Chương 305: Ném về sông lẫn nữa
Sài Kê Đản
30/07/2016
Một người nghệ sĩ, có thể vì thành danh mà làm ra các loại lăng xê,
chỉnh dung, ly hôn, đồng tính ... vân vân.. cũng không có gì đáng nói.
Nhưng một khi đề cập đến phẩm chất đạo đức, sẽ là vạn kiếp bất phục.
(vạn kiếp bất phục: không thể quay trở lại)
Scandal này đó của Lý Thượng, từng cái một đều là trí mạng, càng không nói nhiều như vậy.
Sau khi sự kiện phát sinh, Lý Thượng trực tiếp bị Tổng cục Quảng Điện phong sát.
Do vậy bộ phim điện ảnh chủ đề đồng tính mà hắn diễn vai chính kia, cũng không có duyên với thế nhân.
Những cái này vẫn là nhẹ.
Nặng phải là Lý Thượng gánh xuống một đống nợ nần, những hãng quảng cáo, đối tác làm ăn vừa nghe thấy động tĩnh, để thu hồi tổn thất cơ hồ đá đến sắp nát cửa nhà hắn.
Rơi vào đường cùng, Lý Thượng đành phải bán nhà cùng xe, mỗi ngày giống như chó nhà tang chạy trốn tứ phía.
Cùng đường, Lý Thượng lại trốn đến căn phòng trọ lúc trước ở cùng Hàn Đông.
Ở trong này, hắn rốt cục cũng được trải qua vài ngày an bình.
Mỗi tối nằm ở trên giường, cảm giác hết thảy tựa hồ lại về tới điểm xuất phát.
Hơn hai năm thời gian tựa như một giấc xuân thu đại mộng.
Hiện tại tỉnh giấc, phát hiện mình vẫn là hai bàn tay trắng.
Trong lúc này Hàn Đông cũng một mực tìm hắn, bởi vì hắn vẫn còn một chiếc xe ở trong tay Hàn Đông, cũng chính là chiếc xe Bently tuyên bố muốn tặng kia, Hàn Đông tính muốn trả lại.
Sau vài ngày tìm kiếm không có kết quả, Hàn Đông đột nhiên lại nghĩ đến nơi này.
Ban đầu Hàn Đông cũng hiểu là có chút vô nghĩa, lấy thân phận Lý Thượng hiện tại, cho dù là trốn nợ cũng có thể chọn nơi đủ thể diện, như thế nào sẽ ở tại cái phòng trọ này?
Nhưng mà dự cảm mãnh liệt thúc giục hắn không thể không thử một lần, kết quả sau khi tới quả nhiên gặp được Lý Thượng.
"Như thế nào cậu lại tới đây?" Lý Thượng như trước một giọng điệu đối địch.
Hàn Đông nói: "Lái xe cậu tặng tới đây."
Lý Thượng cười lạnh một tiếng: "Ngại truyền thông đả kích chưa đủ lực, lại đến thêm một tát phải không?"
"Kháo, cậu đây có phải đang nói tiếng người không?"
Hàn Đông vốn định quay đầu bỏ đi, kết quả liếc mắt quét đến cái quần bò quen thuộc kia, cước bộ nháy mắt dừng lại.
"Cái quần này cậu còn giữ?"
Lý Thượng không nói gì.
Hàn Đông xách lên nhìn nhìn, cái lỗ thủng kia vẫn như trước rõ ràng bắt mắt.
"Nhớ ngày đó lúc cậu đang nổi bật, cũng không nghĩ tới báo đáp ân tình cái quần này, hiện tại thất thế rồi, có phải còn oán tôi gài cậu không?""Đúng vậy." Lý Thượng không chút khách khí, "Nếu không phải cậu, tôi sẽ không đi vào con đường không có lối về."
Hàn Đông hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Lúc này, tiếng đập cửa đột ngột vang lên.
"Có người ở đây không?"
Lý Thượng vừa nghe thấy thanh âm này sắc mặt đột biến, vội chui vào gầm giường.
Tình thế diễn biến quá nhanh, Hàn Đông còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị người đá văng.
"Thật vất vả mới tìm... A? Tại sao là cậu?" Người xông tới kinh ngạc nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông nhanh chóng thay đổi một biểu tình đương nhiên: "Làm sao lại không thể là tôi?"
"Sao cậu lại đến loại địa phương này?"
Hàn Đông ha ha cười nói: "Đây là căn nhà lúc trước tôi từng thuê, tôi tới đây nhớ lại ức khổ tư ngọt không được sao?"
Người này quay đầu hỏi vị bên cạnh, "Anh không phải nói nhìn thấy Lý Thiên Bang sao? Như thế nào lại biến thành Hàn Đông?"
"A... Tôi vừa rồi nhìn thấy rõ ràng là Lý Thiên Bang."
"Anh khẳng định không nhìn nhầm chứ, hai người bọn họ dáng người giống nhau như vậy."
Vì thế, người này lại nhìn về phía Hàn Đông: "Thật ngại, tôi là giám đốc quảng cáo Hối Đạt, đây là danh thiếp của tôi, hi vọng có cơ hội hợp tác với cậu."
Trong lúc Hàn Đông nhận lấy danh thiếp, rõ ràng nhìn thấy trong tay áo người này có giấu một lưỡi dao.
Sau đó người đi rồi, Lý Thượng từ dưới sàng bò ra, như trước không hề có ý cảm tạ, giống như Hàn Đông giúp đỡ chính là vũ nhục đối với hắn.
"Chỗ này cậu không thể ở nữa rồi." Hàn Đông nói.
Lý Thượng hỏi lại: "Tôi không ở được nữa thì thế nào?"
"Tôi giúp cậu tìm một chỗ."
Lý Thượng lạnh xuy một tiếng: "Chỗ cậu sẽ nhất định an toàn sao?"
"Trong giới mọi người đều biết hai ta có tử thù, ai con mẹ nó lại nghĩ tới tôi có thể thu lưu cậu?" Hàn Đông giận phun lại.
Lý Thượng không còn đường nào khác, chỉ có thể đi theo Hàn Đông.
Hàn Đông lại lái chiếc xe Bently kia rời khỏi nội thành, chạy tới vùng ngoại ô.
Dọc theo đường đi, hai người không hề nói chuyện.
Không biết qua bao lâu, Hàn Đông mới mở miệng: "Bán chiếc xe này đi, làm thêm vài sinh ý nữa, có lẽ có thể từ từ giảm bớt số nợ."
Lý Thượng không nói chuyện.
Ánh mắt Hàn Đông quét về phía kính chiếu hậu, vốn muốn nhìn phản ứng của Lý Thượng, kết quả thế nhưng quét thấy mấy cỗ xe giống nhau đang đuổi theo phía sau.
Không xong!
Hàn Đông mãnh liệt đạp chân ga.
Lý Thượng cũng đã phát hiện dị thường, nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh.Hàn Đông đột nhiên nhớ tới ngày đó trong buổi họp báo, trong đầu hắn lặp đi lặp lại hình ảnh chiếc xe Bently này. Sau đó biết là Du Minh gây nên, còn tưởng rằng Lý Thượng tránh được một nạn rồi, không nghĩ tới, kiếp số thật ra lại ở đây.
Nhưng mà việc đã đến nước này, Hàn Đông chỉ có thể liều mạng chạy, trời đã gần tối đen, chỉ cần kéo ra một khỏang cách với đám xe phía sau, bọn chúng sẽ rất khó tiếp tục bám theo.
Sau khi lên cầu vượt, Hàn Đông lại tăng lớn chân ga.
Lúc này, một chùm đèn pha chiếu đến từ phía đối diện, ánh mắt Hàn Đông nhoáng lên một cái không chú ý chiếc xe phía trước, chờ khôi phục thị lực mới phát hiện phải tránh chiếc xe kia, hắn lập tức dồn sức đánh tay lái, lại không ngờ đến là đánh lên rào phòng hộ, ô tô trực tiếp bay ra ngoài, rơi xuống mặt sông cách hơn mười thước.
Oanh một tiếng.
Hàn Đông trực tiếp hôn mê.
Lý Thượng thời gian này vẫn luôn độn khí phòng thân, vừa hay có thể phát huy công dụng. Hắn liều mạng đập nát kính thủy tinh, dòng nước buốt thấu xương ào ào tràn vào trong xe, lạnh đến thân thể mãnh liệt run rẩy.
Hàn Đông vẫn ngồi ở vị trí tay lái, sinh tử không rõ.
Chân Lý Thượng vốn đã có vấn đề, hơn nữa là nước lạnh kích thích, hoạt động không còn nhanh nhạy, có thể tự mình bơi đi đã là may mắn rồi, thế nào còn lo được đến Hàn Đông.
Vì thế hắn liều mạng bơi lên trên, mắt thấy đã sắp tới mặt nước, đột nhiên lại quay đầu nhìn lại.
Nước trong xe đã sắp vượt qua đỉnh đầu, Hàn Đông vẫn như trước không hề nhúc nhích.
Trái tim Lý Thượng mạnh mẽ run lên, thế nhưng lại có thể bơi vòng xuống.
Ngay cả tự hắn cũng không hiểu nổi, vì cái gì trong loại tình huống tự thân khó bảo toàn này còn có thể đi cứu người, chỉ cảm thấy người này sống ở trong tâm trí, trong lòng của mình, không lúc nào là không tồn tại, không thể để cho hắn cứ như vậy mà biến mất...
Lần đầu tiên từ lúc sinh thời, không có làm bạch nhãn lang.
Lý Thượng cố sức kéo Hàn Đông từ trong xe ra, nâng hắn bơi về hướng bờ sông.
Tuy rằng khúc sông này cũng không rộng, nhưng mỗi một thước Lý Thượng bơi về bờ, đều phải xuất ra toàn bộ khí lực trên người.
Sau đó, hai cái chân tàn dần dần mất đi tri giác, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Bất chợt đụng đến cỏ bên sông, ra sức đẩy người lên trên, chờ đến lúc bản thân muốn trèo, chân đã hoàn toàn đông cứng.
Hàn Đông vừa lên bờ, xông đến trước tiên không phải là cảnh sát, cũng không phải Vương Trung Đỉnh, mà là Thái Bằng.
Bởi vì sự kiện này chính là do Thái Bằng bày ra, gã chẳng thể nghĩ tới, Hàn Đông thế nhưng lại ở trong xe.
Thái Bằng ôm lấy Hàn Đông, giống như phát điên chạy về hướng trên cầu, mấy tên thủ hạ vội vàng tiến lên tiếp ứng, đặt Hàn Đông vào xe đưa đến bệnh viện.
Lúc này, xe Vương Trung Đỉnh vừa vặn chạy đến đây.
Nghe nói bờ sông còn có người, y cơ hồ không hỏi một tiếng liền nhảy xuống. Tìm kiếm thời gian rất lâu, rốt cục túm tới một bàn tay, tuy rằng biết rõ đây không phải tay Hàn Đông, nhưng vẫn là cứu lên.
"Vương tổng, Hàn Đông đã được đưa đến bệnh viện rồi."
Nghe nói như thế, Vương Trung Đỉnh trực tiếp ngồi vào xe cứu thương của Lý Thượng, cùng theo đến bệnh viện.
Trên đường, bác sĩ tiến hành một loạt cấp cứu cho Lý Thượng, cuối cùng cũng có thể giữ lại một mạng.
"Mau giúp hắn cởi quần áo ướt ra." Bác sĩ nói với Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh dùng sức xé, ngay cả quần lót cũng đều kéo xuống.
Vương Trung Đỉnh vốn dĩ là hoàn toàn vô cảm đối với nơi riêng tư của Lý Thượng, kết quả lơ đãng nhìn lướt qua, cả người kịch chấn.
Trên đùi Lý Thượng có một khối bớt...
Rốt cuộc biết vì cái gì tính không ra mặt của tình địch rồi, thì ra là biến hình liên tục.
Trên đường Hàn Đông được đưa đến bệnh viện, luôn miệng gọi "Trung Trung" "Trung Trung". Thế nhưng mở mắt ra không nhìn thấy Trung Trung, lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Thái Bằng.
"Tại sao là anh?" Hàn Đông dẩu môi hỏi.
Thái Bằng nói: "Lão tử đem những kẻ khi dễ cậu đều thủ tiêu rồi, từ nay về sau chỉ có một mình tôi khi dễ cậu."
Hàn Đông, "..."
Mà Trung Trung đáng thương của hắn, giờ này khắc này, đang bị vị tình địch hôn mê kia gắt gao nắm chặt tay.
"Đông tử, có đôi khi tôi cũng không rõ, tình cảm đối với cậu rốt cuộc là như thế nào ..."
Thấy Vương Trung Đỉnh mắt lạnh.
Lý Thượng vẫn mơ mơ màng màng dong dài: "Bọn họ luôn luôn không biết, tôi vì sao chuyện gì cũng luôn nhằm vào cậu, bởi vì trong lòng tôi, chỉ có cậu mới là người cùng đường, chúng ta không bối cảnh, không gia thế, trong cái giới này, chỉ có thể giống như lục bình bị đẩy tới đẩy lui ..."
Vẫn chỉ thấy Vương Trung Đỉnh mắt lạnh.
Lý Thượng lại nắm càng chặt hơn: "Đông tử, có đôi khi, sự tồn tại của cậu không hiểu sao lại cho tôi cảm giác an toàn ..."
Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng: "Bác sĩ."
"Ân?"
"Có thể quay đầu lại không?"
"Làm gì?"
"Tôi muốn ném hắn về lại sông."
(vạn kiếp bất phục: không thể quay trở lại)
Scandal này đó của Lý Thượng, từng cái một đều là trí mạng, càng không nói nhiều như vậy.
Sau khi sự kiện phát sinh, Lý Thượng trực tiếp bị Tổng cục Quảng Điện phong sát.
Do vậy bộ phim điện ảnh chủ đề đồng tính mà hắn diễn vai chính kia, cũng không có duyên với thế nhân.
Những cái này vẫn là nhẹ.
Nặng phải là Lý Thượng gánh xuống một đống nợ nần, những hãng quảng cáo, đối tác làm ăn vừa nghe thấy động tĩnh, để thu hồi tổn thất cơ hồ đá đến sắp nát cửa nhà hắn.
Rơi vào đường cùng, Lý Thượng đành phải bán nhà cùng xe, mỗi ngày giống như chó nhà tang chạy trốn tứ phía.
Cùng đường, Lý Thượng lại trốn đến căn phòng trọ lúc trước ở cùng Hàn Đông.
Ở trong này, hắn rốt cục cũng được trải qua vài ngày an bình.
Mỗi tối nằm ở trên giường, cảm giác hết thảy tựa hồ lại về tới điểm xuất phát.
Hơn hai năm thời gian tựa như một giấc xuân thu đại mộng.
Hiện tại tỉnh giấc, phát hiện mình vẫn là hai bàn tay trắng.
Trong lúc này Hàn Đông cũng một mực tìm hắn, bởi vì hắn vẫn còn một chiếc xe ở trong tay Hàn Đông, cũng chính là chiếc xe Bently tuyên bố muốn tặng kia, Hàn Đông tính muốn trả lại.
Sau vài ngày tìm kiếm không có kết quả, Hàn Đông đột nhiên lại nghĩ đến nơi này.
Ban đầu Hàn Đông cũng hiểu là có chút vô nghĩa, lấy thân phận Lý Thượng hiện tại, cho dù là trốn nợ cũng có thể chọn nơi đủ thể diện, như thế nào sẽ ở tại cái phòng trọ này?
Nhưng mà dự cảm mãnh liệt thúc giục hắn không thể không thử một lần, kết quả sau khi tới quả nhiên gặp được Lý Thượng.
"Như thế nào cậu lại tới đây?" Lý Thượng như trước một giọng điệu đối địch.
Hàn Đông nói: "Lái xe cậu tặng tới đây."
Lý Thượng cười lạnh một tiếng: "Ngại truyền thông đả kích chưa đủ lực, lại đến thêm một tát phải không?"
"Kháo, cậu đây có phải đang nói tiếng người không?"
Hàn Đông vốn định quay đầu bỏ đi, kết quả liếc mắt quét đến cái quần bò quen thuộc kia, cước bộ nháy mắt dừng lại.
"Cái quần này cậu còn giữ?"
Lý Thượng không nói gì.
Hàn Đông xách lên nhìn nhìn, cái lỗ thủng kia vẫn như trước rõ ràng bắt mắt.
"Nhớ ngày đó lúc cậu đang nổi bật, cũng không nghĩ tới báo đáp ân tình cái quần này, hiện tại thất thế rồi, có phải còn oán tôi gài cậu không?""Đúng vậy." Lý Thượng không chút khách khí, "Nếu không phải cậu, tôi sẽ không đi vào con đường không có lối về."
Hàn Đông hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Lúc này, tiếng đập cửa đột ngột vang lên.
"Có người ở đây không?"
Lý Thượng vừa nghe thấy thanh âm này sắc mặt đột biến, vội chui vào gầm giường.
Tình thế diễn biến quá nhanh, Hàn Đông còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị người đá văng.
"Thật vất vả mới tìm... A? Tại sao là cậu?" Người xông tới kinh ngạc nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông nhanh chóng thay đổi một biểu tình đương nhiên: "Làm sao lại không thể là tôi?"
"Sao cậu lại đến loại địa phương này?"
Hàn Đông ha ha cười nói: "Đây là căn nhà lúc trước tôi từng thuê, tôi tới đây nhớ lại ức khổ tư ngọt không được sao?"
Người này quay đầu hỏi vị bên cạnh, "Anh không phải nói nhìn thấy Lý Thiên Bang sao? Như thế nào lại biến thành Hàn Đông?"
"A... Tôi vừa rồi nhìn thấy rõ ràng là Lý Thiên Bang."
"Anh khẳng định không nhìn nhầm chứ, hai người bọn họ dáng người giống nhau như vậy."
Vì thế, người này lại nhìn về phía Hàn Đông: "Thật ngại, tôi là giám đốc quảng cáo Hối Đạt, đây là danh thiếp của tôi, hi vọng có cơ hội hợp tác với cậu."
Trong lúc Hàn Đông nhận lấy danh thiếp, rõ ràng nhìn thấy trong tay áo người này có giấu một lưỡi dao.
Sau đó người đi rồi, Lý Thượng từ dưới sàng bò ra, như trước không hề có ý cảm tạ, giống như Hàn Đông giúp đỡ chính là vũ nhục đối với hắn.
"Chỗ này cậu không thể ở nữa rồi." Hàn Đông nói.
Lý Thượng hỏi lại: "Tôi không ở được nữa thì thế nào?"
"Tôi giúp cậu tìm một chỗ."
Lý Thượng lạnh xuy một tiếng: "Chỗ cậu sẽ nhất định an toàn sao?"
"Trong giới mọi người đều biết hai ta có tử thù, ai con mẹ nó lại nghĩ tới tôi có thể thu lưu cậu?" Hàn Đông giận phun lại.
Lý Thượng không còn đường nào khác, chỉ có thể đi theo Hàn Đông.
Hàn Đông lại lái chiếc xe Bently kia rời khỏi nội thành, chạy tới vùng ngoại ô.
Dọc theo đường đi, hai người không hề nói chuyện.
Không biết qua bao lâu, Hàn Đông mới mở miệng: "Bán chiếc xe này đi, làm thêm vài sinh ý nữa, có lẽ có thể từ từ giảm bớt số nợ."
Lý Thượng không nói chuyện.
Ánh mắt Hàn Đông quét về phía kính chiếu hậu, vốn muốn nhìn phản ứng của Lý Thượng, kết quả thế nhưng quét thấy mấy cỗ xe giống nhau đang đuổi theo phía sau.
Không xong!
Hàn Đông mãnh liệt đạp chân ga.
Lý Thượng cũng đã phát hiện dị thường, nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh.Hàn Đông đột nhiên nhớ tới ngày đó trong buổi họp báo, trong đầu hắn lặp đi lặp lại hình ảnh chiếc xe Bently này. Sau đó biết là Du Minh gây nên, còn tưởng rằng Lý Thượng tránh được một nạn rồi, không nghĩ tới, kiếp số thật ra lại ở đây.
Nhưng mà việc đã đến nước này, Hàn Đông chỉ có thể liều mạng chạy, trời đã gần tối đen, chỉ cần kéo ra một khỏang cách với đám xe phía sau, bọn chúng sẽ rất khó tiếp tục bám theo.
Sau khi lên cầu vượt, Hàn Đông lại tăng lớn chân ga.
Lúc này, một chùm đèn pha chiếu đến từ phía đối diện, ánh mắt Hàn Đông nhoáng lên một cái không chú ý chiếc xe phía trước, chờ khôi phục thị lực mới phát hiện phải tránh chiếc xe kia, hắn lập tức dồn sức đánh tay lái, lại không ngờ đến là đánh lên rào phòng hộ, ô tô trực tiếp bay ra ngoài, rơi xuống mặt sông cách hơn mười thước.
Oanh một tiếng.
Hàn Đông trực tiếp hôn mê.
Lý Thượng thời gian này vẫn luôn độn khí phòng thân, vừa hay có thể phát huy công dụng. Hắn liều mạng đập nát kính thủy tinh, dòng nước buốt thấu xương ào ào tràn vào trong xe, lạnh đến thân thể mãnh liệt run rẩy.
Hàn Đông vẫn ngồi ở vị trí tay lái, sinh tử không rõ.
Chân Lý Thượng vốn đã có vấn đề, hơn nữa là nước lạnh kích thích, hoạt động không còn nhanh nhạy, có thể tự mình bơi đi đã là may mắn rồi, thế nào còn lo được đến Hàn Đông.
Vì thế hắn liều mạng bơi lên trên, mắt thấy đã sắp tới mặt nước, đột nhiên lại quay đầu nhìn lại.
Nước trong xe đã sắp vượt qua đỉnh đầu, Hàn Đông vẫn như trước không hề nhúc nhích.
Trái tim Lý Thượng mạnh mẽ run lên, thế nhưng lại có thể bơi vòng xuống.
Ngay cả tự hắn cũng không hiểu nổi, vì cái gì trong loại tình huống tự thân khó bảo toàn này còn có thể đi cứu người, chỉ cảm thấy người này sống ở trong tâm trí, trong lòng của mình, không lúc nào là không tồn tại, không thể để cho hắn cứ như vậy mà biến mất...
Lần đầu tiên từ lúc sinh thời, không có làm bạch nhãn lang.
Lý Thượng cố sức kéo Hàn Đông từ trong xe ra, nâng hắn bơi về hướng bờ sông.
Tuy rằng khúc sông này cũng không rộng, nhưng mỗi một thước Lý Thượng bơi về bờ, đều phải xuất ra toàn bộ khí lực trên người.
Sau đó, hai cái chân tàn dần dần mất đi tri giác, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Bất chợt đụng đến cỏ bên sông, ra sức đẩy người lên trên, chờ đến lúc bản thân muốn trèo, chân đã hoàn toàn đông cứng.
Hàn Đông vừa lên bờ, xông đến trước tiên không phải là cảnh sát, cũng không phải Vương Trung Đỉnh, mà là Thái Bằng.
Bởi vì sự kiện này chính là do Thái Bằng bày ra, gã chẳng thể nghĩ tới, Hàn Đông thế nhưng lại ở trong xe.
Thái Bằng ôm lấy Hàn Đông, giống như phát điên chạy về hướng trên cầu, mấy tên thủ hạ vội vàng tiến lên tiếp ứng, đặt Hàn Đông vào xe đưa đến bệnh viện.
Lúc này, xe Vương Trung Đỉnh vừa vặn chạy đến đây.
Nghe nói bờ sông còn có người, y cơ hồ không hỏi một tiếng liền nhảy xuống. Tìm kiếm thời gian rất lâu, rốt cục túm tới một bàn tay, tuy rằng biết rõ đây không phải tay Hàn Đông, nhưng vẫn là cứu lên.
"Vương tổng, Hàn Đông đã được đưa đến bệnh viện rồi."
Nghe nói như thế, Vương Trung Đỉnh trực tiếp ngồi vào xe cứu thương của Lý Thượng, cùng theo đến bệnh viện.
Trên đường, bác sĩ tiến hành một loạt cấp cứu cho Lý Thượng, cuối cùng cũng có thể giữ lại một mạng.
"Mau giúp hắn cởi quần áo ướt ra." Bác sĩ nói với Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh dùng sức xé, ngay cả quần lót cũng đều kéo xuống.
Vương Trung Đỉnh vốn dĩ là hoàn toàn vô cảm đối với nơi riêng tư của Lý Thượng, kết quả lơ đãng nhìn lướt qua, cả người kịch chấn.
Trên đùi Lý Thượng có một khối bớt...
Rốt cuộc biết vì cái gì tính không ra mặt của tình địch rồi, thì ra là biến hình liên tục.
Trên đường Hàn Đông được đưa đến bệnh viện, luôn miệng gọi "Trung Trung" "Trung Trung". Thế nhưng mở mắt ra không nhìn thấy Trung Trung, lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Thái Bằng.
"Tại sao là anh?" Hàn Đông dẩu môi hỏi.
Thái Bằng nói: "Lão tử đem những kẻ khi dễ cậu đều thủ tiêu rồi, từ nay về sau chỉ có một mình tôi khi dễ cậu."
Hàn Đông, "..."
Mà Trung Trung đáng thương của hắn, giờ này khắc này, đang bị vị tình địch hôn mê kia gắt gao nắm chặt tay.
"Đông tử, có đôi khi tôi cũng không rõ, tình cảm đối với cậu rốt cuộc là như thế nào ..."
Thấy Vương Trung Đỉnh mắt lạnh.
Lý Thượng vẫn mơ mơ màng màng dong dài: "Bọn họ luôn luôn không biết, tôi vì sao chuyện gì cũng luôn nhằm vào cậu, bởi vì trong lòng tôi, chỉ có cậu mới là người cùng đường, chúng ta không bối cảnh, không gia thế, trong cái giới này, chỉ có thể giống như lục bình bị đẩy tới đẩy lui ..."
Vẫn chỉ thấy Vương Trung Đỉnh mắt lạnh.
Lý Thượng lại nắm càng chặt hơn: "Đông tử, có đôi khi, sự tồn tại của cậu không hiểu sao lại cho tôi cảm giác an toàn ..."
Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng: "Bác sĩ."
"Ân?"
"Có thể quay đầu lại không?"
"Làm gì?"
"Tôi muốn ném hắn về lại sông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.