo, cũng không biết tới cuối cùng có hóa giải tai ương được không.
Nhưng Hàn Đông cũng biết rõ, uống rượu là tối kỵ, nếu ngày mai dính vào rượu, pháp lực hôm nay sẽ mất đi công hiệu. Muốn có tác dụng lại thì nhất định phải mở trận làm lại, hơn nữa còn phải làm trong bí mật, có người biết đến thuật pháp sẽ tự động mất đi công hiệu.
Vì để ngừa vạn nhất, Hàn Đông quyết định ngày mai không được uống rượu, ai mời cũng không thể uống.
Tự làm khổ mình xong, Hàn Đông đi gõ cửa phòng Diệp Thành Lâm, chậm rì rì mò vào, nhắm mắt giả vờ như đang mộng du: “Hôm nay em muốn ngủ với anh.”
Level cao nhất của lưu manh chính là hắn rõ ràng đang lưu manh, bạn lại cảm thấy hắn ngốc ngốc đáng yêu.
Mặc dù biết cứ đến tối là Hàn Đông lại muốn sang nằm chung, Diệp Thành Lâm vẫn đành nhận mệnh xốc ổ chăn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.