Phong Mang

Chương 215: Đó là ông nội ngươi

Sài Kê Đản

27/07/2016

Hai mẹ con đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mắng giận dữ của Vương lão gia tử.

"Ai kêu tên súc sinh đến ? Ta có nói hắn được phép ăn tết ở đây sao?"

Tiếp theo đó là tiếng Vương Hải Hồng khuyên giải.

"Được rồi, cha, sắp sang năm mới không phải nên giữ hòa khí sao? Người giận dữ như vậy làm chi?"

Vương lão gia tử vẫn cố chấp như trước.

"Ai bảo ngươi mang chỗ đồ này đến? Nhà ta không thiếu một ít đồ này của ngươi, lấy đến từ đâu trả về đó!"

Con gái lão cũng ở một bên khuyên.

"Cha, làm trò trước mặt con cháu rồi, ngài ít nói mấy câu đi. Tây Tây, mau đến khuyên nhủ thái gia gia."

"..."

Lúc Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài, Vương lão gia tử đang ngồi ở xe lăn, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu, Vương Hải Chí trầm mặt không nói được lời nào, bầu không khí gia đình hài hoà nháy mắt trở nên căng thẳng.

"Đều là chuyện tốt của con." Vương Hải hồng chỉ vào Vương Trung Đỉnh trách.

Vương lão gia tử lại mắng, "Con người ngươi như thế nào luôn trắng đen bất phân?"

Vương Hải hồng vừa định phản bác, tiếng của Tây Tây đột nhiên ở trong phòng vang lên.

"Quá nóng tính có thể khiến người 'Mắt mù không thể nhìn, tai điếc không thể nghe'. Không biết các gia gia nãi nãi có từng nghe nói qua những lời này chưa?"

Trong nháy mắt, cả phòng nam nữ già trẻ đều ngây ngẩn.

Ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng không biết những lời này là Tây Tây từ đâu tìm tới.

Tây Tây giải thích nói: "Đây là câu được ghi lại trong 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, thường xuyên tức giận sẽ làm cho mắt mù tai điếc. Hơn nữa đối với người già mà nói, thị lực cùng thính lực sẽ phải chịu tổn hại nghiêm trọng."

Bên trong phòng một mảnh yên lặng.

Đôi mắt nhỏ cơ trí của Tây Tây thần nhìn khắp bốn phía, "Con nghĩ, tuổi của các vị cũng không còn nhỏ đi?"

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cả nhà đều cười vui, đều bị Tây Tây thu phục, toàn bộ không khí căng thẳng đều biến mất.

Vương Trung Đỉnh xoa xoa cái đầu quả dưa của Tây Tây, ôn nhu gọi: "Nhi tử ngoan~ "

Vương lão gia tử lại càng lại sáp lại ôm ấp âu yếm không thôi, còn mượn Tây Tây giáo dục mọi người, "Các người cả đám đều đã lớn tuổi như vậy rồi, còn không bằng một nhi đồng đi!"

Giữa trưa, hơn mười miệng ăn vây quanh bàn ăn hình chữ nhật, không khí náo nhiệt không thôi.

Vương thẩm vốn dĩ không muốn đến, nhưng vì Vương lão gia tử tha thiết khẩn cầu, vẫn là kiên trì đến đây. An vị ở đối diện Vương Hải Chí, hai người toàn bộ quá trình không hề trao đổi.

Người già ở thời gian đoàn tụ đều thích nhắc tới những chuyện lý thú trước đây của con cái, Vương lão gia tử cũng không ngoại lệ.Cứ lần lượt từng người mà đưa ra lời bình, người nào cũng đều là hồi ức tràn đầy, tiếng cười không ngừng.

Chỉ riêng tới Vương Hải Chí, Vương lão gia tử nói cũng không nói một câu, liền trực tiếp nhảy tới Vương Trung Đỉnh.

"Đại Tôn Tử này chính là máu thịt tâm can của ta, ngay hôm sau khi nó sinh ra, ta đến phòng giám hộ xem nó. Lúc ấy mười mấy đứa trẻ đều ngủ, liền chỉ một mình nó mở mắt ra. Lúc ấy trong lòng ta là cái kia tự hào nhé, đây thật đúng là cháu nội ruột của ta rồi!"

Mọi người cười to.

Cô Vương Trung Đỉnh nói với y: "Lão gia tử thiên vị con thiên đến vô cùng lợi hại, ta đây thân con gái ruột cũng còn phải nghiến răng nghiến lợi."

Những người khác cũng nói: "Trung Đỉnh a ~ con hôm nay nên hảo hảo uống vài chén cùng cậu ông nội đi."

Vương Trung Đỉnh đứng dậy rót rượu cho Vương lão gia tử, còn nói: "Ông nội, tối nay cùng tắm con sẽ chà xát cho người."

"Tốt lắm." Vương lão gia tử cười không khép nổi miệng.

Vương Hải Hồng đột nhiên mở miệng nói: "Cha, trước kia người từng nói Hải Chí chà xát rất giỏi a? Để cho nó cùng theo đi."

Mặt Vương lão gia tử lập tức chìm xuống.

"Người ta quen sờ tay vào da mịn thịt mềm rồi, thế nào lại nguyện ý chạm vào một thân da thô của lão già này đây a?"



Vương Hải Hồng chọc chọc Vương Hải Chí, "Thể hiện thái độ cái a, lão gia tử chờ chú nói đó."

Vương Hải Chí do dự chỉ chốc lát, vẫn là mở miệng nói: "Cha, chỉ cần người không chê con là tốt rồi."

"Ai nói ta không chê ngươi? Ta rất ghét ngươi!" Vương lão gia tử chết không buông khẩu.

Vương Hải Chí cũng lớn tuổi như vậy rồi, ở trước mặt vãn bối bị quở trách, chung quy không phải dễ dàng chịu đựng như vậy, cho nên liền không nói lời gì nữa.

Giữa thời điểm khiến cho tất cả mọi người nghĩ đến chuyện mặc kệ này, Vương Trung Đỉnh lại có thể mở miệng.

"Ông nội, người cho tiểu thúc cùng theo đi đi, con sợ con một mình hầu hạ người không chu đáo."

Ai cũng không dự đoán được Vương Trung Đỉnh sẽ thay Vương Hải Chí nói chuyện, ngay cả Vương Hải Chí cũng không thể tưởng tượng.

Tiểu tử này lại đang làm cái quỷ gì?

Vương lão gia tử thở dài, "Nể mặt cháu nội của ta đi, liền bán cho ngươi một cái nhân tình."

...

Phòng tắm to như vậy hơi nước tràn ngập, ba vị đại diện cho ba thế hệ khó lắm mới được hài hoà đang ở trong này hưởng thụ.

Trong lúc, đứa con bất hiếu Vương Hải Chí này một mực ra sức xoa xoa cho Vương lão gia tử, mà cái tên cháu nội chủ động yêu cầu thật nhiệt tình kia, nhưng vẫn đang ngồi không theo dõi.

"Ta nói, ngươi không kì cho gia gia ngươi đi, cứ nhìn chằm chằm ta làm gì?" Vương Hải Chí tức giận.

Vương Trung Đỉnh lúc này mới thu ánh mắt lại, phối hợp với Vương Hải Chí mát xa cho lão gia tử.Kết quả vừa làm không đầy một lát, ánh mắt của y lại giống như cái đinh ghim trên đùi Vương Hải Chí.

"Ngươi đây có phải là đang muốn bị đá không a?" Vương Hải Chí giận.

Lão gia tử sớm đã sốt ruột thay cháu nội, lập tức quở trách Vương Hải Chí, "Ngươi nói chuyện kiểu gì đây?"

Kết quả, Vương Hải Chí còn chưa có phản bác, Vương Trung Đỉnh đã mở miệng trước rồi.

"Ông nội, ngài để cho thúc ấy đá đi."

Nghe nói như thế, sắc mặt Vương Hải Chí càng âm trầm.

"Ngươi cho là có gia gia của người làm chỗ dựa, ta sẽ không dám đánh?"

"Cháu biết thúc dám." Vương Trung Đỉnh ung dung khiêu khích.

Vương Hải Chí quả nhiên "Trúng chiêu", giơ lên chân liền hướng lưng Vương Trung Đỉnh mà tiến.

Vương Trung Đỉnh trốn cũng không trốn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm má đùi tách ra của Vương Hải Chí. =))))) ra là thế

Đáng tiếc đá quá nhanh, nhìn không rõ.

Có Vương lão gia tử ở đây, Vương Hải Chí không dám hạ thủ mạnh, chỉ là ra vẻ khoa tay múa chân một chút.

Kết quả không đầy một lát, lại có hai ánh mắt sắc bén chui vào giữa hai chân.

Mục đích của Vương Trung Đỉnh đã rất rõ ràng, nhưng Vương Hải Chí không biết rõ tình hình, cho nên khi nhận ra hai ánh mắt này chính là bám đến giữa háng mình, lại thành vũ nhục cùng khiêu khích trắng trợn.

Lực nhẫn nại của Vương Hải Chí tới cực hạn, trực tiếp tố cáo cùng Vương lão gia tử.

"Đừng trách con không khách khí với cháu nội của người, là nó trắng trợn mạo phạm thúc ruột trước !"

Vương lão gia tử cũng đã phát hiện Vương Trung Đỉnh khác thường, nhịn không được hỏi: "Trung Đỉnh a, con có việc gì vậy?"

Vương Trung Đỉnh dùng lời nói xò xét, "Con hình như thấy trong đùi tiểu thúc có khối bớt."

"Không phải đâu?" Vương lão gia tử kinh ngạc, "Ta là cha ruột của nó, ta cũng không biết trên đùi có bớt."

Nghe Vương lão gia tử vừa nói như thế, tâm Vương Trung Đỉnh mới tính hạ xuống.

Nhưng mà, Vương Hải Chí lại đúng lúc này khiển trách: "Ánh mắt ngươi kiểu gì a? Cái đùi có bớt kia là của ông nội ngươi!"



Thân thể Vương Trung Đỉnh kịch chấn.

"Người nói cái gì?"

Vương Hải Chí khí bại hoại tách hai cái chân bệnh của Vương lão gia tử ra, "Tự ngươi xem!"

Vương Trung Đỉnh thấp thỏm liếc mắt một cái, nháy mắt như bị sét đánh.

Trên cái đùi bên trái của Vương lão gia tử thật sự có một khối bớt, hơn nữa còn là hình trứng !

Cái này... Đây cũng quá sốc đi !

Nhất định là trùng hợp.

Lão gia tử đã lớn tuổi như vậy rồi, cho dù có ý nghĩ kia, cũng là có lòng không đủ lực a.

Hơn nữa, người ở trên đùi có bớt nhiều như vậy, không thể hoạch tất cả làm tình địch a?

Nghĩ như vậy, trong lòng Vương Trung Đỉnh mới an ổn một ít.

Trước khi đi, Vương mụ mụ nói với Vương Trung Đỉnh: "Ngày mai chính là ba mươi tết, đêm nay con ở lại đi, giằng co tới tới lui lui rất phiền toái?"

Vương Trung Đỉnh nói: "Để Tây Tây ở lại đây đi, sáng mai con còn có việc."

"Đêm giao thừa còn có việc a? Vậy con có về ăn bữa đoàn viên không?"

Vương Trung Đỉnh vốn muốn cự tuyệt, nhưng chứng kiến ánh mắt mong mỏi của Vương mụ mụ, thật sự không đành lòng, nói: "Buổi tối con sẽ về ăn, bữa trưa kia ... Có lẽ không có cách nào trở về rồi."

Vương mụ mụ thở dài, "Được rồi, vậy buổi tối nhất định con phải về ăn bánh chẻo."

Vương Trung Đỉnh gật gật đầu.

...

Giờ này khắc này, Hàn Đông đang tọa trên chiếc xe thể thao Vương Trung Đỉnh tặng, tùy ý chạy như điên ở trên đường.

Gió lạnh rót vào áo, tóc dài theo gió vũ động, dư quang liếc qua đại mỹ nữ trong xe bên cạnh, các loại đùa lố bán tao.

Quấn đến một con đường quốc lộ tương đối im lặng, Hàn Đông đột nhiên một cước phanh lại. Sau khi xuống đứng tại chỗ dựa vào cửa xe, mặt lạnh chờ người nào đó đến.

Hai phút sau, một chiếc màu đen xe có rèm che ngừng lại cách đó không xa.

Thái Bằng mới vừa xuống xe liền lọt vào trận mắng chửi của Hàn Đông.

"Anh có thôi hay không đây? Không trở về nhà ăn tết, suốt ngày đi theo tôi làm cái gì?"

Thái Bằng khẽ cười một tiếng, "Người trên đường nhiều như vậy, làm sao cậu biết tôi là đi theo xe của cậu?"

"Tôi cũng không phải không có não!" Trong lời nói Hàn Đông mùi thuốc súng mười phần.

"Đầu óc cậu đã tốt như vậy, như thế nào lại không biết tôi vì cái gì đi theo cậu? Ân?"

"Thiếu lấy cái giọng điệu đàn bà kia ra đùa giỡn, ông đây đối với loại đàn ông thô kệch như ngươi không có hứng thú."

Thái Bằng tháo kính râm Hàn Đông xuống, "Vậy cậu cảm thấy hứng thú với loại nào? Cái loại quý thiếu gia Vương Trung Đỉnh tay trơn kia?"

Hàn Đông một phen đoạt trở về, "Ngươi chính là đoán đúng rồi, ta là thích bóng loáng như vậy."

"Bóng loáng không buộc chặt được cậu đi?" Thái Bằng đùa giỡn nói, "Không phải y đặc biệt muốn thao cậu, mới đem cậu lừa dối đến ngũ mê ba đạo ?"

Hàn Đông nhe răng, "Làm sao ngươi biết là y thao, không phải ta thao?"

Ánh mắt đùa cợt của Thái Bằng đánh giá nửa người dưới của Hàn Đông, "Bộ dạng cậu như vậy ai không muốn thao? Chân dài như vậy, mông nhất định có thể quyệt đến đặc biệt cao đi?"

Hàn Đông không chỉ có không thẹn quá hoá giận, còn dùng ánh mắt vui lòng đáp lễ qua.

"Phải a, quyệt đặc biệt cao, ngươi con mẹ nó bắc thang cũng kháo không đến!"

Nói xong, khí phách đem kính râm đeo lên mắt, hung hăng lái xe rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Mang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook