Chương 153: Có vẻ như chính là vợ mình đi?
Sài Kê Đản
23/07/2016
Ngày hôm sau, Du Minh vẫn là đúng giờ đến studio.
Mông đã bớt sưng, chỉ có tư thế đi đường hơi không tự nhiên, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện. Diễn cảm lãnh đạm như trước, trạng thái tinh thần cũng bình thường không có gì khác biệt.
Thứ duy nhất có thể làm cho Tôn Mục tìm được cảm giác thành tựu, chính là hai con mắt Du Minh sưng to, mất kha khá thời gian và công phu hoá trang mới miễn cưỡng che bớt.
Nhờ Tôn Mục ban tặng, cảnh của Du Minh ngày hôm nay không phải diễn ngồi mà là diễn hành động.
Một ngày qua đi, mông Du Minh lại sưng, tư thế đi lại rất không nhịp nhàng.
Tôn Mục đi ở sau lưng Du Minh, lớn tiếng vừa nói vừa cười cùng người bên cạnh, tiếng cười dị thường chói tai.
Du Minh dừng lại trước bến xe bus.
Tôn Mục cố ý hướng cậu hỏi: "Cậu sao lại ngồi xe bus a?"
"Tiện." Du Minh thản nhiên trả lời.
"Vất vả một ngày rồi, ngồi xe bus rất mệt! Đi, tôi đưa cậu một đoạn ..." Nói xong liền túm Du Minh đi về phía xe mình.
Du Minh giãy hết toàn lực cũng không thoát được, liền lạnh giọng mắng: "Không cần, buông tay!"
Tôn Mục giống như cuối cùng cũng đạt được ước nguyện vậy, không chỉ không bởi vì lòng tốt không được báo đáp mà tâm tình khó chịu, ngược lại vui tươi hớn hở cười nói: "Bỏ đi."
Mà toàn bộ màn này, vừa hay bị Hạ Hoằng Uy ở cách đó không xa thấy được.
Từ lúc Du Minh từ cửa lớn đi tới, ánh mắt của hắn liền một mực dán trên người Du Minh không rời. Cho đến khi xe bus lái đi, hắn thấy Du Minh gắng sức đứng trên xe, bên cạnh rất nhiều chỗ trống, Du Minh lại chỉ có thể dựa lên tay vịn đứng. Cả khuôn mặt che đến nghiêm nghiêm thực thực, chỉ còn lại có một đôi mắt sưng đỏ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một khắc này, Hạ Hoằng Uy cảm thấy tim mình bị xé nát rồi.
Cảm giác đau đớn tột cùng đánh úp lại, cuối cùng hắn ngả lưng lên ghế, cả người đều bị vây bởi trong trạng thái vỡ vụn.
Tôn Mục vừa mới đi đến xe, liếc mắt một cái liền quét đến chiếc xe Maybach không cần giấy phép kia, càng hấp dẫn ánh mắt hắn, là người ngồi trong xe này. Ánh mắt Tôn Mục lúc ấy vẫn nhìn chằm chằm, kéo lấy trợ lý bên cạnh hỏi: "Này... người kia là ai a?"
Trợ lý cũng sửng sốt, nửa ngày mới trả lời: "Không rõ lắm."
Lúc này, Hạ Hoằng Uy đột nhiên mở mắt ra, Tôn Mục cảm giác trái tim nháy mắt bị điện giật, cả người đều hóa gỗ rồi.
Hạ Hoằng Uy vẫn cách một tấm kính yên lặng nhìn hắn, khiến cho toàn bộ khí thế của Tôn Mục đều tiêu biến.
Bước lên xe, Tôn Mục xương cốt vẫn còn bủn rủn.
...
Ngày hôm sau, Du Minh không có nhiệm vụ quay phim, ở tại ký túc xá tĩnh dưỡng tốt một ngày.
Hàn Đông bưng trà rót nước hầu hạ, các loại trêu chọc đùa giỡn, tâm tình Du Minh rốt cục cũng khá lên nhiều.
Giữa trưa, Hàn Đông bỏ một ít thuốc thôi miên vào cơm của Du Minh, Du Minh rất nhanh liền ngủ.
Hàn Đông rút lại bộ dạng vui đùa ầm ĩ, đem đồ vật trước đó đã chuẩn bị kỹ nhét vào trong túi, đeo một gương mặt âm trầm ra cửa.
Tới căn cứ của đoàn phim, dùng thẻ nhận dạng của Du Minh vào cửa.
Tiếp theo, Hàn Đông lén vào phòng thay quần áo, nhanh chóng tự hóa trang cho mình. Không đến nửa giờ, một thiếu phụ đẹp đến bức người liền từ phòng hóa trang đi ra.
Tôn Mục đang diễn hăng hái, đột nhiên cửa studio bị một người đá văng. Hàn đại mỹ nhân lập tức đi đến trước mặt Tôn Mục, không nói hai lời, bắt đầu ấn nút phát hai cái miệng rộng.
Tất cả mọi người sợ ngây.
Bảo vệ còn chưa có nhích người, Hàn Đông liền vút giọng lên mắng chửi.
"Ngày hôm qua có phải ngươi cùng họ Chân đi mướn phòng hay không?"
Tôn Mục đang muốn nổi bão lại cứng người sửng sốt, hắn và một phú thương đã kết hôn họ Chân quả thật thông đồng qua lại. Nhưng hắn mỗi lần đều rất cẩn thận, mức độ bí mật có thể so với lãnh đạo vi hành, vị này sao lại biết được?
"Tò mò ta làm sao lại biết phải không? Cho ngươi biết, ta chính là vợ của lão! Các vị ở đây nghe kỹ, bộ phim này chính là dùng tiền đầu tư của chồng tôi. Nhà sản xuất của các người chính là một tiểu tam, là một đồ đê tiện đặc biệt muốn cướp đàn ông của nữ nhân!"
"Cô con mẹ nó nói cái gì đó?" Tôn Mục rốt cục nóng nảy.
"Ta nói cái gì? Giữa tháng ba năm ngoái, bất động sản hoa viên Phú Cảnh, ai bỏ vốn 80% cho ngươi? Giữa tháng 9 năm ngoái, hơn năm nghìn vạn thua bạc ở Macao, ai dọn dẹp cho ngươi?"
Tôn Mục kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự là vợ họ Chân kia? Nhưng họ Chân rõ ràng nói vợ lão vừa xấu vừa già, nhưng nếu không phải, sao "nàng" lại biết nhiều như vậy?
Lúc đầu tất cả mọi người nhìn Tôn Mục với ảnh mắt nghi ngờ, cho đến khi Hàn Đông phô bày một tràng, Tôn Mục hoàn toàn bị ngây ngốc, những ánh mắt kia rõ ràng chuyển sang xu hướng "khinh thường".
Tôn Mục gấp đến độ nói năng lộn xộn, "Cô đây là phỉ báng... Cô... cô... Có tin tôi đi tố cáo cô không?"
"Ta nói bậy?" Hàn đại Tiên nhi lãnh diễm cười, "Bên cạnh RT của ngươi có phải có một nốt ruồi không? Có phải ngươi thích quỳ để người ta thao hay không? Có phải ngươi mỗi lần đều dùng gel bôi trơn vị xoài không? ..."
(RT: đầu ngực)
Tôn Mục hoàn toàn ngây ngốc, "Ngươi sao cái này cũng biết?
Hàn Đông hùng hổ doạ người, "Đây đều là lúc lão chồng ta uống say nói ra!"
Tôn Mục cực lực muốn bài bác, nhưng Hàn Đông một phen xé y phục của hắn, trước mọi người chỉ vào nốt ruồi bên cạnh RT cho khán giả xem.
"Các người nhìn xem, tôi nói có sai sao?"
Lời này vừa nói ra, cả studio đều rối loạn.
Tôn Mục mặt đều tím rồi, ý đồ đi lên bịt miệng Hàn Đông, lại bị Hàn Đông tát hai tát.
Sau đó Hàn Đông còn làm một bộ dạng bị phụ hình, "Cướp chồng người ta coi như cũng thôi, còn động thủ với nữ nhân, có thể đáng mặt nam nhi một chút không? Ngươi có JB không vậy?"
Tôn Mục quả thực muốn điên rồi, quay sang bảo tiêu gào to.
"Còn chờ cái gì nữa? Nhanh lôi nữ nhân điên này ra đi a!"
Hàn Đông một giây cuối cùng liền biến thành mụ đàn bà chanh chua, các loại trứng thối, dưa nát ném bành bạch lên mặt Tôn Mục. Sau đó kéo túi nhỏ lên vai xách, vứt một ánh mắt mê người về phía bảo tiêu.
"Để tự tôi đi, các người dám động vào tôi, tôi sẽ tố cáo tội xâm phạm thân thể."
Nói xong, Hàn đại mỹ nhân quay lưng nhấc guốc đát đát đát tao nhã đi ra ngoài.
Phải biết rằng thứ Tôn Mục quan tâm nhất chính là cái mặt của mình, khi hắn mang lên một đầu trứng thối cùng dưa nát, lại nhận ra người mọi người không những không đồng cảm trái lại ánh mắt khinh thường thì đến suy nghĩ muốn chết cũng có rồi.
Bởi vì xảy ra chuyện này, quá trình quay phim bị gián đoạn.
Tôn Mục run run tay gọi điện thoại cho Chân phú thương, mới biết được vợ cả của lão đi nước ngoài, nữ nhân này căn bản chính là giả mạo.
"Nhanh chóng đuổi theo cho tôi! Cô ta khẳng định còn chưa đi ra ngoài được đâu!"
Hàn Đông đúng quả thật chưa có ra ngoài, người ta chỉ đến buồng vệ sinh, cởi hết quần áo rửa sạch mặt, lại làm như không có chuyện gì đi ra.
Bảo tiêu của Tôn Mục đi lướt qua bên cạnh hắn, rốt cục dừng lại đánh giá hắn một hồi.
"Anh... Anh có phải Mã linh sư hay không?"
Hàn Đông nhiệt tình bắt tay, "Đúng là tôi là tôi a."
"Tôi siêu cấp thích anh trong bộ phim kia, không có việc gì lại lôi ra xem, hơn nữa cực thích đoạn anh diễn, rất có cảm giác, mỗi lần xem đều bị dọa đến một thân nổi da gà."
Hàn Đông cười ha ha.
"Có thể chụp chung cùng tôi một bức ảnh không a?"
Hàn Đông thống khoái đáp ứng, một phen ôm lấy bả vai bảo tiêu, cùng hắn làm dáng "Con người rắn rỏi cùng con người rắn rỏi" thuần gia môn nhi chụp ảnh chung.
Hàn Đông lại thăm dò: "Vừa rồi tôi thấy cậu vội vàng chạy động chạy tây, rốt cuộc đang làm gì?"
"À, tìm một nữ nhân."
Nói đến đây, bảo tiêu có vẻ như sực nhớ ra gì đó, lại quay sang Hàn Đông hỏi: "Anh có thấy một mỹ nữ chạy qua đây không? Chiều cao cũng tương đương anh, mày rậm mắt to, chân vô cùng dài."
Hàn Đông trầm tư một lát, hỏi: "Có phải tóc chải búi tròn, xách theo một cái túi màu vàng?"
Bảo tiêu gật đầu, "Đúng đúng rồi, chính là cô ta, anh thấy ở đâu?"
Hàn Đông giả như thấy chuyện lạ: "Vừa rồi tôi đi ra từ cửa nhà vệ sinh, vừa may gặp cô ta chạy qua đây a. Bởi vì cô gái này quá xinh đẹp, tôi nhịn không được nhìn nhiều một chút."
"Sau đó thì sao? Anh có thấy cô ta đi đâu không?"
Hàn Đông làm một giọng điệu ngốc lăng cái nào cũng được, "Tôi gặp cô ta đi tây hướng tây, sau đó không thấy bóng dáng nữa."
Bảo tiêu nghe nói như thế liền đi chạy đến hướng tây, Tôn Mục vừa hay đang ở đó, thấy hắn vội hỏi: "Có tìm được không?"
"Vừa rồi có một diễn viên nói thấy nữ nhân kia đi về phía tây."
Tôn Mục nói: "Tôi tìm cả khu phía tây mấy vòng, không phát hiện cô ta a..."
Nói xong, đột nhiên nhớ tới điều gì, phía tây studio này có một cái cửa nhỏ, bên ngoài chính là một bãi rác. Người bình thường rất ít sẽ đi lối này, nhưng không bài trừ có người đặc biệt vì chạy trốn mà đến đó.
"Tôi biết rồi, cô ta nhất định là chạy bên đó."
Nói xong, Tôn Mục liền chạy tới phía cái cửa nhỏ kia, bảo tiêu theo sát phía sau. Vì an toàn, là bảo tiêu mở cửa cho Tôn Mục, kết quả cửa vừa mở ra, Tôn Mục nháy mắt mất bình tĩnh.
Trên mặt đống rác có một bộ nữ trang, giống cái Hàn đại mỹ nhân mặc như đúc.
Tôn Mục kích động liền vọt đi vào, kết quả giẫm một bước liền lọt vào trong cái hố.
"A —— "
...
Bởi vì Du Minh là nghệ sĩ của Vương Trung Đỉnh, ở giữa lại có một Hạ Hoằng Uy, cho nên Vương Trung Đỉnh phá lệ chú ý tới nhất cử nhất động của cậu, việc Du Minh chịu khi dễ cũng đã lọt vào tai y.
"Bất quá Tôn Mục đã gặp báo ứng." Nhị Lôi nói.
Vương Trung Đỉnh căng thẳng, "Báo ứng, cái gì báo ứng?"
"Nghe nói là chuyện Tôn Mục làm Tiểu Tam bị vợ chính phát hiện, mướn mỹ nữ đại náo studio, hoàn toàn bôi nhọ thanh danh Tôn Mục rồi."
Vương Trung Đỉnh mới đầu còn tưởng rằng là Hàn Đông gây chuyện, nghe nói như thế nhất thời yên lòng.
"Hắn không kiện sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Nhị Lôi nói: "Hắn nào dám kiện a! Chỉ có thể thuê vài người trộm điều tra."
"Loại sự tình này tra thế nào được? Người cũng đã chạy."
Nói đến việc này Nhị Lôi càng muốn vui, "Cô gái kia lúc chạy về hướng cửa Tây lưu lại một bộ quần áo, Tôn Mục muốn tra ra vân tay từ bộ quần áo này. Kết quả anh đoán xem? Trên quần áo kia cái gì cũng không có. Thiệt thòi cho Tôn Mục còn giẫm phải hố để đem quần áo nhặt về, người ta rõ ràng đã chuẩn bị hai bộ."
Vương Trung Đỉnh hừ cười một tiếng, "Cô gái này còn rất thông minh."
Cái này chút ăn nhịp với "vợ hiền" của ta.
"Nghe nói lúc đại náo studio càng náo nhiệt hơn." Nhị Lôi còn nói thêm.
Vương Trung Đỉnh có chút hăng hái hỏi thăm: "Có băng ghi hình theo dõi không?"
Nhị Lôi một bộ biểu tình không thích ứng kịp, Vương tổng như thế nào cũng bắt đầu thích xem náo nhiệt?
" Không có sao?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi.
Nhị Lôi gật đầu, "Có nhất định là có, bất quá qua bên kia lấy."
Hắn nghĩ đến Vương Trung Đỉnh sẽ phất phất tay, vẻ mặt chính sắc nói: "Bỏ đi, tôi vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút."
Không ngờ Vương Trung Đỉnh lại nói: "Vậy nhanh chóng lấy đi a!"
Nhị Lôi, "..."
Hơn chín giờ tối, Nhị Lôi mới từ bên kia trở về.
Vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh đi rồi, kết quả phát hiện đèn văn phòng Vương Trung Đỉnh vẫn sáng. Theo lý thuyết ngày hôm nay không cần tăng ca a, có phải chính là vì chờ băng ghi hình này không?
Nhị Lôi bị ý nghĩ này của mình dọa sợ.
Không đến mức nghiện như vậy đi?
Mặc dù lúc thấy băng ghi hình trước mặt, Nhị Lôi cũng là nghiện như vậy, nhưng sau khi xem xong hắn hoàn toàn không muốn nhìn lại một lần.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng tổng giám đốc đột nhiên bật mở, Vương Trung Đỉnh trực tiếp vươn tay trước mặt Nhị Lôi, "Lấy được băng ghi hình chưa?"
Nhị Lôi nghẹn lời.
"Rốt cuộc lấy được không?" Vương Trung Đỉnh hỏi lại một câu.
Nhị Lôi đành phải ai ya đưa lên.
Muốn hỏi Vương Trung Đỉnh vì cái gì muốn xem như vậy sao? Cũng bởi vì Hàn Đông trong khoảng thời gian này một mực bồi Du Minh, Vương Trung Đỉnh có quá ít trò vui, mới phải dùng loại sự tình này xóa đi tịnh mịch.
Vương Trung Đỉnh cắm đĩa CD vào, ánh mắt gắt gao nhìn màn hình, muốn nhìn một chút xem cô gái giống vợ y này đùa giỡn như thế nào.
Nhị Lôi tự giác tránh đi.
Hàn đại mỹ nhân mới vừa hiện ra màn hình, Vương Trung Đỉnh đã cả người ngây ngẩn. Sau lại càng xem càng thấy không đúng, càng xem càng không đúng... Rốt cục đến lúc Hàn đại mỹ nhân vạch RT của Tôn Mục chất vất mọi người, nét bình tĩnh trên mặt triệt để đóng băng.
Này... Người này có vẻ như chính là vợ của mình a?
Mông đã bớt sưng, chỉ có tư thế đi đường hơi không tự nhiên, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện. Diễn cảm lãnh đạm như trước, trạng thái tinh thần cũng bình thường không có gì khác biệt.
Thứ duy nhất có thể làm cho Tôn Mục tìm được cảm giác thành tựu, chính là hai con mắt Du Minh sưng to, mất kha khá thời gian và công phu hoá trang mới miễn cưỡng che bớt.
Nhờ Tôn Mục ban tặng, cảnh của Du Minh ngày hôm nay không phải diễn ngồi mà là diễn hành động.
Một ngày qua đi, mông Du Minh lại sưng, tư thế đi lại rất không nhịp nhàng.
Tôn Mục đi ở sau lưng Du Minh, lớn tiếng vừa nói vừa cười cùng người bên cạnh, tiếng cười dị thường chói tai.
Du Minh dừng lại trước bến xe bus.
Tôn Mục cố ý hướng cậu hỏi: "Cậu sao lại ngồi xe bus a?"
"Tiện." Du Minh thản nhiên trả lời.
"Vất vả một ngày rồi, ngồi xe bus rất mệt! Đi, tôi đưa cậu một đoạn ..." Nói xong liền túm Du Minh đi về phía xe mình.
Du Minh giãy hết toàn lực cũng không thoát được, liền lạnh giọng mắng: "Không cần, buông tay!"
Tôn Mục giống như cuối cùng cũng đạt được ước nguyện vậy, không chỉ không bởi vì lòng tốt không được báo đáp mà tâm tình khó chịu, ngược lại vui tươi hớn hở cười nói: "Bỏ đi."
Mà toàn bộ màn này, vừa hay bị Hạ Hoằng Uy ở cách đó không xa thấy được.
Từ lúc Du Minh từ cửa lớn đi tới, ánh mắt của hắn liền một mực dán trên người Du Minh không rời. Cho đến khi xe bus lái đi, hắn thấy Du Minh gắng sức đứng trên xe, bên cạnh rất nhiều chỗ trống, Du Minh lại chỉ có thể dựa lên tay vịn đứng. Cả khuôn mặt che đến nghiêm nghiêm thực thực, chỉ còn lại có một đôi mắt sưng đỏ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một khắc này, Hạ Hoằng Uy cảm thấy tim mình bị xé nát rồi.
Cảm giác đau đớn tột cùng đánh úp lại, cuối cùng hắn ngả lưng lên ghế, cả người đều bị vây bởi trong trạng thái vỡ vụn.
Tôn Mục vừa mới đi đến xe, liếc mắt một cái liền quét đến chiếc xe Maybach không cần giấy phép kia, càng hấp dẫn ánh mắt hắn, là người ngồi trong xe này. Ánh mắt Tôn Mục lúc ấy vẫn nhìn chằm chằm, kéo lấy trợ lý bên cạnh hỏi: "Này... người kia là ai a?"
Trợ lý cũng sửng sốt, nửa ngày mới trả lời: "Không rõ lắm."
Lúc này, Hạ Hoằng Uy đột nhiên mở mắt ra, Tôn Mục cảm giác trái tim nháy mắt bị điện giật, cả người đều hóa gỗ rồi.
Hạ Hoằng Uy vẫn cách một tấm kính yên lặng nhìn hắn, khiến cho toàn bộ khí thế của Tôn Mục đều tiêu biến.
Bước lên xe, Tôn Mục xương cốt vẫn còn bủn rủn.
...
Ngày hôm sau, Du Minh không có nhiệm vụ quay phim, ở tại ký túc xá tĩnh dưỡng tốt một ngày.
Hàn Đông bưng trà rót nước hầu hạ, các loại trêu chọc đùa giỡn, tâm tình Du Minh rốt cục cũng khá lên nhiều.
Giữa trưa, Hàn Đông bỏ một ít thuốc thôi miên vào cơm của Du Minh, Du Minh rất nhanh liền ngủ.
Hàn Đông rút lại bộ dạng vui đùa ầm ĩ, đem đồ vật trước đó đã chuẩn bị kỹ nhét vào trong túi, đeo một gương mặt âm trầm ra cửa.
Tới căn cứ của đoàn phim, dùng thẻ nhận dạng của Du Minh vào cửa.
Tiếp theo, Hàn Đông lén vào phòng thay quần áo, nhanh chóng tự hóa trang cho mình. Không đến nửa giờ, một thiếu phụ đẹp đến bức người liền từ phòng hóa trang đi ra.
Tôn Mục đang diễn hăng hái, đột nhiên cửa studio bị một người đá văng. Hàn đại mỹ nhân lập tức đi đến trước mặt Tôn Mục, không nói hai lời, bắt đầu ấn nút phát hai cái miệng rộng.
Tất cả mọi người sợ ngây.
Bảo vệ còn chưa có nhích người, Hàn Đông liền vút giọng lên mắng chửi.
"Ngày hôm qua có phải ngươi cùng họ Chân đi mướn phòng hay không?"
Tôn Mục đang muốn nổi bão lại cứng người sửng sốt, hắn và một phú thương đã kết hôn họ Chân quả thật thông đồng qua lại. Nhưng hắn mỗi lần đều rất cẩn thận, mức độ bí mật có thể so với lãnh đạo vi hành, vị này sao lại biết được?
"Tò mò ta làm sao lại biết phải không? Cho ngươi biết, ta chính là vợ của lão! Các vị ở đây nghe kỹ, bộ phim này chính là dùng tiền đầu tư của chồng tôi. Nhà sản xuất của các người chính là một tiểu tam, là một đồ đê tiện đặc biệt muốn cướp đàn ông của nữ nhân!"
"Cô con mẹ nó nói cái gì đó?" Tôn Mục rốt cục nóng nảy.
"Ta nói cái gì? Giữa tháng ba năm ngoái, bất động sản hoa viên Phú Cảnh, ai bỏ vốn 80% cho ngươi? Giữa tháng 9 năm ngoái, hơn năm nghìn vạn thua bạc ở Macao, ai dọn dẹp cho ngươi?"
Tôn Mục kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự là vợ họ Chân kia? Nhưng họ Chân rõ ràng nói vợ lão vừa xấu vừa già, nhưng nếu không phải, sao "nàng" lại biết nhiều như vậy?
Lúc đầu tất cả mọi người nhìn Tôn Mục với ảnh mắt nghi ngờ, cho đến khi Hàn Đông phô bày một tràng, Tôn Mục hoàn toàn bị ngây ngốc, những ánh mắt kia rõ ràng chuyển sang xu hướng "khinh thường".
Tôn Mục gấp đến độ nói năng lộn xộn, "Cô đây là phỉ báng... Cô... cô... Có tin tôi đi tố cáo cô không?"
"Ta nói bậy?" Hàn đại Tiên nhi lãnh diễm cười, "Bên cạnh RT của ngươi có phải có một nốt ruồi không? Có phải ngươi thích quỳ để người ta thao hay không? Có phải ngươi mỗi lần đều dùng gel bôi trơn vị xoài không? ..."
(RT: đầu ngực)
Tôn Mục hoàn toàn ngây ngốc, "Ngươi sao cái này cũng biết?
Hàn Đông hùng hổ doạ người, "Đây đều là lúc lão chồng ta uống say nói ra!"
Tôn Mục cực lực muốn bài bác, nhưng Hàn Đông một phen xé y phục của hắn, trước mọi người chỉ vào nốt ruồi bên cạnh RT cho khán giả xem.
"Các người nhìn xem, tôi nói có sai sao?"
Lời này vừa nói ra, cả studio đều rối loạn.
Tôn Mục mặt đều tím rồi, ý đồ đi lên bịt miệng Hàn Đông, lại bị Hàn Đông tát hai tát.
Sau đó Hàn Đông còn làm một bộ dạng bị phụ hình, "Cướp chồng người ta coi như cũng thôi, còn động thủ với nữ nhân, có thể đáng mặt nam nhi một chút không? Ngươi có JB không vậy?"
Tôn Mục quả thực muốn điên rồi, quay sang bảo tiêu gào to.
"Còn chờ cái gì nữa? Nhanh lôi nữ nhân điên này ra đi a!"
Hàn Đông một giây cuối cùng liền biến thành mụ đàn bà chanh chua, các loại trứng thối, dưa nát ném bành bạch lên mặt Tôn Mục. Sau đó kéo túi nhỏ lên vai xách, vứt một ánh mắt mê người về phía bảo tiêu.
"Để tự tôi đi, các người dám động vào tôi, tôi sẽ tố cáo tội xâm phạm thân thể."
Nói xong, Hàn đại mỹ nhân quay lưng nhấc guốc đát đát đát tao nhã đi ra ngoài.
Phải biết rằng thứ Tôn Mục quan tâm nhất chính là cái mặt của mình, khi hắn mang lên một đầu trứng thối cùng dưa nát, lại nhận ra người mọi người không những không đồng cảm trái lại ánh mắt khinh thường thì đến suy nghĩ muốn chết cũng có rồi.
Bởi vì xảy ra chuyện này, quá trình quay phim bị gián đoạn.
Tôn Mục run run tay gọi điện thoại cho Chân phú thương, mới biết được vợ cả của lão đi nước ngoài, nữ nhân này căn bản chính là giả mạo.
"Nhanh chóng đuổi theo cho tôi! Cô ta khẳng định còn chưa đi ra ngoài được đâu!"
Hàn Đông đúng quả thật chưa có ra ngoài, người ta chỉ đến buồng vệ sinh, cởi hết quần áo rửa sạch mặt, lại làm như không có chuyện gì đi ra.
Bảo tiêu của Tôn Mục đi lướt qua bên cạnh hắn, rốt cục dừng lại đánh giá hắn một hồi.
"Anh... Anh có phải Mã linh sư hay không?"
Hàn Đông nhiệt tình bắt tay, "Đúng là tôi là tôi a."
"Tôi siêu cấp thích anh trong bộ phim kia, không có việc gì lại lôi ra xem, hơn nữa cực thích đoạn anh diễn, rất có cảm giác, mỗi lần xem đều bị dọa đến một thân nổi da gà."
Hàn Đông cười ha ha.
"Có thể chụp chung cùng tôi một bức ảnh không a?"
Hàn Đông thống khoái đáp ứng, một phen ôm lấy bả vai bảo tiêu, cùng hắn làm dáng "Con người rắn rỏi cùng con người rắn rỏi" thuần gia môn nhi chụp ảnh chung.
Hàn Đông lại thăm dò: "Vừa rồi tôi thấy cậu vội vàng chạy động chạy tây, rốt cuộc đang làm gì?"
"À, tìm một nữ nhân."
Nói đến đây, bảo tiêu có vẻ như sực nhớ ra gì đó, lại quay sang Hàn Đông hỏi: "Anh có thấy một mỹ nữ chạy qua đây không? Chiều cao cũng tương đương anh, mày rậm mắt to, chân vô cùng dài."
Hàn Đông trầm tư một lát, hỏi: "Có phải tóc chải búi tròn, xách theo một cái túi màu vàng?"
Bảo tiêu gật đầu, "Đúng đúng rồi, chính là cô ta, anh thấy ở đâu?"
Hàn Đông giả như thấy chuyện lạ: "Vừa rồi tôi đi ra từ cửa nhà vệ sinh, vừa may gặp cô ta chạy qua đây a. Bởi vì cô gái này quá xinh đẹp, tôi nhịn không được nhìn nhiều một chút."
"Sau đó thì sao? Anh có thấy cô ta đi đâu không?"
Hàn Đông làm một giọng điệu ngốc lăng cái nào cũng được, "Tôi gặp cô ta đi tây hướng tây, sau đó không thấy bóng dáng nữa."
Bảo tiêu nghe nói như thế liền đi chạy đến hướng tây, Tôn Mục vừa hay đang ở đó, thấy hắn vội hỏi: "Có tìm được không?"
"Vừa rồi có một diễn viên nói thấy nữ nhân kia đi về phía tây."
Tôn Mục nói: "Tôi tìm cả khu phía tây mấy vòng, không phát hiện cô ta a..."
Nói xong, đột nhiên nhớ tới điều gì, phía tây studio này có một cái cửa nhỏ, bên ngoài chính là một bãi rác. Người bình thường rất ít sẽ đi lối này, nhưng không bài trừ có người đặc biệt vì chạy trốn mà đến đó.
"Tôi biết rồi, cô ta nhất định là chạy bên đó."
Nói xong, Tôn Mục liền chạy tới phía cái cửa nhỏ kia, bảo tiêu theo sát phía sau. Vì an toàn, là bảo tiêu mở cửa cho Tôn Mục, kết quả cửa vừa mở ra, Tôn Mục nháy mắt mất bình tĩnh.
Trên mặt đống rác có một bộ nữ trang, giống cái Hàn đại mỹ nhân mặc như đúc.
Tôn Mục kích động liền vọt đi vào, kết quả giẫm một bước liền lọt vào trong cái hố.
"A —— "
...
Bởi vì Du Minh là nghệ sĩ của Vương Trung Đỉnh, ở giữa lại có một Hạ Hoằng Uy, cho nên Vương Trung Đỉnh phá lệ chú ý tới nhất cử nhất động của cậu, việc Du Minh chịu khi dễ cũng đã lọt vào tai y.
"Bất quá Tôn Mục đã gặp báo ứng." Nhị Lôi nói.
Vương Trung Đỉnh căng thẳng, "Báo ứng, cái gì báo ứng?"
"Nghe nói là chuyện Tôn Mục làm Tiểu Tam bị vợ chính phát hiện, mướn mỹ nữ đại náo studio, hoàn toàn bôi nhọ thanh danh Tôn Mục rồi."
Vương Trung Đỉnh mới đầu còn tưởng rằng là Hàn Đông gây chuyện, nghe nói như thế nhất thời yên lòng.
"Hắn không kiện sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Nhị Lôi nói: "Hắn nào dám kiện a! Chỉ có thể thuê vài người trộm điều tra."
"Loại sự tình này tra thế nào được? Người cũng đã chạy."
Nói đến việc này Nhị Lôi càng muốn vui, "Cô gái kia lúc chạy về hướng cửa Tây lưu lại một bộ quần áo, Tôn Mục muốn tra ra vân tay từ bộ quần áo này. Kết quả anh đoán xem? Trên quần áo kia cái gì cũng không có. Thiệt thòi cho Tôn Mục còn giẫm phải hố để đem quần áo nhặt về, người ta rõ ràng đã chuẩn bị hai bộ."
Vương Trung Đỉnh hừ cười một tiếng, "Cô gái này còn rất thông minh."
Cái này chút ăn nhịp với "vợ hiền" của ta.
"Nghe nói lúc đại náo studio càng náo nhiệt hơn." Nhị Lôi còn nói thêm.
Vương Trung Đỉnh có chút hăng hái hỏi thăm: "Có băng ghi hình theo dõi không?"
Nhị Lôi một bộ biểu tình không thích ứng kịp, Vương tổng như thế nào cũng bắt đầu thích xem náo nhiệt?
" Không có sao?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi.
Nhị Lôi gật đầu, "Có nhất định là có, bất quá qua bên kia lấy."
Hắn nghĩ đến Vương Trung Đỉnh sẽ phất phất tay, vẻ mặt chính sắc nói: "Bỏ đi, tôi vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút."
Không ngờ Vương Trung Đỉnh lại nói: "Vậy nhanh chóng lấy đi a!"
Nhị Lôi, "..."
Hơn chín giờ tối, Nhị Lôi mới từ bên kia trở về.
Vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh đi rồi, kết quả phát hiện đèn văn phòng Vương Trung Đỉnh vẫn sáng. Theo lý thuyết ngày hôm nay không cần tăng ca a, có phải chính là vì chờ băng ghi hình này không?
Nhị Lôi bị ý nghĩ này của mình dọa sợ.
Không đến mức nghiện như vậy đi?
Mặc dù lúc thấy băng ghi hình trước mặt, Nhị Lôi cũng là nghiện như vậy, nhưng sau khi xem xong hắn hoàn toàn không muốn nhìn lại một lần.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng tổng giám đốc đột nhiên bật mở, Vương Trung Đỉnh trực tiếp vươn tay trước mặt Nhị Lôi, "Lấy được băng ghi hình chưa?"
Nhị Lôi nghẹn lời.
"Rốt cuộc lấy được không?" Vương Trung Đỉnh hỏi lại một câu.
Nhị Lôi đành phải ai ya đưa lên.
Muốn hỏi Vương Trung Đỉnh vì cái gì muốn xem như vậy sao? Cũng bởi vì Hàn Đông trong khoảng thời gian này một mực bồi Du Minh, Vương Trung Đỉnh có quá ít trò vui, mới phải dùng loại sự tình này xóa đi tịnh mịch.
Vương Trung Đỉnh cắm đĩa CD vào, ánh mắt gắt gao nhìn màn hình, muốn nhìn một chút xem cô gái giống vợ y này đùa giỡn như thế nào.
Nhị Lôi tự giác tránh đi.
Hàn đại mỹ nhân mới vừa hiện ra màn hình, Vương Trung Đỉnh đã cả người ngây ngẩn. Sau lại càng xem càng thấy không đúng, càng xem càng không đúng... Rốt cục đến lúc Hàn đại mỹ nhân vạch RT của Tôn Mục chất vất mọi người, nét bình tĩnh trên mặt triệt để đóng băng.
Này... Người này có vẻ như chính là vợ của mình a?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.